Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 35




Sắc mặt Kim Ngạn ngày càng thâm trầm, cả người đều tỏa ra một cỗ hàn khí làm người khác không dám đến gần, hắn nhìn hắc y nhân mình phái đi làm việc ‘té xỉu’ nằm trên mặt đất tức giận không nói nên lời. Mọi chuyện đều được hắn sắp xếp tốt từ trước, kế hoạch tuy không thể nói là quá tinh vi nhưng mọi tình huống hắn đã tính đi tính lại nhiều lần vô cùng cẩn thận. Hôm nay rõ ràng có thể làm cho Kim Kì thân bại danh liệt không ngóc đầu dậy được, nhưng là, đến cuối cùng kế hoạch đều thất bại ở một bước cuối.

Đáng tiếc, cũng đáng giận!

“Như thế nào?” Kim Ngạn nhìn về phía Trử Hồng Giang đang xem xét tình huống hắc y nhân hôn mê, nắm đấm Kim Ngạn đã muốn nắm không thể chặt hơn, xương khớp ngón tay đều hiện lên hết sức rõ ràng:

“Không còn người nào tỉnh táo sao? Dám ở dưới mí mắt bản điện hạ động thủ, hảo cuồng vọng!”

“Bị hạ mê hồn hương, phân lượng không rõ.” Trử Hồng Giang đi đến bên người Kim Ngạn hồi bẩm lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, “Những người này đều là tinh anh điện hạ chọn lựa ra, không có khả năng không chịu được một kích như vậy, rốt cuộc đối phương là ai? Ai có năng lực lớn như vậy, có thể không một tiếng động lược đố nhiều người như vậy?”

Trử Hồng Giang nhìn về phía Dương Thư Văn, hai người liếc nhìn nhau sắc mặt càng phát ra ngưng trọng, “Chẳng lẽ…”

“Có gì liền nói thẳng!” Kim Ngạn nhìn bộ dạng Trử Hồng Giang ấp a ấp úng thì không kiên nhân hỏi.

Trử Hồng Giang chần chờ, không xác định mở miệng, “Có lẽ là lực lượng thần bí kia cũng không chừng.” Hắn nhìn về phía Kim Ngạn, “Điện hạ, ngài thử nghĩ xem ai có thể có năng lực lớn như vậy? Chúng ta nhưng một chút manh mối cũng không tra được…”

“Bất luận như thế nào, cũng may đối phương không có ác ý!” Kim Ngạn buồn bực nhíu mi, “Nơi này giao cho hai người xử lí, bản điện hạ không thể rời khỏi lâu được.”

Dặn dò thêm vài câu, Kim Ngạn liền xoay người rời đi.

Hoàng quý phi đi dạo trong khuôn viên chùa, đột nhiên nhìn thấy hai người Kim Lệ cùng Sở Mộng Hà cả người lầy lội không chịu nổi đang đi về phía mình. Sở Mộng Hà bước chân còn có chút khập khiễng, nhưng dù hình tượng như vậy nàng ta vẫn không quên che dấu dung mạo chính mình.

“Mẫu phi~!” Kim Lệ tràn đầy sợ hãi nhìn Hoàng quý phi, đem toàn bộ sự tình đều kể lại một lần, “ Nhi thần đâu ngờ ở nơi đó có một cái hố lớn như vậy, Hà công chúa vô ý rơi xuống, nhi thần tình thế cấp bách không biết tại sao lại ngã xuống đất ngất đi… Thời điểm nhi thần tỉnh lại, Hà công chúa may mắn đã được tang nhân cứu lên…Ô ô ô…” Kim Lệ sợ hãu, cầm lấy bàn tay Sở Mộng Hà không ngừng run run.

“Đều không có việc gì là tốt rồi.” Hoàng quý phi phục hồi lại tinh thần, lập tức gọi tới tỳ nữ hầu hạ, “ Truyền gấp ngự y đến kiểm tra thân mình cho Lệ nhi cùng Hà công chúa, đừng để lại vết thương.” Nhìn hai người được tỳ nữ nâng về phía sương phòng, Hoàng quý phi đối với tâm phúc của mình cho một cái ánh mắt, hắn liền không tiếng động tách ra khỏi đám người.

“Kỳ nhi?” Hoàng quý phi gọi vài tiếng đều không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn thì thấy nhi tử của mình nhìn chằm chằm bóng lưng người phía trước đến thất thần, mi sắc hơi trầm xuống.

“Mẫu…Mẫu phi!” Kim Kì đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mâu quang mơ hồ có chút không xác định, bình tĩnh trong lòng hắn trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mộng Hà liền quay cuồng biến hóa, hắn cứng ngắc hành lễ với hoàng quý phi.

Nàng ta nhưng lại không nói gì nữa, chỉ nhìn sâu hắn một lần rồi dẫn người rời đi.

“Nhị hoàng huynh, người là do huynh cứu ra, nếu nàng chẳng may bị thương gì phụ hoàng liền trách tội xuống dưới đó, huynh nên lo lắng một chút a.” Kim Ngạn bước lên một bước cười như không cười lên tiếng, “Bất quá, đệ thật có chút không hiểu được vị Hà công chúa này, rốt cuộc là có chuyện gì mà thành bộ dạng như vậy, hoặc nàng giả có việc?”

Trên mặt Kim Kì không một chút gợn sóng, trừng mắt nhìn người trước mắt, “Tam hoàng đệ vẫn nên ăn nói cẩn thận một chút.” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi, hắn chính là lười nói chuyện với Kim Ngạn này.

Kim Ngạn nhìn theo bóng dáng bỏ đi đầy tức giận của Kim Kì, suy nghĩ rồi nheo lại ánh mắt, có phải hắn đã bỏ lỡ mất trò hay gì không vậy?

“Tỷ tỷ muốn rời đi sao?” Ngộ Không nhìn hai người trước mắt, thanh âm đầy đè nén, “Sư phụ hiện tại không có trong chúa, nhưng là, nhưng là ở nơi này….” Hai hàng mày của Ngộ Không tiểu đại nhân dường như nhíu thành hình chữ ‘xuyên’, trong đầu không ngừng sưu tầm ý đồ lưu lại Liễu Thần Phong.

Liễu Thần Phong nhìn Ngọc Ân tự phía sau nhẹ nhàng lắc đầu, giống như mọi thứ đều được ông trời định sắn, nàng vẫn là chậm một bước! Lần này Nhất trí đại sư thế nhưng không nói rõ nguyên nhân xuất môn!

Quay đầu lại liền nhìn thấy thần sắc rối rắm của Ngộ Không, Liễu Thần Phong không nhịn được gợi lên khóe môi: “Nếu như ta lưu lại nơi này, đảm bảo với ngươi nơi này sẽ có tai ương nhiễm huyết!”

Liễu Thần Phong quay người, theo hướng cửa sau đi xuống chân núi. Đứng ở nơi này, nhìn Ngọc Ân tự sừng sững treo giữa sườn núi mà ai thán lắc đầu, đúng là tốn công mà không đạt được gì mà!

“Đi thôi!” Nhưng mà Liễu Thần Phong cũng không hồi Vĩnh Thịnh, mà lại theo hướng ngược lại mà đi.

Đi được một đoạn thời gian, khi hai người đi đến một rừng cây yên tĩnh, Liễu Thần Phong tùy ý nâng tay nắm một mảnh lá rụng, thanh âm không mặn không nhạt, “Theo sau lâu như vậy, các hạ không cảm thấy rất phiền phức sao?” Đem lá cây trong tay nghiền nát, mặc cho chất lỏng màu xanh kia chảy ra nhiễm lục đầu ngón tay, Liễu Thần Phong xoay người nhìn thẳng vào nam nhân đứng cách đó không xa.

“Các hạ đi theo ta từ Ngọc Ân tự đến tận đây, phải chăng là chỉ vì đột nhiên cảm thấy hứng trí?” Lúc này Liễu Thần Phong không dùng mạng che đi khuôn mặt xấu xí của mình, nhưng nàng phát hiện đối phương không có phản ứng khác thường nào.

“Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Lẻn vào bên trong tự có ý đồ gì?” Nam tử cầm lên lợi kiếm trong tay, ánh mắt mang khí thế bức chân nhìn Liễu Thần Phong không rời, “Không nghĩ như vậy đã để ngươi trốn thoát như vậy?” Nam tử rút kiếm từng bước đi về phía Liễu Thần Phong.

“ Không nghĩ ngươi lại là một người thông minh! Bất quá khi ngươi hiểu được thì đã muộn. Ngươi đủ khôn khéo, đáng tiếc lần này người gặp sai người rồi.” Liễu Thần Phong cuồng vọng đáp lại, lá cây bị chà đạ thê thảm kia nháy mắt bị ném xuống đất.

“Ta nhưng thật muốn nhìn xem ngươi là thần thánh phương nào?” Kiếm quang hiện lên phản chiếu lên hai gò má tái nhợt của Liễu Thần Phong, trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông này đột nhiên có một cỗ chưởng phong sắc bén chặn hết đường tiến công của nam tử.

“Ám vệ hoàng cung? Cũng chỉ như thế mà thôi.” Nô Nhi cầm trong tay nhuyễn kiếm, thân kiếm linh hoạt như rắn quấn lấy lợi kiếm của đối phương, “Hoàng đế thế nhưng thật đau lòng Nhị hoàng tử, chính là đáng tiếc, một phần quan tâm này rất mong manh!” Nô Nhi rất ít khi cùng ngoại nhân nói nhiều như vậy, tuy diện mạo bị khăn đen che đi một nửa nhưng lại không thể nào ngăn được tầng tầng sát ý tràn ra trên người nàng.

Cả thể xác lẫn tinh thần nam tử đều không nhịn được run lên, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên ngập tràn trong lòng, nhưng hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều liền phải xuất chiêu tiếp kiếm của Nô Nhi. Sau đó cùng Nô Nhi quấn lấy nhau một chỗ.

Càng giao thủ qua thời gian, nam tử càng cảm thấy hối hận, hắn không ngờ được nữ tử gầy yếu trước mắt này lại có công lực kỹ càng như thế. Cánh tay đau nhói, đến khi hắn ý thức được né tránh thì mới biết được cánh tay mình đã bị chém một kiếm, đưa tay lên che miệng vết thương, nam tử nghiến rang không dám khinh thường nửa phần.

Nhưng dù hắn cố gắng thế nào thì đều rơi vào thế hạ phong, mắt thấy tình hình không ổn liền nhanh chosnh muốn đào tẩu, nhưng đường lui của hắn đều bị Liễu Thần Phong phá hỏng.

“Ngươi đang nghĩ sẽ trở về báo tin cho chủ tử?” Liễu Thần Phong phủi phủi vạt áo có dính một chút bụi bẩn, “Để cho ngươi sống lâu như vậy, xem như đã lấy đi hết kiên nhẫn của bản cô nương rồi!” Liễu Thần Phong đi từng bước về phía nam tử, áp lực bá chủ cưỡng bức nam tử từng bước lùi ra phía sau, chính ngươi tự mình tìm đến đây, há có thể để ngươi toàn mạng trở về sao?

“Muốn chết!” Nam tử phục hồi tinh thần, âm thầm khinh bỉ sự khiếp đảm thoáng qua trong lòng mình, hắn trừng mắt nhìn thân hình yếu đuối của Liễu Thần Phong vọt lại đây.

Nguy hiểm nheo lạnh ánh mắt, mâu quang Liễu Thần Phong xẹt qua một đạo hàn quang rất nhanh rồi biến mất… Ngay sau đó, một thanh chủy thủ không dấu vết đâm vào chính giữa trái tim nam tử, mà khi đó cánh tay cầm kiếm của nam tử còn chưa kịp động dù chỉ một chút. Nam tử trừng lớn mắt không thể tin nhìn về phía trước, hắn dù có chết cũng không thể ngờ được có một ngày chính mình sẽ chết trên tay một nữ tử không một chút nội lực nào.

Liễu Thần Phong rút ra khăn gấm lau đi máu tươi bắn tung tóe trên mặt, âm lãnh lên tiếng, “Những người vô tội theo ta từ Thương quốc mà đến đây, hiện tại có thể ngủ yên đi!”

Khóe miệng Nô Nhi giật nhẹ__Tiểu thư nói thật đường hoàng a, đây bất quá chỉ là vì trả thù trả thù nha, trả thù cho cái xe ngựa cũ nát tả tơi kia a…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.