Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 6




Cung Ngũ trừng mắt: “Lý Tư Không.”

Lý Tư Không không ngoảnh lại mà chỉ vẫy tay: “Đồ keo kiệt, cô tự nghĩ cách về nhé, vốn còn định đưa cô về nhà…”

Cung Ngũ: “...”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đồng loạt chớp mắt, quên luôn cả bọn họ rồi?

Lúc đến bọn họ ngồi xe Lý Tư Không, vì vậy tùy tiện chọn một chỗ, bây giờ phải làm sao đây? Muộn rồi cũng ít xe buýt. Gọi xe taxi... gọi xe taxi chắc đắt lắm?

Nghĩ đến điều này, Cung Ngũ đột nhiên nhảy lên đuổi theo Lý Tư Không: “Anh nói anh mời khách mà, còn chưa trả tiền nữa!”

Nhưng lúc cô đuổi đến nơi, xe của Lý Tư Không đã đi mất.

Cung Ngũ ngây ngốc đứng như trời trồng chỉ về phía xe Lý Tư Không mắng: “Có xe thì giỏi lắm à? Đồ keo kiệt chết tiệt! Đã nói rõ là anh mời mà, đồ thiếu đạo đức!”

Cô buồn thảm quay về, ngồi xuống nuốt nước bọt, nhào về phía Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh thấp giọng nói: “Tên khốn Lý Tư Không kia chưa trả tiền đã chạy mất rồi!”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đều ngây ngốc.

Đoàn Tiêu vội vàng đứng dậy đi hỏi ông chủ hết bao nhiêu tiền. Ông chủ đang tính tổn thất, cảm thấy ba trăm tệ đám kia vứt lại chỉ đủ tiền cơm không đủ tiền bồi thường. Thấy Đoàn Tiêu đến hỏi thì nói thẳng luôn: “Vừa rồi mấy người đánh nhau, chúng tôi tổn thất nặng nề, mấy người phải chịu số tổn thất đó.”

Đoàn Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Không phải... không phải chứ? Chúng tôi không tham gia mà.”

“Tên nhóc đánh nhau vừa nãy là đi cùng mấy người mà.” Ông chủ thở phì phì nói: “Vừa rồi các người cũng nói như vậy. Nếu như các người muốn ăn quỵt thì tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi không lấy nhiều hơn số tiền tổn thất, tổng cộng một nghìn tệ.”

Ba đứa trẻ ngốc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng châu đầu vào móc tiền của bản thân ra.

“Tớ có ba mươi sáu đồng.” La Tiểu Cảnh móc tiền trong túi đưa ra.

Đoàn Tiêu móc tới móc lui, đếm: “Tớ có bảy mươi hai.”

Cung Ngũ tức giận nói: “Cậu là Chu Bát Giới à, cậu là Tôn Ngộ Không à? Cái gì mà ba mươi sáu bảy mươi hai, hai cậu cố ý phải không?”

“Thật sự chỉ có như vậy.”

Cung Ngũ tức đến mức thở phì phò: “Các cậu thấy tôi hôm nay nhận được lì xì nhiều quá à? Muốn lừa tôi phải không?”

Đoàn Tiêu vội vàng lắc đầu nói: “Tuyệt đối không phải như vậy! Đã nói rõ là cậu hai Lý mời khách mà. Anh ta chạy rồi chúng tớ cũng hết cách mà.”

Tiền lì xì trên người Cung Ngũ không chỉ có một nghìn tệ, nhưng cô không muốn lấy ra, cô đang đau lòng muốn chết!

Lúc quay về chỗ ngồi, mặt Cung Ngũ dài ra nhìn Công tước đại nhân. Mặc dù cô khá yêu thích vẻ đẹp và đôi bàn tay của anh, nhưng so với tiền thì những thứ này đều là thứ yếu.

Do dự một lúc cô mở miệng nói: “Anh Phí, quan hệ giữa anh với cậu Hai Lý chắc rất tốt nhỉ?”

Công tước đại nhân ngước mắt lên nhìn: “Cũng tàm tạm.”

“Vậy thì...” Cung Ngũ chép miệng, động tác này khiến người tương đối hiểu Cung Ngũ là Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngây ngốc. Ngũ không phải luôn nhìn trộm người ta sao? So với tiền, trai đẹp cũng không là gì?

Cung Ngũ nói: “Anh Phí, anh thấy đấy, cậu Hai Lý đập cửa hàng nhà người ta, tiền này có phải là nên do anh ta trả không? Anh ta đánh nhau với người ta, giờ đã chạy mất để lại cục diện cho bọn tôi thu dọn thì không hay cho lắm đúng không?”

Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên cười thành tiếng: “Cho nên Cung Ngũ cảm thấy thế nào là tốt nhất?”

Cung Ngũ nói: “Bây giờ anh ta không ở đây, anh Phí lại là bạn tốt, bạn tốt có phải nên trả giúp hay không? Sau này anh ta trả lại cho anh.”

Công tước đại nhân cười: “Cậu ta là bạn của tôi, tôi sẽ giúp cậu ta trả. Nhưng bây giờ tôi không đem tiền mặt, Cung Ngũ có thể cho tôi mượn được không? Lần sau gặp mặt tôi sẽ đích thân mang trả cho em.”

Cung Ngũ do dự, tiền của cô chỉ có nằm trong tay cô mới yên tâm, nếu nằm trong tay người khác cô sẽ thấy không yên tâm. Vì vậy từ tối đến giờ cô luôn nắm chặt bao lì xì trong tay.

Đoàn Tiêu thấy cô không nói gì cả thì giơ chân đạp cô một cái. Đây là cách tốt nhất rồi, nếu như cô trông chờ vào việc lấy tiền ở chỗ cậu Hai Lý, ngộ nhỡ đồ keo kiệt đó mặt dày không trả thì sao?

Cung Ngũ sau khi bị đá một cái cũng khẽ gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Công tước đại nhân nghĩ ngợi rồi lại nói: “Tôi sẽ viết cho Cung Ngũ một tờ giấy nợ.”

Nói xong anh rút một cái bút từ túi áo ra, mượn giấy gọi món của ông chủ viết một cái giấy nợ. Anh viết rất nhanh, đến kí tên cũng là một cái tên tiếng anh, chữ như rồng bay phượng múa. Ký xong anh còn rút một con dấu đóng dấu lên đó.”Xong rồi! Cung Ngũ nhớ mang giấy nợ đến nhận tiền nhé!”

Anh cầm tờ giấy nợ đưa đến trước mặt cô: “Đây.”

Cung Ngũ nhìn anh rồi nhận lấy, phía dưới bị giấy che đi, tay của Cung Ngũ chạm vào tay anh. Cung Ngũ bỗng cảm thấy chỗ chạm vào đó nóng như lửa, nóng đến mức khiến mặt cô thiếu chút nữa đỏ như tôm luộc.

Cô nhanh chóng rút tay lại, dùng lực vỗ hai cái mới khiến trái tim đang đập thình thịch của cô bình tĩnh lại.

Cung Ngũ mở giấy ra mở to mắt nhìn. Lúc nhìn mới phát hiện toàn bộ đều là tiếng anh. Sinh viên khoa Ngoại ngữ như cô vậy mà chỉ hiểu được mỗi cái ngày tháng ở cuối cùng, những cái khác đều không hiểu. Nhưng mà ít nhất có chữ một nghìn tệ để cô xác nhận đây quả thực là giấy nợ.

“Đúng rồi.” Công tước đại nhân lại nói, “Hi vọng Cung Ngũ và hai cậu giữ bí mật chuyện này. Đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu Hai Lý, suy cho cùng cậu ấy cũng giúp tôi, lại còn là bạn tốt của tôi, không nên vì một nghìn tệ mà ảnh hưởng đến tình cảm.”

Cung Ngũ cẩn thận gấp giấy nợ lại cất đi: “Anh Phí yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ không nhắc đến chuyện này với bất cứ một ai.”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng đồng loạt gật đầu: “Chúng tôi sẽ giữ bí mật.”

Tiền này nếu như là Cung Ngũ bỏ ra, cô có thể bỏ qua cho hai người sao? Nhất định sẽ là ba người chia đều. Vì vậy giữ bí mật thì không thành vấn đề, chuyện nợ nần chỉ là chuyện giữa Cung Ngũ và anh Phí này thôi.

Công tước đại nhân cuối cùng cũng nghiên cứu xong hạt lạc, anh nhìn đồng hồ nói: “Không còn sớm nữa, đừng nên ở ngoài quá lâu. Nếu như ba người gặp phải đám người hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Sau đó ánh mắt anh âm trầm nhìn Cung Ngũ: “Con gái buổi tối nên về nhà sớm thì tốt hơn!”

Cung Ngũ chớp mắt vài cái nhìn anh, cuối cùng không chịu nổi gật đầu: “Ừ.”

Anh lại cười một cái nói: “Con gái ngủ sớm da sẽ đẹp.”

Cung Ngũ: “...”

Cung Ngũ trả xong một nghìn tệ thì lại gặp vấn đề về thế nào đây? Cô không có xe nha!

“Anh Phí, tạm biệt!” Cung Ngũ đứng bên cạnh Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh: “Anh đi đường cẩn thận.”

Công tước đại nhân nhìn cô, nói: “Tôi đưa ba người về nhà.”

Đoàn Tiêu nói lấy lòng: “Anh Phí có thể đưa Tiểu Ngũ về trước không? Sau đó đưa bọn tôi về.”

Cung Ngũ là con gái, hai người bọn họ cảm thấy đưa cô về trước tương đối an toàn. Nói trắng ra chính là không yên tâm về Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân lại nhìn thời gian: “Không cần phiền phức như vậy.”

Bọn họ đi đến bên đường, Công tước đại nhân vỗ tay một cái, nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ từ đi qua, anh nói: “Họ sẽ đưa các cậu về nhà.”

Đoàn Tiêu quay đầu nhìn Cung Ngũ, không yên tâm cho lắm. Cung Ngũ vẫy vẫy tay: “Tôi về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho các cậu, bye bye.”

La Tiểu Cảnh còn đặc biệt nhìn biển số xe kia xong mới lên xe.

Lúc xe đưa Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đi rồi, chỉ còn lại Công tước đại nhân và Cung Ngũ, anh đột nhiên nói: “Hai người bạn của em không tồi.”

Cung Ngũ cười hì hì: “Đó là anh em tốt nhiều năm của tôi.”

Anh kéo cửa xe: “Lên xe rồi nói.”

Đèn trong xe được tài xế bật lên, Cung Ngũ khom lưng ngồi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.