Cà Phê Đợi Một Người

Chương 7




Hơn một tháng sau---

Xe ngựa đi đến bên trong quận Vĩnh An, dừng ở một nơi tên là Phù huyện.

Minh Nguyệt dùng cổ tay áo lau mồ hôi, mùa thu cũng đã kết thúc, thời tiết vẫn nóng như vậy, hại nàng rất muốn ăn một ly đá bào.

“Hàn Tĩnh, mau biến một khối băng cho ta…” Nàng tính dùng khối băng đó bào ra, sau đó lại nấu một ít chè đậu đỏ, làm một chén đá bào đậu đỏ a.

Sau một lúc lâu, cũng chưa nghe nam nhân bên cạnh trả lời, Minh Nguyệt mới phát hiện không thấy hắn đâu, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra nha, nàng liền vội vàng quay lại tìm người.

Nàng đi không đến vài bước chân, liền nhìn thấy Hàn Tĩnh đang đứng ở ven đường, nhìn một đôi mẫu tử trẻ tuổi, đứa nhỏ khoảng ba tuổi, đang oa oa khóc nháo, nương hắn ngồi xổm xuống dỗ dành vài câu, cúi cùng là xoay lưng lại, để cho con leo lên trên lưng của nàng.

Hàn Tĩnh không khỏi nhớ tới chuyện lúc nhỏ, còn nhớ ngày đó, hắn bởi vì bị phong hàn, thân thể không khoẻ, lại rất nhớ mẫu phi, thé là thừa dịp cung nữ không chú ý, liền vụng trộm đi tìm nàng, mà sau khi mẫu phi nghe nói hắn sinh bệnh, trong lòng cũng nóng như lửa đốt chạy đến thăm.

Khi mẫu phi ôm thân thể phát sốt của hắn, bất chấp dáng vẻ tao nhã tọn quý, ở trên đường khóc rống thất thanh, cuối cùng còn tự mình cõng hắn trở về… Hắn lại có thể quên, còn cho rằng mẫu phi luôn muốn con có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chẳng phải thật sự để ý hắn.

Kỳ thực mẫu phi yêu thương hắn rất nhiều…

Hắn không hẳn là đã quên…

Thấy ánh mắt Hàn Tĩnh không rời luôn đuổi theo đôi mẫu tử kia, như là đang rất hoài niệm, Minh Nguyệt cũng không lên tiếng, nhẫn nại chờ đợi.

Kỳ thực nàng cũng không trì độn, đã sớm nhìn ra thời gian này Hàn Tĩnh rõ ràng đã thay đổi, vẻ mặt hận đời lúc trước, miệng luôn giọng mỉa mai đùa cợt, hình như đã thật lâu không thấy xuất hiện nữa, làm cho người ta có cảm giác hắn nhu hoà đi rất nhiều, hẳn có thể xem như là một hiện tượng tốt đi.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đôi mẫu tử kia, Hàn Tĩnh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đã thấy nàng đang cười hì hì nhìn mình, không khỏi có chút quẫn bách, thế là nhu nhu yết hầu.

“Nàng đang cười cái gì?” Hắn hỏi.

Nàng lập tức như không có chuyện gì nói :”Không có gì… Chỉ là cảm thấy không khí hiện tại thật tốt.”

Hàn Tĩnh nghe không hiểu ra sao, vẫn là bước nhanh đuổi về phía nàng.

“Nơi này đã không còn ở nằm trong phạm vi của Thanh Hà phải không?” Minh Nguyệt thấy không có người chú ý, mới mở miệng hỏi, bằng không lại sẽ đưa đến ánh mắt quái dị nhìn bọn họ.

Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

“Chàng là thần sông, có thể rời khỏi phạm vi Thanh Hà sao?” Lúc trước cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, nàng vẫn nên xác định một lần mới tốt.

“Ta cũng chưa từng thừa nhận qua.” Hàn Tĩnh khẽ hừ một tiếng, trở thành thần sông tất cả đều không phải là ý muốn của hắn, đều là do tự dân chúng chủ trương, bây giờ hắn cũng chỉ hy vọng Minh Nguyệt có thể ở bên người làm bạn hắn thật lâu, vĩnh viễn không chia ly.

“Thật là, đến bây giờ còn nói như thế…” Minh Nguyệt đã thật nhìn quen tính cách kỳ quái này của hắn rồi, cũng không thèm so đo với hằn, cười cười :”Đi thôi! Đến phía trước nhìn xem.”

Thế là, Minh Nguyệt một đường đi thẳng về phía trước, có lẽ vì nơi này gần kinh thành, chỉ cảm thấy toà Phù huyện này cùng nơi khác so sánh, hình như càng phồn vinh hơn, thương nhân du khách cũng lui tới nhiều hơn.

Hai bên đường, hàng quán chen chút, người qua lại rất tấp nập.

Bước chân Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn một toà miếu thổ địa công nho nhỏ nằm ở giữa tiệm tiệm bán hương liệu và tiệm chạp phô, thăm dò một lão nhân gia đầu tóc bạc trắng, đầu đội mũ quan, dung mạo hiền lành đang ngồi ở bên cạnh lư hương, cười hề hề nhìn đám đông đang lui tới.

“Hắn là thổ địa công sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi Hàn Tĩnh.

Ở thế giới của nàng, có thể theo cách ăn mặc mà phân biệt thần phật hay là người thường, nhưng mà ở cái thế giới song song này, mọi người đều ăn mặc theo hướng cổ trang, Minh Nguyệt thật sự rất khó chỉ trong một cái liếc mắt liền có thể phân biệt được.

Hàn Tĩnh man mát hỏi :”Đúng thì thế nào?”

“Chỉ là muốn hỏi một chút thôi.” Minh Nguyệt biết hắn đang nghĩ bản thân lại đang muốn xen vào chuyện người khác.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Thổ địa công không khỏi ngẩng đầu lên, cùng Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, không khỏi ngẩn ra, một người một thần liền ngẩn ngơ nhìn đối phương.

“Tiểu cô nương, xem ra không giống người thường.” Hắn ngạc nhiên nói.

Nàng không khỏi bật cười :”Những lời này ta đã nghe qua vài lần.”

Thổ địa công chống quải trượng trong tay, chậm rãi đứng lên :”Tiểu cô nương cùng người phàm không giống nhau, hình như không phải là từ người thường đầu thai chuyển thế!”

“Sao có thể như vậy?” Minh Nguyệt phì cười, vẫn chưa tin là thật.

Hắn vuốt vuốt chòm râu trắng trên cằm, có chút không phục :”Tiểu cô nương cũng đừng xem nhẹ thổ thần, chức vị chúng ta tuy thấp, nhưng quyền lực của chúng ta rất lớn, có thể biết được ctất cả chuyện lớn chuyện nhỏ.”

“Được, vậy ta đây là từ cái gì đầu thai đến?” Nàng cười không chút giấu diếm hỏi.

Thổ địa công vì chứng minh, thế là nhắm hai mắt lại, thi triển thần thông, bỡi vì thường xuyên chiêu hồn cùng dẫn dắt vong hồn đến địa phủ chịu thẩm phán của diêm vương, cho nên cùng phán quan qua lại rất tốt, chỉ cần nhìn vào sổ sinh tử liền sẽ biết người chuyện của người sống, người chết, cùng với nghiệp thiện ác đời nối đời của bọn họ.

“Ngươi vốn là một cây thiên thảo trên thiên đình…” Thổ địa công không cẩn thận tiết lộ thiên cơ :”Vì được tiếp nhận nước trong bình cam lộ của Thế âm bồ tát, mà mới có linh tính, vì thế nên mới được phái xuống trần gian đầu thai chuyển thế.”

“Ngươi chắn chắn?” Tiên thảo? Minh Nguyệt không khỏi nghĩ đến món điểm tâm mà mùa hè mình thích ăn nhất.

Tưởng rằng nàng vẫn còn chưa tin, Thổ địa công liền phẫn nộ, dọng thật mạnh quải trượng trong tay :”Đương nhiên chắc chắn, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự rất vô lễ.”

Nghe vậy, Minh Nguyệt trong lòng rung động, liền nhớ đến tiếng nói ôn nhu lại từ bi luôn quanh quẩn trong đầu---

Nguyên nhân duyên tẫn, đều có thiên định, không cần chấp nhất nữa…

Chẳng lẽ là tiếng nói của Thế âm bồ tát?”

“Không có khả năng!” Sắc mặt Hàn Tĩnh không thay đổi quát.

“Hàn Tĩnh…” Nàng nhìn vẻ mặt lửa giận không thể át của nam nhân bên cạnh, có chút kinh ngạc.

“Ngươi cũng là thần sông, nên ở lại nơi quản hạt, không nên tuỳ ý rời đi.” Thổ địa công ý tốt nhắc nhở.

Hàn Tĩnh căn bản nghe không nghe lời khuyên bảo của lão, lửa giận luống cuống lại thổi qua tâm thần của hắn.

“Ta không tin!”

Một tiếng gầm rú, Minh Nguyệt đầu tiên là cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân người cũng ngã trái ngã phải theo, khi nàng thật vất vả mới đứng vững, lại phát hiện bản thân được Hàn Tĩnh dùng chấp niệm huyễn hoá mang trở lại cung điện dưới đáy sông.

“Di? Sao đột nhiên lại quay về đây?”

Lời vừa nói xong, Minh Nguyệt liền bị một cánh tay cứng rắn gắt gao ôm lấy, cơ hồ như muốn đem nàng nghiền thành hai nửa.

“Ai cũng không thể đem nàng cướp đi… Ai cũng không thể…” Hàn Tĩnh khàn khàn nói, hai đầu gối không khỏi khuỵ xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

“Hàn Tĩnh..” Minh Nguyệt cũng theo đó mà quỳ trên mặt đất, bởi vì hắn đột nhiên đột nhiên mất khống chế mà lo lắng.

“Nàng là của ta… Là của ta!”

“Nhìn ta! Nhìn ta!” Hai tay nàng giữ lấy khuôn mặt nam tính đang vặn vẹo đau khổ trước mặt.

Một tia lý trí còn sót lại, bị Minh Nguyệt kéo trở về, hai mắt đỏ sẫm của Hàn Tĩnh nhìn nàng.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chàng không nói ra thì ta làm sao biết được?” Nàng vội vã hỏi.

“Nếu như nàng thật sự là thiên thảo trên thiên giới đầu thai đến, vậy một đời này kết thúc, nói không chừng sẽ quay trở về thiên đình…” Thân hình Hàn Tĩnh run run, giọng nói nghẹn đắng nói không thành tiếng :”Cho dù ta nguyện ý tiến vào luân hồi, kiếp sau cũng không thể ở cùng với nàng, nàng đã đi đến nơi ta không thể tới được…”

Thì ra Minh Nguyệt sở dĩ có thể nhìn thấy, cũng có thể đụng chạm đến mình, thì ra là vì nàng khong phải phàm nhân bình thường, nghi hoặc trong lòng đã được lý giải, cũng làm cho tim gan Hàn Tĩnh không thể không run sợ, sợ mất đi cơ hội có được nàng.

Nghe được những lời này, Minh Nguyệt liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn nguyện vì chính mình, buông tha tất cả thần lực, khiến cho nàng rất cảm động cũng rất cao hứng.

“Ta đã nghĩ tới, vừa không bắt trụ hồn phách của nàng, vừa không để cho nàng không vui, như vậy cũng chỉ có một con đường đó chính là lại chuyển thế đầu thai làm người, chờ một đời sau nàng của nàng kết thúc, ta liền cùng nàng cùng nhau tiến vào luân hồi, sau khi đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ tìm được nàng, sau đó chính thức cưới nàng làm vợ, cho nàng một gia đình, chúng ta còn có thể sinh mất đứa trẻ, trải qua cuộc sống phàm nhân bình thường…”

“Nghe qua rất tuyệt.” Thứ nàng muốn chính là loại cuộc sống này.

Câu trả lời này làm cho Hàn Tĩnh ngẩng ra.

“Ta cũng đã nói qua là không nghĩ tới sẽ thành Phật, càng không cần nói trở về làm tiên thảo gì đó, ta chỉ muốn làm một người bình thường, bỡi vì làm người thật sự rất thú vị, có thể sẽ gặp được rất nhiều việc, quen biết được rất nhiều người, có thể làm nữ nhi của một gia đình, lại làm thê tử của người nào đó, cuối cùng là được làm nương người ta, đời này không có cách nào trải qua quá trình đó, hi vọng đời sau sẽ có cơ hội nếm trải thử cảm giác đó…” Minh Nguyệt cảm thán cười một tiếng :”Ta cũng không làm được theo lời dặn của bồ tát, thật sự là quá chấp nhất rồi.”

“Không có gạt ta?” Hắn nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, hi vọng nhận được sự cam đoan.

“Ta có lừa gạt chàng lúc nào sao?” Nàng ôm lấy thắt lưng của hắn, không hy vọng hắn sẽ làm ra quyết định hối hận :”Như vậy chàng đã thật sự nghĩ thông suốt rồi sao? Một khi làm người sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, không chỉ sẽ có chuyện tốt, mà cũng sẽ gặp những chuyện xấu, chàng thật sự nguyện ý?”

Hàn Tĩnh áp trán lên trán nàng, cảm xúc cuồng loạn sôi trào cuối cùng cũng ổn định lại.

“Ta chưa bao giờ muốn làm thần sông, nhưng mà là cô hồn dã quỷ cũng không có chỗ nào về, mỗi một ngày yên lặng trôi qua như nước chảy, không có sinh khí, lại giống như là trong bóng đêm sờ sọang, không thấy một tia sáng, là nàng làm cho ta đối với tương lai bắt đầu chờ mong, khát vọng có thể nắm được một tia hi vọng…”

“Đem ta nói đến tốt như vậy, ta sẽ rất kiêu ngạo.” Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.

Ánh mắt hắn chứa chan tình cảm nhìn Minh Nguyệt :”Nàng so với những lời ta nói còn muốn tốt hơn nhiều…”

“Nhưng mà cho dù có luân hồi chuyển thế đầu thai, ta cùng chàng cũng không nhất định sẽ có thể ở cùng nhau.” Mặc dù ở trong ngôn tình tiểu thuyết, nam nữ nhân vật chính đều sẽ có cái kết cục hoàn mỹ, những mà tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết, vẫn là không cần quá lạc quan.

“Ta sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ tìm được.” Hàn Tĩnh cố chấp nói.

Minh Nguyệt bướng bỉnh trong mắt hắn, lúc này không thể không nhận thua :”Được, ta chờ chàn”

Cũng bởi vì nàng là người, không tránh được chuyện nông nỗi vô tâm vô tình, cho dù cố chấp cũng không có gì là không tốt, ngược lại càng làm cho người ta trở nên kiên định hơn, mà bản thân cũng khác vọng kiếp sau, có thể cùng hắn làm một đôi vợ chồng chân chính.

“Ta sẽ tìm được nàng.” Hắn ôm chặt nàng nói.

Nàng ở trước ngực Hàn Tĩnh gật đầu :”Một lời đã định…”

Đi đến bước này, hai người đối với nhau tâm ý cũng không còn một tia hoài nghi nào.

“Trước khi rời đi, ta còn có chuyện cần cần phải làm…” Nói xong, tay phải Hàn Tĩnh phất lên, cung điện tráng lệ ban đầu đột nhiên hư không biến mất.

Trong nháy mắt, hai người đã đứng trên quảng trường trống trải, trừ bỏ toà đài cao ở ngoài, còn có đội hình năm ngàn đại quân, mặc áo giáp, cầm trong tay đao kiếm cùng tấm khiêng, mặt không biểu cảm chờ đợi mệnh lệnh.

Hàn Tĩnh từng bước đi lên đài cao, mặt đối mặt với nhóm quân đội từng cùng bản thân đồng sinh cộng tử, hai trăm hai mươi năm nay, bị chấp niệm của hắn nhốt ở đây, vẫn phục tùng mệnh lệnh như cũ, trung thành và tận tâm giữ vững cương vị, giờ phút này hắn mới tỉnh ngộ, hắn có thể cứu chữa kịp sai lầm của mình không?

Nếu thật sự có tội, vậy thì toàn bộ tội lỗi cứ trút hết lên người hắn đi!

Hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt!

“Chiến sự đã kết thúc, các vị tướng sĩ vất vả rồi, các ngươi… Có thể trở về nhà.” Cổ họng hắn cứng lại, hạ một đạo mệnh lệnh cuối cùng.

Lời vừa nói xong, từng khuôn mặt ban đầu đang đờ đẫn, tất cả đều chảy xuống giọt lệ nam nhi.

Cuối cùng cũng có thể về lại nhà, cùng người thân đoàn tụ.

Minh Nguyệt tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nàng có thể cảm nhiễm được loại cảm xúc kia, từ bi thương trở nên vui vẻ, từ đau khổ trở nên thư nhạc, sau khi được giải thoat trong lòng liền vui mừng, cũng không tránh khỏi lệ nóng tràn mi.

“Cảm ơn thiên tuế…”

“Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Chỉ thấy một nhóm bóng dáng hai tay ôn tuyền, đan gối quỳ xuống, hô tô khẩu hiệu vạn tuế, liền dần dần trở nên mờ nhạt, cho đến khi nhìn không thấy mới thôi.

Nhìn quảng trường không thấy một bóng người, Hàn Tĩnh không có quyến luyến, chỉ có thật sâu sám hối.

Chờ đến khi Minh Nguyệt giống như nhìn thấy được tình cảnh chuyển biến trong lòng hắn, thoáng nhìn Hàn Tĩnh mỗi khi xuống một giai, ban đầu quan mạo liền đổi thành khăn trùm đầu, kiện quần áo hoa lệ long trọng trên người cũng biến ảo thành bố y dân chúng thông thường hay mặc, giày hoa trên chân biến thành hài vải bông, từng bước một vứt bỏ vinh quang cùng tước vị.

Cho đến khi từng thứ trên người hắn thay đổi xong, đài cao phía sau cũng đã biến mất.

Hàn Tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười đang nghênh đón mình kia, giống như ánh mặt trời sáng loá, là nàng dẫn dắt hắn đi ra khỏi âm u trong lòng, đối với những chuyện đã qua, không để lại một tia không tha.

“Ta đột nhiên muốn nhanh chóng đến kinh thành một chút, nhìn thử hoàng cung bộ dáng dài méo ra sao…” Minh Nguyệt thật tự nhiên nắm lấy cánh tay của hắn :”Bây giờ chúng ta đi đi!”

Vẻ mặt hắn trêu tức nói :”Cuối cùng cũng muốn ta dùng .”

“Ta cũng không phải là bỡi vì cảm thấy vất vả, mới muốn chàng dùng , mà là nhân sinh nên có thêm một chút biến hoá thì mới tốt, dù sao du lịch lúc nào mà chẳng được, chẳng qua là muốn lộ trình đến gần hơn một chút mà thôi.”

“Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mà chỉ cần nàng vui là tốt rồi.” Hàn Tĩnh sủng ái nói.

Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc nói :”Còn tưởng rằng chàng sẽ nói móc ta, châm chọc ta.”

“Trước khác giờ khác.” Hắn đúng lý hợp tình nói.

Nàng bỗng dưng cúi đầu, trước khóc thút thít hai tiếng, sau đó lại dùng tay lau nước mắt không thấy ở khoé mắt :”Ta nghe xong rất cảm động…. Ô ô…”

“Không đáng cảm động đến nỗi khóc chứ?” Hàn Tĩnh nhất thời khẩn trương đem nàng kéo từ trong ngực ra.

“Bỡi vì đứa nhỏ cuối cùng cũng lớn lên… Cũng trở nên biết chuyện, thật sự là làm cho người ta vui mừng” Nàng lại giả khóc hai tiếng, rốt cuộc không nhịn được liền phì cười :”Phốc… Ha ha…”

“Đứa nhỏ?” Hắn ngầm bi thương thê lương rất rõ ràng :”Ta liền chứng minh cho nàng xem, ta đế n cùng có phải là đứa nhỏ hay không…”

“Chàng muốn làm gì?” Minh Nguyệt vừa cười vừa trốn :”Không được xằng bậy…”

Hàn Tĩnh hôn lên khoé môi yêu kiều của nàng :”Chỉ có người lớn mới có thể đối vời nàng “xằng bậy”…”

“Nói được phải làm đượ, vậy chàng tính “xằng bậy” thế nào…” Nàng cười đến khoé môi đều ẩm ướt.

Hắn đem thân thể mềm mại niết vào trong người :”Ta có thể làm cho nàng xem…”

“Rất vui được tiếp đón.” Minh Nguyệt chủ động hôn càng sâu hơn.

Bồ tát a bồ tát, ta chỉ muốn cùng nam nhân này ở cùng nhau, vô luận kiếp sau thật không thể như nguyện ước kết thành vợ chồng đi nữa, cả hai đều sẽ ôm hi vọng cùng chờ mong, luôn luôn hi vọng…

Đây không phải vì sứ mệnh, mà là vì yêu.

Kinh thành---

“Chàng xác định muốn làm như thế?” Minh Nguyệt hỏi nam nhân hoá thành thật thể.

Hàn Tĩnh vẫn trong dáng vẻ dân chúng bình thường, đi trên đường cái, cả người không khác gì người bình thường :”Như thế mới tốt, không cần kiêng kị, người khác cũng sẽ không dùng ánh mắt khac thường nhìn nàng.”

“Kỳ thực chàng không cần để ý, người khác nhìn ta như thế nào, ta cũng sẽ không để ở trong lòng.” Nàng mới sẽ không vì một chút việc nhỏ đó mà tổn thương.

Ánh mắt hắn nhu hoà :”Nhưng mà ta để ý.”

“Chàng yêu ta như thế, ta rất vui.” Minh Nguyệt có thể cảm nhận được hắn đang dần dần mở rộng tấm lòng, không tiếp tục chống cự cùng người khác tiếp xúc, nguyện ý hiện thân là đã minh chứng tốt nhất.

Thấy Minh Nguyệt luôn có thói quen đem từ thích cùng từ yêu để ở bên miệng, tự nhiên giống như uống nước, ăm cơm, sau khi nghe qua vài lần, cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa, nhưng mà vẫn làm cho hắn có chút quẫn bách.

“Khụ, đi thôi!”

Minh Nguyệt nhìn ra hắn đang thẹn thùng, hé miệng cười trộm, bước chân cũng nhẹ nhàng đi theo.

“Kinh thành quả nhiên không giống với những chỗ khác…” Nàng không khỏi thốt ra lời tán thưởng :”Người ở nơi này ăn mặc so với nơi khác hoa lệ hơn nhiều, quan lớn quy tộc cũng nhiều hơn, cỗ kiệu, xe ngựa tất nhiên cũng chạy đầy đường…”

Cùng lúc, Hàn Tĩnh đi bên cạnh nàng cũng không nói câu nào.

Thăm lại chốn xưa, khó tránh khỏi có rất nhiều cảm xúc.

“Chàng tưởng niệm nơi này sao?” Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.

Hắn như bị nhìn thấu tâm sự, thần sắc có chút phức tạp, nhưng mà vẫn không phủ nhận.

“Nơi này đã từng là nơi ta yêu nhất… Cũng là nơi ta hận nhất, cũng tưởng niệm nó nhất, không bằng nên nói là ta rất khát vọng một ngày sẽ về lại nơi này, bước nào hoàng cung, ngồi lên long ỷ kia, tràn ngập máu tươi, nhưng lại đại biểu cho sự tôn quý cùng quyền thế, ngồi vào vị trí mà bao người mơ ước cũng không được…” Nói xong, Hàn Tĩnh xuỳ cười một tiếng :”Cũng vì lý do này mà, tình cảm phụ tử, huynh đệ cũng giống như cặn bã, không hề tồn tại.”

“Làm ơn cũng làm cho ta ngồi một lần thử xem.” Minh Nguyệt chắp tay xin nhờ.

Hàn Tĩnh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo yết hầu bật ra tiếng cười :”Nếu để cho người ta nghe thấy, có thể sẽ mất đầu.”

“Ta mới không muốn làm hoàng đế, chính vì nhiều người muốn ngồi lên cái ghế đó như vậy, cho nên ta mới muốn ngồi thử xem, đến cùng là có bao nhiêu thoải mái.” Nàng mặc dù có xem qua một ít triển lãm đổ cổ cung đình, trong đó cũng có triển lãm qua long ỷ, đáng tiếc không thể để cho người khác lên ngồi thử, nàng thật sự rất muốn biết cảm giác ngồi lên đó như thế nào.

Người trong ngực vì tiếng cười của hắn mà chấn động :”Chỉ cần là nguyện vọng của nàng, ta đều sẽ vì nàng thực hiện.”

“Vô cùng cảm kích.” Minh Nguyệt cúi người nói.

Ban đầu còn lâm vào cảm xúc u mê, bị nàng trộn lẫn như thế, Hàn Tĩnh đột nhiên cảm thấy tâm tình không tốt trở nên vui vẻ hơn, bỡi vì hiện nay hắn có được thứ gì đó càng quý giá hơn.

Đó chính là Minh Nguyệt.

Có ai cấp cứu cho ta k, ta chịu hết nổi rồi aaa...

Đã từng, hắn đã từng có trong tay rất nhiều thứ, nhưng tâm lại nhất nhất ngóng trong nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa, sau khi biến thành hai bàn tay trắng, hắn mối học được cách biết quý trọng.

Một người sống trên đời, có được tất có mất, nếu như không thể lãnh hội được điều này, thì cuối cùng cái gì cũng không còn.

“Nhiều năm như thế, chàng cũng chưa từng trở về?” Minh Nguyệt hỏi.

Hàn Tĩnh không khỏi tự giễu nói :”Có lẽ ta sợ hãi năng lực của mình, sẽ không khống chế được hận ý trong lòng, giết sạch người trong cung, bỡi vậy nên chưa từng rời khỏi Thanh Hà nửa bước.”

“Như vậy hiện tại đến. Có cảm giác gì?”

“Ta cũng không nói lên được.” Bước chân hắn dừng lại, giống như đang suy tư, lại giống như rất hoang mang.

“Không quan trọng, chàng từ từ nghĩ, ta sẽ luôn ở bên chàng.” Cho dù có nói bao nhiêu lần, Minh Nguyệt cũng muốn nói cho hắn biết, hắn không còn một mình nữa.

Không thèm để ý ánh mắt của người khác, tay hai người đều nắm chặt tay lẫn nhau.

“Khung cảnh này cùng trước kia so sánh, biến hoá có lớn không?” Minh Nguyệt tiếp tục cùng hắn nhớ về những chuyện trước kia.

“Đều đã qua hai trăm hai mươi năm rồi, biến hoá đương nhiên lớn, phải nói so cùng trước kia càng thêm hưng thịnh phồn hoa hơn.” Hàn Tĩnh nhàn nhạt đưa ra bình luận.

“Vậy chứng tỏ hoàng đế hiện tại làm rất tốt.” Trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, lần đến kinh thành này, đối với Hàn Tĩnh mà nói, là một khảo nghiệm rất lớn, nếu thật sự nghĩ thông suốt, buông bỏ tất cả, mới được xem là đã thoát khỏi bóng ma trong lòng.

Những lời này làm cho thần sắc Hàn Tĩnh có chút chua sót, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lại :”Nếu hắn làm không tốt, ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho hắn.”

Nàng gật đầu đồng ý :”Cũng tính cho ta một phần.”

“Nàng sẽ làm gì?” Hắn bật cười hỏi.

“Để ta nghĩ thử xem…” Minh Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, bóng đèn trên đầu “ting” một tiếng :”Có! Hay là mỗi ngày nửa đêm gọi hắn rời giường đi tiểu, cam đoan từ đấy hắn sẽ quyết chí tự cường.”

Hàn Tĩnh cười không thở nổi :”Ta có thể…. Cam đoan… Hắ sẽ lập tức mời đạo sĩ đến… Tới bắt quỷ…”

“Chàng là thần sông, cũng không phải quỷ, không cần sợ.” Nàng vuốt vuốt cằm :”Nếu vừa kéo có phi tần nằm bên người, cũng thuận tiện kêu đứng dậy, cam đoan sẽ không có nữ nhân nào dám ngủ cùng hắn nữa, có thể từ bỏ phương thức dùng nửa người dưới suy xét, sử dụng nửa người trên nhiều hơn một chút.”

“Biện pháp này… rất được…” Hắn liều mạng nhịn xuống xúc động muốn cười to.

Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đem ý cười nuốt trở vào, Hàn Tĩnh cảm thấy ngực phình lên rất lớn :”Minh Nguyệt…”

“Sao?”

“Ta yêu nàng.” Vô luận thống khổ có lớn như thế nào, chỉa cần có Minh Nguyệt ở bên cạnh, liền biến thành nhỏ nhặc không đáng kể.

Hốc mắt Minh Nguyệt bắt đầu nóng lên, mũi cũng ê ẩm, nàng biết cá tính nam nhân này rất kỳ quái, có thể nói ra ba chữ này thật không dễ chút nào.

“Chàng muốn thông báo cũng phải nhìn trường hợp, nơi này là trên đường cái, người đến người đi, rất ngượng ngùng a.” Nàng làm bộ oán giận sẳng giọng.

“Như vậy tìm một nơi không người, ta nói lại lần nữa.” Hắn muốn để cho Minh Nguyệt biết, bản thân có bao nhiêu để ý đến nàng, có bao nhiêu yêu nàng.

“Hiện tại phải đi tìm!” Nàng không nói hai lời, kéo người bước đi.

Tiếng cười mới vừa rồi được áp chế nhất thời theo yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống của Hàn Tĩnh mà xuất ra.

Minh Nguyệt, là nàng xuất hiện, làm cho tâm ta được cứu trở lại…

Hàn Tĩnh tràn ngập yêu thương nhìn nữ nhân bên cạnh, nếu như Minh Nguyệt không đến bên người mình, không biết sẽ như thế nào, chỉ khi có được Minh Nguyệt, mới có thể cảm giác được yêu khắc sâu, cũng là một chuyện rất rất rất đáng quý.

So với hận, hắn càng khát vọng có được hạnh phúc.

Đêm đó, bọn họ tìm một khách điếm bên trong kinh thành ngủ trọ.

Minh Nguyệt đang đợi hắn, đợi hắn chuẩn bị tốt.

Hai người ôm nhau ngồi trên giường, hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh.

“Ta còn tưởng rằng khi đến nơi này, nàng sẽ lập tức yêu cầu đi tham quan hoàng cung.” Ngay khi Minh Nguyệt sắp ngủ gật, Hàn Tĩnh mới mở miệng, theo thời gian này đối với hiểu biết của nàng, quả thật có chút không bình thường.

“Ta đang chờ chàng.” Minh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, khoé môi khẽ nhếch.

“Chờ ta?”

“Ừm.” Minh Nguyệt rút vào lòng hắn :”Ta đang đợi chàng chuẩn bị thật tốt, không có miễn cưỡng, cũng không có giãy dụa, có thể bước ra từng bước, lại đi tham quan cũng không muộn, dù sao hoàng cung cũng luôn đều ở nơi đó, cũng sẽ không dời đi, đi sớm vài ngày hoặc trễ vài ngày cũng đều giống nhau.”

Hàn Tĩnh sau một lúc lâu đều nói không nên lời.

Cảm nhận được phần tâm ý vì bản thân suy nghĩ này của Minh Nguyệt, không chỉ cảm động, mà còn làm cho tia do dự còn sót lại của hắn biết mất, không tiếp tục lùi bước nữa.

“…Như vậy thì ngày mai chúng ta đi.” Hắn nuốt xuống nghẹn đắng trong cổ họng, mới có thể phát ra tiếng nói.

“Được.” Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn cười.

Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang tươi cười kia, nếu ngay cả ngôn ngữ cũng không thể hình dung hoàn chỉnh được yêu thương của hắn đối với Minh Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.

“Ta yêu nàng… Ta yêu nàng…”

“Ta biết…” Minh Nguyệt ôm lấy cổ của hắn, lời lẽ trong miệng quấn quít lấy hắn.

“Ta yêu nàng…” Hàn Tĩnh bắt đầu rút đi quần áo trên người cả hai, để hai khối thân thể hoà nhập vào nhau, một mặt hôn, một mặt thấp giọng nói, giống như lo lắng biểu đạt chưa đủ, không có cách nào làm cho nàng chân thật cảm nhận được.

“Ta biết…” Nàng vươn tay nhỏ bé đến, thăm dò đường cong cơ bắp dương cương nam tính.

“Kiếp sau… Nguyện ý làm vợ ta chứ?”

“Ta nguyện ý.” Minh Nguyệt nhướn thân thể mềm mại lên, nghênh đón bàn tay âu yếm vuốt ve nóng rực của hắn.

Hàn Tĩnh cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, hơi thở dần dần dày đặt, do muốn nhanh chóng công thành đoạt đất, hắn dùng miệng, dùng hai tay, dùng vật nam tính cứng rắn tiến quân thần tốc, cường mà có lực tiến vào chỗ sâu nhất của nàng.

“Hàn Tĩnh…” Nàng yêu kiều kêu.

“Ta thích… Nàng gọi tên ta…” Cổ họng hắn cứng lại.

“Ta cũng vậy…”

“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…” Theo mỗi lần gọi, dục vọng nam tính phấn khởi một lần lại một lần đẩy đưa, va chạm, làm cho nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, dật ra tiếng rên rỉ mềm mại.

“Ta ở đây…” Minh Nguyệt kẹp lấy phần ep kiên cố hữu lực của hắn, phối hợp luật động.

“Ta nhất định sẽ tìm được nàng…” Khuôn mặt tuấn tú bị mồ hôi che kín sắp đến cao trào mà rống, cặp mông nam tính cứng rắng tiến vào ở giữa hai chân trắng nõn, đi ra.

Mười ngón tay trắng nõn bấu chặt trên lưng Hàn Tĩnh, khắc hoạ từng vết cào trên tấm lưng trần rắn chắc, phát ra tiếng thở gấp khó nhịn, như sắp bị dục triều bao phủ.

Tiếng nói hắn lộ ra kiên định :”Kiếp sau… Khi câu đầu tiêng ta mở miệng… Đó là gọi tên của nàng… Đây là ta đối với nàng… Hứa hẹn…”

“Được…” Minh Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi khóc thành tiếng.

Hàm dưới Hàn Tĩnh căng thẳng, đem hai chân nàng gác lên trên vai, làm cho hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ.

Từng đợt khoái cảm dầy đặc tuỳ thời mà đến, hai người không khỏi run run, cho đến một thắc cuối cùng, cả hai chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cương cứng.

Cảm nhận được hoan ái cực hạn, hai người cơ hồ đều vì khoái cảm này mà nín thở.

Minh Nguyệt gạt qua sợi tóc bỡi vì mồ hôi mà dính ở trên gò má, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn muốn cho hắn biết :”Ta yêu chàng… Hàn Tĩnh…”

“Ta biết..” Hắn vì thế muốn rơi lệ.

“Nếu…. Ta chỉ nói là giả thiết, kiếp sau ta cùng chàng vẫn không thể ở cùng nhau, ta cũng sẽ khẩu cầu trước bồ tát, ai đó có thể mang đến hạnh phúc cho chàng, có thể thật tâm mà yêu chàng…” Kiếp sau sẽ biến thành bộ dạng gì, ai cũng không có cách nào đoán được, Minh Nguyệt vẫn đối mặt với khả năng khác mà tính toán.

“Cho dù người kia không phải nàng?” Tâm của hắn run lên.

“Yêu một người chỉ cần nhìn thấy đối phương có được hạnh phúc, cho dù người mang đến hạnh phúc đó không phải là ta, ta cũng hi vọng người kia có thể so với ta càng yêu chàng hơn, có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng…” Minh Nguyệt dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve hàng mi, mắt, mũi, môi, trán của hắn, nụ cười như một đoá hoa ôn nhu xinh đẹp :”Đây là phương thức yêu của ta đối vời chàng…”

Hàn Tĩnh nằm ở trước ngực nàng, thấp giọng nỉ non.

“Nhất định phải có được hạnh phúc…”

“Ừ…” Hắn trừ bỏ một từ này, những từ khác cũng không có cách nào nói ra.

Bỡi vì được người yêu, được đau tiếc, cảm nhận được ấm áp, cho dù có bị tổn thương cùng thổng khổ lớn hơn nữa, cũng đều sẽ vì cảm giác ấp áp đó thổi bay.

Minh Nguyệt vuốt ve mái tóc của hắn, dùng ngôn ngữ, dùng hành động, nỗ lực đem yêu thương của chính mình nhắn gửi cho hắn.

Buổi tối này, một tiểu bóng ma cuối cùng ở sâu trong nội tâm của Hàn Tĩnh, cũng nhanh chóng biết mất, hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết đã từng tồn tại.

Hoàng cung----

Buổi trưa, giữa ngày,

Thân ảnh một nam một nữ xuất hiện trước tường cao lớn nguy nga bên trong cung cấm, đi đến cung vua, không có kinh động đến thị vệ trong cung, thậm chí cũng không có bất kỳ kẻ nào phát hiện.

“Bọn họ thật sự không nhìn thấy ta?” Minh Nguyệt mở to hai mắt hỏi.

“Nàng có thể thử xem.” Hàn Tĩnh nhìn vẻ mặt hứng trí bừng bừng của nàng, cũng nở nụ cười theo.

Nói xong, liền thấy vài tên thái giám nâng vật pẩm đi qua, Minh Nguyệt lập tức chạy tới, ở trước mặt bọn họ đi tới đi lui, quả nhiên một đám đều không hề phản ứng lại.

“Thật sự nhìn không thấy ta…” Tay nàng vỗ vỗ lên bả vai của một gả thái giám, đối phương quay đầu, nhưng cái gì cũng không thấy được, có chút nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

“Nàng muốn tham quan nơi nào trước?” Hắn hỏi.

Minh Nguyệt trầm ngâm một chút :”Đi đến nơi chàng ở trước, đềi luôn ở ngay trong cung đi?”

“Ta ở cung Đoan bản….”

Nói xong, cảnh vật chung quanh cũng đều biến đổi, Hàn Tĩnh đã màng theo nàng đi đến cung điện khi mình còn là hoàn tử.

Nàng một đường tham quan xung quanh cung điện Đoan bản, sau đó lại nhìn thấy thật nhiều cung nữ cùng thái giám đi theo phía sau một tiểu hoàng tử, cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ sẽ xảy ra cái gì đó sơ xuất.

“Chàng hồi nhỏ cũng giống hắn như vậy sao, mặ kệ là đi đến nơi nào, cũng sẽ có một đống người đi theo phía sau?” Thì ra cảnh cung đình diễn trong TV đều rất giống sự thật, không khoa trương chút nào.

Hàn Tĩnh nhìn tiểu hoàng tử tuổi còn nhỏ lại vênh váo tự đắc kia, tựa như đang nhìn thấy bản thân năm đó :”Mỗi vị hoàng tử đều trưởng thành như thế.”

Chỉ thấy vị tiểu hoàng tử kia đột nhiên bướng bỉnh, dùng chân đá tên thái giám bên người.

“Ta có thể đánh mông hắn không?” Minh Nguyệt bỏ đi giầy thêu, làm bộ như muốn ra tâ, đối với loại tiểu tử ỷ vào lão ba là hoàng đế này, liền tự cho mình là tiểu hài tử rất giỏi, tất nhiên phải giáo huấn thật tốt mới được.

“Cho dù nàng ra tay giáo huấn, cũng không cách nào thay đổi tập tính cùng vận mệnh của hắn…” Hắn không khỏi bật cười, rất nhanh liền kéo người lôi đi :”Kế tiếp đi đâu?”

Minh Nguyệt đem giầy thêu mang vào :”Ta còn muốn tham quan… Ngự thiện phòng.”

“Ngự thiện phòng?” Thấy nàng dùng sức gật đầu, Hàn Tĩnh nâng tay phải lên, cảnh vật chung quanh lại một lần nữa chuyển đổi, đi đến ngự trù phòng có thể chứa hơn mười người.

Hai người giống như những người đứng xem, đứng ở ngoài cửa nhìn đầu bếp bận rộn không thôi, từng bóng dáng lại rất ngay ngắn, mà trong tay mỗi một người đều là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

“Rõ ràng bộ phận còn thừa lại đều có thể sử dụng được, lại vứt bỏ bọn nó, thật sự là quá lãng phí…” Minh Nguyệt nhìn từng người đầu bếp đi qua đi lại, nhìn thấy hai tay đều ngứa ngáy :”Nếu đổi lại là ta, những thứ đó có thể làm ra được nhiều món ăn khác… A! Ta nghĩ đến một biện pháp rất tốt…”

“Biện pháp gì?”

“Về sau sẽ nói cho chàng nghe.” Nàng nóng lòng muốn thử cười nói.

Hàn Tĩnh cũng không gấp, nàng sớm muộn gì cũng sẽ nói :”Vậy kế tiếp đi đâu?”

“Vậy chàng muốn đi nơi nào?” Đến phiên Minh Nguyệt hỏi hắn.

Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp :”Ta muốn đi… Phụng thiên điện.”

“Vậy đi nào.”

Khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt làm cho hắn cố sức lấy dũng khí, chỉ trong nháy mắt, hai người đã tới ngoài điện, cũng chính là đại điện hoàng đế mỗi ngày yết triều nghe bẩm tấu, không khí cổ trang có chút nghiêm túc.

“Ghế kia chính là long ỷ đi?” Tay nàng chỉ vào ghế ngồi trên đài đượ chạm trổ tinh tế.

“Không sai…” Hàn Tĩnh nhìn đến long ỷ, đứng trước long ỷ, tâm tình lại bình tĩnh đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy không dám tin.

“Đến đây đi!” Nàng đắt bàn tay hắn.

Hàn Tĩnh từng bước từng bước đi theo nàng bước lên bật thang, cuối cùng đi đến giữa long ỷ.

“Ngồi xuống!” Minh Nguyệt ấn hắn ngồi xuống.

Cứ như vậy, Hàn Tĩnh ngồi vào cái ghế mà mình đã từng hao tổn tâm cơ, đại biểu cho hoàng quyền tối cao, hai tay nắm hai bên tay vịn.

Đột nhiên trong lúc này, hắn cảm thấn bản thân rất ngốc…

Từ thời khắc sinh ra, liền nhất định phải gia nhập vào hàng ngũ tranh đoạt, hai trăm hai mươi năm qua, không có một ngày nào hắn quên mất dã tâm cùng giấc mộng, nhưng mà cuối cùng lại chiếm được cái gì?

Vô luận lại chờ bao lâu, nhân sinh cũng không có khả năng thay đổi được…

Người hắn hận đã từ lâu không còn…

Minh Nguyệt đứng ở một bên, nhìn kỹ thần sắc có chút chua sót, có chút tự giễu của hắn, tiếp theo là bừng tỉnh nhận ra, giống như chân chính nghĩ thông suốt, liền lộ ra biểu cảm như được giải thoát.

“Nàng cũng ngồi xuống đi…” Hàn Tĩnh đem nàng kéo đến bên người, cười hỏi :”Cảm giác thế nào?”

Nàng xoay xoay thân mình, giống như rất không vừa lòng.

“Ngồi lâu sẽ đau mông, chỗ tựa lưng lại cách quá xa, dáng ngồi không tốt, rất dễ tổn thương đến cột sống, thật sự không thoải mái chút nào.”

Nghe xong bình luân, hắn phát ta tiếng cười to xuất ra từ nội tâm.

“Chẳng lẽ ta nói không đúng?”

“Không, nàng nói rất đúng, quả thật rất không thoải mái.” Hai tay Hàn Tĩnh ôm lấy nàng.

“Sau đó đi đâu?” Nàng giận dữ cười hỏi.

“Lữ hành còn chưa kết thúc sao?”

“Như vậy thì để cho nó hoàn thành đi.” Tay trái của nàng cùng tay phải của Hàn Tĩnh liền nắm chặt lại, lão xà cừ trên tay lộ ra tia tường hoà ướt át.

Ánh mắt hắn kiên định nhìn Minh Nguyệt, nói ra một quyết định trọng đại :”Ta sẽ cùng nàng đi hết một đời này, trong lúc này, ta phải chuộc tội, không lại làm cho người ta uổng mạng, lại càng không để cho lũ lụt xảy ra, chỉ mong trời cao nhổ lòng thương, để cho ta cùng nàng có thể cùng nhau đầu thai chuyển thế.”

Minh Nguyệt nhìn hắn, vì nàng, hắn nguyện ý buông bỏ cao ngạo cùng tự tôn, hèn mọn khẩn cầu, nếu vậy nàng cũng muốn tiếp thêm một phần sức mạnh :”Ta cũng sẽ giúp chàng.”

“Cho dù phải uống canh mạnh bà, ta cũng sẽ không quên ước định của chúng ta.” Hàn Tĩnh kiên định nói.

“Ta cũng vậy.” Đây không phải là chấp nhất, mà là vì yêu.

“Đi thôi!” Hắn cùng không quay đầu lại cùng mình Minh Nguyệt rời đi cái ghế đã từng tràn ngập yêu hận oán căm ghét, không còn một tia quyến luyến nào.

Những ngày tiếp theo, bên trong phạm vi Thanh Hà nếu như còn có nơi chưa cấm phong tục thần sông cưới vợ, thần sông sẽ hiện thân trách cứ cùng trừng phạt, cũng sẽ hiện thân ở trước mặt quan viên địa phương, thúc giụp bọn họ mau chóng bẩm tấu lên triều đình, tiến hành công tác sửa chữa đào móc Thanh Trì, mấy năm sau trôi qua, lũ lụt đã không còn xảy ra nữa.

Nghe nói mỗi lần thần sông xuất hiện, bên người sẽ có một nữ tử kiều tú đi theo, tự xưng là vợ thần sông, dần dần, bên trong các miếu Hà Thần, liền sẽ có nhiều hơn một pho tượng phu nhân thần sông hoặc bức hoạ hoặc tượng khắc, hương khói cường thịnh hơn.

Thời gian thấm thoát trôi, năm mươi năm sau, mê tính đã sớm huỷ bỏ, cũng không còn nghe nói đến sự tích thần sông cùng phu nhân xuất nữa, nhưng mà tín chúng vẫn thành kính cung phụng như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.