Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 15




Yến Đại Bảo trộm nhìn cô một cái: “Tiểu Ngũ, cậu sao thế?”

Cung Ngũ mím môi: “Tớ còn có thể thế nào? Tớ đang lo lắng liệu có phải nộp tiền thi lại không?”

Yến Đại Bảo buồn bã cùng cô: “Vậy phải làm thế nào?”

“Không phải cậu nói tiếng Anh của cậu rất tốt sao?

Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tớ có thể dạy cậu.”

“Dạy rất phiền phức, lại còn mất nhiều thời gian. Lúc thi hai đứa mình ngồi gần nhau, đến lúc đó cậu làm xong rồi thì nhớ cho tớ chép.”

Yến Đại Bảo: “...”

Lam Anh: “...”

Cung Ngũ: “Vẻ mặt này của hai cậu là ý gì?”

Lam Anh trầm mặc quay đầu, nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng, Yến Đại Bảo mím môi: “Tiểu Ngũ, cậu như vậy thì mẹ cậu nhất định sẽ khinh thường cậu.”

Cung Ngũ vỗ vai cô: “Mẹ tớ không ghét bỏ là được, mục tiêu của mẹ tớ chính là yêu cầu tớ không được thi lại.”

“Nếu cậu đang chép mà bị bắt được, không được tốt nghiệp nữa thì sao? Mẹ cậu nhất định sẽ đánh đòn cậu!”

Cung Ngũ chút lo lắng, đúng vậy, chẳng may bị bắt thì sao đây?

Lúc tan học, Lý Tư Không nói lời giữ lời, lại đến đón hai cô đi ăn, trên đường hình như nghĩ đến cái gì đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, đồ keo kiệt, cô với cái tên vị hôn phu tiểu bạch kiểm kia... vẫn thành chứ?

Cung Ngũ: “Thành cái gì? Xong rồi.”

Yến Đại Bảo: “Xong rồi? Với cái người tên Bộ Sinh kia sao? Xong rồi sao?”

Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, sao tớ cứ cảm thấy cậu rất vui vẻ?”

Yến Đại Bảo vẻ mặt nghiêm túc: “Đâu có, tớ rất đồng tình với cậu. Tiểu Ngũ, cậu đừng buồn, đàn ông trên đời này nhiều lắm.”

Cung Ngũ buồn bã thở dài một hơi: “Đã hủy bỏ hôn ước rồi, nhà tớ cũng đã thông báo với bên ngoài rồi.”

Một lúc sau Lý Tư Không mới nói: “Loại đàn ông như vậy thì cần làm gì, chỗ nào cũng có đàn ông tốt hơn hắn ta.”

Cung Ngũ nói: “Nhưng Bộ Sinh giàu có.”

Yến Đại Bảo lập tức nói: “Tiểu Ngũ, anh tớ cũng giàu có!”

“Yến Đại Bảo, anh cậu là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, anh cậu đối với tớ mà nói cũng giống như sao trên trời, không sờ đến được, chỉ có thể nhìn từ xa thôi.”

Lý Tư Không cười hì hì hỏi: “Đồ keo kiệt, vậy tôi thì sao? Tiền của tôi rất chân thực, đảm bảo cô cầm có thể mua một đống đồ.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Tiền của Lý Tư Không anh không chắc chắn, mẹ anh vừa tức giận thì tự do cũng không có, còn nói gì đến tiền nữa.”

Câu này nói trúng tim đen, Lý Tư Không bị đả kích hồi lâu không nói lên lời, Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: “Anh Màn Thầu đáng đời! Anh cả ngày lười biếng, để anh Bánh Bao làm việc.”

“Anh ấy không làm việc có được sao? Anh ấy chỉ mong xây một tòa lâu đài trên núi vàng biển bạc để lấy vợ thôi.”

Yến Đại Bảo mở to mắt: “Anh Bánh Bao quá giỏi!”

“Yến Đại Bảo, Lý Nhất Địch giàu có như vậy à?”

“Tớ cũng không biết, chồng của dì tớ rất giỏi, Tuyệt Địa là do chú ấy sáng lập, bây giờ do anh Bánh Bao quản lý.” Cô chỉ vào Lý Tư Không tức giận nói: “Anh Màn Thầu không làm gì hết, ngày nào cũng bị dì mắng.”

Nói xong, Yến Đại Bảo còn trừng mắt nhìn anh.

Lý Tư Không đắc ý: “Đây là số mệnh.”

Cung Ngũ bĩu môi, sau đó cô buồn bực cảm khái: “Bây giờ tớ đang độc thân, có phải nên tìm một mục tiêu cho mình không?”

Yến Đại Bảo: “Đúng vậy, đúng vậy. Anh trai tớ...”

“Yến Đại Bảo, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì anh trai em có ba trăm ngày ở nước ngoài, em nói xem anh em có gì tốt? Ai muốn yêu anh trai em chứ, một năm gặp không được mấy lần, cuộc sống như vậy ai chịu được chứ?

Yến Đại Bảo không biết đáp trả thế nào vì lời Lý Tư Không nói hoàn toàn đúng sự thật.

Cung Ngũ đồng tình nhìn Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, không sao đâu, bảo anh cậu tìm một cô ở nước ngoài là được.”

Đầu Yến Đại Bảo vốn ngẩng cao lập tức cúi gằm xuống: “Nhưng người anh trai tớ chọn, tớ lại không thích.”

Lý Tư Không cười: “Anh trai em tìm người yêu chứ không phải em, cần em thích để làm cái gì? Anh em thích là được.”

Yến Đại Bảo tức giận nhìn anh ta: “Anh Màn Thầu thật đáng ghét!”

Sau đó, cô dựa lưng vào ghế, không nói chuyện nữa.

Lý Tư Không tiếp tục nói chuyện với Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô mới hủy bỏ hôn ước, mãi mới thoát khỏi biển khổ, còn tìm đối tượng gì chứ? Đừng nghe lời Yến Đại Bảo, cô nói xem, bình thường tôi không có việc gì ra ngoài tìm cô uống rượu, nói chuyện về cuộc sống và lý tưởng, có phải rất tốt không? Tự nhiên lại muốn tự chịu tội, nhất định phải tìm một vị hôn phu.”

Cung Ngũ buồn bã: “Mục tiêu của đời tôi chính là tìm một người bạn trai vừa có tiền vừa đẹp trai. Tôi không tìm thì cũng sẽ không có chuyện người đó từ trên trời rơi xuống được. Mẹ tôi đưa tôi đến chỗ ba tôi cũng là vì hi vọng tôi có thể gả cho một người tốt.”

Lý Tư Không nhìn cô cười nói: “Mục tiêu này rất tốt.”

Yến Đại Bảo ngồi đằng sau buồn bực, cô cố nhịn, lát nữa sẽ đi tìm anh Bánh Bao mách tội.

Ba người vừa đấu khẩu vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Kiến trúc của Tuyệt Địa không hoa lệ như Hoàng Triều mà giống như một con dã thú màu đen đang phủ phục, thể hiện được sự mạnh mẽ độc nhất vô nhị của chủ sở hữu.

Cung Ngũ kinh ngạc: “Đẹp quá!”

Yến Đại Bảo đứng bên cạnh cô: “Hình như được tu sửa lại rồi, lâu lắm rồi tớ chưa đến.”

Lý Tư Không đưa hai người vào. Người ở cửa thấy Lý Tư Không đến, lập tức đứng thẳng: “Cậu Hai!”

Lý Tư Không phất tay: “Không được nói cho anh tôi biết.”

Người đó mím môi.

Yến Đại Bảo nghe thấy, quay đầu trừng anh ta một cái rồi đi thẳng vào trong.

Con gái của Yến Hồi đại giá quang lâm, mọi người đều đến chào hỏi: “Cô Yến!”

Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Bánh Bao đâu?”

Lý Tư Không vội vàng chạy tới: “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo vênh mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ngẩng cao: “Tớ nhớ anh Bánh Bao rồi. Tiểu Ngũ, cậu với anh Màn Thầu đi ăn cơm trước, tớ đi tìm anh Bánh Bao xong sẽ quay lại.”

Lý Tư Không: “Yến Đại Bảo, lần sau em tìm anh trai anh được không?”

“Không được! Em muốn gặp ngay bây giờ.”

“Em có muốn anh mời khách nữa không?” Lý Tư Không trừng mắt.

Yến Đại Bảo trả lời: “Em cũng đã đến Tuyệt Địa rồi, anh Bánh Bao mời cũng giống nhau thôi.”

Cung Ngũ giục: “Yến Đại Bảo muốn đi tìm người thì để cậu ấy đi, tôi muốn xem chỗ này có thứ gì vừa đắt vừa ngon.”

Không còn cách nào khác, Lý Tư Không đành đi cùng cô trước, còn Yến Đại Bảo chạy đi gõ cửa phòng Lý Nhất Địch.

“Vào đi.”

Yến Đại Bảo mở cửa: “Anh Bánh Bao!”

Lý Nhất Địch đứng dậy đón: “Đại Bảo? Sao em lại đến đây? Đi một mình à?” Rồi kéo ôm cô vào lòng: “Bảo Bảo ngoan lắm!”

Yến Đại Bảo đẩy anh ra: “Em đi cùng với anh Màn Thầu, anh ấy nói mời em với Tiểu Ngũ ăn cơm.”

Lý Nhất Địch nhíu mày: “Nó mời khách? Giờ nó ở đâu?”

Yến Đại Bảo vừa nghe câu này, lập tức ủy khuất kể tội: “Anh Bánh Bao, anh Màn Thầu bắt nạt em!”

“Dám bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta. Đi, anh Bánh Bao giúp em xả giận.”

Yến Đại Bảo vội vàng kéo tay Lý Nhất Địch, hùng hổ đi tìm Lý Tư Không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.