Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 4: Trốn khỏi cung điện




Dịch giả: meomoon86

“Mạc Uyển Uyển, ngươi nói đi! “ Vương Tử Thiến giống như không nghe lời nói của Mạc Cửu Khanh mà phẫn nộ chỉ vào Mạc Uyển Uyển hỏi.

Mạc Uyển Uyển không ngờ rằng ngọc bội lại rơi từ trên người nàng xuống, sau một lúc kinh ngạc, nàng mới bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

“Tử Thiến. . . Ngươi hãy nghe ta nói, ta cũng không hiểu vì sao ngọc bội của ngươi lại ở trên người của ta, nhưng ta tuyệt đối không lấy ngọc bội của ngươi! Ngươi phải tin tưởng ta! Ngươi nghĩ đi, có thể là chúng ta bị gài tang vật hãm hại mà không biết, nếu ta thật sự thích ngọc bội của ngươi, ta sẽ hỏi thẳng ngươi chứ không làm cái trò vô sỉ này.” Sau khi ổn định tinh thần, Mạc Uyển Uyển trấn định nhìn Vương Tử Thiến nói.

Nhưng lúc này Vương Tử Thiến đã bị tức giận làm đầu óc mê muội nên hoàn toàn không nghe Mạc Uyển Uyển giải thích, ngược lại còn tức giận nói: “Uổng ta tín nhiệm ngươi như vậy! Ta còn đem ngươi trở thành tỉ muội tốt của ta mà đối đãi với ngươi! Ngươi lại đối với ta như vậy? Mạc Uyển Uyển, Ngươi thật là một kẻ đánh bài giỏi lắm!”

“Tử Thiến, ta nhất định là bị người hãm hại, ngươi phải tin tưởng ta, vì sao ta phải lấy ngọc bội của ngươi cơ chứ?” Hốc mắt của Mạc Uyển Uyển đã đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, chân thành nói.

Bộ dạng kia thật sự đáng yêu khiến cho tâm của phái nam đang đứng tại chỗ đều có chút không đành lòng.

Một đại mỹ nhân mềm mại đang khóc thút thít như vậy thật sự khiến người ta đều cảm thấy đau lòng.

Vương Tử Thiên nhìn Mạc Uyển Uyển ủy khuất khóc như vậy cũng đột nhiên bừng tỉnh, nếu là Mạc Uyển Uyển cầm ngọc bội của nàng thì đã sớm nói với nàng, cả hai rõ ràng đã hẹn làm cho danh tiếng của Mạc Cửu Khanh mất sạch, bây giờ nhìn lại, chỉ sợ Mạc Uyển Uyển mới là người bị gài bẫy!

Mặc dù Vương Tử Thiến rất nhanh tỉnh ngộ nhưng có một người còn nhanh hơn so với nàng, khiến nàng trong nháy mắt đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

“Vương tiểu thư, vì sao ngọc bội lại ở trên người của tỷ tỷ ta, ta thật sự thấy rất kỳ quái. Thường ngày tỷ tỷ ta có giao tình khá sâu với ngươi, ta không tin tỷ tỷ của ta sẽ lấy trộm ngọc bội của ngươi. Chuyện này, nếu không giải quyết thích đáng thì chúng ta cùng báo lên quan phủ đi, danh dự của ta và tỷ tỷ ta cũng không thể tùy ý bị phỉ báng được?” Mạc Cửu Khanh thấy hai người nói mãi mới dừng thì liền lên tiếng.

Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì trong lòng mới ngờ tới chuyện sẽ biến thành dạng gì, nàng càng không nghĩ nàng và Mạc Uyển Uyển đã sớm vạch tốt toàn bộ kế hoạch, vậy mà giữa chừng lại xuất hiện một cái không may.

Lúc này, Mạc Cửu Khanh không có ý định buông tha người, chẳng lẽ nàng phải thật sự nói lời xin lỗi kẻ ngu là Mạc Cửu Khanh hay sao?

Nàng không cam lòng! Càng không muốn! Nếu nàng phải xin lỗi một kẻ ngu, chẳng phải nàng còn không bằng một kẻ ngu hay sao?

“Dựa vào cái gì ta phải nói xin lỗi? Đây rõ ràng là việc gài tang vật hãm hại! Sao Uyển Uyển phải cầm ngọc bội của ta, nhưng vì sao ngọc bội lại ở trên người Uyển Uyển chứ, chỉ có thể nói nhất định là có người muốn khích bác ta và Uyển Uyển nên mới có thủ đoạn vô sỉ như vậy!” Vương Tử Thiến phẫn nộ, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Mạc Cửu Khanh nói.

Muốn nàng nói lời xin lỗi với Mạc Cửu Khanh sao, tuyệt đối không thể nào!

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Vương Tử Thiến nói thì nhịn không được mà cười lạnh nói: “Vương tiểu thư thật đúng là biết ăn nói, Cửu Khanh thật sự bội phục. Mới vừa rồi, Cửu Khanh đứng ở bên người cô nương, cô nương nói ngọc bội là do Cửu Khanh cầm, bây giờ Cửu Khanh tìm được ngọc bội chứng minh mình trong sạch, Vương tiểu thư lại nói là có người cố ý hãm hại cô nương. Chuyện này đều là do Vương tiểu thư định đoạt, vậy thì dưới chân thiên tử cần gì đến vương pháp nữa?”

Những lời nói của Mạc Cửu Khanh rất có khí phách khiến cho những người đang xem cuộc vui ở xung quanh lập tức không lên tiếng, ánh mắt mọi người nhìn thân ảnh nhỏ bé xinh đẹp lại phi thường cứng cỏi đều mang theo mấy phần bội phục.

Mạc Uyển Uyển không nghĩ tới Mạc Cửu Khanh sẽ nói những lời đem Vương Tử Thiến đẩy lên đầu sóng ngọn gió như vậy.

Nàng không nghĩ tới mình và Vương Tử Thiên đồng loạt bị Mạc Cửu Khanh phản tướng một quân như vậy!

Biết mình không thể làm được gì nữa, Mạc Uyển Uyển chỉ sợ chuyện sẽ càng phức tạp nên nhịn không được kinh hô: “Ai nha. . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.