Cà Phê Đợi Một Người

Chương 10




Long Gia Bảo không hổ là giang hồ đệ nhất bảo, xa hoa đến mức có thể sánh với hoàng cung.

Đáng tiếc trong những đình đài, lầu các vốn thanh tĩnh, trang nhã giờ lại ồn ào, huyên náo như cái chợ. Bên cạnh những đình đài, lầu các ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện những vật dụng không tương thích với phong cảnh cho lắm, ngay cả phòng khách vốn trang nghiêm, bề thế lúc này cũng đông nghịt bọn người trong giang hồ kéo đến làm trò.

Những nhân vật được cho là tai to mặt lớn đều đang ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, nhìn những kẻ vô danh tiểu tốt xung quanh bằng ánh mắt khinh thường mà không biết rằng trong mắt người khác, bọn họ còn đáng cười hơn.

Bạch Đồng lẩm bẩm: “Ngày ngày bọn họ đều tỏ vẻ đạo mạo, cao cao tại thượng như thế mà không thấy mệt ư?”

“Dốc hết sức để che giấu sự bất tài vô dụng của mình, sao lại không mệt chứ?” Tần Phong mỉm cười, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Chưa hẳn là thế… Ồ, đó chẳng phải là cô nương trong quán rượu sao?” Bạch Đồng ngạc nhiên nói.

Cô nương áo trắng trong quán rượu lại xuất hiện và vẫn có phu quân dìu đỡ.

Long bảo chủ nhìn thấy bọn họ thì lập tức bước tới nghênh đón, cười thật tươi, nói: “Đây chẳng phải Lạc thiếu hiệp sao? Không ngờ cậu cũng đến… Từ khi cậu thối ẩn giang hồ mấy năm trước, lão phu cứ tưởng là cậu sẽ không hỏi đến chuyện giang hồ nữa chứ!”

Lạc Vũ Minh! Nghe thấy cái tên này Bạch Đồng lập tức nhìn về phía Tần Phong nhưng y vẫn cứ ung dung uống rượu, mặt không chút cảm xúc.

Bạch Đồng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Lạc Vũ Minh chẳng phải là bằng hữu chí thân của Tần Phong sao? Năm ấy Tần Phong còn nóng lòng muốn biết tin tức của Lạc Vũ Minh, sao bây giờ lại không chào hỏi thế này?

Bữa tiệc buổi sớm vốn hết sức rôm rả bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh bởi sự xuất hiện của phu thê Lạc Vũ Minh. Ánh mắt của tất cả đàn ông đều đổ dồn vào vị Lạc phu nhân yểu điệu như mây kia, ngoại trừ Tần Phong, y vẫn cúi đầu uống rượu một mình.

Bạch Đồng quan sát rất kĩ những cử chỉ của Tần Phong, thầm nghĩ: những tin đồn trên giang hồ quả là không đáng tin. Chẳng phải nói y là một lãng tử tình trường, thích nhất là có rượu ngon và giai nhân làm bạn sao? Hôm nay xem ra y giống một “chính nhân quân tử” hơn.

Lạc Vũ Minh và thê tử của hắn ngồi xuống vị trí đối diện với Bạch Đồng và Tần Phong. Lạc phu nhân lặng lẽ thưởng thức trà Bích La Xuân do nha hoàn dâng lên. Nước trà thanh đạm, hương thơm thoang thoảng, đôi mắt hờ hững khẽ liếc qua một lượt xung quanh, chỉ khi nhìn vào mặt Tần Phong thì dường như ánh mắt ấy mới thể hiện sự chú ý nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Nàng cúi đầu ho vài tiếng, Lạc Vũ Minh tinh ý chu đáo dìu nàng đứng dậy. “Tình Nhi, sức khỏe của nàng không tốt lắm, để ta dìu nàng về phòng nghỉ ngơi.”

Lạc phu nhân khẽ lắc đầu.

Nhưng Lạc Vũ Minh lại quá quan tâm tới thê tử nên vẻ mặt đầy lo lắng. “Bữa tiệc này không quan trọng, sức khỏe của nàng quan trọng hơn.”

Lạc Phu Nhân không tiện từ chối nữa nên được Lạc Vũ Minh nhẹ nhàng ôm lấy, dìu khỏi bữa tiệc.

Bọn họ đi rồi, chỉ để lại một bóng lưng gầy gò, yếu ớt khiến người ta không sao quên được.

Khi Bạch Đồng quay đầu qua thì phát hiện Tần Phong đang bưng chén rượu vẻ thất thần. Trong chén rượu gợn lên những làn sóng, không ngừng lắc lư…

Bạch Đồng bỗng cảm thấy Tần Phong đang ở trước mắt mình hoàn toàn khác hẳn chàng trai được viết trong những câu chuyện truyền kỳ kia. Nghe nói rượu, kiếm và nữ nhân là ba thứ y thích nhất nhưng bây giờ xem ra trong mắt y dường như chưa bao giờ có ba thứ này…

Bạch Đồng càng nhìn càng cảm thấy mê hoặc.

Để tìm được đáp án, Bạch Đồng quấn lấy Nam Cung Lăng suốt một ngày, hy vọng có thể biết thêm nhiều điều về Tần Phong từ Nam Cung Lăng nhưng đáng tiếc Nam Cung Lăng quá kín miệng, hỏi gì cũng bảo không biết.

Bạch Đồng đi theo làm phiền Nam Cung Lăng cả một ngày trời, hắn dùng mọi cách nhưng vẫn không thể cắt đuôi được nàng ta nên thở dài ngao ngán. “Lẽ ra ta nên học đại ca cách đối phó với nữ nhân từ sớm.”

“Cùng lắm thì ta và huynh trao đổi tin tức với nhau.” Bạch Đồng bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu độc môn của mình.

“Xem ra không bao lâu nữa thì cô nương có thể nối nghiệp ông mình rồi.”

“Rốt cuộc thì huynh có đổi hay không?”

“Vậy thì phải xem tin tức của cô nương có giá trị hay không.”

“Đương nhiên là có rồi. Huynh có muốn biết ta và Tần đại ca quen biết nhau thế nào không?”

“Không muốn.” Nam Cung Lăng trả lời mà không nể nang gì.

“Vậy huynh thử đoán xem có khi nào huynh ấy muốn tìm một người đến phát điên không?”

“Ồ!” Cuối cùng thì Nam Cung Lăng cũng có chút hứng thú. “Ai vậy?”

“Lạc Vũ Minh. Hôm ấy trời có tuyết rất lớn, huynh ấy đột nhiên đến tìm ông của ta, dùng kiếm phổ gia truyền của huynh ấy để đổi lấy tin tức về Lạc Vũ Minh.”

“Hả?”

“Ông của ta muốn huynh ấy dùng tin tức về môn chủ Du Minh Môn để trao đổi, huynh ấy im lặng rất lâu rồi không đồng ý.”

“Du Minh Môn? Chính là Du Minh Môn mà giang hồ đồn đại là thần bí, khó lường ấy sao?”

“Đúng vậy. Rất nhiều người bảo rằng Tần Phong đã giết chết nữ ma đầu đó, có thật không vậy? Huynh có từng nghe Tần đại ca nhắc đến chưa?”

Nam Cung Lăng lắc đầu. “Ta chưa từng nghe huynh ấy nhắc tới chuyện này. Ta nghĩ những điều giang hồ đồn thổi phần lớn đều không đáng tin.”

“Ông của ta nói huynh ấy chính là người cuối cùng gặp môn chủ Du Minh Môn, chắc chắn huynh ấy biết được rất nhiều chuyện, chẳng qua là không chịu nói mà thôi. Được rồi, ta đã kể cho huynh nghe bí mật mà ta biết rồi, huynh cũng phải kể cho ta nghe chuyện của huynh ấy đi chứ!”

Nam Cung Lăng lại cảm thấy chẳng có gì to tát. “Chuyện này thì có gì là bí mật. Huynh ấy và Lạc Vũ Minh cùng vào sinh ra tử với nhau bao nhiêu năm là chuyện mà cả giang hồ đều biết. Sau đó, Lạc Vũ Minh vì một người con gái tên là Lam Lăng mà trở mặt với Tần đại ca cũng chẳng phải chuyện bí mật gì. Huynh ấy giết môn chủ của Du Minh Môn cũng là tin đồn đại khắp giang hồ, càng không thể xem là bí mật. Cô nương còn có tin tức nào mới hơn không?”

“Mới hơn à…” Bạch Đồng nghĩ tới nghĩ lui rồi bĩu môi nói: “Vậy huynh muốn biết chuyện gì?”

“Vậy cô nương nói cho ta biết thê tử của Lạc Vũ Minh là ai đi! Sao ta chưa từng nghe nói trên giang hồ có một mỹ nhân tuyệt sắc như thế?”

“Nàng ta ấy à…” Bạch Đồng vò đầu, nhìn lên trời xanh, nháy mắt vài cái rồi nói: “Nàng ấy chưa từng bước chân vào giang hồ nên cũng không có gia thế gì đặc biệt…”

“Ồ!” Dường như Nam Cung Lăng không tin cho lắm nên ngẫm nghĩ. “Không, ta cảm thấy những nữ tử nhà bình thường thì không thể có được phong thái ấy. Ta đoán chắc nàng ta xuất thân không tầm thường đâu…”

Lúc Nam Cung Lăng nói chuyện, nét mặt đầy vẻ ái mộ.

Bạch Đồng đang định châm chọc hắn vài câu thì đã bị người ta giành trước một bước.

“Nam Cung, đừng trách đại ca không nhắc nhở đệ, phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể thưởng thức nổi đâu.” Khi giọng nói cất lên, một bóng người bỗng nhẹ nhàng xuất hiện, bay vào trong ngôi đình bên cạnh. Một tay y cầm bình rượu Trúc Diệp Thanh thơm ngào ngạt, tay kia thì bưng chén rượu, uống vẻ thích chí.

“Đại ca?” Nam Cung Lăng cười, nói: “Đệ đang lấy làm lạ là sao mỹ nhân như thế mà lại không lọt được vào mắt huynh? Thì ra là huynh sợ không hưởng thụ nổi phong thái của người ta.”

Tần Phong đặt mạnh chén rượu xuống, ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười sang sảng hiếm thấy.

Tiếng cười của y chưa dứt thì một tiếng cười khác vang lên. Lạc Vũ Minh cũng xách một bình rượu, lững thững bước vào trong đình, ngồi đối diện Tần Phong.

“Đã lâu không gặp!” Lạc Vũ Minh khẽ thở dài một tiếng rồi hỏi: “Huynh còn hận ta sao?”

Tần Phong ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười hơi gượng gạo.

“Lúc ấy ta…”

Tần Phong ngắt lời hắn: “Ta không muốn nhắc lại những chuyện quá khứ nữa!”

Lạc Vũ Minh nghiêng bình rượu trên tay châm đầy chén rượu đặt trên bàn, nói: “Tần Phong, mấy năm nay ta và Tình Nhi đều cảm thấy rất áy náy. Sở dĩ bọn ta rời khỏi Trung Nguyên là vì không biết phải đối mặt với huynh như thế nào. Bây giờ huynh sắp thành thân với Long Thanh Nhi rồi, ta nghĩ huynh cũng đã buông được chuyện quá khứ cho nên bọn ta mới về gặp huynh, cầu xin huynh tha thứ. Nếu huynh còn nghĩ đến chút tình xưa nghĩa cũ của chúng ta thì hãy uống hết chén rượu này, để ân oán trong quá khứ của chúng ta tan biến hết, được không?”

Tần Phong nắm chặt chén rượu, trầm ngâm giây lát rồi từ từ nâng nó lên, uống một hơi cạn sạch. “Bất luận thế nào thì cũng cảm ơn hai người đã đến Long Gia Bảo chúc mừng ta. Đời này ta không còn gì để tiếc nuối nữa rồi!”

Nói xong, y liên tục rót đầy hai chén rượu, nâng lên uống cạn.

*

* *

Vầng trăng như chiếc thuyền câu, đêm lành lạnh thanh vắng, Bạch Đồng chống cằm ngồi dưới ánh trăng nhìn Tần Phong và Lạc Vũ Minh đang đối ẩm trong đình. Bọn họ uống với nhau rất vui vẻ. Tần Phong luôn tươi cười, tiếng cười như tiếng ca réo rắt nhưng không hiểu tại sao Bạch Đồng cứ cảm thấy nụ cười của y quá trống rỗng, còn ánh mắt lại rất lạnh lẽo và cô độc.

Nam Cung Lăng ở bên cạnh nàng ta thì lại nói: “Ta chưa từng thấy huynh ấy cười vui vẻ như thế, hôm nay huynh ấy không được bình thường cho lắm.”

Bạch Đồng nói: “Ta lại chẳng thấy huynh ấy vui vẻ chỗ nào cả…”

“Cô nương cũng thấy như vậy sao? Ta và huynh ấy quen nhau bao nhiêu năm nay mà vẫn không thể nhìn thấu được huynh ấy. Chẳng hạn như, tại sao huynh ấy lại cưới Long Thanh Nhi, ta không thể nào lý giải được. Đại ca từng gặp vô số người, có loại nữ nhân nào mà huynh ấy chưa từng biết, loại con gái được nuông chiều, ngang ngược như thế làm sao có thể khiến huynh ấy động lòng?”

“Có lẽ huynh ấy vì danh tiếng, địa vị.”

Nam Cung Lăng lắc đầu. “Không đâu. Địa vị của Long Thừa Vân sớm đã sa sút trên giang hồ, ta thấy ông ta muốn mượn địa vị của đại ca để củng cố quyền lực của mình thì đúng hơn.”

“Ta nghe nói Long bảo chủ có rất nhiều sản nghiệp, chắc chắn là rất giàu có. Huynh xem Long Gia Bảo bề thế biết bao.”

“Vậy thì chắc chắn cô nương chưa từng nghe nói gia sản của Tần Phong có thể mua được cả giang hồ này rồi.”

“Hình như đã từng nghe qua.” Bạch Đồng đau đầu suy nghĩ một lát. “Lẽ nào huynh ấy lại thích loại con gái cao ngạo như Long Thanh Nhi?”

“Những người con gái mà đại ca quen biết, có người nào không cao ngạo đâu chứ? Chắc cô nương cũng đã nghe tiếng giang hồ đệ nhất mỹ nữ Nam Cung Kha?”

“Đương nhiên là biết. Nghe nói nàng ta xinh đẹp, thanh tao, dịu dàng như nước, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, là mẫu người lý tưởng trong mắt tất cả đàn ông trên giang hồ, có điều quá cao ngạo, luôn xa cách với mọi người.”

“Đó là muội muội cùng cha khác mẹ với ta. Ta từng mời đại ca về nhà mình làm khách, vừa hay gặp được Tiểu Kha. Lúc đầu đại ca rất tốt với Tiểu Kha, ta cứ tưởng đại ca có tình cảm với nó, muội muội của ta là một ngoại lệ, đáng tiếc đại ca vẫn ra đi…”

“Chắc là muội muội của huynh đau lòng lắm?”

“Tiểu Kha bị tổn thương là lỗi của ta. Ta biết rõ đại ca là người thế nào mà không ngăn cản từ trước.” Nhắc tới chuyện này, Nam Cung Lăng liền cảm thấy rất áy náy.

Bạch Đồng vỗ vai hắn tỏ vẻ cảm thông. Mấy hôm nay tiếp xúc, nàng ta biết Nam Cung Lăng là một chàng trai rất chính trực và thẳng thắn. Đáng tiếc, khi đứng bên cạnh người quá đỗi ưu tú như Tần Phong thì vẻ rạng rỡ, hăng hái của hắn rất dễ bị người ta xem nhẹ.

Bây giờ xem ra hắn cũng có điểm đáng yêu của riêng mình. Hắn không giống những công tử danh môn chính phái khác, luôn khoe khoang, tự hào về gia thế của mình, càng không theo đuổi danh lợi như những người đó. Hắn khiêm tốn và nhã nhặn, chẳng những biết khoan dung, tha thứ cho những sai lầm của người khác mà còn rất tinh tế và chu đáo. Điều quan trọng nhất là hắn chỉ làm những chuyện mình thích nên luôn sống vui vẻ và thoải mái hơn bất cứ ai.

Nam Cung Lăng chính là mẫu người đàn ông tốt, không bao giờ làm tổn thương nữ nhân. Đáng tiếc, cho dù có đau đớn đến nát lòng thì nữ nhân vẫn luôn thích mẫu đàn ông như Tần Phong.

Ngày hôm sau, Long Gia Bảo đón một vị khách rất đặc biệt. Đó là một nữ nhân gần ba mươi tuổi nhưng lại có vẻ trẻ trung, xinh đẹp của một thiếu nữ đôi mươi cùng sự khôn khéo, chững chạc của nữ nhân bốn mươi.

Nàng ta là Phiêu Phiêu, tuy xuất thân từ chốn phong trần nhưng lại là nữ nhân giàu có nhất trên giang hồ. Bất luận là hạng người nào, quan to vinh hiển hay lưu manh côn đồ cũng đều phải nể mặt nàng ta vài phần. Ngay cả người luôn ngông cuồng, tự cao tự đại như Long bảo chủ khi nghe tin nàng ta đến cũng phải lập tức ra ngoài cửa nghênh đón, hơn nữa còn mở yến tiệc thật linh đình.

Trên giang hồ, nữ nhân mà được đối xử nồng hậu như thế, gần như là có một không hai.

Buổi dạ yến này khác với những lần trước, ngay cả Long phu nhân – người xưa nay không xuất đầu lộ diện – và Long Thanh Nhi cũng có mặt, ngồi bên cạnh Long bảo chủ. Những người được mời tham dự bữa tiệc cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Tần Phong, Nam Cung Lăng và Bạch Đồng thì chỉ có vài vị chưởng môn các môn phái và phu thê Lạc Vũ Minh. Thật ra, với thân phận của Bạch Đồng thì không có tư cách tham dự yến tiệc này nhưng vì muốn gặp Phiêu Phiêu nổi danh bốn biển kia mà nàng ta đã bám lấy Nam Cung Lăng, bắt hắn dẫn mình theo.

Long bảo chủ lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập: “Phiêu Phiêu cô nương nể mặt đến tham dự hôn lễ của tiểu nữ, đúng là vinh hạnh của lão phu!”

“Long minh chủ, ngài nói thế làm Phiêu Phiêu tổn thọ mất. Nhận được thiếp mời của ngài mới chính là vinh dự của Phiêu Phiêu!” Phiêu Phiêu đáp lời, tuy khiêm tốn nhưng không khiến người ta cảm thấy hèn mọn. “Gả cho Tần Phong chính là giấc mộng của biết bao thiếu nữ. Xem ra không chỉ ánh mắt của Long tiểu thư rất độc đáo mà phúc phần của cô ấy cũng rất lớn!”

Long bảo chủ cười gượng, nói tiếp: “Đúng là tiểu nữ rất có phúc, có điều hình thức của hôn lễ lần này có thay đổi đôi chút. Ba ngày sau tiểu nữ sẽ tỷ võ chiêu thân.” Long bảo chủ nhìn Tần Phong với ánh mắt ám chỉ sâu xa rồi nói thêm một câu: “Đương nhiên tỷ võ chiêu thân chỉ là hình thức mà thôi, không có ý gì khác.”

Phiêu Phiêu làm như vô tình nhìn lướt qua Tần Phong, không hề cảm thấy có gì ngạc nhiên. “Long tiểu thư thật không hổ là nữ tử giang hồ, làm việc có cá tính, có đảm lược, quả là khiến người ta ngưỡng mộ!”

Long Thanh Nhi không lên tiếng nhưng nụ cười ngạo mạn không giấu được sự hạnh phúc và thỏa mãn.

Người luôn rất kiệm lời như Tần Phong mà cũng nói chen vào: “Có được một hồng nhan tri kỷ như Phiêu Phiêu cô nương mới là giấc mộng của rất nhiều đàn ông trong thiên hạ chứ!”

Lãnh Vũ Thuần – nữ hiệp vừa tiếp nhận ngôi vị chưởng môn phái Điểm Thương – bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Trong suy nghĩ của nàng ta, loại nữ nhân như Phiêu Phiêu lẽ ra nên sớm đập đầu chết đi cho rồi chứ không nên ngồi đây đẩy đưa với đàn ông thế này.

Phiêu Phiêu đã quá quen với thái độ như vậy nên chỉ cười, bảo: “Thiếu hiệp chê cười rồi. Loại phụ nữ như ta, làm sao tốt số như Long tiểu thư được!”

Bạch Đồng bỗng phát hiện những lời của Phiêu Phiêu hình như có ẩn ý sâu xa, có điều nàng ta không biết trong đó có bao nhiêu sự chân thành.

“Biết đâu làm thê tử của Tần Phong lại khổ mà không thể nói thì sao!” Lạc Vũ Minh chen vào một câu hết sức kinh người khiến mặt Long bảo chủ lập tức tái mét, những người khác biến sắc mặt, ngay cả người luôn không thể hiện vui buồn ra mặt như Tần Phong cũng khẽ cau mày.

Sau đó, Lạc Vũ Minh lại chuyển tình thế sang hướng khác: “Bởi vì làm thê tử của Tần Phong thì nhất định phải gánh sự đố kỵ của vô số nữ nhân khác.”

Tuy lời nói đùa này không hề buồn cười nhưng mọi người vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười, coi như là nể mặt hùa theo.

Long bảo chủ vội vã nháy mắt ra hiệu với Long phu nhân rồi cười, nói: “Các vị đều là những người có uy tín và địa vị trên giang hồ, được các vị nể mặt tới Long Gia Bảo làm khách chính là vinh hạnh của lão phu. Vậy cho phép ta và phu nhân kính các vị một chén, coi như là bày tỏ thành ý.”

Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.

Uống xong, Long phu nhân trò chuyện: “Nghe nói gần đây Phiêu Phiêu cô nương kinh doanh tơ lụa, đúng không?”

“Đúng vậy. Ta còn tuyển chọn và mang tới cho phu nhân và Long tiểu thư loại lụa thượng hạng nhất, mỏng như cánh ve. Ở kinh thành, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có được loại lụa này.”

“Mỏng như cánh ve?” Long phu nhân khẽ cong môi cười.

“Đúng vậy. Rất xứng với vẻ cao quý và trang nhã của phu nhân.”

Phiêu Phiêu chú ý tới Bạch Đồng đang ngồi cạnh Nam Cung Lăng, nháy mắt một cái rồi cười, hỏi hắn: “Vị cô nương này là…?”

“Là bằng hữu của đại ca.” Nam Cung Lăng cười ngượng ngùng.

“Bằng hữu?” Phiêu Phiêu khẽ nhíu máy, nhìn Bạch Đồng, định nói gì nhưng lại thôi.

Sau đó, mọi người bắt đầu tâng bốc nhau, kính rượu nhau, không khí có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Mọi người đang ăn uống say sưa thì Phiêu Phiêu quay sang nói với Lạc phu nhân nãy giờ vẫn chỉ cúi đầu thưởng thức trà: “Thì ra là Lạc phu nhân, thất kính rồi! Lần trước gặp mặt…”

Lạc phu nhân ngây người rồi ngẩng lên, nhìn thoáng qua Phiêu Phiêu một cái. “Chúng ta chưa từng gặp nhau.” Nói xong, nàng ta lại cúi đầu tiếp tục uống trà.

Những lời chưa được nói ra của Phiêu Phiêu đành bị nghẹn lại, khiến nàng ta rất khó chịu.

“Ồ? Vậy chắc là ta đã nhớ lầm rồi. Gần đây trí nhớ của ta không được tốt lắm.” Phiêu Phiêu cười, nói.

Lạc phu nhân vẫn cúi đầu, im lặng uống trà mà không đáp lời, giống như bữa tiệc chén tạc chén thù này không liên quan gì tới mình vậy.

Long bảo chủ thấy thế thì không khỏi cảm thấy hơi nản. Ông ta vốn nghĩ võ công của Lạc Vũ Minh rất khá nên có ý định lôi kéo hắn, không ngờ phu thê họ lại không biết thời thế như vậy, ngay trong buổi tiệc mà không nể nang gì ông ta, khiến ông ta mất mặt.

Vì thế ông ta vội vàng kết thúc bữa tiệc để có tính toán khác.

*

* *

Cuối cùng buổi tiệc xã giao giả dối, vô vị cũng kết thúc, Bạch Đồng mệt tới nỗi người rã rời. Trong buổi dạ yến này, ngoại trừ việc nhìn hai nữ nhân lợi hại kia thi nhau thể hiện sự khôn khéo, thủ đoạn ra thì những người còn lại đều tâng bốc, bợ đỡ nhau. Bạch Đồng đang hối hận vì tốn nhiều công sức để rồi tự chuốc khổ vào mình thì Nam Cung Lăng tới tìm nàng ta.

“Có chuyện gì không? Ta mệt rồi!” Bạch Đồng uể oải nói.

“Đương nhiên là chuyện cô nương thích rồi. Đại ca mời Phiêu Phiêu cô nương nâng chén cùng tán gẫu, cô có đi không?”

Bạch Đồng chớp mắt vài cái vẻ không dám tin, hưng phấn nói: “Thật sao? Còn có ai nữa?”

“Không có ai. Đại ca bảo ta qua. Ta thấy cô có một mình chắc là buồn chán lắm nên sang hỏi xem cô có muốn đi không.”

“Đi, đương nhiên là đi rồi!” Bạch Đồng vội vàng gật đầu. Lúc nãy, trong bữa tiệc nàng ta đã nhận ra Tần Phong và Phiêu Phiêu có quan hệ đặc biệt, quả nhiên là khác thường.

Khi bọn họ tới phòng của Tần Phong thì Phiêu Phiêu đã ngồi bên bàn rượu. Bốn món nhắm đơn giản trên bàn thoạt nhìn giống mấy món ăn trong bữa tiệc ban nãy. Còn rượu thì được bày rất nhiều, vừa nhìn là biết Tần Phong dự tính sẽ uống đến say.

Tần Phong nhẹ nhàng hỏi: “Phiêu Phiêu, cô nương quen biết Lạc phu nhân sao?”

“Sao chuyện gì cũng không qua được mắt chàng vậy? Đúng là có quen biết nhưng dường như nàng ấy cố ý né tránh ta. Có lẽ nàng ấy không muốn để phu quân của mình biết được chuyện xảy ra năm xưa.”

Tần Phong vừa rót rượu vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Nói ra thì cũng thật tức cười. Nàng ấy từng nhờ ta dạy cách quyến rũ một người đàn ông.” Nhớ tới chuyện ấy, Phiêu Phiêu lại thấy buồn cười.

“Cái gì?” Ba người còn lại đồng thanh hỏi.

“Các người cũng cảm thấy rất lạ, đúng không? Lúc ấy ta cũng lấy làm lạ vì khi đó nàng ấy còn đẹp và quyến rũ hơn bây giờ nhiều. Bây giờ nàng ấy đẹp nhưng hơi u sầu khiến người ta không thể nắm bắt được, giống như một thân xác không có linh hồn vậy. Khi đó phải nói là nàng ấy đẹp khuynh quốc khuynh thành. Một nữ tử như thế thì cần gì phải quyến rũ đàn ông!”

“Mau nói vào trọng tâm đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Lăng nôn nóng hỏi trước.

Phiêu Phiêu nhìn Tần Phong, thấy y cũng đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc nên bắt đầu kể lại.

“Đó là chuyện bảy, tám năm về trước. Có hai thiếu nữ đến phòng ta hỏi ta có biết cách thức quyến rũ đàn ông hay không, còn cho ta năm mươi lượng bạc, bảo ta đi theo họ để gặp một người.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lạc phu nhân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế trên đời này, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể miêu tả được, hoàn mỹ đến độ khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị.

Vừa nhìn thấy ta, nàng ấy đã ngượng ngùng nói với ta rằng: “Hãy dạy cho ta cách khiến một người đàn ông phải si mê ta!”

Ta liền hỏi: “Sao cô nương phải học cái này? Với dung mạo tuyệt trần của cô nương, chỉ cần một ánh mắt là mọi đàn ông trong thiên hạ sẽ phải phủ phục dưới chân cô.”

Nàng ấy nói: “Chàng thì không. Chàng khác với những gã đàn ông tầm thường.”

Ta nói: “Vậy thì ta chỉ có một cách! Ta nghĩ phương pháp này sẽ hiệu nghiệm với bất cứ gã đàn ông nào. Có điều, cô nương bằng lòng hy sinh những gì cho hắn?”

Nàng ấy do dự thật lâu rồi mới trả lời: “Có thể cho hết những gì ta có!”

Ta bảo nàng ấy thay y phục của ta, trang điểm tỉ mỉ cho nàng ấy và dạy nàng ấy vài kỹ năng bí truyền của mình.”

Bạch Đồng đã đỏ mặt nhưng vẫn không nén được tò mò tiếp tục nghe Phiêu Phiêu kể chuyện.

“Các người nhìn thấy hiện nay nàng ấy mặc y phục trắng, thuần khiết như tiên nữ trên thiên giới nhưng năm đó, nàng ấy mặc y phục của ta, yêu kiều, rực rỡ không sao tả xiết. Không cần nói bất cứ câu nào, không cần có bất cứ hành động nào đã có thể khiến đàn ông phải tơ tưởng. Ta cứ ngỡ rằng phàm là đàn ông thì không thể từ chối nàng ấy nhưng không ngờ chỉ vài canh giờ sau đó, hai thiếu nữ kia lại dẫn ta tới gặp nàng ấy lần nữa. Lúc đó, mắt nàng ấy vẫn còn rưng rưng lệ, trên người còn khoác chiếc áo của đàn ông. Nàng ấy nói với ta, người đàn ông đó chẳng những không bị quyến rũ mà còn đuổi nàng ấy đi.

Khi đó ta nghĩ, nếu người này không hề tơ tưởng gì tới nàng ấy thì sẽ không khoác thêm áo cho nàng ấy. Đứng trước một nữ tử như thế, đã động lòng mà còn có thể kìm giữ được mình thì chắc chắn đây không phải là một người đàn ông tầm thường.

Ta định khuyên nàng ấy mọi chuyện không thể quá cưỡng cầu nhưng thấy nàng ấy đã quyết ý, ta cũng không thể nói gì hơn, đành đưa cho nàng ấy xuân dược mà ta đã đặc chế…”

“Xuân dược?” Tần Phong làm rơi chén rượu vừa bưng lên xuống mặt bàn làm rượu bắn tung tóe mà y vẫn không hề hay biết, trên mặt chỉ có vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.

Ba người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Tần Phong. Y không phải là người nghe chuyện của người khác mà lại nhập tâm như thế, càng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, trừ phi…

Phiêu Phiêu ngẩn ngơ nhìn phản ứng khác thường của Tần Phong, bỗng hiểu ra tất cả. “Bao nhiêu năm qua, ta vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc người đã từ chối nàng ấy là người như thế nào, hắn ta có gì đặc biệt vì khi nãy ta cảm thấy loại người như Lạc Vũ Minh không xứng như vậy. Đừng nói gã đàn ông đó chính là… chàng!”

Tần Phong không hề phủ nhận, chỉ nhìn chén rượu trước mặt rồi cười khổ một tiếng, sau đó nhặt cái chén không, đưa lên miệng.

Bạch Đồng và Nam Cung Lăng há hốc miệng cả buổi, không sao khép lại được.

Lạc phu nhân? Chưa nói đến chuyện sao nàng ta phải quyến rũ Tần Phong vội, chỉ tính việc nàng ta quyến rũ bằng hữu của phu quân mình thôi thì cũng đã là chuyện đại kỵ trên giang hồ rồi.

“Đại ca!” Nam Cung Lăng thử dò hỏi: “Phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể hưởng thụ nổi. Đừng nói là huynh và nàng ta thật sự có gì với nhau đấy nhé?” Nam Cung Lăng hết sức tò mò nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Tần Phong thì đành im bặt.

Tần Phong rót một chén rượu. Bàn tay đang cầm chén rượu nổi gân xanh chi chít, cái chén bằng bạch ngọc bị bóp nát trong nháy mắt.

Không ai dám hỏi tiếp nữa, bởi vì mọi người đều biết nếu không có gì xảy ra thì Tần Phong sẽ không phẫn nộ như thế.

Chuyện này nhất định là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Tần Phong.

Nam Cung Lăng đứng dậy, kéo Bạch Đồng theo, hai người lặng lẽ rút lui.

Phiêu Phiêu thì không đi mà im lặng nhìn chàng trai gần trong gang tấc mà lại xa xôi như biển trời cách mặt.

“Có cần ta uống với chàng không?”

“Ngồi đó trò chuyện với ta một lát đi!”

Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh y, nói sâu xa: “Thì ra nàng ấy chính là người mà chàng luôn không muốn đối diện!”

Tần Phong nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên như không. “Có quá nhiều nữ nhân muốn lao vào lòng ta, ta không muốn đối diện với ai cả.”

“Nhưng nữ nhân dùng loại xuân dược cực mạnh, lại khiến chàng không thể phát giác thì chắc là không nhiều, đúng không?” Phiêu Phiêu thấy sắc mặt y hơi nặng nề thì tiếp tục: “Với công lực của chàng, thuốc ấy đâu đến mức khiến chàng mất đi sự tự chủ, trừ phi… lý trí của chàng vốn đã mất đi sức kháng cự rồi.”

Tần Phong không trả lời nàng ta mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây lê khẽ đung đưa trong gió thu. Lại vào thu rồi, y ghét nhất là mùa thu, bởi mỗi khi y nhìn thấy lá cây trổ vàng, lá vàng phủ đầy mặt đất thì lại nhớ tới hình bóng lẻ loi, cô độc dưới gốc cây hoa vàng ấy, nhớ tới những ký ức đã phủ bụi ấy.

“E là chỉ có nữ nhân như thế mới có thể khiến chàng nhớ mãi không quên.” Phiêu Phiêu thấy Tần Phong nhìn ra cửa sổ thất thần thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Sáu năm chờ đợi ròng rã mà nàng ta vẫn không thể có được trái tim của y.

Tần Phong hạ giọng quát: “Ta đã nói là đừng nhắc đến nàng ấy trước mặt ta!”

“Không nhắc tới thì chàng sẽ quên được sao? Bất luận chàng uống bao nhiêu rượu thì vẫn không nhầm ta là nàng ấy, chứng tỏ dù say đến cỡ nào thì trong đầu chàng, nàng ấy vẫn rất rõ ràng.”

“Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là một người đàn ông tốt, hắn có thể cho nàng hạnh phúc. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian vì ta, ta không đáng được như vậy đâu.” Tần Phong khuyên nhủ một cách chân thành. Nếu là người khác, y sẽ không nói thế nhưng Phiêu Phiêu thì đặc biệt hơn. Trong lúc y bất lực nhất, chính Phiêu Phiêu đã cứu y.

“Trừ phi chàng không cần ta nữa…”

“Ta chưa bao giờ cần.”

“…”

*

* *

Đêm khuya lạnh lẽo, những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất bị gió thu hiu hắt thổi tung bay theo đám bụi mù. Tần Phong tiễn Phiêu Phiêu rồi lẳng lặng ngồi một mình trên tảng đá cách xa nhà thủy tạ, nhìn đám lá bay đầy trời.

Y chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn dòng nước đang lặng lẽ chảy xuôi, ngắm những cánh hoa lê héo úa, ngắm ánh trăng sáng tỏ, nhớ lại hình bóng vẫn in sâu trong lòng mình.

Ai ngờ, giọng nói êm dịu mà y ngày nhớ đêm mong bỗng vang lên từ đằng sau: “Ta có thể nói với chàng vài câu không?”

Không cần quay đầu lại y cũng nhận ra đó là giọng nói mà mình không muốn nghe nhất vào lúc này, là người mà y không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này: Mạc Tình – bây giờ đã là Lạc phu nhân.

“Giữa chúng ta còn có gì để nói chứ, Lạc phu nhân?”

Im lặng một lúc lâu, y nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng khẽ lan trong không khí. “Chúc mừng chàng sắp thành thân!”

“Ồ, đa tạ phu nhân đã có ý đến chúc mừng ta!”

Y cất bước chuẩn bị đi khỏi đó thì Lạc phu nhân bỗng nói tiếp: “Chàng có thể nghe ta nói hết không? Ta chỉ nói vài câu thôi.”

Y dừng chân. “Nói đi!”

“Long Thanh Nhi định tỷ võ chiêu thân chỉ là vì nàng ta muốn xác định xem rốt cuộc thì chàng có để tâm đến nàng ta hay không, nàng ta dùng phương thức cực đoan ấy để thăm dò tấm chân tình của chàng. Nữ nhân luôn thiếu cảm giác an toàn, nếu chàng thật lòng yêu thương nàng ta thì hãy nói rõ cho nàng ta biết, đừng để nàng ta phải sống trong ngờ vực.”

Tần Phong lạnh lùng nhếch môi. “Lạc phu nhân, cảm ơn lời khuyên của nàng, ta sẽ khắc ghi trong lòng.”

“Ừm, ta nghe Lạc Vũ Minh nói chàng đã tha thứ cho huynh ấy rồi, không còn canh cánh mãi chuyện quá khứ nữa…”

Tần Phong vẫn không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng gật đầu. “Đúng vậy, chuyện cũng đã qua rồi, ta đã quên từ lâu nên nàng không cần phải cảm thấy áy náy. Đó không phải lỗi của nàng, là do năm ấy ta còn quá trẻ, không hiểu được nữ nhân.”

“Quả thật chàng không hiểu… Thôi vậy, bây giờ nói những điều này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Chàng hãy bảo trọng…”

Tiếng bước chân có vẻ vội vã dần khuất xa. Từ đầu đến cuối Tần Phong vẫn không hề quay đầu lại.

Không phải y không muốn quay đầu lại mà là sợ nếu mình quay đầu lại thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ y sẽ ôm chặt lấy nàng, không để nàng biến mất khỏi tầm mắt của mình nữa. Đây là chuyện y vẫn muốn làm. Điều duy nhất y không muốn chính là bất lực nhìn nàng rời xa mình…

Giờ khắc này, y lại cảm thấy đau đớn đến nát lòng, giống như bị hút sạch sức lực, không gì có thể lấp đầy được cơ thể sớm đã trống rỗng. Cho dù là loại rượu mạnh nhất thì cũng không thể làm tê dại miệng vết thương vẫn còn đang rướm máu. Rốt cuộc thì cần bao nhiêu thời gian nữa y mới không cảm thấy đau đớn thế này…

Có lẽ phải dùng cả đời này mất!

*

* *

Cô độc trong đêm, chịu sự giày vò đâu chỉ có một người?

Bên ngoài căn lầu thanh vắng, gió cuốn tung đám lá rơi. Bên trong căn lầu, làn gió nhẹ nhàng mơn man mái tóc hơi rối cùng hai hàng nước mắt nóng ấm trên mặt giai nhân.

Từ khi gặp lại Tần Phong, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mạc Tình càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt vốn mờ mịt tràn đầy sự ai oán và đau khổ.

Lại một làn gió lạnh thổi qua, tiếng ho khù khụ đã làm kinh động đến Lạc Vũ Minh – người nãy giờ vẫn ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn nàng, nở một nụ cười châm chọc lạnh lẽo.

“Chẳng phải đã đạt được mục đích rồi ư? Sao còn bày ra vẻ mặt đau khổ vì tình ấy? Ta đâu có bị thu hút bởi bộ mặt này.” Thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, hắn lớn tiếng hơn: “E rằng không chỉ ta mà có người cũng chịu không nổi bộ dạng rầu rĩ sắp chết này của cô nên chán chẳng muốn nhìn. Ha ha ha!”

Thấy Mạc Tình vẫn không đếm xỉa gì đến mình, Lạc Vũ Minh càng tức tối. Hắn đi đến bên cửa sổ, túm lấy cơ thể mảnh mai, yếu đuối của nàng không chút thương hoa tiếc ngọc, hét lên: “Chẳng phải cô yêu hắn sao? Chẳng phải cô hy vọng hắn được hạnh phúc sao? Thấy hắn thành thân, cô không vui thay cho hắn sao? Người hắn sắp cưới là con gái duy nhất của minh chủ võ lâm, hắn sắp có thể mượn thế lực của Long Gia Bảo để củng cố địa vị rồi. Không bao lâu nữa hắn sẽ là võ lâm minh chủ tương lai, có thể hô mưa gọi gió trong giang hồ, cô không vui mừng sao? Đây chẳng phải những gì cô muốn sao?”

“…”

Lạc Vũ Minh cười lạnh. “Cô không cam tâm, đúng không? Không cam tâm bởi cô vì hắn mà chịu nhiều đau khổ như thế, còn hắn lại không hay biết gì! Vậy thì đi tìm hắn đi, đi nói với hắn cô yêu hắn, nói cho hắn biết sáu năm qua không giờ khắc nào là cô không nhớ đến hắn, khiến hắn vứt bỏ mọi thứ, danh dự và địa vị để ở bên cô đi! Đi đi! Chẳng phải lúc nãy cô định nói thế với hắn sao?”

Nàng cười lạnh. “Đương nhiên ngươi muốn chàng vứt bỏ tất cả, muốn chàng thân bại danh liệt, muốn chàng cô độc cả đời này! Ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi, ta sẽ không bị ngươi lợi dụng đâu!”

“Cô!” Lạc Vũ Minh đẩy nàng ra, tức tối bỏ đi.

Thấy Lạc Vũ Minh bỏ đi, Mạc Tình mới đau đớn quỳ phịch xuống đất, ho dữ dội. Sao nàng lại không muốn nói cho Tần Phong biết nàng yêu y, bao nhiêu năm qua, không lúc nào là nàng không trông mong được gặp lại y một lần, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, y sắp thành thân. Hôm nay, y bỏ đi mà không thèm quay đầu lại chứng tỏ mọi chuyện đã là quá khứ, không thể cứu vãn được nữa. Vậy thì cần gì phải khoét vào vết thương cũ, làm đau lòng người mình yêu nhất.

Nếu y hạnh phúc thì hãy để y được hạnh phúc mãi mãi. Mọi đau đớn sẽ theo nàng biến mất khỏi cuộc đời y…

Có lẽ đây chính là báo ứng của nàng…

Đã quá nửa đêm mà Mạc Tình vẫn ngồi một mình bên cửa sổ, để cho gió rét hong khô gương mặt đẫm nước mắt của mình. Đêm ấy, Lạc Vũ Minh không trở về, cuối cùng thì nàng cũng được yên tĩnh.

Nhưng điều làm nàng không thể ngờ được là lúc này có một cặp mắt u ám ẩn trong bóng tối đang nhìn nàng.

Ngay lúc nàng chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì một bóng đen bỗng bay vọt vào phòng. Nàng nhanh nhẹn đứng dậy, lùi vài bước để đứng vững, ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Vóc người hắn chẳng những tráng kiện mà khuôn mặt và ngũ quan cũng to lớn khác người, cặp mắt trố lúc này đang nheo lại thành một đường, ngắm nhìn nàng.

Khinh công của người này rất lợi hại, nếu không, với cơ thể cao to ấy, sao hắn có thể dễ dàng bay vào được.

“Đừng sợ, ta biết phu quân của nàng không về, một mình nàng rất cô đơn nên cố ý đến làm bạn với nàng đây!” Người này tươi cười, hớn hở ngắm nhìn giai nhân đang sợ hãi, gương mặt gian tà nhích đến gần.

Mạc Tình hít sâu một hơi. “Nơi này là Long Gia Bảo, chỉ cần ta hô lớn một tiếng là có rất nhiều người nghe thấy, ngươi cho rằng ở đây không ai có thể đánh thắng được ngươi sao?”

Tuy nàng nói rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại biết rất rõ tòa lầu này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, nàng kêu lên chưa chắc đã có người nghe thấy.

“Ha ha, ta biết về võ công thì ta không giỏi lắm nhưng nếu luận khinh công, không ai có thể đuổi kịp ta.”

“Khinh công? Khinh công lợi hại thì có thể lẩn trốn cả đời sao? Nếu hôm nay ngươi làm chuyện gì quá giới hạn, Lạc Vũ Minh sẽ truy sát ngươi cả đời!”

Hắc y nhân do dự giây lát. Nhân cơ hội đó, Lạc phu nhân lập tức nhào tới bên cửa sổ, định nhảy xuống nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Người đó bắt được cánh tay nàng, kéo nàng trở lại, vụt tung cho nàng một chưởng, nhanh đến nỗi Lạc phu nhân chỉ kịp kêu một tiếng “cứu” liền ngất đi.

Nhưng tiếng kêu “cứu” ngắn ngủi và yếu ớt ấy lại làm kinh động tới Tần Phong đang ngồi uống rượu trong hoa viên. Y đứng bật dậy, lao vào bóng đêm mờ mịt…

*

* *

Đã quá nửa đêm, dường như cả đất trời đều đang ngủ say trong bóng tối, lặng im không một tiếng động.

Hoa Vạn Tung nhẹ nhàng đi vào trong một sơn động, ôm Mạc Tình ra khỏi cái túi vải lớn. Hắn si dại nhìn dung nhan tuyệt thế trước mắt. Nàng thật là đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn không màng đến hậu quả của việc làm này.

Khi bàn tay hơi kích động của hắn sắp chạm vào làn da mịn màng như sứ của Mạc Tình thì liền bị một người nắm chặt. Hắn lập tức quay người lại, đâm một kiếm. Tốc độ ra chiêu của hắn rất nhanh, người bình thường dù tránh được thì cũng phải loạng choạng, thế nhưng đối phương lại dễ dàng lách người tránh được.

Khi Hoa Vạn Tung nhìn rõ diện mạo của đối phương thì không khỏi cả kinh. “Tần Phong?”

“Hoa Vạn Tung? Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ, nơi này mà cũng dám ra tay. Đây là Long Gia Bảo!” Tần Phong lạnh lùng đáp.

Hoa Vạn Tung cười hà hà. “Ngươi dám ta tay với Long Thanh Nhi thì ta có gì mà không dám?”

Tần Phong không nói nữa, chỉ có Thanh Phong kiếm phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Sát khí kinh người cắt qua không trung, vút thẳng về phía Hoa Vạn Tung đang không phòng bị.

Hoa Vạn Tung chỉ cảm thấy ánh kiếm lóe lên trước mắt, hoàn toàn không phân biệt được đâu là hư đâu là thực, chỉ biết luống cuống bảo vệ những yếu điểm, mà mỗi chiêu của Tần Phong đều nhằm vào yếu điểm của hắn.

Hoa Vạn Tung trên giang hồ có tiếng là hái hoa tặc. Chưa ai bắt được hắn là vì tuy võ công của hắn không cao nhưng khinh công thì không ai bằng. Chẳng qua khi đứng trước mặt Tần Phong, hắn gần như không có khả năng chống đỡ. Cố gắng chống chọi được chừng mười chiêu, lớp áo trước ngực hắn liền bị Thanh Phong kiếm cắt rách.

Hoa Vạn Tung thấy kiếm khí áp sát người mình thì cả kinh nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau đó bình chân như vại, bật cười. “Nhìn ngươi kìa, giống như là muốn giết chết ta vậy.”

Thanh Phong kiếm trên tay Tần Phong được thu lại, sát khí trên kiếm cũng giảm dần. “Chính ngươi đã hứa với ta là sẽ không làm những chuyện như thế nữa.”

“Ta cũng đâu có muốn, nhưng vì cô gái này quá đẹp, ta vừa nhìn thấy đã không kiềm chế được. Ngươi cũng là đàn ông mà, chắc ngươi hiểu…”

“Ta không hiểu!”

“Không hiểu?” Hoa Vạn Tung liếc Tần Phong một cái. “Ngươi có dám thề là khi nhìn nàng ta, ngươi không hề tơ tưởng chút nào?”

Tần Phong không trả lời.

Hoa Vạn Tung coi như y ngầm thừa nhận nên nhếch môi cười xấu xa. “Tần Phong, ngươi có dám thề rằng khi nhìn thấy cô gái này, ngươi chưa từng có ý định ôm nàng ta vào lòng, gần gũi nàng ta, chưa từng tưởng tượng cảnh nàng ta yêu kiều nằm dưới thân ngươi thì sẽ quyến rũ mê hồn thế nào… Cơ thể nàng ta đúng là mềm mại, thơm tho…”

“Đủ rồi!”

Nhìn thấy Tần Phong phản ứng mạnh như thế, Hoa Vạn Tung không kìm được bật cười ha hả. “Nếu như ngươi cũng muốn thì đừng có ra vẻ chính trực quân tử mà chỉ trích ta như thế! Được rồi, nể tình đồng môn, ta nhường ngươi lên trước!”

Nhắc tới quan hệ đồng môn, Tần Phong không khỏi nhớ lại khoảng thời gian bọn họ còn ở phái Hoa Sơn. Khi ấy, một mình y ở trên đỉnh Hoa Sơn, hằng ngày Hoa Vạn Tung đến đưa cơm cho y. Trong khoảng thời gian y cô độc nhất, Hoa Vạn Tung chính là vị sư huynh duy nhất mà y có thể trò chuyện vài câu.

Sau này, y rời khỏi phái Hoa Sơn rồi nghe nói Hoa Vạn Tung bị trục xuất khỏi môn phái vì gian dâm với nữ nhân đã có chồng. Đã nhiều lần y khuyên bảo Hoa Vạn Tung nhưng đáng tiếc giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tần Phong niệm chút tình năm xưa nên đã cho hắn nhiều cơ hội, thế mà hắn vẫn chẳng chịu sửa đổi.

Lúc này, thấy hắn có ý đồ xấu xa với Mạc Tình, trong cơn giận dữ, Tần Phong đã nảy sinh ý định giết hắn. Bây giờ bình tĩnh lại thì Hoa Vạn Tung là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù có mất đạo đức vẫn tốt hơn nhiều so với những kẻ ngụy quân tử, miệng luôn nói chính nghĩa nhưng giết người không nháy mắt kia. Tội hắn chưa đáng chết.

Bất luận thế nào, y vẫn muốn cho hắn thêm một cơ hội.

Trầm ngâm trong giây lát, Tần Phong nói: “Không sai, ta cũng là đàn ông, ta thừa nhận mình không thể thần thánh đến độ lòng không chút vẩn đục, nhưng ta sẽ không dùng cách của ngươi…”

“Ồ? Lâu nay vẫn nghe đồn ngươi rất biết cách thu phục nữ nhân, rốt cuộc thì ngươi đã dùng cách gì chứ? Ngươi chỉ cho ta một chút đi!”

“Nếu ta dạy ngươi, ngươi có bảo đảm là sau này sẽ không làm chuyện ép buộc người khác thế này nữa không?”

Hoa Vanh Tung liếc nhìn vào sơn động, hết sức tự tin nói: “Được, ngươi nói xem ngươi có cách gì khiến cô nương đó thuận theo ngươi?”

“Nàng ta?”

“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi có cách khiến nàng ta cam tâm tình nguyện hiến thân cho ngươi thì ta sẽ phục ngươi sát đất. Ngươi muốn chém, muốn giết gì ta cũng không phản kháng.”

Tần Phong ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: “Ngoại trừ nàng ta, ai cũng được!”

“Ha ha, không nắm chắc đúng không?” Hoa Vạn Trung cười hả hê. “Ta biết ngươi không làm được mà!”

Tần Phong hít sâu một hơi, nói: “Được, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem. Nhưng nếu ta làm được thì ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta.”

“Được, có điều ta không có kiên nhẫn đợi mấy tháng trời đâu. Ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày thôi.”

“Không cần! Ngươi hãy nhìn cho kĩ đây!”

Tần Phong thu kiếm lại, đi thẳng vào trong sơn động.

*

* *

Ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa động chiếu lên gương mặt đang hôn mê của giai nhân. Nàng đẹp đến mức huyền ảo khiến Tần Phong không tự chủ được phải đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Tuy động tác của y rất nhẹ nhưng vẫn làm Mạc Tình tỉnh lại.

Vửa tỉnh lại, nàng vô thức bật dậy, đẩy mạnh Tần Phong ra. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tần Phong, nàng ngạc nhiên đến sững người, một lúc sau mới run run hỏi: “Là chàng? Là chàng sai người mang ta tới đây ư? Tại sao?”

Trong giọng nói hơi run rẩy của nàng ẩn chứa vẻ mong đợi khiến Tần Phong cảm thấy lòng thắt lại. Y nhất thời quên hết tất cả, ngồi sát vào nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng có bị thương ở đâu không?”

Đã rất lâu không dựa sát vào nhau như thế, nhất thời Mạc Tình không biết phải làm sao nên căng thẳng cắn môi. “Ta không sao, chỉ bị người ta đánh một cái vào vai thôi.”

“Thế à? Còn đau không?” Y đưa tay xoa nhẹ lên lưng nàng. Cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, y sát lại gần hơn, một tay từ từ đưa lên bờ vai phải của nàng, tay còn lại vén mái tóc hơi rối của nàng ra sau tai.

Nữ tử trong lòng y giống như bị thôi miên, cứ mặc cho bàn tay đang đặt trên vai mình từ từ kéo vào lòng, ngoan ngoãn phục tùng như năm xưa.

“Nàng gầy đi nhiều!” Y thì thầm vào tai nàng. Không nữ nhân nào có thể kháng cự được câu nói đó, bởi câu nói đơn giản ấy hàm chứa sự nhớ nhung và tương tự vô hạn.

Mắt của nàng bắt đầu ươn ướt, cơ thể nàng bắt đầu run rẩy rồi nàng vùi mình vào lòng y, im lặng không nói.

Nếu thời gian có thể dừng lại trong khoảnh khắc này, cho dù có đẩy y xuống địa ngục y cũng không có nửa lời oán hận. Y rất muốn được mãi mãi ôm nàng như thế, nếu nàng không gả cho Lạc Vũ Minh…

Đôi môi nóng ấm của Tần Phong lướt quanh sau tai nàng, sau đó từ từ đi xuống…

Làn da bên dưới đôi môi mịn màng như sứ, mềm mại như hoa sen. Hôn mãi, hôn mãi, y bắt đầu mất kiểm soát. Ngọn lửa dục vọng trong cơ thể đã đốt sạch lý trí của y. Ôm hôn nàng, lòng y như bị kiến bò, cứ xốn xang, khó chịu.

Còn Mạc Tình ở trong lòng y thì ngửa đầu nhìn y, ánh mắt ấy làm trời đất phải ảm đạm, nhật nguyệt phải lu mờ.

Y quên hết tất cả, cúi đầu hôn lên môi nàng, trong nháy mắt lý trí đã bị dục vọng lấn át. Giờ khắc này, trong đầu y chỉ còn lại một điều: nàng ở dưới thân y thì sẽ quyến rũ mê hồn, yêu kiều nóng bỏng thế nào…

Mạc Tình từ từ nhắm mắt, tim bỗng đau nhói như bị bóp nát. Nàng chưa từng mơ giấc mơ nào chân thật đến thế. Hơi thở của y, mùi hương của y quá đỗi rõ ràng, gần gũi, khiến nàng quên đi quá khứ, quên đi phiền não và u sầu, hoàn toàn chìm đắm trong sự nồng nhiệt, vui sướng ấy.

Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được tay của Tần Phong bắt đầu lần đến eo mình, thuần thục cởi thắt lưng của nàng ra. Nàng vươn tay ôm cổ Tần Phong, lẳng lặng nhắm mắt, mặc cho những lớp áo rơi xuống theo những ngón tay y, còn cơ thể mềm mại của nàng được y ôm chặt trong lòng.

Nếu có thể chết ngay tại thời khắc này thì cuộc đời nàng không còn mong đợi gì hơn.

Nhưng đúng vào giây phút quan trọng này, Tần Phong bỗng buông Mạc Tình ra, dùng ánh mắt rất phức tạp để nhìn nàng. Có oán, có hận, cũng có nỗi đau thương đến chết. Ánh mắt ấy khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, quơ lấy y phục che người mình. “Ta…”

“Ngươi xem đủ rồi chứ?” Tần Phong lên tiếng, ngắt lời nàng, nhưng không phải đang nói chuyện với nàng.

Hoa Vạn Tung bước vào, cười lớn. “Ta chưa bao giờ khâm phục ai, hôm nay ta đã phục ngươi sát đất rồi… Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa. Ha ha…”

“Ta không phải ngươi nên không có hứng thú gì với người đã có chồng.” Tần Phong hừ lạnh, đáp. “Đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta.”

“Yên tâm, tuy ta không phải chính nhân quân tử gì nhưng đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sau này ngươi sẽ không bao giờ nghe thấy cái tên Hoa Vạn Tung trên giang hồ nữa.”

Tần Phong không nói gì thêm mà đưa tay kéo Mạc Tình rời khỏi đó.

Thật ra ngay cả chính Tần Phong cũng không thể hiều nổi sao mình lại đáp ứng yêu cầu hết sức vô lý đó của Hoa Vạn Tung. Là vì muốn cứu vớt loại người bất trị như Hoa Vạn Tung sao? Hay y đang muốn tìm một cái cớ cho những khát vọng của mình…

Ra khỏi khu rừng, Tần Phong bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Mạc Tình, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng sống có tốt không?”

“Ta? Chàng muốn nghe câu trả lời thế nào? Chàng muốn nghe hằng ngày ta đều bị đánh đập, chịu sự dằn vặt, tra tấn hay là muốn nghe ta sống rất tốt, chúng ta rất yêu thương nhau?”

Tần Phong cười khổ, đáp: “Có lẽ nghe nói nàng bị đánh đập suốt ngày thì trong lòng ta sẽ thấy vui hơn.”

“Chàng hận ta đến thế sao?”

Thấy Tần Phong không trả lời, Mạc Tình kéo ống tay áo của y, nghẹn ngào nói: “Chàng thật sự hận ta đến thế sao? Hận đến nỗi phải khiến ta nhục nhã trước mặt của tên hái hoa tặc ấy à? Hận đến nỗi muốn ta ngày ngày bị hành hạ thì mới vui lòng ư?”

Tần Phong dừng bước, quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt lạnh như tảng băng ngàn năm. “Nàng sống thế nào đâu liên quan gì đến ta, ta cũng đâu rảnh rỗi để đi trả thù nàng. Lúc nãy chẳng qua ta chỉ đánh cược với hắn, cược là không nữ nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Tần Phong.”

“…” Mạc Tình bất lực buông ống tay áo của Tần Phong. Thật ra nàng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh ấy, bất cứ lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa.

Nàng cúi đầu. Đúng vậy, y đã có được những thứ mà tất cả đàn ông trong thiên hạ đều mơ ước: danh tiếng, địa vị, tiền tài, giai nhân. Y sẽ sống rất hạnh phúc, không giống ngọn đèn cạn dầu như nàng. Cuộc đời đã được ông trời định sẵn là đầy bi kịch này cũng sắp kết thúc rồi.

Tần Phong lẳng lặng bước đi, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ lầm lũi đi theo. Con đường này vốn không quá dài nhưng bọn họ lại đi cho đến khi trời sáng…

Một cơn gió lạnh khẽ ùa qua, lá vàng bay lả tả.

Lần đầu tiên, Tần Phong cảm nhận được gió thu lại rét buốt, thê lương như thế. Từng đợt gió se sẽ nhưng thấu xương, nhẹ nhàng nhưng cắt da cắt thịt. Y cởi áo khoác của mình, quay lại choàng nó lên người Mạc Tình. Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của nàng, trái tim chi chít những vết thương của y lại bị cứa thêm một nhát nữa.

Mạc Tình – người con gái duy nhất từng bước vào cuộc đời y – bây giờ đã là Lạc phu nhân!

Tại sao mỗi lần xuất hiện trước mặt y, nàng vẫn đẹp đến mức làm y luống cuống chân tay như thế?

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng hệt như một đóa sen xanh tươi đẹp, thanh khiết.

Lần thứ hai gặp mặt, nàng hệt như thạch anh mộng ảo, trong sáng vô ngần.

Lần thứ ba… y không dám nhớ lại, vì nàng quá yêu kiều, quyến rũ mê hồn.

Lần thứ tư… nàng hệt như sao trên trời, có thể ngắm nhìn nhưng không thể chạm tới.

Sau đó, nàng giống như gốc cây hoa vàng ấy, cứ bén rễ trong lòng y, mãi mãi không thể nào nhổ đi được.

*

* *

Lần này gặp lại, nàng đã thay đổi, nàng giống như đám mây trên bầu trời, không thể chạm vào, cũng không dám chạm vì sợ hễ chạm tới nàng sẽ tan biến ngay, thậm chí ngay cả ngắm nhìn cũng sợ làm ô uế sự thuần khiết của nàng.

Đã sáu năm rồi, y thường tự hỏi nếu năm đó y có thể nhẫn nhịn, gạt đi những oán hờn mà cầu xin nàng ở lại thì phải chăng mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.

Y thật sự rất hối hận. Nếu có thể quay ngược thời gian, y nhất định sẽ không để cho Lạc Vũ Minh mang nàng đi. Nhất định không!

Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay ngược lại, thứ y có thể giữ nguyên như thuở ban đầu… chỉ là hồi ức…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.