Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 22: Ngoại truyện : hy vọng nhỏ nhoi { 2 }




Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay Mạnh Vĩ Giác thức dậy đặc biệt sớm. Trời còn chưa sáng, hắn đã mở mắt, những tình huống như thế này trước đây đều do hắn gặp phải ác mộng, nhưng hôm nay không phải vậy. Thật ra mà nói thì từ sau khi Tần Ngữ Nghê chuyển vào nhà hắn ở thì hắn đã không còn mơ thấy ác mộng, ban đêm đều trôi qua rất yên tĩnh, hắn ngủ rất yên ổn.

Mạnh Vĩ Giác cầm một quyển sách đi xuống phòng khách, nghĩ thầm buổi sáng muốn tỉnh táo đọc sách là cách thích hợp nhất, chỉ là mắt nhìn, nhưng suy nghĩ lại không kiềm chế được bay đi.

Đã hơn một tuần lễ hắn không thấy Ngữ Nghê rồi, mấy ngày này, hắn mỗi ngày đều làm cho mình bận rộn nhiều việc, luôn kéo dài tới nửa đêm mới về đến nhà, sáng hôm sau mặc dù ăn sáng xong hắn mới đến bệnh viện nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Ngữ Nghê. Trước kia cho dù một mình hắn ăn sáng, nhưng trong lòng vẫn không có cảm giác cô đơn, nhưng giờ đây cho dù bàn ăn có phong phú tới mức nào, trong lòng hắn vẫn có cảm giác buồn bã không nói nên lời.

Đây không phải là kết quả mà hắn muốn sao? Nói thật, giờ đây trái tim của hắn rất rối loạn, rất mơ hồ, cơ hồ không biết đến tột cùng là mình muốn gì?

Khép lại quyển sách trong tay, Mạnh Vĩ Giác khẽ thở dài, dựa người về phía sau, ánh mắt nhìn về phía cầu thang. Mà ngay lúc này, Tần Ngữ Nghê có vẻ đăm chiêu, bước từng bước một đi xuống cầu thang.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa nhìn thấy trên tay và chân đều quấn băng gạc, còn một số chỗ khác tuy không quấn băng gạc nhưng cũng bầm tím, Mạnh Vĩ Giác lo lắng chạy đến.

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Tần Ngữ Nghê hốt hoảng vội vàng che dấu vết thương của mình, nhưng cũng không biết nên dấu đi đâu, “Anh…….. Sao lại thức dậy sớm như vậy?”

“Cô còn chưa nói cho tôi biết vết thương trên người cô là từ đâu mà có?” Nhìn vết thương chồng chất của cô khiến cho lòng hắn rất đau.

“Không có chuyện gì cả, chỉ là hai ngày trước tôi không cẩn thận bị ngã nên mới thành ra thế này”. Thời gian này, cô vẫn luôn trốn tránh Mạnh Vĩ Giác, cô không muốn gây thêm áp lực cho hắn. Mặc dù muốn gặp hắn, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, ngay cả bị thương, cũng không muốn cho hắn biết, cô không hy vọng một chút chuyện nhỏ như vậy trở thành thủ đoạn để hấp dẫn lực chú ý của hắn, không ngờ bây giờ lại để cho hắn nhìn thấy.

“Bị ngã?” Nhìn Tần Ngữ Nghê, trên mặt Mạnh Vĩ Giác rõ ràng là không tin, nếu như chỉ bị ngã, sẽ không đến nỗi trên người chỗ nào cũng là vết thương như thế này.

Gật đầu lung tung một cái, Tần Ngữ Nghê trốn tránh nói: “Tôi đi làm bữa sáng”.

“Cô không cần làm bữa sáng nữa”. Mạnh Vĩ Giác nóng lòng kéo Tần Ngữ Nghê đến phòng khách, ấn cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng cẩn thận kiểm tra những vết thương kia, “Cô khẳng định không muốn nói cho tôi biết những vết thương này từ đâu mà có sao?”

“Tôi đã nói cho anh biết rồi, chỉ là anh không tin thôi”. Giờ khắc này, cô cảm thấy rất hạnh phúc vì được người mình yêu thận trọng che chở. Giờ đây, cho dù hắn xem cô là gì, tất cả đều không còn quan trọng nữa (kẹo: Chị này quá mức si tình).

Mạnh Vĩ Giác không nhịn được đưa tay sờ mắt cô, nhẹ giọng nói: “Cô rất cố chấp”.

Tần Ngữ Nghê khẽ mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác, “Tiểu Lạc đã giúp tôi xử lý qua rồi”.

“Tiểu Lạc?”

“Cô ấy có biết một chút cách xử lý vết thương”.

“Thật sao? Nhất định cô ấy biết rất rõ những vết thương này tại sao lại có hả?” Ngụ ý là nếu cô không đàng hoàng khai ra, hắn sẽ tìm Tiểu Lạc hỏi rõ ràng.

“Đương nhiên là em biết rồi”. Hà Lạc nhảy nhót đi xuống lầu, cô bỏ qua ám hiệu Tần Ngữ Nghê đưa cho cô, không chút dấu diếm nào nói tiếp: “Hai ngày trước bọn em đến trung tâm thương mại đi dạo, lúc đấy lại đụng phải hai người xấu hôm trước, em kéo chị Ngữ Nghê chạy xuống dưới. Bọn em vừa chạy trốn, vừa tránh người, phải chạy mười mấy tầng cầu thang nên chị Ngữ Nghê mới bị thương khắp người như vậy”.

Nhìn Tần Ngữ Nghê, cô mềm mại như vậy, phải là một cô gái được người ta nâng trên lòng bàn tay để yêu thương mới đúng, thế nhưng cô lại phải chạy mười mấy tầng cầu thang để trốn! Mạnh Vĩ Giác vừa nghĩ, trong lòng đã cảm thấy lo sợ.

“Không phải tôi đã nói rồi, hai người đi ra ngoài phải đi cùng với Hạnh Nhi sao?” Trước dây là con gái của Minh chủ ‘Ngục Thiên Minh’, hiện tại lại là em gái của Minh chủ ‘Ngục Thiên Minh’, coi như Lôi Hạnh Nhi không có ở trên giang hồ, nhưng lại khó tránh khỏi trở thành mục tiêu của người ta. Vì muốn để cho cô có năng lực tự bảo vệ bản thân, nên bản lĩnh của cô đã được trải qua rèn luyện đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân Mạnh Vĩ Giác cố ý muốn Lôi Hạnh Nhi đi cùng Ngữ Nghê và Hà lạc.

“Hạnh Nhi có đi cùng với em mà!” Hà Lạc rứt khoát đem chuyện đã trải qua nói lại từ đầu đến đuôi.

Người tính không bằng trời tính, rất nhiều chuyện vẫn thường hay nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán, Mạnh Vĩ Giác không thể làm gì khác hơn là nói: “Hai người gần đây tạm thời đừng ra ngoài”.

“Anh Vĩ Giác, anh nói thật dễ, bọn em buồn bực muốn chết”. Nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác quan tâm Tần Ngữ Nghê như vậy, thái độ của Hà Lạc đối với hắn cũng ôn hòa đi rất nhiều.

“Chờ thêm mấy ngày nữa, đợi vết thương cả Ngữ Nghê khá hơn một chút, tôi sẽ dẫn hai người ra ngoài đi chơi, hai người cứ lên kế hoạch trước đi, nghĩ xem muốn đi đâu.”

“Anh không lừa em chưa?” Nghĩ đến Mạnh Vĩ Giác làm cho Tần Ngữ Nghê đau lòng như vậy, Hà Lạc đối với lời nói của hắn cũng có chút nghi ngờ.

“Không tin thì em đi lấy máy ghi âm lại đây, ghi lại làm bằng chứng, đến lúc đó cho dù tôi muốn nuốt lời cũng không được”. Mạnh Vĩ Giác trêu chọc nói.

“Không cần, em tin”. Nhìn Tần Ngữ Nghê nháy mắt một cái, Hà Lạc rất thức thời nói: “Anh Vĩ Giác, bữa sáng hôm nay sẽ do em phụ trách, còn về phần đổi thuốc cho chị Ngữ Nghê sẽ giao cho anh, chuyện này rất đúng bài của bác sĩ!” Nói xong cũng chạy vọt vào phòng bếp.

Mạnh Vĩ Giác lấy hòm thuốc tới, vừa giúp Tần Ngữ Nghê tháo băng gạc ra vừa nói: “Tôi biết sẽ rất đau, cô chịu khó một chút, nếu như tôi không cẩn thận làm cô đau, phải nói cho tôi biết”.

Tần Ngữ Nghê đồng ý gật đầu một cái, chỉ là, thi thoảng vết thương truyền đến hàng loạt đau đớn, nhưng được Mạnh Vĩ Giác tỉ mỉ chăm sóc nên cô cũng sớm đã quên mất cảm giác đau đớn. Cô lẳng lặng nhìn từng động tác của hắn, mi mắt cũng không dám hạ xuống, chỉ sợ cô vừa chớp mắt thì tất cả sẽ biến thành ảo ảnh.

“Sao vậy?” Ngẩng lên thấy đôi mắt của Tần Ngữ Nghê thâm tình nhìn mình, Mạnh Vĩ Giác khẩn trương hỏi.

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy!”

Trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không muốn vạch trần, Mạnh Vĩ Giác trầm mặc, chuyên tâm xử lý vết thương cho cô. Rốt cuộc cũng thay xong thuốc, rồi lại quấn băng gạc mới lên hắn mới nhẹ giọng nói: “Cô không được đi đi lại lại, nếu không vết thương trên đầu gối sẽ không chịu được”.

“Tôi biết rồi”.

“Còn nữa, việc ở phòng bếp thì để cho Tiểu Lạc làm, buổi tối tôi sẽ mua bữa tối ở ngoài về cùng nhau ăn”. Đối mặt với Tần Ngữ Nghê như thế này, Mạnh Vĩ Giác đã đem lý trí quăng lên chín tầng mây.

Tần Ngữ Nghê không ngờ lần ngoài ý muốn này cô lại có thu hoạch lớn như vậy, đây xem như là được phúc trong họa đi!

có nàng nào đồng ý cho cuối tuần này ta hoàn truyện không? các nàng cho ý kiến cái koi?

:clap: :clap: :clap:

Quả nhiên Mạnh Vĩ Giác thực hiện đúng như lời hắn hứa hẹn, hơn nữa chỉ cần có thời gian, hắn sẽ đưa Tần Ngữ Nghê và Hà Lạc đi khắp nơi giải sầu. Có đôi khi, bọn họ sẽ không đi đâu cả, đem vườn hoa nhà mình biến thành công viên, nằm ở trên cỏ nhìn những đám mây trên bầu trời đi đi lại lại, có khi nhanh có khi chậm, loại cảm giác hài lòng đó nói không nên lời.

Giống như hôm nay, bọn họ chuẩn bị một đống thức ăn lớn, đi dã ngoại ngay trong chính vườn hoa nhà mình.

“Chị Ngữ Nghê, chị xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại nấu ăn ngon, nếu ai có thể lấy được chị thì đúng là phúc khí tu luyện tám đời”. Hà Lạc liếc Mạnh Vĩ Giác một cái, cho một miếng bánh ngọt vào miệng.

“Cái miệng nhỏ của em càng lúc càng ngọt, có phải ăn nhiều đường quá rồi hay không hả?” Tần Ngữ Nghê nhìn Hà Lạc, trong mắt đều là cưng chiều, nghĩ đến sự gắn bó giữa mình và Tiểu Lạc có chút khó tin, cũng bởi vì liên quan đến Tiểu Lạc, cô mới thuận lợi đi vào cuộc sống của Mạnh Vĩ Giác. Mặc dù quan hệ giữa cô và Mạnh Vĩ Giác vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô cũng thấy được Mạnh Vĩ Giác đối rất quan tâm và che chở cô, cô tin rằng tình cảm mà hắn dành cho cô không chỉ là tình bạn mà thôi.

Uống một ngụm nước trái cây, đem bánh ngọt trong miệng mình nuốt xuống bụng, Hà Lạc mới lên tiếng: “Chị Ngữ Nghê, em nói thật, em rất hy vọng chị có thể làm chị dâu của em, chỉ tiếc điều này là không thể”.

Chuyện này là không thể nào, bởi vì cô đã quyết định đời này không phải Mạnh Vĩ Giác thì cô sẽ không gả. Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Ngữ Nghê cũng nhìn về phía Mạnh Vĩ Giác, bây giờ nếu nói hai người bọn họ là người tình thì cũng không phải người tình, cảm giác như rất thân thiết, rồi lại tồn tại khoảng cách, nhưng dù sao thì vẫn khiến cho lòng cô có chút an ủi, ít nhất hắn đối với cô cũng không phải vô tình, nhưng cô cũng rất lo lắng, ba tháng sắp hết rồi, nếu như Mạnh Vĩ Giác không yêu cô thì tất cả cũng chỉ là giấc mộng.

Tần Ngữ Nghê không khỏi thở dài , nhíu mày lại.

“Sao vậy, cô không thoải mái sao?” Vừa nghe thấy tiếng thở dài của Tần Ngữ Nghê, Mạnh Vĩ Giác lập tức lo lắng.

Tần Ngữ Nghê phục hồi lại tinh thần liền vội vàng lắc đầu, thử dò xét nói: “Tôi chỉ nghĩ là tôi rời đi cũng lâu như vậy rồi, hình như cũng nên về nhà”.

Mạnh Vĩ Giác còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, Hà Lạc đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hốt hoảng luống cuống nói: “Chị Ngữ Nghê, chị phải về nhà sao? Chị không cần em nữa sao?”

“Sao chị có thể không nhớ em được, em có thể đi cùng chị về Canada!”

“Em không muốn đến Canada gì hết, chúng ta sống như thế này không tốt hơn sao?”

“Nếu như cả đời đều sống như thế này, đó đương nhiên là rất tốt, chỉ là…………….” Tần Ngữ Nghê ngập ngừng.

“Chỉ là sao?”

Nhìn Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê đầy hàm ý nói: “Có rất nhiều chuyện bản thân không thể quyết định được”.

“Lời của chị có ý gì, em nghe không hiểu, dù sao thì em cũng rất thích cuộc sống hiện tại. Cũng không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, Hà Lạc đánh liều thay đổi tâm ý của cô, “Anh Vĩ Giác, anh hãy nói với chị Ngữ Nghê, anh không muốn chị ấy quay về Canada đi”.

Hắn sớm biết chuyện ày sớm muộn rồi cũng sẽ đến, một ngày nào đó Ngữ Nghê cũng sẽ phải quay về Canada, nhưng trong lòng hắn có quá nhiều đấu tranh và phức tạp, hắn chỉ có thể qua một ngày tính một ngày.

Đối với hắn mà nói, tất cả đã nằm ngoài sự khống chế của hắn rồi. Đã từng, hắn đã từng thề với chính mình cả đời này sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, mà nay, hắn đã biết được, yêu không phải là gọi là đến, đuổi là đi.

Hắn không thể lừa dối chính mình hắn đối với Tần Ngữ Nghê không động tâm, thậm chí phải nói là hắn đã yêu cô. Nếu không tại sao khi thấy cô bị thương hắn lại đau như vậy? Nhưng lại không bỏ được lời hứa âm thầm của mình đối với Tần Ngữ Mạt – đời này kiếp này hắn sẽ không động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào. Hiện tại , hắn rất tham lòng cho phép mình gần gũi với Ngữ Nghê, những thứ khác hắn không muốn suy nghĩ nhiều.

“Anh Vĩ Giác, em đang nói chuyện với anh đấy!” Hồi lâu không thấy Mạnh Vĩ Giác trả lời, Hà lạc thúc giục.

“Tiểu Lạc, cả đời rất dài, không ai có thể biết trước ngày mai sẽ như thế nào”. Mạnh Vĩ Giác không mở miệng không được.

“Đây là chuyện gì với chuyện gì, em nghe không hiểu!”

“Cuộc sống tan hợp vô thường(ý là chuyện hợp tan luôn thay đổi, không thể nói trước được), giờ khắc này có thể ở cùng nhau, nhưng cũng có thể chỉ lát sau đã chia ly, ngày nay chia ly, nói không chừng một ngày nào đó có thể cùng nhau ở chung một chỗ”.

Đối với Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê cũng đã có ít nhiều chuẩn bị tâm lý. Bọn họ không phải là người yêu của nhau, hắn có lý do gì để giữ cô lại, nhưng khi nghe hắn nói cô lại tránh không được đau lòng. Thật ra thì đáy lòng cô vẫn ôm hy vọng, hy vọng hắn có thể nhận ra tình cảm của chính mình, phát hiện ra hắn yêu cô, chỉ là, hy vọng này vẫn chỉ là ước mơ xa vời.

Hà Lạc không đồng ý nói: “Anh Vĩ Giác, cái gì mà hợp tan vô thường, chuyện này là sao chứ, chỉ cần một ý kiến của anh, thì hợp có thể biến thành tan, mà tan cũng có thể biến thành hợp”.

Cũng bởi vì là “Người”, cho nên mới phải có hợp tan vô thường. Mạnh Vĩ Giác bất đắc dĩ cảm khái trong lòng, cũng không nói gì thêm nữa.

“Anh Vĩ Giác…….”

“Tiểu Lạc, chúng ta chỉ đi Canada, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, nếu có cơ hội, vẫn có thể quay lại nơi này mà”. Tần Ngữ Nghê không đành lòng nhìn Mạnh Vĩ Giác bị Hà Lạc làm khó.

Hà Lạc trợn mắt nhìn Tần Ngữ Nghê và Mạnh Vĩ Giác một cái, nói: “Thôi, cái gì em cũng không quản, em cũng không quan tâm đi đâu, chỉ cần không bị bọn người xấu bắt được, tất cả kệ hai người vui vẻ!” Dứt lời liền chạy vào trong nhà.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía trở nên im lặng như tờ, không ai muốn mở miệng đánh vỡ không gian yên tĩnh, hồi lâu sau, rốt cuộc Mạnh Vĩ Giác nhịn không được mà hỏi: “Cô đã quyết định trở về Canada rồi sao?”

Chần chừ một hồi lâu, Tần Ngữ Nghê mở đôi mắt to trong trẻo nhìn hắn, như có thiên ngôn vạn ngữ(có rất nhiều lời muốn nói) nói: “Chưa, chỉ là tôi đang suy nghĩ”.

“Tôi………… Mặc kệ cô quyết định như thế nào, chỗ này lúc nào cũng hoan nghênh cô”. Đây là lời nói chân thành , cũng là lời nói duy nhất có thể nói.

Giờ khắc này, Tần Ngữ Nghê có thể cảm nhận được có một nỗi tuyệt vọng ập vào lòng, đi tới nước này, cô còn có thể hy vọng xa vời sao?

Tần Ngữ Nghê cũng chỉ đề cập đến chuyện cô phải về Canada có một lần, sau này cũng không nhắc lại nữa, mà Mạnh Vĩ Giác càng giống như không có chuyện gì xảy ra, hàng ngày vẫn không có gì thay đổi. Giống như tất cả đều đã quên đi chuyện này, trên thực tế, nó vẫn tồn tại trong lòng mỗi người, chỉ là không có người nào chịu đối mặt, cho đến ngày này ——

“Tiểu Lạc, em có hộ chiếu chưa?”

Bỏ qua vấn đề của Tần Ngữ Nghê, Hà Lạc hỏi ngược lại: “Chị Ngữ Nghê, chị thật sự phải quay về Canada sao?”

“Chị không thể không trở về”.

Hà Lạc không hiểu tại sao Tần Ngữ Nghê lại không thể không trở về, nhưng cô có thể cảm giác được một chuyện, “Có phải chị muốn buông xuôi tình yêu của chị dành cho anh Vĩ Giác không?”

“Chị không còn lựa chọn nào khác”. Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái.

“Cái gì gọi là không còn lựa chọn nào khác, chị có thể ở lại mà!” Hà Lạc thật sự không hiểu Tần Ngữ Nghê đang nghĩ cái gì, nếu như chị ấy có thể yêu điên cuồng như vậy, còn có lý do gì có thể ngưn cản chị ấy theo đuổi hạnh phúc của mình? “Chị Ngữ Nghê, em có thể thấy anh Vĩ Giác cũng có tình cảm với chị, chẳng qua là trong lòng anh ấy mâu thuẫn, những mâu thuẫn ấy khiến cho trái tim anh ấy không thể mở rộng trong một thời gian ngắn được, em tin rằng có một ngày anh ấy sẽ thừa nhận bản thân có tình cảm với chị”.

Lắc đầu một cái, Tần Ngữ Nghê bất đắc dĩ nói: “Không còn thời gian rồi”.

“Chị có ý gì?” Hà Lạc không hiểu.

“Tiểu lạc, có một số chuyện bây giờ chị không thể nói rõ với em được, chờ khi nào cùng chị quay về Canada , rồi em sẽ biết”.

Giống như là hiểu rõ, lại giống như mơ hồ, Hà Lạc biết trong lòng Tần Ngữ Nghê vần cất giấu một bí mật, cũng giống như bí mật trong lòng cô vậy. Nhưng muốn cô trơ mắt đứng nhìn hai người nên yên nhau, lại muốn từ nay chia cách nhau cả một đại dương, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô không thể nào làm được.

“Chị Ngữ Nghê, đừng buông tay, chị hãy suy nghĩ một chút về tình yêu của chị, về sự cố gắng của chị trong thời gian qua, chị muốn buông tay sao? Em không biết tại sao chị lại không có thời gian, nhưng nếu như chị nhất định phải quay về Canada, ít nhất trong khoảng thời gian trước khi chị trở về, chị hãy vì bản thân cố gắng thêm một chút, không tới thời điểm cuối cùng, thì đừng nói câu ‘chị không oán không hối’ nếu không chị sẽ tiếc nuối cả đời”.

Cuộc nói chuyện với Hà Lạc giống như một chậu nước lạnh dội tỉnh cái đầu đang suy nghĩ tuyệt vọng của Tần Ngữ Nghê. Đúng vậy! Kỳ hạn ba tháng cong chưa hết, tại sao cô có thể bỏ qua? Chỉ vì nhiều lần bị thực tế đả kích, cô liền đầu hàng sao?

Thấy Tần Ngữ Nghê đã bắt đầu dao động, ngay sau đó Hà Lạc lại nói thêm: “Chị Ngữ Nghê, em không biết giữa chị và anh Vĩ Giác đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chị nhất định phải làm chi anh Vĩ Giác thấy được tình yêu của chị, chỉ có như vậy mới không phụ sự si tình của chị đối với anh ấy”.

Biểu cảm trên gương mặt của Tần Ngữ Nghê rõ ràng là không hiểu, cô khẳng định Mạnh Vĩ Giác biết tình cảm của cô, chả nhẽ biểu hiện của cô còn chưa rõ ràng? Ngay cả Tiểu Lạc cũng thấy được, không phải sao?

“Chị Ngữ Nghê, yêu một người nếu như không nói cho đối phương biết, thì tình yêu của chị có ý nghĩa gì có thể nói? Cứ xem như anh Vĩ Giác có thể thấy được tình cảm của chị giành cho anh ấy, nhưng đõ cũng không phải do chính miệng chị nói với anh ấy!”

Tần Ngữ Nghê kinh hãi(kinh ngạc và sợ hãi), trước giờ cô vẫn luôn nghĩ như vậy. ‘Tần Ngữ Mạt’ đã từng thổ lộ với Mạnh Vĩ Giác, nên đối với phương thức bộc lộ tình cảm của ‘Tần Ngữ Nghê’ không giống nhau. Bởi vì cô không muốn hắn đem ‘Tần Ngữ Mạt’ và ‘Tần Ngữ Nghê’ nhập làm một, không muốn hắn đánh đồng ‘Tần Ngữ Mạt’ và ‘Tần Ngữ Nghê’, càng không muốn hắn đem những thiệt thòi hắn nợ ‘Tần Ngữ Mạt’ chuyển sang ‘Tần Ngữ Nghê’, vì bù đắp áy náy trong lòng mà yêu cô. Vậy mà cô lại quên mất một chuyện quan trọng, ‘Tần Ngữ Mạt’ và ‘Tần Ngữ Nghê cuối cùng cũng chỉ là một, cô không ngừng muốn họ tách rời nhau ra, nhưng cũng khiến cho cô mất đi sự chân thành và dũng cảm của ‘Tần Ngữ Mạt’.

Có lẽ tình yêu của ‘Tần Ngữ Nghê’ là ‘si tâm bất hối’(tức là tình yêu của chị này cuồng dại, ngốc nghếch ý), nhưng không giống tình yêu ‘thẳng thắn vô tư’ của ‘Tần Ngữ Mạt’, như vậy thì cuối cùng ‘si tâm bất hối’ có ý nghĩa gì?

Hà lạc chắc chắn nói: “Chị Ngữ Nghê, em tin rằng anh Vĩ Giác đối với không phải là vô tình, chỉ là hiện tại trong lòng anh ấy có rất nhiều băn khoăn và mâu thuẫn, mà chỉ có tình yêu của chị mới có thể hóa giải được, chị không cố gắng đến giây phút cuối cùng, chẳng khác gì là bỏ qua cơ hội có được hạnh phúc”.

Đúng vậy! Chả nhẽ cô không thấy sự quan tâm của Vĩ giác dành cho cô sao? Vẻ mặt của Tần Ngữ Nghê rung động, cảm kích nói: “Tiểu Lạc, cám ơn em, không đến phút cuối cùng, chị tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc”.

Hà Lạc thở ra một hơi, vui vẻ nói: “Quả nhiên là ban đầu chị Ngữ Nghê cứu luôn có cái tinh thần ‘quên mình phục vụ’”.

“Nhưng mà em vẫn phải chuẩn bị hộ chiếu cho xong”.

“Chị Ngữ Nghê, em………..em không thể theo chị quay về Canada được”. Hà Lạc ấp úng nói.

“Tại sao?” Tần Ngữ Nghê không hiểu hỏi.

“Đừng nên hỏi em………. em có lí do riêng của em, giống như lí do chị nhất định phải quay về Canada vậy, em cũng có nguyên nhân nhất định phải ở lại Đài Loan”. Hà Lạc rũ mắt xuống, khe khẽ thở dài.

Tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, “Vậy em ở lại đây đi, chị nghĩ Vĩ Giác chắc sẽ không để ý đâu”.

“Em không thích, nếu như chị không ở đây, em cũng không tiện ở lại nơi này”. Hà lạc vui vẻ cười cười nói: “Nếu chị thực sự quay về Canada, em liền đi lưu lạc khắp nơi, Đài Loan luôn có chỗ cho em dung thân!”

“Không được, chị không thể để cho em lưu lạc một mình, như vậy qua nguy hiểm”.Tần Ngữ Nghê lo lắng nói.

“Chị Ngữ Nghê, chị không cần phải lo cho em, chuyện của chị quan trọng hơn, nếu như chịu có thể ở lại, em cũng không cần rời đi, đến lúc đó không phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Chỉ là, cô có thể ở lại hay không cũng không phải là chuyện cô có thể quyết định. Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, muốn xua đi phiền não, mặc kệ kết quả như thế nào, cô nói: “Tiểu Lạc, chị sẽ tìm cách sắp xếp chỗ ở giúp em”.

**********************

Kể từ khi Tần Ngữ Nghê nói phải quay về Canada, tâm trạng của Mạnh Vĩ Giác lúc naoof cũng căng thẳng. Hắn rất mâu thuẫn, hắn cho rằng Ngữ Nghê có thể quay về Canada thì rất tốt, nhưng trong lòng hắn luôn có trăm ngàn lần không muốn. Hắn biết rõ sau khi Ngữ Nghê rời đi, cuộc sống của hắn cũng không thể quay trở lại như lúc ban đầu, tất cả đều đã thay đổi, không biết từ khi nào, ở trong trái tim hắn đã khắc sâu bóng dáng một người.

Ngước nhìn bầu trời đêm, hắn thở dài thật sâu.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tần Ngữ Nghê yên lặng đi tới bên cạnh Mạnh Vĩ Giác, nhẹ giọng hỏi.

Nhìn Tần Ngữ Nghê, cô đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, nhưng lúc nào cũng có thể rời đi cuộc sống của hắn, có lẽ nếu cô rời đi, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Đe nén buồn bã trong lòng, Mạnh Vĩ Giác hỏi “Đã trễ thế này, tại sap còn chưa ngủ?”

“Em cũng giống như anh có chuyện ở trong lòng, nên nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được”. Mặc dù luôn cố gắng lấy ra dũng khí năm đó, tỏ tình với Mạnh Vĩ Giác, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, trong lúc bất chợt cô lại không nói nên lời, sợ bị cự tuyệt, giống như ‘Tần Ngữ Mạt’ lúc đầu.

(Kẹo: hé hé, chị chuẩn bị ‘tỉnh tò’ với anh nên từ đây ta sẽ đổi cách xưng hô giữa hai người)

Cố chấp mười bốn năm, dù chưa từng có được(có được tình yêu của Vĩ ca ý các nàng), hơn nữa cũng chưa bao giờ cô buông xuôi tình yêu của mình, có lẽ bởi vì phần tình cảm này quá sâu, quá lâu, cô bây giờ, ngược lại đã trở nên yếu ớt, cô sợ bị cự tuyệt.

“Làm sao em biết trong lòng anh có chuyện?”

“Nếu không phải trong lòng có chuyện, thì tại sao bây giờ vẫn chưa ngủ?”

Mạnh Vĩ Giác cười cười, coi như chấp nhận, cũng không muốn giải thích gì thêm, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, đêm nay mặc dù không có sao, nhưng vẫn có vẻ đẹp tĩnh mịch (Kẹo: Người đẹp ở bên thì cái gì chẳng đẹp *cười gian, đồng thời xách dép chạy nhanh*)

“Em là một thính giả rất tốt, nếu trong lòng anh có chuyện gì, không ngại nói ra cho em nghe đi!”

“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là một số chuyện phiền lòng ở bệnh viện thôi”. Mạnh Vĩ Giác nghiêng đầu, quan tâm hỏi, “Thế còn em……trong lòng em có chuyện gì?”

Giờ phút này chính là thời điểm tốt để cho cô thổ lộ, nhưng khi nhìn đến Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê không khỏi lúng túng. Cô bị làm sao vây? Cái loại dũng khí không chịu lùi bước của ‘Tần Ngữ Mạt’ cô quên rồi sao?

“Tại sao không nói chuyện?” Mạnh Vĩ Giác nhìn về phía cô.

“Tại vì do dự, không biết em có nên nói cho anh biết câu kia?”

“Nói câu gì?”

Tần Ngữ Nghê thâm tình nhìn chằm chằm vào Mạnh Vĩ Giác, chân thành rtha thiết nói: “Vĩ Giác, em yêu anh đã lâu rồi, từ giây phút ban đầu biết anh, anh liền chiếm trọn trái tim em rồi, làm cho em ngốc nghếch quyến luyến, muốn quên cũng không được, có lẽ anh cảm thấy rất khó tin, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, thật sự em rất yêu anh, rất yêu”. (*hâm mộ quá a!*)

Mạnh Vĩ Giác bị chấn động thật sâu, phần tình cảm này đến cũng không có gì quá đường đột, bởi vì hắn đã sớm nhận thấy, nhưng cô lại thẳng thắn như vậy khiến hắn rất cảm động, tình yêu sâu đậm như vậy, si tình như vậy, thử hỏi ai có thể không cảm động?

Một nháy mắt kia, hắn đã quên mất phản ứng, quên mất mâu thuẫn trong lòng. Nhìn thẳng vào đôi mắt say đắm Tần Ngữ Nghê, hắn không kiềm chế được cúi đầu xuống, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người của cô, thăm dò vào miệng cô, nhiệt tình, cuồng dã thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Càng lúc càng không thể nào thỏa mãn được tiếp xúc như vậy, hắn liên tục hôn vành tai của cô, liên tục cắn liếm, tỉ mỉ hôn từ vành tai một đường xuống chiếc cổ trắng nõn, hôn đến cặp vú mê người.

Cảm thấy thân thể có một cỗ lửa dục đang thiêu đốt, Tần Ngữ Nghê ôm lấy cổ của hắn, nắm lấy tóc hắn, không nhịn được kêu lên: “Vĩ Giác……..”

Một tiếng kêu này đem Mạnh Vĩ Giác đang kích tình kéo về thực tế, hắn đột nhiên buông cô ra, hoảng hốt, rối loạn lắc đầu, “Không, anh không thể yêu em, anh không thể yêu em!” Nói xong, hoảng hốt, luống cuống chạy vào trong nhà.

(kẹo: Vĩ ca sao lại không tiếp tục chứ??? khổ thân các sắc nữ)

Mới vừa bay lên mây, lại bị rơi ngay xuống đất, Tần Ngữ Nghê giật mình, thật lâu thật lâu, cô không phản ứng gì, trong đầu cô chỉ có một câu như vậy —— anh không thể yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.