Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 110




Khí trời càng lúc càng nóng. Gió khô khốc thổi qua dấy lên lớp lớp bụi đất. Khung cảnh thê lương vô vị vô cùng.

Trên thân cây đậu khổng lồ tựa trụ chống trời cao lớn nơi địa ngục - cũng chính là hi vọng lớn lao của bất cứ tù nhân nào nơi đây.

Xuyên qua lớp lớp bụi đất đang lượn lờ, qua vài cánh rừng thưa héo tàn,những hồ nước đục ngầu, hàng ngàn đồi núi đá trơ trọi qua hàng vạn năm không đổi, trên thân cây to kia là những con người phi thường. Dẫn đầu là một thiếu niên tuấn mỹ như mộng ảo đang nắm từng sợi râu của cây mà leo lên. Dù đang trong tư thế khá nhọc nhằn nhưng phong thái của thiếu niên vẫn như cũ. Gió thổi ba tấc, hắn phi ba trượng. Người nhanh nhẹn như yến, vẻ mặt bình thản cứ như chuyện hắn đang làm là leo cây hái quả bình thường vậy. Song nếu nhìn kĩ sẽ dễ dàng thấy được hắn rất cẩn trọng. Mỗi lần phi thân lên cứ như hơi thiếu lực, bị níu lại. 

Quả thật chính xác là như thế. Phía dưới thiếu niên là  một hàng dài người nối đuôi nhau chậm chạp leo lên. Trọng lực ở tầng một rất mạnh nên bọn họ đều đang gắng gượng từng bước, cẩn thận tiến lên. Vì nếu bất cẩn rơi xuống thì tương lai coi như chấm hết!

Quấn quanh thân mỗi người là những sợi dây leo nhỏ dài. Suốt bảy ngày huyết tẩy, Trùng Thiên và Tiểu Thanh đã phát hiện ra loại dây này xung quanh núi đá. Nó cực kì bền bỉ nên đã bện thành một sợi dây chắc chắn thật dài. Thức ăn, nước uống đều chất sau lưng. về phần Bách Lý Khanh còn hôn mê, Trùng Thiên đã đưa hắn lên lá cây to bên trên - đích đến của ngày hôm nay trước.

Vì Trùng Thiên có thể tu luyện nội lực nên thân thể đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt hơn mọi người. Hắn được chọn làm người dẫn đầu. Tiếp đến là nàng - một nữ hài bảy tuổi, cũng là người nhỏ nhất ở đây. Kế đến là Bách Lý Ngạn, Tiểu Thanh và đám phụ nhân nữ tử. Cuối cùng là các thanh niên nam tử khỏe mạnh. A Tĩnh đi cuối, đồng thời giữ gậy phong tỏa không gian. Nhờ nó mà mọi người đều ít bị ảnh hưởng bởi thời tiết nơi này hơn.

Tay Song Tiếu bám chặt vào thân cây to. Chân nhỏ đạp lên điểm tựa, một tay nhanh chóng bắt lấy một sợi râu khác đang rũ xuống mượn lực nhảy lên chiếc lá bên trên. Vừa đến nơi, nàng cũng chẳng quan tâm đến  hình tượng mà liền ngồi bệt xuống nghỉ ngơi. Ngẩng đầu lên lại bắt gặp bóng lưng cạnh rìa lá. Hắn đứng đó mặc cho gió lớn gào thét, tay chắp sau lưng. Khí chết vờn quanh người âm u bất định. Có gì đó giống như... cô đơn. Sự cô đơn đang nhấn chìm hắn. Song Tiếu rũ mắt, cười nhạt, suy nghĩ bay đi xa.

Những người còn lại cũng nhanh chóng leo lên đến. Họ đã leo suốt hai canh giờ, người đều thấm mệt.

Mọi người thích thú nhìn cảnh tượng bên dưới, mơ hồ thấy được cánh rừng thưa gần đây. Cảm giác ở trên cao nhìn xuống nắm rõ mọi thứ thật tuyệt vời. Làm mọi mệt nhọc dường như giảm bớt. Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, bọn họ lại tiếp tục hành trình.

Đôi khi cũng có người trượt chân nhưng may có dây leo giữ lại. Bằng không chỉ sợ đã thịt nát xương tan. Qua hai ngày, họ cuối cùng cũng đến đỉnh. Đưa mắt xuống dưới giờ chỉ toàn thấy mây là mây, bọn họ đang ở một độ cao không tưởng: ba dặm!

Nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng hôm sau, cuộc công phá cấm chế cũng bắt đầu!

Khoảng cách giữa bọn họ bây giờ với cấm chế là hơn ba trượng. Theo kế hoạch, tất cả đều tham gia vận âm lực - âm thanh và tinh thần lực, mỗi lượt là ba mươi thành viên, sẽ thay phiên nhau thực hiện.

Nhờ thuốc dinh dưỡng của Song Tiếu nên sức lực của bọn họ tăng lên đáng kể. Mỗi người đều thực hiện được rất lâu. Phong tỏa không gian. Sau ba lượt tấn công, cấm chế bắt đầu dao động. Chuyển sang giai đoạn hai, Song Tiếu và Trùng Thiên - hai người duy nhất có thể tu luyện- phối hợp cùng điều khiển thanh kiếm bay lên đâm vào trung tâm nơi dao động. Thanh kiếm run rẩy kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị hủy. Tay hai người tê rần. Cả hắn và nàng đều cảm nhận rõ từng áp lực đang nện xuống cơ thể. Người đổ mồ hôi nhễ nhại. Cầm cự, phải cầm cự! Đợi đến lượt thứ mười, cấm chế ngoan cường kia rốt cuộc thủng! Đợi đên skhi lổ thủng nuốt chửng thanh kiếm, hai người mới thở ra hơi.

Hai ngày u ám lại trôi qua....

Trên bầu trời tầng một, từng vệt sáng đứt gãy chớp nhoáng. Gió thổi xuôi, mây bay ngược, vẫn vũ điên cuồng. Không gian ngột ngạt vặn vẹo. Ít ai biết rằng, cấm chế tầng một là hệ thống lưới liên kết. Một khi có nơi bị phá hủy sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nơi này. Và bây giờ, nó thật sự bị đâm thủng.

- Không xong, lại huyết tẩy! Chúng ta chết chắc rồi! 

- Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra?

- Không! AAA....

Khắp nơi vang lên những tiếng la hét thất thanh, gió tựa như lưỡi kiếm sắc bén chém loạn mọi ngỏ ngách không chừa một ai.

Ngay khi lỗ thủng cấm chế to hơn một người, không cần mọi người tấn công, nó bất chợt mở rộng, hút tất cả bay lên.

Bọn họ chính xác đã xâm nhập vào một không gian khác. Áp lực vô hình từ mọi phía lại ập đến. Đè nén cơ thể làm người đau đớn. Cả người như con thiêu thân chao lượn yếu ớt. Từng đạo phong nhận lướt qua người, khí lạnh vờn quanh tử huyệt. Âm thanh " ầm ầm" từ những lần sấm rền sát bên tai. Sự bất an lấn át tâm trí.

Không gian tầng một bỗng tối sầm đen như mực. Duy chỉ còn những vệt sáng trên bầu trời thi nhau hội tụ về một chỗ. Tại nơi bị đâm thủng xuất hiện vô số đạo văn phù chằng chịt. Ở Nhị ải Tam môn, tảng đá khổng lồ bỗng tan thành bụi cát. "Rầm" tảng đá thứ hai cũng chung số phận. Ba tấm lưới linh hồn dần yếu đi mỏng manh hơn. Tất cả đều bị xáo trộn!

Những sợi dây liên kết sớm đã đứt. Thân hình bọn họ vẫn tiếp tục bay lên.

"Bùm" gậy phong tỏa nổ tung.

Đau, cả người đều đau, còn hơn cả ở Tam môn nữa.

Muốn thành công, phải có sự hi sinh và bản thân cũng phải trải qua những thứ tồi tệ nhất, phải biết trả giá xứng đáng cho điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.