Cà Phê Đợi Một Người

Chương 5




Miếu Hà Thần----

Nghe thấy bức hoạ thần sông xuất hiện thần tích, tín chúng cùng khách hành hương nối liền không dứt đi đến miếu, liền đem diện tích trong ngoài miếu chật như nêm cối, còn có rất nhiều người đứng bên ngoài chờ đi vào thăm viếng.

Không chỉ riêng nhóm dân chúng, ngay cả huyện thái gia cùng quan viên lớn nhỏ cũng tới, đơn giản là hi vọng sau khi cầu khẩn Hà Thần đại nhân có thể phù hộ cho đường làm quan của bọn họ, từng bước thăng cao.

Trụ trì cùng đồng bọn của hắn nhìn thấy tín chúng chen chút như vậy, trường hợp này bọn họ thực chưa bao giờ thấy qua, không khỏi hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, nghĩ rằng sẽ không cùng vị cô nương tối hôm qua có liên quan đi, bất quá tham lam đã sớm che mờ lương tri của bọn họ, thuận thế liền xả ra một đống lớn những lời nói dối.

“Đêm qua thần sông xuất hiện tại bản tự, còn chính miệng nhận lời sẽ phù hộ dân chúng Chương huyện, vì tỏ lòng biết ơn, bản tự quyết định tạt một toà kim thân, thỉnh mọi người tuỳ ý hiến tiền cho dầu vừng…”

Lời vừa nói xong, nhóm tín chúng phía sau tiếp trước từng người bỏ lại tiền cúng vườn, chỉ hy vọng có thể được Hà Thần đại nhân che chở.

Ngay tại lúc này, bức hoạ phía sau thần án đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng chói lọi, khiến mọi người ở đây đều không mở mắt ra được.

Ánh sáng chậm rãi yếu dần, mọi người liền tận mắt nhìn thấy Hà Thần đại nhân ban đầu ở trong bức hoạ cư nhiên lại chậm rãi đi ra, mọi người đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo rất nhanh liền quỳ trên mặt đất, hai tay đều tạo thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, khẩn cầu bình an.

“Là Hà Thần đại nhân…”

“Mọi người mau quỳ xuống dập đầu…”

“Hà Thần đại nhân hiện thân a…”

Hàn Tĩnh một thân khôi giáp, bên hông đeo bảo kiếm, như ẩn như hiện ở giữa không trung, lúc ánh mắt lạnh thấy xương của hắn trừng đám người trụ trì, nhất thời làm cho hai chân bọn họ như nhũn ra, té ngã xuống đất.

“Huyện lệnh Chương huyện ở đâu?” Hắn lạnh giọng mở miệng.

“Bản quan ở đây.” Huyện thái gia vừa khẩn trương vừa vinh hạnh đi đến trước mặt Hàn Tĩnh quỳ xuống.

“Đám người này giả mạo danh nghĩa của bản thần, ở nơi này giả danh lừa bịp, tội không thể tha thứ, lập tức đưa bọn họ bắt về trị tồi, cùng đem toàn bộ số tiền dầu vừng bọn họ lừa gạt toàn bộ trả lại cho dân chúng.” Tiếng nói Hàn Tĩnh cực lãnh, khiến mọi người không khỏi sợ run cả người, tất cả đều kinh sợ dưới thần uy của hắn.

“Bản, bản quan tức khắc sẽ làm…” Huyện thái gia cũng không dám nói từ ‘không’.

Trụ trì đang ngã ngồi dưới mặt đất nhưng không nghĩ tới thực sự có thần sông tồn tại, ngay cả một tiếng cũng đều không dám nói, cùng động bọn khác của hắn đều cùng nhau bị nha dịch tha ra khỏi miếu Hà Thần.

“Tướng công…” Trần thị khóc nức nở kêu.

Uyển nhi nhìn nam nhân bấy lâu này mình đã xem là phụ thân đang bị người áp giải đi, trong lòng cũng rất khổ sở, vội vàng thay hắn cầu tình :”Hà Thần đại nhân, xin cho phụ thân ta một cơ hội…”

“Cái này còn phải xem hắn có chịu hối cải thay đổi làm người nữa hâ không.” Hàn Tĩnh chiếu theo lời kịch trước đó của Minh Nguyệt, thành thạo nói :”Sau này, miếu Hà Thần liền để cho mẹ con các ngươi quản lý, cũng là vì thay hắn chuộc tội, không được để sự tình như thế phát sinh một lần nữa.”

“Dạ, Hà Thần đại nhân.” Uyển nhi dùng cổ tay lau lệ, dùng sức gật đầu.

Hàn Tĩnh lạnh lùng mở miệng :”Huyệnh lệnh Chương huyện…”

“Có bản quan.”

“Thanh Hà sở dĩ phát sinh lũ lụt, là vì hà đạo tắc nghẽn, lập tức thượng triều, mau chóng phái người đến xử lý, vấn đề liền có thể sớm ngày giải quyết, còn nữa… Bản thần đã cưới vợ, đứng cứ mười năm liền đem một khuê nữa ném xuống sông, loại mê tín này cần phải triệt để trừ tận gốc, đừng làm cho bản thần mang tội danh oan uổng mạng người vô tội, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.” Hàn Tĩnh đè ra lời đe doạ.

“Dạ, dạ, bản quan đã biết, bản quan sẽ thượng tấu lên triều ngay tức khắc.”

Sau khi tín chúng cùng khách hành hương nghe xong lời nói này, không khỏi hỉ cực* (vui vẻ) mà khóc, sau này không cần lo nữ nhi của mình bị tuyển trúng, không thể không gả cho thần sông làm vợ nữa.

Ngay khi một tia sáng chói mắt lướt qua, bóng dáng Hàn Tĩnh cũng đột nhiên biến mất.

“Đa tạ Hà Thần đại nhân…”

Có người lập tức hướng về phía bức hoạ thần sông chấp tay quỳ lạy.

Vào lúc này, Minh Nguyệt đứng chờ ở ngoài miếu cách đó không xa, một chút lo lắng cũng không có, bỡi vì Hàn Tĩnh đã đáp ứng rồi, nàng tự nhiên cũng tin tưởng hắn sẽ đem mọi chuyện làm cho thoả đáng.

“…Chiếu theo ý tứ của nàng tất cả ta đều nói hết.” Hàn Tĩnh vẫn một thân khôi giáp như cũ xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng tươi sáng cười :”Vất vã cho chàng rồi…”

“Hừ!” Nếu không phải vì Minh Nguyệt, thì hắn ngay cả quản cũng không cần quản.

Minh Nguyệt lại cao thấp đánh giá hắn :”Nhìn chàng một thân hoá trang như vậy, ta có thể phi thường khẳng định, trước kia đã từng gặp qua chàng, nhưng mà lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu…”

“Trước kia? Là khi nào?”

“Chỉ là nghĩ không ra…” Minh Nguyệt cảm thấy trong đầu có cáui gì đó đang miêu tả rất sinh động, chỉ thiếu một bước nữa liền có thể nhớ ra, hai tay dứt khoát nâng khuôn mặt Hàn Tĩnh, lại cẩn thận nhớ lại.

Chỉ là hành động quái dị này của nàng, nhìn ở trong mắt người qua đường, cũng khiến cho họ tò mò liếc mắt nhìn, muốn biết Minh Nguyệt đến cùng là đang làn cái gì.

Dần phát hiện hành động của nàng đã bị nhiều người chú ý, Hàn Tĩnh liền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng :”Về khách đếm trước rồi nói.”

“Cũng tốt.”

Ban đêm hôm đó, Minh Nguyệt thấy một giấc mộng, nàng ở trong mộng trở lại lúc tám tuổi ------

Ngày đó nàng ở nhà Hiểu Nguyệt chơi quá muộn, không có chú ý tới thời gian, cho đến hơn chín giờ tối, nàng mới vội vội vàng vàng về nhà.

Bỡi vì hai nhà ở thật sự rất gần, đi không đến mười phút, nên cha mẹ nàng rất yên tâm, nhưng mà buổi tối hôm nay, Minh Nguyệt lại đi rất lâu…

“Chỗ này là chỗ nào a?”

Nàng cư nhiên lại lạc đường.

Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện bản thân một mình đứng ở gần một con sông, hoàn cảnh bốn phía hoàn toàn lạ lẫm, hơn nữa lúc này rõ ràng là buổi tối, trong lúc đó đột nhiên lại biến thành ban ngày.

“Di? Nhà của ta ở bên nào chứ?” Hai bên trừ bỏ núi cũng chỉ có sông, không thấy nhà trọ cùng cửa hàng ngày thường quen thuộc, làm cho nàng nhịn không được có chút sợ hãi.

Thật sự là kỳ quái, nàng rõ ràng là đang đi về nhà, tại sao lại đi đến nơi này?

Thế là, Minh Nguyệt lại đi về phía trước, muốn tìm đường về nhà, đột nhiên trong lúc đó, nàng lại nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt, tiếp theo liền nhìn thấy có người nằm, gương mặt hướng về phía sông, thân hình từ phần eo trở xuống đều trầm ở trong nước sông, còn tưởng rằng có người bị thương, nên nàng chạy thật nhanh tới hướng đó.

Nàng nhìn quần áo trên người đối phương, rất giống trong phim cổ trang trên TV, cách ăn mặc này là của một đại tướng quân bất hạnh chết trận sa trường, bên trên dính đầy máu, cũng đem nước sông chung quanh nhiễm đỏ.

“Đại thúc…” Nàng cẩn thận húch đầu vai đối phương, người nọ một chút cũng không nhúch nhích :”Không phải là đã chết rồi đi? Nên làm sao đây? Đúng rồi, phải tìm người lớn tới hỗ trợ…”

Nàng nhìn quanh bốn phía, ngay cả nhà ở cũng đều không có, càng đứng nói người, muốn mặc kệ, nhưng mà… Một mình nằm ở nơi đó đã rất đáng thương, vạn nhất lại có chó hoan chạy tới cắn thì không phải càng thảm hơn sao.

Trong lòng nghĩ như thế, Minh Nguyệt lại đi trở lại, chỉ có thể kiên trì, hai tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay người nọ, dùng hết sức đem đối phương kéo lên.

“Kế tiếp phải làm gì đây?” Thấy đại thúc trên mặt đều là máu, Minh Nguyệt theo bản năng lấy khăn tay trong tuý ra, sau khi nhún nước, liền nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch sẽ, nhìn hắn hẳn là không đến ba mươi, cùng tuổi tác của đường ca, biểu ca không sai biệt lắm, tuổi còn trẻ như thế mà đã chết rồi, cha cùng mẹ của hắn nhất định sẽ rất thương tâm.

“Ta không biết nhà đại thúc ở nơi nào, cũng không có biện pháp thông báo với người nhà ngươi, đành phải làm như vậy…” Minh Nguyệt nhặt những hòn đá lớn ở bờ sông, từng tảng từng tảng đặt lên trên người người nọ, cho đến khi bao trùm toàn thân hắn, xếp thành một toà núi nhỏ, cuối cùng tay tạo thành hình chữ thập, hướng hắn bái bái.

“Đại thúc, nguyên nhân duyên tẫn, đều có thiên mệnh, đừng chấp nhất nữa… Ngươi cũng đã chết, nên phải đi về nơi mà ngươi cần đi, không cần lưu luyến nơi này nữa biết không?” Nói xong, nàng mới đứng dậy rời đi, nhưng mà rất kì quái, mới đi không đến hai bước chân, Minh Nguyệt đã đứng ở trước của nhà mình.

Xoay người từ trong mộng tỉnh lại, khoé mắt Minh Nguyệt rơi xuống hai hàng lệ.

Nàng còn nhớ.

Ngày đó sau khi về đến nhà, nàng đột nhiên lâm vào một trận bệnh nặng, kéo dài đến một tuần cũng không có biện pháp đến trường, cha cùng mẹ thật rất lo lắng, đi hỏi thần linh, thần linh nói nàng đã làm được việc thiện, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.

Nhưng sau khi thân thể Minh Nguyệt khỏi hẳn, đúng là đã quên chuyện tối hôm đó, cho tới bây giờ mới nhớ tới những chuyện đã trải qua.

“Thì ra là lúc đó đã gặp qua…” Năm nàng tám tuổi đã từng xuyên không đến nơi này, cùng Hàn Tĩnh “Gặp nhau”, nhưng bây nhớ tới, cảm giác lúc đó trừ bỏ đồng tình, còn có đau lòng nhiều hơn.

Một giọng nói nam nhân từ tính vang bên tai Minh Nguyệt, trong đêm tĩnh nghe vào tai lại tăng thêm vài phần ái muội, làm cho lòng người nghe nhồn nhột ngứa ngáy.

“Sao lại tỉnh?” Trong bóng tối, hắn nhìn nàng lầm bầm lầu bầu, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Minh Nguyệt ôm chặt hắn, tựa vào trước ngực Hàn Tĩnh khóc nức nở.

“Gặp ác mộng sao?” Hắn quan tâm hỏi.

Nàng lắc đầu, cứng rắn trả lời :”Không phải là ác mộng, mà là… Mà là giấc mộng làm cho người ta rất khổ sở…”

“Nếu đã khó chịu như vậy, thì liền quên nó đi.” Hàn Tĩnh nhẹ giọng dỗ.

“Ta nhớ đến thời điểm gặp chàng…”

Mày kiếm của Hàn Tĩnh trong bóng tối hếch lên :”Gặp qua khi nào?”

“Là…” Minh Nguyệt thật sự không nói nên lời :”Về sau sẽ nói cho chàng biết…”

Hắn cũng lơ đễnh :”Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Hàn Tĩnh.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Minh Nguyệt thút thít :”Không có gì, chỉ là muốn nói, ta rất cao hứng khi gặp được chàng.” Nàng muốn cứu hắn, không phải vì hoàn thành sứ mệnh mà bồ tát giao cho, mà là vì tình yêu.

“Ta cũng vậy.” Hàn Tĩnh thu tay, đem nàng ôm thật chặt.

Tim hắn đã bao lâu không nhảy lên giống như vậy, cảm thấy rất ấm áp?

Không! Phải nói là mình từng trải qua loại cảm thụ này sao?

Mặc dù hắn vẫn là người, thân là một hoàng tử, từ lúc sinh ra liền nhất định sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý mà bao người mơ ước, sau khi được phong làm phiên vương, càng có được quyền lực to lớn hơn, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, không có thứ gì là hắn không chiếm được, nhưng vẫn cảm thấy hư không như cũ, không đạt được thoả mãn.

Nhưng mà ở trên người Minh Nguyệt, hắn cảm nhận được loại tình cảm mà hắn chưa bao giờ có được, đó là loại tình cảm dù dùng tiền hay quyền lực cũng vô phương đạt được, dần dần, ở trong nội tâm mọc rễ, giống như bụi gai oán hận trong lòng, không tiếp tục thâm nhập vào tận xương tuỷ nữa, khiến Hàn Tĩnh bất tri bất giác có chút thở dốc, tứ chi bách hải cũng theo đó mà thả lỏng.

Hàn Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, trải qua đủ loại cảm giác bồi hồi xa xôi. Có lẽ thực sự sẽ có một ngày, hắn có thể buông bỏ yêu hận oán căm ghét trong sinh tiền.

Nửa tháng sau-----

Bây giờ đã là mùa thu, hành trình đã đi được đến một nửa,

Thời tiết biến đổi rất lớn, còn thường xuyên đổ mưa.

Xe ngựa dừng chân ở một thôn nhỏ, xung quanh đều là nhà tranh mái lá, làm cho Minh Nguyệt còn muốn xin người bên trong thôn tá túc một đêm, đều không mở miệng được, thế là tạm thời đứng ở tàng cây diệp cành lá rậm rạp.

“… Xem ra hôm nay lại phải ngủ trên xe ngựa nữa rồi a.” Minh Nguyệt nghiên đầu thăm dò, nhìn mưa bên ngoài còn chưa dứt, miệng không khỏi lẩm bẩm.

Hàn Tĩnh đứng một bên khoanh tay, ánh mắt một giây cũng không rời lưu ở trên người nàng :”Ta nhìn thôn này dân cư cũng không nhiều lắm, nơi này lại lớn, có thể tìm một chỗ hẻo lánh, biến ra một gian phòng ở, hẳn cũng sẽ không thể khí6n cho nhiều người hoài nghi lắm, có thể nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.”

“Nếu thật sự không còn cách nào khác, thì cũng đàng làm như vậy thôi.” Nàng cũng đành phải lấy lui làm tiến.

Có khi hắn thực không hiểu Minh Nguyệt là đang kiên trì cái gì, vừa tính mở miệng, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện---

“Tiểu cô nương là ở bên ngoài đến sao?”

Một người tóc trằng xoá, bà lão thân hình nho nhỏ, vừa vặn bung dù đi qua, nhìn thấy Minh Nguyệt trong mui xe kín đáo thò đầu ra, hảo tâm đi lại hỏi.

Minh Nguyệt vuốt vuốt gò mà.

“Dạ, là bỡi vì mưa càng lúc càng lớn, muốn tìm một nhà dân tá túc, nhưng mà…. Lại ngượng ngùng mở miệng.”

“Ở bên ngoài, luôn có rất nhiều bất tiện, huống chi ngươi lại là một cô nương, nếu không ghét bỏ, không bằng đến nhà ta…” Bà lão chỉ về một hướng :”Ngay ở hướng kia, sẽ không quá xa.”

“Cảm ơn, vậy ta không khách khí.” Minh Nguyệt tươi cười rạng rỡ nói.

Thế là, nàng ôm theo gói đồ, rất nhanh nhảy xuống xe ngựa.

Mặt bà lão áy náy nói :”Bởi vì trong nhà nhỏ, cho nên xa phu của ngươi…”

“Không cần lo lắng, hắn ngủ trên xe ngựa cũng tốt rồi.” Minh Nguyệt phất phất tay, muốn hắn đừng để ý, dù sao Hàn Tĩnh cũng sẽ đem “Thức thần” này thu lại.

“Vậy là tốt rồi.” Bà lão nhường hơn phân nửa ô dù đến trên đầu nàng.

Cứ như vậy, Minh Nguyệt thuận lợi tìm được một nhà dân tá tục một đêm.

Khi nàng đi vào một gian nhà tranh không lớn lắm, trong phòng có một thần án nhỏ, hình như là nơi đặt bài vị tổ tiên, còn có một cái bàn, hai ghế dựa, vừa đơn giản lại sạch sẽ.

“Ta tên Minh Nguyệt, đêm nay xin quấy rầy.” Nàng nói.

Bà lão cười tít mắt :”Ngươi có thể kêu ta là Vương bà bà, kỳ thực có người có thể cùng ta nói chuyện, người nên nói lời cảm ơn là ta mới phải.”

“Vưng bà bà không ở cùng một chỗ với nữ nhi?” Minh Nguyệt thật tự nhiên ngồi xuống trò chuyện.

“Ta không có con gái…” Vương bà bà rót cho nàng chén nước :”Bỡi vì ta không có người thân, từ sau khi song thân qua đời, liền một mình ở lại nơi này.”

Mih Nguyệt tiếp nhận cốc nước, nói cảm tạ :”Thì ra là như vậy, nhưng mà ở một người cũng không phải chuyện tốt, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, lại tìm không thấy người trợ giúp.”

“Đúng vậy…” Trên mặt tràn đầy nếp nhăn nhàn nhạt cười, ngay cả hai tay nâng cốc cũng lưu lại dấu vết của năm thánh :”Nhưng mà sau khi gả cho một người khác, lại phải quên mất người trong lòng kia, bằng không thì thực có lỗi với tướng công, cho nên ta cuối cùng vẫn lựa chọn là không gả đi.”

Nàng suy nghĩ về lời nói này, sau đó buông cốc xuốg :”Ta đã hiểu.”

“Nếu đói bụng, buổi sáng ta có làm một ít hoa quế cao, có thể lót bụng một chút.” Vương bà bà đi vào trong mang điểm tâm ra :”Ta một mình ăn cũng không hết…”

“Vậy ta không khách khí.” Minh Nguyệt cầm lên một miếng liền ăn, còn việc phải đề phòng người, bất quá đối với người có hảo ý, nàng vẫn muốn vui vẻ tiếp nhận, luôn mang tâm tình hoài nghi đối đãi với người khác, thật sự rất vất vả :”Này ăn rất ngon, mềm mại nhưng lại có độ xốp phao… Vương bà bà, bên trong món này còn bỏ thêm cái gì vậy? Ta cảm giác có mùi hương hoa quế…. Trừ bỏ hương hoa quế, hình như còn có hương khác…”

Vương bà bà cũng rất thích ý cùng nàng chia sẻ phương pháp chế biến.

Thế là, một già một trẻ rất nhanh liền trở nên thân thiết.

Khi bóng dáng Hàn Tĩnh từ ngoài cửa tiến vào, liền thấy hai nữ nhân nói chuyện hăng say, ngay cả lúc bản thân đi vào Minh Nguyệt cũng chưa chú ý tới, làm cho hắn có chút khó chịu.

“Đã lâu rồi ta không có nói chuyện vui vẻ như thế…” Vương bà bà cảm thán cười một tiếng :”Nếu như ngươi không phải nhanh chóng rời đi, ta thật hy vọng ngươi có thể ở lại thêm vài ngày.”

Minh Nguyệt thấy bà hình như rất tịch mịch, ngày thường nhất định ngay cả đối tượng để nói chuyện cũng không có, nhìn Vương bà bà, nàng lại nghĩ đến mẹ mình, nên không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng ý bà.”

“Ở lại vài ngày cũng tốt, ta cũng muốn xin Vương bà bà dạy ta làm một ít điểm tâm.”

Vương bà bà không khỏi mặt mày hớn hở đáp ứng :”Được, được.”

“Vuông bà bà đã quyết định không gả cho người khác, vậy vì sao không đi tìm người trong lòng kia? Người kia vì cái gì mà không cưới bà?” Minh Nguyệt cùng bà vừa gặp đã quen, nhịn không được liền muốn bênh vực kẻ yếu.

“Kỳ thực… Hắn không thể, ta cũng không thể gả cho hắn.” Sắc mặr bà ảm đạm nói.

“Vì cái gì?”

“Đó là bởi vì hắn không phải là phàm nhân, mà là Sơn Thần.” Vương bà bà mỉm cười nói.

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Minh Nguyệt :”Sơn Thần? Thật là Sơn Thần?”

“Không sai, hắn là Sơn Thần.”

Minh Nguyệt không thể không truy vấn, cho rằng gặp được đồng bạn :”Vương bà bà nhìn thấy thần phật?”

“Nhìn không thấy, ta chỉ nhìn thấy được một mình hắn.”

Nàng trầm ngâm một chút :”Vậy làm sao xác định hắn chính là Sơn Thần?” Không phải là sơn tinh yêu quái biến ra đi? Tuy rằng chưa thấy qua, nhưng lại không có nghĩa là thật sự không tồn tại.

“Thôn dân bên trong Vĩnh An huyện chúng ta chẳng phải dựa vào Thanh Hà làm chủ, mà là nhở vào đốn củi săn thú ở trên toà linh sơn đằng trước làm kế sinh nhai, y theo truyền thống tổ tiên lưu lại, đầu thàng liền sẽ đến bái tế Sơn Thần, xin hắn phù hộ một nhà bình an.” Vương bà bà nhẹ nhàng kể lại.

“Vào năm ta mười hai tuổi, phụ thân ta cũng như bình thường lên núi đốn củi, nhưng mà trải qua ba ngày cũng chưa trở về, ta cùng nương ta rất lo lắng, liền xin nhờ thôn dân cùng đi tìm, tìm kiếm suốt ba ngày cũng không tìm thấy người, mọi người đều cho rằng phụ thân ta rơi vào khe suối, hoặc là bị dã thú ở trên ngọn núi ăn mất…”

Vương bà bà uống một ngụm nước, nhuận nhuận cổ họng, ở dưới ánh mắt chờ mong của Minh Nguyệt tiếp tục kể.

“Nương ta thương tâm quá độ mà ngã bệnh, mà ta cũng không nguyện ý tin phụ thân lại có thể bỏ chúng ta mà đi như thế, thế là một mình chạy lên núi, muốn cầu Sơn Thần giúp tìm người, ta một mặt khóc một mặt chạy, cầu Sơn Thần nhanh chút xuất ra, cuối cùng lại bị lạc trong núi, vừa mệt vừa đói.”

Nàng có thể đoán được tình tiết kế tiếp :”Sau đó Sơn Thần đột nhiên xuất hiện?”

“Ngươi nói không sai, đúng lúc đó, Sơn Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, thoạt nhìn cùng phàm nhân không khác nhau lắm, một thân quần áo thư sinh, hắn nói phụ thân ta vì muốn kiếm thêm chút bạc, cư nhiên lại muốn đốn một góc lão thụ có linh tính ngàn năm, đó là góc thụ Sơn Thần thích nhất, vì trừng phạt phụ thân ta, liền đem phụ thân ta nhốt lại…” Vương bà bà nói đến đây, thở hổn hển một hơi :”Lúc đó ta càng không ngừng thay phụ thân cầu tình, thậm chí nguyện ý thay phụ thân chịu phạt, chỉ cần hắn có thể thả cho phụ thân ta về nhà, cho dù phải làm chuyện gì ta cũng đều nguyện ý…”

Minh Nguyệt nghe đến chỗ phấn khích, gật mạnh đầu :”Sau đó thì sao?”

“Sơn Thần đã nói chỉ cần ta mỗi ngày lên núi bồi hắn, hắn liền nguyện ý để cho phụ thân ta về nhà, nếu ta nuốt lời, Sơn Thần sẽ trừng phạt cả nhà ta.”

“Thật đúng là thú vị.” Minh Nguyệt trợn lớn mắt :”Sao những kẻ làm thần đều thích tuỳ hứng như vậy?”

Nghe mặt sau câu nói của nàng ý tứ rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, Hàn Tĩnh không thể không vì bản thân cãi lại :”Đừng dùng một dậy tre đánh nghiêng cả thuyền, ta cùng gả Sơn Thần kia không giống nhau.”

“Nơi nào không giống nhau?” Nàng nhỏ giọng trả lời :”Còn không phải là vì một món cá kho tàu, mới bằng lòng cứu ta, bằng không đã sớm quăng ta vào sông rồi.”

“Ta…” Hàn Tĩnh nghẹn lời.

“Ngươi nói cái gì?” Vương bà bà nghe không rõ.

“Sau này thế nào?” Nàng hỏi.

Vương bà bà lộ ra ý cười ngại ngùng :”Sau khi phụ thân ta về nhà, bệnh nương ta cũng tốt lên, liền theo ngày đó mà khỏi hẳn, ta mỗi ngày đều đi bồi Sơn Thần đánh cờ, ngày qua ngày, năm qua năm, mặt kệ mưa to gió lớn, cũng nhất định sẽ đi, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần một ngày không nhìn thấy hắn, ta thật giống như thiếu mất cái gì đó, nếu nhìn thấy hắn, ta sẽ rất vui vẻ, chỉ là lúc đó là còn không biết cái loại tâm tình đó có ý nghĩa gì….Kỳ thực Sơn Thần sớm đã nới qua, không cần ta bồi hắn chơi cờ nữa, hắn đã tha thứ cho phụ thân ta, mà ta vẫn đi như cũ, cho đến năm mười bảy tuổi, có người tới cửa cầu hôn, ma mới lĩnh ngộ được tâm ý của chính mình…”

“Cho dù bà có nói với Sơn Thần, hắn nhất định cũng sẽ nói nhân cùng thần không có khả năng ở cùng nhau, bỡi vì hắn không có cách nào cho bà một gia đình, cho bà sinh nhi dục nữ, không có tương lai đúng không?” Lời nói này của Minh Nguyệt khiến cho Hàn Tĩnh ghé mắt, sắc mặt hắn khẽ biến.

Nghe vậy, Vương bà bà lắc đầu, trong mắt có nồng đậm thất vọng :”Ngày đó ta lên núi tìm hắn, chỉ nói với hắn chuyện có người tới cửa cầu hôn, Sơn Thần nghe xong lại mỉm cười, nói ta đã trưởng thành, đã là một cô nương, đúng là nên lập gia đình.”

Minh Nguyệt giật mình :”Bà không đem chuyện bà thích hắn nói cho hắn biết?”

“Ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra? Kia là có bao nhiêu thẹn thùng…” Vương bà bà một mặt nói một mặt cười, chỉ là ý cười trên mặt rất nhanh liền rút đi :”Không nghĩ tới chỉ cách một ngày sau ta lại lên núi, ta lại không đợi được Sơn Thần xuất hiện, cũng bắt đầu từ ngày đó, ta liền không còn nhìn thấy hắn nữa… Ta luôn luôn chờ, luôn luôn đợi, chỉ muốn gặp lại hắn một lần, không hy vọng xa vời có thể gả cho hắn, mà chỉ là muốn đem tâm ý của mình nói ra.”

“Luôn chờ tới bây giờ?” Nàng nha nha hỏi.

Vương bà bà sờ sờ khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, hối hận không thôi :”Ta đã già rồi, Sơn Thần nếu nhìn thấy ta, chỉ sợ hắn cũng không nhận ra được, nếu năm đó ta có thêm chút dũng khí, nói ra được tâm ý trong lòng thì tốt rồi…”

Thế là, Minh Nguyệt vừa ăn hoa quế cao, vừa nghĩ nguyên nhân Sơn Thân không chịu hiện thân.

“… Ta ra phía sau viện làm chút đồ ăn, ngươi chỉ ăn một ít hoa quế cao như thế làm sao no bụng chứ.” Có lẽ do không muốn để Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, Vương bà bà nói xong liền hướng về phía nhà bếp đi đến.

“Hàn Tĩnh, chàng nói thử vì sao Sơn Thần lại trốn tránh không xuất hiện như vậy…” Lời còn chưa nói xong, đã bị kéo vào trong một khuôn ngực nam tính, Minh Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu lên :”Xảy ra chuyện gì?”

Hàn Tĩnh lớn tiếng hỏi :”Vì sao nói người cùng thần không có khả năng ở cùng nhau, ở cùng nhau cũng sẽ không có tương lai? Nàng không muốn ở cùng ta sao?”

“Chàng là đang nói cái gì? Ta chỉ là nói chuyện của Vương bà bà cùng Sơn Thần, tình huống của bọn họ cùng tình huống của ta và chàng cũng không giống nhau a.” Minh Nguyệt không nghĩ tới hắn lại hiểu sai ý mình, vội vàng giải thích.

“Ta ở chỗ này lại không có người nhà, không có người hỏi đến ta sẽ ở cùng ai, cũng không cần vì phu quân sinh nhu dục nữ, cũng không phải gánh trách nhiệm một nàng dâu, đây là chỗ bất đồng giữa ta với Vương bà bà, ta chỉ muốn ở cùng ngươi, mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần nơi đó có chàng thì nơi đó cũng đều là nhà của ta.”

Thần sắc hắn hoà hoãn một chút :”Nàng thật sự nghĩ như thế?”

“Đó là đương nhiên, chỉ là… Đến khi ta lớn tuổi, nhan sắc phai tàn, ngươi cũng không thể chê ta, sau đó lại đi tìm tiểu tam, ta đây sẽ cầm đao tự tay thiến ngươi.” Nàng đe doạ nói.

Bị Minh Nguyệt uy hiếp như thế, Hàn Tĩnh ngược lại nở nụ cười :”Tiểu tam là ai?”

“Chính là hồ ly tinh.”

“Thì ra là thế!” Hắn buồn cười nói.

Minh Nguyệt hừ hừ hai tiếng :”Đừng cho là ta chỉ nói mà thôi.”

“Cho dù là mỹ hồ ly cũng so ra kém hơn nàng nhiều.” Hàn Tĩnh lấy lòng nói.

Nàng mờ ám cười một tiếng :”Miệng lại trở nên ngọt như thế, thật đúng là nghe có chút không quen nha.”

“Về sau mỗi ngày ta cũng đều nói cho nàng nghe.” Vì Minh Nguyệt, bắt hắn làm chuyện gì hắn cũng đều nguyện ý làm.

“Được.” Minh Nguyệt cười ngã vào trong lòng hắn.

Ăn qua đồ ăn của Vương bà bà chuẩn bị, lại hàn huyên một lát, hai người mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Minh Nguyệt ngồi ở trên tấm ván gỗ giường, phòng nhỏ không đến hai mét, bất qua so với không gian trên xe ngựa thì có thể ngủ thoải mái hơn nhiều, thế là cởi giày ra, sau đó liền nằm xuống.

Khi bóng dáng Hàn Tĩnh xuất hiện ở đầu giường, liền nhìn thấy nàng thật trẻ con ở trên giường lăn qua lăn lại, không khỏi mỉm cười :”Nàng đây là đang muốn làm gì vậy?”

Minh Nguyệt một mặt lăn một mặt trả lời :”Ta đang suy nghĩ chút chuyện, như vậy có thể trợ giúp ta suy xét ra manh mối ….”

“Chưa buồn ngủ sao?” Hắn ở bên mép giường ngồi xuống.

“Đương nhiên buồn ngủ, nhưng mà----“

Hàn Tĩnh nhanh chóng cắt lời nàng :”Lại muốn xen vào?”

Lấy khuỷu tay khiều khiều thân hắn, Minh Nguyệt muốn nghe một chút về cái nhìn của hắn :”Chàng nghĩ Sơn Thần vì cái gì mà tránh mặt không chịu gặp?”

“Ta cũng không phải là hắn, làm sao có thể biết hắn nghĩ như thế nào.” Hàn Tĩnh không nóng không lạnh trả lời.

“Có thể đoán được chàng sẽ nói như thế.” Nàng thở dài.

Minh Nguyệt cười hì hì ngồi dậy, ôm chặt cổ hắn :”Cái này đại biểu là chàng càng lúc càng hiểu ta, ta cũng không muốn giống Vương bà bà, trải qua nhiều thập niên đều sống trong sự hối hận, cho nên mới muốn đem sự tình làm rõ ràng, mới không thể lưu lại chút nghi hoặc trong lòng nha.”

“Ta có thể ngăn cản nàng sao?” Hàn Tĩnh vòng qua thắt lưng nàng, bất đắc dĩ hỏi.

“Không thể!”

“Vậy thì làm đi.” Hắn hôn lên trán nàng,

“Hàn Tĩnh, ta yêu chàng!” Minh Nguyệt mừng như điên hướng trên miệng hắn hôn một cái.

Hàn Tĩnh sững sờ nói không ra lời, trong đáy mắt giống như có cái gì đó đang ngưng tụ.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Hàn Tĩnh đem khuôn mặt có chút vặn vẹo ẩn nhẫn chôn ở sau gáy của nàng, không muốn để cho Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc náy.

Minh Nguyệt suy tư một lát, như thế mới ý thức lại được lời nói nàng vừa thốt ra, ánh mắt nhu tình, kìm lòng không đậu đem thân thể mềm mại kề càng gần hắn :”Ta yêu chàng, Hàn Tĩnh…”

“Ân.” Cổ họng hắn nghẹn lại, chỉ có thể phát ra đan âm.

Tay nhỏ bé nhẹ vỗ về lưng hắn, ôn nhu trấn an, cam đoan, muốn làm cho hắn an tâm.

“Ta so với Vương bà bà đúng là hạnh phúc hơn.” Minh Nguyệt cười duyên nói.

Tiếng nói rầu rĩ của hắn vang lên :”Cho dù ta không có cách nào cho nàng một gia đình…. Cũng không cách nào cho nàng một cuộc sống giống như nữ nhân bình thường, có thể sinh nhi dục nữ cho trượng phu, cũng sẽ không thể…. Không hối hận sao?”

“Ta mới không muốn vì sinh nhi dục nữ mà gả cho người ta không yêu, có thể ở cùng chàng, đã là chuyện ta thoả mãn nhất rồi.” Nàng nhiệt tình nói.

Thân hình Hàn Tĩnh run nhè nhẹ, giống như ngọn nến bị gió lay động.

“… Minh Nguyệt, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Giọng nói của Vương bà bà từ ngoài mành truyền đến.

Minh Nguyệt nhanh chóng bụm lại miệng nhỏ, nghĩ đến nơi này không có thiết bị cách âm, Vương bà bà ngủ cách vách nhất định sẽ nghe đươc nàng đang lầm bầm lầu bầu.

“Ta… Vừa rồi là đang nói mớ…” Nàng tuỳ tiện tìm lý do.

Vương bà bà không nghi ngờ, liền nhắc nhở nàng :”Nhanh chút ngủ đi.”

“Dạ.” Nghe được tiếng bước chân rời đi, Minh Nguyệt mới dám thở ra.

Cảm xúc đã khôi phục, Hàn Tĩnh lại tình lình nói :”Dương thọ của bà ta cũng sắp hết rồi.” Lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền đã nhìn ra.

“…Chàng xác định?” Mặt nàng đầy khiếp sọ, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng hỏi lại.

Hắn hạ giọng nói :”Hẳn là khoản vài ngày nữa.”

Ngơ ngác ngồi trên ván giường, Minh Nguyệt thật lâu mới có thể tiêu hoá tin tức xấu này, đã không có cách nào thay đổi sinh tử của một người, như vậy liền giúp nàng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của đời này đi.

“Ta biết nên làm gì rồi.”

“Nên làm gì?” Còn cho rằng nàng sẽ khó chịu, sẽ rơi lệ, không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy.

Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định :”Sáng mai, ta phải đi tìm Sơn Thần, ít nhất cũng có thể giúp Vương bà bà nhìn thấy hắn lần cuối cùng.”

Đây cũng là chuyện duy nhất nàng có thể giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.