Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 40




Nô Nhi nghiêng đầu nhìn ống tay áo đã thấm đẫm máu, chân mày khẽ nhíu lại nhưng sắc mặt không biến đổi một chút. Đang nghĩ đến sẽ một lần nữa băng bó lại miệng vết thương, không khí lại đột nhiên tràn ngập hơi thở nguy hiểm làm cho nàng cảnh giác đứng lên. Sắc mặt Nô Nhi trầm xuống, thần sắc vô ba nhìn nam nhân ma xui quỷ khiến gì đứng trước cửa phòng, đối phương khí thế bức người, nhưng Nô Nhi không cảm giác được có sát khí.

Tầm mắt bị ngăn trở, Nô Nhi muốn tiến tới gần để thấy rõ hơn người đến, chớp mắt một cái thế nhưng người kia cứ biến mất như vậy. Ngoài cửa trống không, trên mặt Nô Nhi lúc này đột nhiên lộ ra lo lắng nhìn phương hướng Liễu Thần Phong rời đi, bất tri bất giác thế nào lại xé rách vết thương chính mình.

Xe ngựa vững vàng đi trên đường, Liễu Thần Phong yên tĩnh ngồi bên trong toa xe, nhắm mắt dưỡng thần. Qua thời gian chừng nửa nén hương, xe ngựa rốt cục dừng lại, đi xuống xe ngựa, nhìn màu xanh biếc trải dài bất tận làm cho đáy mắt Liễu Thần Phong hiện lên một đạo kinh ngạc, rồi rất nhanh biến mất. Ở giữa một từng túc tía, quanh mình đều bị những cây gậy trúc xanh biếc bao quanh, trong không khí cũng tràn ngập hương vị, thấm vào ruột gan.

Đi theo vị mặt oa nhi lúc trước đi vào trong, Liễu Thần Phong có thể nhận thấy được hơi thở những người ẩn nấp quanh đây, khóe mắt tràn ra một tia khác thường, đây chính là một phương pháp cảnh cáo chính mình đi! Khóe môi khẽ nhếch, Liễu Thần Phong nở nụ cười châm chọc, hắn thế nhưng đã biết nàng không phải thiếu nữ tay trói gà không chặt gì đó!

Hoảng thần trong nháy mắt, nàng liền đi đến một tòa nhà, Liễu Thần Phong nhíu mày dừng lại cước bộ, đáy mắt nhìn căn nhà kia càng phát ra nghiền ngẫm. Nhà cửa trầm thấp nội liễm, không có kết cấu đặc thù phức tạp gì, có mấy nơi ở đều thu hết vào mắt, nhưng khắp nơi cơ hồ đều bị tạo ra từ một màu đen, làm cho người ta có một loại áp lực trầm trọng. Phòng ở, vách tường, cửa, thậm chí nóc nhà đều là một màu đen, đủ để nhìn ra vị chủ nhân kia có tính khiết phích nha ( Ưa sạch sẽ)

Liễu Thần Phong buồn cười nhìn xuống y phục của mình, ham mê của mình so sánh với vị này quả thực là gặp sư phụ!

Vừa bước vào cửa lớn, Liễu Thần Phong liền cảm giác được có một đạo ánh mắt lăng duệ tập trung vào người mình, ánh mắt này lóa mắt dị tường, dán chặt chẽ vào người nàng vô cùng quỷ mị.

Đi vào trong sân, đình đài lầu cắc lẫn nhau hiện ra liên tiếp, tất cả đều lộ ra một cỗ hơi thở thần bí, thế lực thần bí uy hiếp người này e rằng bậc đế vương cũng phải hoảng sợ. Liễu Thần Phong đi qua một vườn hoa nhỏ cũng phải âm thâm líu lưỡi, trong này đều trồng kì hoa diệu thảo vô cùng hiếm thấy, mà đa số đều là loại cực độc. Tránh không được khi nàng tiến vào liền cảm giác được quái dị, nguyên nhân là ở trong này. Liễu Thần Phong cười đạm, Hương trúc Diệp Thanh ở bên ngoài có thể che giấu được hương vị hoa cỏ, nhưng không ngăn được độc tố, nàng có thể lớn mật đoán một chút, đây hẳn là một tòa nhà toàn độc đi.

Mặt oa nhi nham hiểm kia nhìn Liễu Thần Phong một đường hoàn hảo không chút hao tổn gì, má lúm đồng tiền kia xẹt qua một đạo ánh sáng mờ mịt, “Chờ!” Nói xong liền đi vào trong một căn phòng.

Liễu Thần Phong nhìn qua hai gã nam tử canh giữ ở bên ngoài, ánh mắt bọn họ vô hồn nhìn thẳng phía trước, tuy rằng đã cực lực áp chế nhưng không thể nào che giấu sát khí, loại cảm giác này rất quen thuộc, bởi vì chỉ có đi ra từ nơi luyện ngục mới có thể sở hữu khí thế thuần túy như thế.

Liễu Thần Phong cười như không cười đánh giá xung quanh mình, ánh mắt trong lúc đó lại ẩn ẩn để lộ ra một tia âm trầm, giờ phút này trong đầu nàng tràn ngập hai cái chữ thật to___Phiền toái.

Một âm thanh chi nha vang lên, cửa phòng vẫn đóng chặt rốt cục mở ra, tựa hồ là triệu hồi Liễu Thần Phong tiến vào. Liễu Thần Phong không chần chờ, trực tiếp cất bước đi vào, đúng là phòng khách. Nội thất bên trong cũng không tính là sa hoa, ổn trọng đáng hoàng, bá khí đế vương quanh quẩn tràn ngập trong đó, đây là loại cuồng vọng không đem vạn vật trong thiên địa này vào trong mắt.

Liễu Thần Phong ngẩng đầu nhìn vị trí chính giữa, đối diện với ngọn nguồn áp lực kia, nhìn phượng mâu lạnh lùng gần giống chính mình kia cực kì chói mắt, hai người liền nhìn nhau như vậy, căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh mịch. Tên mặt oa nhi đứng một bên, bên kia đứng một tên nam tử tay cầm chiết phiến.

Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp kia ở cự li gần như vậy, cho dù là khuôn mặt kia bình tĩnh dị thường, nhưng nội tâm bình tĩnh vô ba của Liễu Thần Phong vẫn không khống chế được nhộn nhạo đứng lên. Sở Mộng Hà làm người ta điên cuồng kia, căn bản không dám đánh đồng cùng hắn, đây là khoảng cách rất xa, một ở trên trời một ở dưới đất! Người này mới chân chính là yêu nghiệt.

Một đầu tóc đen tùy ý tản ra, trên người một bộ hắc y vô cùng hòa hợp, một tay trống cái chán, một tay chống khuỷu tại trên bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống làm lộ ra da thịt trong suốt, mà ngoại bào buộc có chút lỏng, theo góc độ của Liễu Thần Phong mà nhìn, chính là làm cho người ta mơ màng vô hạn.

“Hoàn hảo không có tổn hao?” Tiếng nói lãnh khốc đầy từ tính vang lên làm cho căn phòng vốn lạnh như băng càng thêm hàn khí bức người. Mí mắt hờ hững từ từ mở ra, con ngươi kia không có bất cứ gợn sóng gì, không có ánh sáng cũng tựa hồ không có hứng thú.

Tầm mắt nam tử nhìn chăm chú vào trên mặt Liễu Thần Phòng, “Bẩn!” Hắn âm dương quái khí bỏ lại một câu như vậy, liền đứng dậy xoay người rời đi.

Liễu Thần Phong đứng ở tại chỗ, cơ bắp khóe miệng kịch liệt run rẩy, bẩn? Máu trong người cứ như sôi trào mãnh liệt, nàng thật sự có một loại xúc động xông lên đánh giá lại người này một phen. Nhưng lập tức bị một loại hàn ý trong lòng xua tan đi ý tưởng này. Trong lòng Liễu Thần Phong hiện lên tức giận muốn run lên.

Hai nam nhân khác trong phòng liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia khác thường.

“Đi theo ta!” Nam nhân mặt oa nhi kia đi đến trước mặt Liễu Thần Phong, đưa nàng đi ra phòng khách.

Nam tử cầm chiết phiến trong tay kia nhìn theo bóng lưng Liễu Thần Phong cẩn thận đánh giá, đến khi bóng dáng nàng biến mất không thấy nữa vẫn không hề thu hồi tầm mắt.

“Có ý tứ!” Trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng mà nụ cười này cũng không đạt đến đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.