Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 4: Cô ấy là bạn cùng bàn của em




Phủ của Hiền phi,

-Hoàng thượng giá đáo...

Nam nhân vận long bào bước vào. Hiện trước mắt chàng là nữ nhân khuôn mặt tròn tròn, thân hình mảnh mai, đôi mắt sáng lấp lánh, thêm nụ cười như ánh mặt trời. Thật sự là vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết mà mọi nam nhân đều ưa thích. Nàng ta chính là Hiền phi.

-Hoàng thượng, chàng đến rồi

Chàng nhíu mày, giọng đanh lại:

-Từ khi nào nàng bất quy tắc như vậy, gặp thiên tử không hành lễ?

Hiền phi bất ngờ, chiếc miệng nhỏ còn hở ra, gương mặt xuất hiện vẻ bối rối. Trước đây nàng không hành lễ với chàng thì chàng cũng không nói gì. Nàng nghĩ chàng và nàng là..phu thê. Cúi người xuống hành lễ:

-Hoàng thượng cát tường.

-Đứng lên.

Được lệnh, nàng ta cũng đứng lên.

-Thiếp nghe nói hoàng hậu nương nương trở bệnh nặng, người không sao chứ?

Chàng cười lạnh nhìn nàng ta:

-Tin tức của nàng quả thật rất tốt, nhanh như vậy đã biết tin của hoàng hậu.

Nghe giọng của hoàng thượng, Hiền phi cũng nhận ra được chàng đang nén nộ khí. Trong tâm bỗng chốc lo lắng. Không lẽ chàng đã biết chuyện gì...?

-Trước đây, thiếp từng là nô tì thân cận bên cạnh hoàng hậu nên chỉ là quan tâm người một chút. Thật sự là không có ý gì.

Giọng nói của nàng ta mười phần ủy khuất, nhỏ nhẹ, thêm chút sợ hãi khiến người ta thương cảm. Chỉ là nam nhân trước mặt vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt đó. Thật sự khiến nàng lo lắng tột cùng, vì nếu trước đây chàng sẽ an ủi nàng một chút.

-Quan tâm? Theo ta nghĩ với Hiền phi phải chỉnh thành từ khác, là thăm dò. Không biết ta nói vậy có đúng tâm ý Hiền phi không?

Cơ thể Hiền phi run một cái. Đôi mắt đẹp cũng chuyển biến một chút tia độc. Nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngây thơ, thánh thiện ban đầu.

-Ý hoàng thượng thần thiếp thực sự không hiểu?

Chàng cười ta một tiếng, không khí tràn ngập sự quỷ dị. Hiền phi cũng cảnh giác lùi một bước.

-Hiền phi, nếu như ngày đó ta không bắt được một tên thích khách thì có lẽ cả đời này cũng không nhận ra dã tâm của ngươi.

Từng lời nói ra như đinh đóng cột, tự tin như chàng đã nắm rõ hoàn toàn mọi chuyện. Ánh mắt của Hiền phi cũng thay đổi, từ dịu dàng, ngây thơ chuyển dần thành lạnh lùng, tàn độc.

-Qủa không hổ danh là hoàng thượng triều Mãn. Có thể nhìn ra danh phận thật sự của ta nhanh như vậy.

Chàng cười lạnh nhìn nữ nhân trước mặt khiến chàng khinh thường. Nếu hoàng hậu thông minh thì nàng ta chính là ranh ma, xảo quyệt. Ngày đó, hoàng hậu cùng chàng đi An Nam du ngoạn bị thích khách tấn công, may mắn thay là bắt đuợc một tên. Tuy nhiên hắn đã tự tử ngay sau đó khiến việc điều tra khó khăn.Trên người tên thích khách đó có hình xăm của bộ tộc Hinh gia, chàng điều tra Hinh gia trước tiên. Tuy nhiên vẫn không cứ tin tức gì đặc biệt. Nếu như muốn tạo phản, giết vua cướp ngôi thì lúc chàng bảo vệ nàng, tên thích khách đó có thể 1 đao giết chết chàng, chứ không phải chỉ gây 1 thương tích nhẹ như vậy. Và người hắn thực sự nhắm vào không phải là chàng mà là nàng, những tên thích khách đó chỉ là muốn giết chết hoàng hậu. Điều này càng khiến chàng khó hiểu, hoàng hậu thì có thể gây thù chuốc oán nào đến Hinh gia. Hơn hết Hinh gia và La gia còn là 2 bộ tộc lớn nhất quan hệ rất tốt sao có thể tự nhiên Hinh gia động đến người của La gia. Lập tức chàng và Dương tướng quân đã cùng nhau điều tra. Trên thi thể và vũ khí mà chúng sử dụng còn có 1 chi tiết, đó chính là lưỡi kiếm của chúng. Mỗi loại kiếm của từng gia tộc đều được chế tạo khác nhau để nêu lên đẳng cấp của gia tộc đó. Đó còn là sự kiêu hãnh nhưng lưỡi kiếm của chúng đa số đều không phải của Hinh gia. Mà là của phản tộc trước đây khi tiên đế còn sống, phản tộc đó bị tru di cửu tộc. Như vậy hậu duệ của phản tộc còn sót lại muốn tạo phản một lần nữa. Mục đích của chúng rất rõ ràng, khi hoàng hậu bị giết, nếu điều tra ra là người của Hinh gia làm thì La gia đương nhiên không bỏ qua. Nợ máu trả bằng máu. Không khó đoán được sau đó 2 gia tộc lớn đó sẽ gây chiến với nhau như thế nào. Như vậy nội chiến xảy ra khó lòng mà giải quyết.

-Điều trẫm không ngờ hậu duệ của phản tộc đó chính là nàng đó- Hiền phi

-Câm miệng cho ta! Ta không phải phản tộc.

Nàng ta như người điên, hét to một tiếng. Nực cười, do tiên đế bất tài, gia tộc nàng chính là muốn lên nắm quyền thay đổi đất nước hưng thịnh. Nhưng tại sao bị cho là tạo phản. Nhớ năm đó nàng chỉ mới 5 tuổi, được lão gia- chính là ông nội của nàng bảo vệ một cách kỹ lưỡng. Nàng chính mắt nhìn thấy từng người từng người thân của mình bị chém đầu trước mặt toàn dân. Từ đó, nàng không còn là một đứa trẻ ngây thơ gì nữa. Nàng đã tự mình day cho bản thân sợ mạnh mẽ, mưu lược. Kế hoạch này nàng đã ấp ủ mười lăm năm cứ ngỡ là không sai sót. Nhưng không ngờ lại bị chàng phát hiện ra. Mỉm nụ cười chết choc, nàng nói:

-Nếu ngươi đã biết, được, ta không giấu, chính là ta làm. Hôm nay ta sẽ thay gia tộc ta giết tên cẩu hoàng đế ngươi.

Nói rồi nàng rút trong tay áo một phi tiêu trực tiếp phi thẳng về phía chàng. Chàng cũng nhanh nhẹn né đi. Nàng ta nhanh chóng chạy đến đầu giường, rút thanh kiếm giờ về phía nàng. Hoàng thượng không hoảng tiếp nàng tay không. Nư nhân này tuy bề ngoài yếu đuối nhưng thân thủ không phải tầm thường. Ra tay dứt khoát, nhấn vào điểm chết. Chàng từ nhỏ đã luyễn võ, lại có kinh nghiệm trên chiến trường, giết đấu từ lâu đã trở thành bản năng. Nàng ta tuy mạnh nhưng không phải đối thủ của chàng.

Nghe tiếng động bên trong, binh lính cùng Dương tướng quân nhanh chóng hộ giá. Rất nhanh chóng quân triều đình đã chĩa mũi nhọn về phía này thành một vòng tròn, khiến Hiền phi lùi không được tiến cũng không xong. Dương tướng quân ra lệnh;

-Ngươi phạm tội tày trời. Âm mưu tạo phản, còn không mau quỳ xuống xin tội.

Nàng cười lạnh nhìn về phía hoàng thượng:

-Ngươi biết ta muốn giết hoàng hậu. Hôm nay lại ở đây, ngươi không sợ ta động thủ 1 lần nữa?

Đối với sự uy hiếp của Hiền phi, chàng cũng chẳng sợ sệt gì. Cười lạnh nói:

-Nếu ngươi không hành động hôm nay thì Dương tướng quân cũng chẳng điều tra ra ngươi là hậu duệ của phản tộc. Ngươi thông minh nhưng trẫm vẫn đi trước một bước.

-HAHA...Qủa nhiên là hoàng thượng anh minh. Đoán ra được ý đồ của ta. Nhưng ngươi thật sự nghĩ người ngươi phái đi là của ngươi à, đồ ngu ngốc?

Nói rồi, nàng ta trực tiếp lao thẳng thanh kiếm vào phía chàng,quân lính không ngần ngại chĩa mũi nhọn vào người nàng ta. Một dòng máu nóng từ bụng nàng ta trào ra, ướt cả nền sàn, nàng ta ngục xuống. Chết không nhắm mắt. Còn chàng như đứng hình trước câu nói của nàng ta. Khi thấy máu chảy ra, chàng liền nghĩ đến bóng hình đó. Trong đáy mắt hiện lên tia giết choc, hét lớn:

-Mau theo trẫm hộ giá hoàng hậu nương nương!!!

Vừa chạy nhanh đến phủ hoàng hậu, trong đầu chàng không ngừng cầu nguyện:

-An nhi, nàng không được có chuyện gì, phải đợi trẫm...đợi trẫm bào vệ nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.