Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 27




Liễu Thần Phong ngồi chung xe ngựa với Tiễn Hạo Duy, Tiễn Tiệp Hương ngồi một xe khác phía sau, xung quanh xe chỗ nào cũng là thị vệ tay lăm lăm vũ khí, một đoàn người cứ như vậy chậm rãi cách li Ngọc Ân Tự.

Bên trong xe ngựa, một tay Tiễn Hào Duy nắm chặt tay Liễu Thần Phong, một tay kia hắn ôm chắc một cái tráp không rời, tên ngốc này còn hướng về Liễu Thần Phong cười hề hề, khóe môi không tự chủ còn chảy xuống nước miếng.

Trừng mắt nhìn bàn tay mình đang bị người nắm chặt, Liễu Thần Phong có cảm giác không còn gì để nói, bất luận nàng muốn tháo tay ra như thế nào, Tiễn Hào Duy đều cậy mạnh nắm lấy cho bằng được, hắn căn bản là không có ý định buông tay dù chỉ một chút.

“Buông ra!” Liễu Thần Phong không nhịn được mở miệng, nhìn về phía tên ngốc Tiễn Hào Duy đang nở nụ cười ngớ ngẩn.

“Không buông…” Tiễn Hào Duy mím môi lắc đầu, giống như một đứa nhỏ cố chấp không chịu buông món đồ chơi vô cùng yêu thích của mình, “ Rất mềm, rất thơm…” Dứt lời hắn còn vô thức…nhỏ dãi xuống.

Cả người Liễu Thần Phong đều không được tự nhiên, nàng không dãy dụa nữa, tùy ý nam tử trước mắt nắm lấy tay mình. Tầm mắt nàng xuyên qua màn xe nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ phiêu tán.

Xe ngựa dần dần đi đến trong thành, không khí phồn hoa náo nhiệt không cánh mà truyền đến, cũng bởi vì không khí náo nhiệt, người trước mắt nguyên bản đang ngồi im lặng cũng dần dần hưng phấn đứng lên.

Xe ngựa đi đến một chỗ trà lâu, Liễu Thần Phong đột nhiên tập trung cảnh giác, hơi thở nguy hiểm quen thuộc trêu trọc thần kinh nàng.

Phanh___ một âm thanh vang lên, Tiễn Hào Duy ló đầu nhìn ra bên ngoài rồi sau đó vui mừng kêu to, “Hoa, hoa, thật nhiều đóa hoa lớn nga..” Tiễn Hào Duy chỉ vào khói lửa nở rực ở phía trước, kêu lên liên tục.

“Bảo hộ thiếu gia, bảo hộ tiểu thư!” Thị vệ bốn phía đồng loạt rút kiếm, vây quanh xe ngựa thật chặt.

Từ bốn phương tám hướng, lúc này đều xuất hiện hắc y nhân tay cầm lợi kiếm vọt vào. Âm thanh đao kiếm va chạm nhất thời vang lên, tiếng hô chạy trốn cùng tiếng la sợ hãi pha lẫn vào nhau, nhất thời làm đoạn đường này loạn thành một đoàn.

Sưu___

Liễu Thần Phong sâu sắc cảm nhận được nguy hiểm đến gần, nàng bất chấp Tiễn Hào Duy còn đang ngồi trên xe lăn, dùng sức đạp chân vào xe lăn của hắn, chính mình cũng theo quán tính đập lên vách xe ngựa. Tiễn Hào Duy ngã khỏi xe lăn, cái tráp hắn vẫn luôn ôm trong lòng rơi trên mặt đất, vật bên trong nhất đồng thời rơi ra.

Liễu Thần Phong không chú ý tới hắn, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn liên tục đánh úp lại, nàng ngồi dậy tựa sâu vào thành xe, bờ môi mỏng không chút huyết sắc, khóe môi còn có vệt máu chảy ra. Hành động vừa rồi dường như đã động đến tật cũ. Liễu Thần Phong ẩn nhẫn mím môi, cố gắng áp chế huyết tinh tanh nồng trực chờ trong khoang miệng, chỉ muốn phun ra.

Rất nhanh, nàng phát hiện không khí trong xe có biến hóa dị thường.

Âm thanh đao kiếm thanh thúy bên ngoài tuyệt chưa có dấu hiệu dừng lại, Liễu Thần Phong lấy ra bình sứ muốn uống thuốc, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi con ngươi vô cùng quỷ dị.

Phanh---

Từ một nơi bí mật gần đó, một đạo mũi tên nhọn phá không mà đến, bình sứ trong tay Liễu Thần Phong vỡ vụn, thuốc viên của nàng phân tán khắp nơi.

Lúc này, một bàn tay to lớn hữu lực đột nhiên không tiếng động áp trụ cần cổ nàng, không cho Liễu Thần Phong bất kì cơ hội kịp phản ứng nào, bàn tay đó siết chặt cổ nàng, đẩy nàng lên che chắn trước người hắn.

Một mũi tên nữa bay đến, xuyên thấu qua thành xe ngựa, mũi tên sắc bén trực tiếp đâm vào bả vai mảnh khảnh của Liễu Thần Phong! Mũi nhọn đau đớn thổi quét tới toàn thân, Liễu Thần Phong thậm chí còn cảm giác được mũi tên kia xuyên qua da thịt mình, rất đau.

Liễu Thần Phong trừng to mắt, nhìn nam nhân dữ tợn trước mắt, nhìn đôi đồng tử hắn từ đục ngầu biến thành trong suốt, từ nghi hoặc biến thành lạnh lùng. Yết hầu bị đối phương áp chế, hô hấp Liễu Thần Phong khó khăn, trong lòng nàng hiện tại nhận thức được cánh tay kia căn bản không có ý tứ sẽ buông ra.

“Tiện nhân!” Nam tử nhìn Liễu Thần Phong đầy phẫn nộ, lực đạo trong tay càng tăng thêm.

Răng rắc… Liễu Thần Phong cơ hồ nghe được tiếng yết hầu mình vỡ vụn. Hiển nhiên, Tiễn Hào Duy đang cho rằng Liễu Thần Phong là đồng lõa với đám sát thủ ngoài kia.

Ánh mắt tan rã, khóe mắt lại ngoài ý muốn nhìn thấy một quả thực khô rơi ra ngoài trap, lẳng lặng nằm ở một góc xe. Đáy lòng Liễu Thần Phong phẫn hận như một cơn lốc bắt đầu tràn ra, nàng không biết vật kia có ý nghĩa gì với Tiễn Hào Duy, cũng không cần biết tại sao hắn lại thay đổi đột ngột như vậy, nàng chỉ biết nếu nàng không hành động nhất định sẽ bị tên điên này siết chết

. Tay phải vừa động, nàng chịu đựng đau đớn kịch liệt, lòng bàn tay rất nhanh đưa xuống dưới rút ra chủy thủ, âm ngoan phản kích đâm tại bàn tay đang chế trụ yết hầu chính mình.

Máu tươi văng khắp nơi…

Phốc---

Thoát khỏi bàn tay ma quỷ kia, Liễu Thần Phong ngồi xụi lơ trên nền xe, nhất thời không chịu được phun ra một ngụm máu đen, nàng ngẩng đầu lên, ngạo thị bức người nhìn sắc mặt vặn vẹo nam nhân trước mặt.

“Tiện nhân!” Tiễn Hào Duy đau đớn rống lên một tiếng, một cánh tay kia mãnh liệt vung lên, trực tiếp đem Liễu Thần Phong ném ra ngoài xe.

Nam tử ngồi ở trong xe, máu tươi theo cánh tay chảy ròng ròng, chủy thủ lạnh lẽo vẫn cắm ngập trên tay hắn, hàn quang lạnh lẽo. Cả người Tiễn Hào Duy run run, không thể tin nhìn cánh tay trái của chính mình, tay hắn, tay hắn thế nhưng cứ như vậy bị phế đi rồi.

Liễu Thần Phong ngoan độc nhìn thẳng xe ngựa đi qua trước mắt, khóe miệng nở nụ cười thị huyết, một mạng đổi một cánh tay này, vụ mua bán này, nàng không lỗ!

Trước mắt dần dần tối, lập tức cả người lâm vào bóng tối vô tận.

Thực chất nàng vẫn không thể nào cam lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.