Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 34




Thiên kiều bá mị, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp tuyệt luân,… những từ như vậy cũng không tài nào khắc họa được hết dung nhan của người trước mặt.

Dung nhan như vậy rốt cuộc phải miêu tả như thế nào đây? Từng tấc da tấc thịt trên khuôn mặt cứ như được người ta tinh tế mài giũa mà thành, hoàn hảo. Trên gương mặt, hai hàng lông mi dài dài cong cong tựa như được lông vũ xếp thành theo từng lần hô hấp mà rung động, đôi mắt nhắm chặt như có như không làm tang thêm một phần quyến rũ. Dưới cánh mũi nhỏ là đôi môi đỏ như liệt hỏa, môi ỏng ướt át, giống như một đóa nhị hoa chờ người thu thập. Kia đôi tay ngọc tùy ý đặt trên người, thon dài sáng bóng giống như được một chuỗi Pearl khảm bên trên, làm cho hồn người ta miên man bất định. Mà nhìn thân thể mảnh mai ẩn hiện sau lớp y phục, hản là làm cho người ta không nhịn được them nhỏ dãi không thôi.

“Tiểu thư!” Nô Nhi vậy mà thất thần, hai má đột nhiên hiện lên hai rặng mây hồng vô cùng mờ ám, một hồi lâu sau khi lấy lại tâm thần nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Thần Phong.

Liễu Thần Phong cười như không cười đánh giá nữ nhân trước mặt, phượng mâu trong suốt bình tĩnh tràn đấy trấn định cùng thong dong. Thế nhưng Nô Nhi có thể nhận thấy được giờ phút này đáy mắt Liễu Thần Phong nổi lên từng trận hàn khí.

“Quả là một vưu vật!” Liễu Thần Phong ra tiếng khen ngợi, từng tấc da tấc thịt hoàn hảo với danh xưng đệ nhất mỹ nhân ah, Tây Sở dám mang ra vật thế như vậy, Đông Việt quốc vậy mà vui vẻ chấp nhận? Vậy thật không hợp với suy nghĩ Liễu Thần Phong nàng rồi!

Liễu Thần Phong đưa một viên thuốc cho Nô Nhi, khóe môi vẽ lên nụ cười lạnh như băng.

Sống lưng Ngộ Không đột nhiên lạnh toát, hắn còn cảm giác được âm phong thấu xương sượt qua bên tai mình, đáng sợ a! Hai tay ôm chặt thân thể, Ngộ Không cẩn cẩn dực dực đứng bên cạnh Liễu Thần Phong, dựa vào quan sát của hắn cùng với thời gian tiếp xúc với tỷ tỷ vừa qua thì, nữ nhân nằm trên mặt đất kia hẳn là sắp gặp chuyện không hay ho!

Nô Nhi đưa viên thuốc vào miệng Sở Mộng Hà, rồi sau đó một bộ dáng không chút ‘thương hương tiếc ngọc’ kéo nàng ta vào trong gian phòng không xa….

Căn phòng phía trước không có gì xa lạ với Ngộ Không, nhìn nhìn rồi không nhịn được trừng mắt với Liễu Thần Phong, khuôn mặt đáng yêu lúc này lại kịch liệt run rẩy, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi lẩm bẩm: “A di đà phật, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, thị phi, thị phi!” Nhưng nói là thế, chứ nhìn cặp mắt ti hí của hắn đang nhìn cửa phòng kia liền biết, Ngộ Không hắn một bộ dáng chờ xem kịch vui.

Cước bộ chậm chậm hướng phía trước đi đến, Ngộ Không hắn chỉ e thiên hạ không loạn a.

Liễu Thần Phong nào để ý đến Ngộ Không, nàng đi vào trong phòng rồi đi đến cạnh giường, người trên giường vẫn không động.

Nàng chăm chú nhìn hồi lâu rồi cúi người nói nhỏ: “Tiễn Tiệp Hương, kiên trì của ngươi đã bị phản bôi rồi… Lời nói đầu môi cũng chỉ là dối trá mà thôi, cái gì thủy chung, cái gì là yêu, chỉ có ngốc tử mới tin mà thôi… Ngươi tỉnh dậy, mở to mắt ngươi xem chuyện gì kia….” Lời nói lạnh lùng của Liễu Thần Phong bay vào trong tai Tiễn Tiệp Hương còn đang hôn mê, thẳng đến khi khuôn mặt gầy yếu rốt cục có biến hóa, Liễu Thần Phong mới ngừng lại.

Ngộ Không vốn dĩ đã đi vào trong phòng đột nhiên dừng lại, hắn đứng đối diện Liễu Thần Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười thật to lấy lòng: “Hoàn hảo tỷ tỷ nổi thiện tâm, không khởi giết chóc ở tại trong này!”

“Bọn họ quả thực nên thấy may mắn!” Nô Nhi khinh thường nhìn hai nữ nhân đang hôn mê.

Liễu Thần Phong mân môi dưới, nếu không phải Linh Trí lão hòa thượng còn có quen biết với Nhất Trí đạo nhân, nàng sẽ không đi đường vòng như vậy đâu! Lão hòa thượng kia dường như cùng Linh Trí là hảo hữu cùng nhau, đã là hảo hữu coi trọng nhau, nàng liền không muốn nơi này nhiễm huyết. Tối thiểu, nàng đã tận lực, tận lực ngăn chặn thị huyết của chính mình, này coi như là tấm lòng coi trọng nàng với lão đạo trưởng thối kia đi!

Ba người Liễu Thần Phong rời đi, hai người hôn mê trong phòng đột nhiên có phản ứng, mà phản ứng của bọn họ lại in sâu vào trong mắt Tiễn Tiệp Hương đã tỉnh lại từ lâu. Tiễn Tiệp Hương thật không ngờ, nàng vừa mở mắt lại nhìn thấy một màn này làm mình không chịu nổi, bóng dáng quen thuộc kia làm tim Tiễn Tiệp Hương đau đớn vạn phần.

Kim Kì bị hương thơm mê người hấp dẫn mà chậm rãi mở ra hai tròng mắt, đến khi ánh mắt rõ ràng, hắn liền kinh ngốc quá độ. Mùi thơm kia càng ngày càng phát ra mê người, mà nữ tử nằm trong đống quần áo hỗn độn kia càng làm cho hắn ý loạn trầm mê, hơn nữ chạm vào xúc cảm mềm mại trơn bóng càng làm cho đáy lòng Kim Kì xao động mãnh liệt. Dung nhan thiên kiều bá mị mơ màng kia, vưu vật trong tay hô hấp càng ngày càng dồn dập, sở động lòng người. Suy nghĩ Kim Kì đã muốn đình trệ, trước mắt hắn chỉ có nữ tử này, trong lòng tràn ngập suy nghĩ muốn đem người này là của mình!

“Hà nhi?” Thanh âm vì động tình mà khàn khàn mê hoặc, cổ họng Kim Kì khô khốc, bàn tay không chịu khống chế mà di động tới: “Thơm quá!”

Toàn bộ hành vi của hắn đều bị một đôi con ngươi uất giận nhìn hết thảy, đôi mắt đen láy nguyên bản mất đi ánh sáng bắt đầu sống lại, giống như thoát thai hoán cốt. Tiễn Tiệp Hương nghe những lời nói khiến người ta buồn nôn từ miệng người kia phun ra, trong lòng lạnh toát. Người kia mới hôm trước còn đối với mình quyến luyến cầu khẩn, nói yêu nàng cần nàng như thế nào, hiện tại bộ mặt thật hiện ra, làm cho nàng kinh tởm đến buồn nôn!

“Ân__” Cả người Sở Mộng Hà đều nóng rực khó nhịn, bàn tay kia ở trên người nàng di động mát lạnh, không nhịn được càng muốn gần sát người kia hơn. Kim Kì hiện tại như một con mãnh thú mất kiểm soát, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt con mồi của mình, kia mái tóc mềm mại, kia xúc cảm ngọt ngào, kia âm thanh nũng nịu ướt át, càng phát ra càng kích thích xúc quan hắn.

“ Băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết a! Không sai không sai!” Ngộ Không nghiền ngẫm nhìn nhìn rồi nói ra quan điểm của mình, hắn là đang nó ‘ta đang nghiêm túc nghiên cứu a, không có nhìn chuyện xấu!’

“Phi lễ chớ nhìn.” Lời nói lạnh nhạt của Nô Nhi truyền đến, tức thì tâm mắt của hắn bị một bàn tay không lưu tình che lại, Ngộ Không trừu trừu khóe miệng nhưng cuối cùng cũng không phản bác.

“Thời gian vừa đúng!” Lời của Liễu Thần Phong vừa dứt, Nô Nhi ngay lập tức cầm lên một viên đá nhỏ, đánh vào sau gáy của Kim Kì.

Thần trí Kim Kì giờ phút này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng vẫn như cũ không muốn buông ra vưu vật ở trước mắt, hắn cũng không còn đủ thần trí xem mình đang ở nơi nào nữa, thân thể phút chốc lại cương cứng lên. Hai tròng mắt đã bắt đầu đục ngầu, trong lòng không ngừng có thanh âm truyền tới __Làm của riêng, làm của riêng! Một chút lí trí cuối cùng còn sót lại, Kim Kì lưu luyến bờ môi đỏ mọng kia: “Bản điện hạ hiện tại thề, nhất định sẽ thú ngươi làm chính thê!”

Lời thề trịnh trọng như vậy, vọng vào tai Tiễn Tiệp Hương lại như thế nào quen thuộc, quả thực là giống với quá khứ như đúc. Nhìn một màn không thể tưởng tượng trước mắt, Tiễn Tiệp Hương chết lặng. Nàng chẳng lẽ là người dễ dàng lừa gạt như vậy? nàng thừa nhận nàng nhu nhược thế nhưng cũng không nguyện để cho người khác khi nhục như vậy, cho dù ngươi quý vì hoàng tử thì sao? Đôi mắt tham luyến tràn ngập dục vọng kia làm tâm Tiễn tiệp Hương buộc chặt đau đớn, hận ý tràn đầy, Tiễn Tiệp Hương lúc này lại một lần nữa lâm vào hôn mê.

Đến cuối cùng Kim Kì đều không có phát hiện, cho đến khi thoát li khỏi hiện trường hắn cũng không ý thức được mình bị người gài bẫy, chỉ nhanh nhanh muốn tìm người của mình đễn xử lí chuyện này.

Nhưng bước chân Kim Kì vừa ra khỏi phòng, Nô Nhi thần không biết quỷ không hay xuất hiện, mặc dù Tiễn Tiệp Hương đã hôn mê nhưng hô hấp so với lúc trước đã hữu lực hơn nhiều lắm. Nô Nhi cấp Sở Mộng Hà một viên thuốc, mặc xong quần áo cho nàng ta rồi nhanh chóng đưa người ra ngoài.

Một canh giờ sau, tiếng gõ mõ nơi Hoàng quý phi mới dừng lại, nàng được một tăng nhân dẫn đi thăm thú cảnh trí trong chùa, bất quá ngoài ý muốn lại đi đến một sân nhỏ đầy yên tĩnh: Đây là địa phương nào vậy?” Hoàng quý phi nâng ngọc thủ mở ra cửa phòng, từ bên trong phả ra toàn là mùi thuốc, gay mũi đến nàng cũng phải nhíu mi.

Đi theo phía sau nàng còn có Kim Ngạn, hắn từ đầu đến cuối đều âm thầm quan sát bốn phía, đáy mắt vì nhìn thấy sự xuất hiện của Dương Thư Văn mà hiện lên một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh bị cái lắc đầu của Dương Thư Văn làm thay đổi.

“Mẫu phi.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, dáng vẻ của khiêm tốn của Kim Kì rất nhanh đã đi tới trước mặt.

Nhìn thấy Kim Kì một thân hoàn hảo trước mặt, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, mâu quang Kim Ngạn liền hiện lên một tia thâm trầm không rõ nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.