Ca Thay Tim Định Mệnh

Chương 26




Chỉ Yên cũng không tiến vào tứ hợp viện, mà là ở lại ký túc xá của Sa Toa công chúa.

Phòng phân trước sau, bên ngoài là chỗ dùng để nghỉ ngơi, hóng mát, có đặt một cái bàn đơn giản, dụng cụ pha trà, sau đó mới tới chỗ các nàng nghỉ ngơi.

Phòng ngủ được quét sơn màu tím, thật phù hợp với khí chất của Sa Toa công chúa vốn xinh đẹp và cao quý, bên trong là hai chiếc giường lớn, khoảng trống chính giữa hai chiếc giường đặt một bàn trang điểm bằng thủy tinh, bên trên đặt các loại vật phẩm trang sức, son phấn, vật càng hấp dẫn sự chú ý của người khác là mặt kính hai mặt có thể hiện rõ hình bóng của người soi.

Mặt kính bóng loáng, tinh tế, có thể phản chiếu rõ ràng dung mạo của người khác, xung quanh mặt kính được bao bọc bởi những hoa văn màu đen thần bí, trên đó còn khảm những viên thủy tinh trong suốt lóng lánh, chiếu xạ ra những hào quang hoàn mỹ, lóa mắt.

Đối diện hai chiếc giường là một chiếc tủ lớn, bên trong xếp đấy những bộ y phục của Sa Toa công chúa, đương nhiên cũng bao gồm phần Sa Toa công chúa chuẩn bị cho Chỉ Yên.

Bên sườn sau tủ quần áo là một phòng nhỏ độc lập chuyên dùng để tắm rửa, vệ sinh.

“Nghe nói tân sinh khi bắt đầu nhập học đều phải tham gia huấn luyện thể lực, dựa theo lệ thường, mỗi người đều phải chạy một vòng xung quanh ngọn núi sau lưng U Lam học viện.” Sa Toa ngồi trên giường, chân ngọc không yên như có như không nhích tới nhích lui.

“Ngọn núi sau lưng U Lam học viện?” Chỉ Yên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia mê mang, nơi này không phải học viện sao, sao còn có núi?

“A, không phải muội cái gì cũng không biết chứ?” Sa Toa ngạc nhiên, do dù không biết rõ U Lam học viện, nhưng ít nhất cũng phải nghe nói nơi này trước đây là một ngọn núi được lưu truyền là nơi vô cùng thần bí, hung hiểm chứ.

“Được rồi, thật ra mấy ngàn năm trước, chỗ này là một ngọn núi bí hiểm, nguy hiểm trùng trùng, nghe đồn ngọn núi này cả ngày khói đen không tiêu tan, nếu có người vô tình tiến vào, không phải trúng kỳ độc, thì cũng là gặp thảm trạng toàn thân thối rữa mà chết, hay không biết vì lý do gì mà biến mất không một chút tin tức, dần già càng về sau cạng bị người ta người đồn đãi là một nơi hung hiểm, có đi không có về, bị mọi người tránh như rắn rết.”

“Sau đó hình như có một nhân vật thần thánh, hắc y hắc sa (quần áo màu đen +khăn che mặt màu đen) che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu u lam, hắn ở lại ngọn núi này nửa năm, vậy mà lại khiến khói đen hằng năm bốc lên từ ngọn núi biến mất một cách thần kỳ, cuối cùng mọi người mới quyết định xây dựng học viện tại đây, tên gọi U Lam chính là từ người nọ mà ra, còn việc huấn luyện hằng năm cũng là vì muốn tưởng niệm nhân vật thần bí kia…”

“Đại lục U Minh rộng lớn vô cùng, vì sao phải mở núi xây dựng học viện chứ?” Chỉ Yên nghe xong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nếu và vì tưởng niệm nhân vật thần bí kia, thì cũng không cần thiết mở núi, hành động như thế vừa tốn của vừa tốn sức, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.

“Ách, chuyện này có liên quan đến vị viện trưởng sáng lập học viện, còn nguyên nhân cụ thể thì tỷ cũng không rõ lắm.” Sa Toa giật mình, lắc đầu.

“Vậy tỷ biết ở khu dành có đạo sư có một biển hoa chứ?” Chỉ Yên suy nghĩ một chút, lập tức chuyển đề tài đến biển hoa mà nàng đã gặp.

“Muội nói là Hoa tượng chi hồn*?”

(*linh hồn của người trồng hoa)

“Hoa tượng chi hồn?” Chỉ Yên nhíu máy.

“Nghe nói vị hoa tượng tượng kia là một kẻ yêu hoa, vì muốn hiểu biết tập tính của nó, hắn dốc sức chăm sóc, nuôi dưỡng, thậm chí nhiều lần ăn thử các loại hoa, cuối cùng trong cơ thể cũng dần dần tích lũy độc tố, dẫn đến nổ tan xác mà chết, nhưng linh hồn của hắn bất diệt, luôn thủ hộ tại biển hoa ấy, còn thê tử của hắn thì nguyện ý nối tiếp công việc của hắn, mỗi ngày mỗi đêm đều thủ tại biển hoa, chỉ cần có người phá hoại biển hoa một chút, nàng sẽ không chớp mắt chặt tay, chặt chân của kẻ đó, để kẻ đó làm phân bón cho biển hoa…”

Sa Toa nói xong, mày thoáng nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nổi lên một chút không hờn giận, “Bởi vì hoa tượng đời trước có danh vọng cực cao, cũng có nhiều cống hiến vĩ đại đối với học viện, nên đối với nữ nhân có thủ đoạn tàn nhẫn này mọi người chỉ nhắm một mắt mở một mắt, không có mạnh mẽ ngăn chặn, nếu có người không cẩn thận động chạm biển hoa của nàng ta, thì cũng chỉ có thể trách người đó vận khí không tốt, tự tìm đường chết.”

Nghe xong, ánh mắt Chỉ Yên tối sầm lại, khóe môi hiện lên một chút ý cười châm chọc: Vận khí không tốt? Tự tìm đường chết? A, nếu là trước kia có lẽ nàng cũng không quản, nhưng nếu đã bị nàng đụng phải thì nàng quyết định phải nhúng tay một chút, dù sao, thiếu chút nữa là nàng cũng bị người ta chặt đứt tay chân mà.

Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Sa Toa, Chỉ Yên mới xuống lầu, bọn họ cũng tình cờ chạm mặt hai người Sa Long, Sa Hiên, sau đó mới nhất trí cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.

Dọc theo đường đi đoàn người nam thanh nữ tú đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Sa Hiên thành thục ổn trọng, các nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt hắn hoàn toàn không có lực chống đỡ, một đám ánh mắt hiện hình trái tim, thất thanh thét chói tai, chỉ còn kém là hóa thân thành lang sói nhào về phía bọn họ.

“Hừ.” Sa Toa hừ nhẹ, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Sa Toa tỷ tỷ, có phải mắt cá chân của tỷ còn đau không, nếu không, chúng ta không đi nữa.” Chỉ Yên trừng to mắt vô tội, vẻ mặt lo lắng nhìn Sa Toa, lời vừa dứt, chỉ thấy tuấn nhan luôn ôn hòa của Sa Hiên đột nhiên trở nên căng thẳng, trong nháy mắt đã vọt đến bên cạnh Sa Toa.

“Toa Nhi không thoải mái sao? Nếu không để tiểu thúc thúc nhìn xem thử?” Trong sự kinh ngạc không hiểu của Sa Toa, Sa Hiên vạn phần thương tiếc kéo nàng vào trong lòng, loại tiếp xúc thân mật này không khỏi khiến nàng thất thần một trận.

Đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện bé con bên cạnh đang cười đến đắc ý mười phần, khuôn mặt xinh đẹp của Sa Toa đỏ lên, lông mi rung động, mắt đẹp hơi ẩm ướt, cảm kích liếc nhìn lại Chỉ Yên một cái.

“Toa Nhi, làm sao vậy?” vẻ mặt Sa Hiên căng thẳng, làm sao còn thái độ hờ hững lúc trước, tất cả tâm tư lúc này của hắn đã hoàn toàn đặt trên người thiếu nữ trong lòng.

“Sa Toa tỷ tỷ vừa rồi không cẩn thận va phải chân.” Chỉ Yên ý tốt mười phần giải thích một chút, Sa Toa nghe được, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ vùi trong ngực Sa Hiên, trong lòng vừa căng thẳng lại ngọt ngào, âm thầm tán thưởng Chỉ Yên còn nhỏ nhưng lại vô cùng lanh lợi, nghịch ngợm.

“Chúng ta không đi nhà ăn nữa, ta ôm con lên lầu bôi thuốc!” Sa Hiên quyết đoán quyết định, thân mình hơi khom, trong tiếng kêu nhỏ sợ hãi của Sa Toa đã ôm trọn nàng vào lòng, hành động này của hắn cũng khiến mọi người vây xem bị chấn kinh, các thiếu nữ hoài xuân càng lộ rõ vẻ mặt tức giận, hâm mộ, ghen tỵ, trừng mắt nhìn nữ tử đang nằm trong ngực Sa Hiên, nếu ánh mắt có thể giết chết người thì lúc này chắc chắn Sa Toa đã phải chết không dưới vạn lần.

Đương nhiên, cũng có không ít thiếu niên giận dữ trừng mắt nhìn Sa Hiên, công chúa Sa Toa xinh đẹp đã bắt được tâm bọn họ, bây giờ lại thấy mỹ nhân bị nam tử khác ôm, trong lòng tất nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ tiếc, bản thân không thành thục như Sa Hiên, bộ dạng cũng không tuấn mỹ bằng, nếu so về khí chất càng không so sánh được với sự tao nhã điền đạm của hắn, tóm lại, ở trước mặt hắn, bọn học chỉ có thể tự biết xấu hổ mà lui bước.

“Ta nghĩ vẫn nên ôm Sa Toa tỷ tỷ đến nhà ăn đi, tỷ ấy đã kêu đói bụng từ sớm, hơn nữa chân chỉ hơi đau một chút, đợi khi trở về ta giúp tỷ ấy thoa chút thuốc là được rồi.” Nhận được ám chỉ của Sa Toa, Chỉ Yên nhẹ giọng nói, Sa Long đứng một bên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

“Này, ta đói bụng rồi!” Chỉ Yên trừng mắt nhìn Sa Long một cái, tỏ vẻ ngươi dám hoài nghi thử xem.

“Đúng vậy, trước mang Sa Toa đi ăn cơm trước rồi về thoa thuốc cũng không muộn.” Sa Long vội vàng ho khan một tiếng, nhanh chóng phụ họa.

Cuối cùng Sa Toa được Sa Hiên ôm công chúa tiến vào nhà ăn, theo đó, tin tức Sa Toa công chúa là danh hoa đã có chủ giống như gió lốc nhanh chóng thổi quét toàn bộ U Lam học viện, cử chỉ vô tâm của Chỉ Yên cũng khiến cảm tình của Sa Toa đối với nàng bay lên một độ cao chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.