Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 13




Rất nhanh điện thoại của Yến Đại Bảo nhận được tin nhắn trả lời: “Xoa đầu Đại Bảo, không sao đâu!”

Lý Tư Không và Cung Ngũ ngồi đằng trước vẫn đang đấu khẩu, Yến Đại Bảo ngồi đằng sau nhíu mày. Anh Màn Thầu quá đáng ghét! Vì sao lại muốn tranh giành Tiểu Ngũ với anh trai cô chứ?

Kỹ thuật lái xe của Lý Tư Không rất tốt, do Cung Ngũ ngồi bên cạnh liên tục kêu lên không được chạy nhanh như vậy nên Lý Tư Không thật sự không dám lái nhanh, chủ yếu là đằng sau vẫn còn có Yến Đại Bảo. Yến Hồi lái xe nhanh như máy bay cũng không ai dám nói gì, nhưng xe mà Yến Đại Bảo ngồi ai dám lái nhanh, ông sẽ dám chặt đầu người đó.

Xe đến trước cửa Hoàng Triều, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo xuống xe trước, Lý Tư Không đi đỗ xe. Hai người thảo luận phải ăn món gì, Cung Ngũ nghĩ một chút rồi nói: “Cái gì đắt thì chúng ta gọi cái đó, không quan tâm có ngon hay không, chỉ cần đắt là được!”

Yến Đại Bảo ngây ngốc: “Cậu không muốn gọi món cậu thích ăn sao?”

Mặt Cung Ngũ nghiêm túc: “Chỉ cần là món đắt thì tớ đều thích.”

“Tiểu Ngũ, cậu không hề kén ăn, tớ rất ngưỡng mộ cậu!”

Cung Ngũ vỗ vai cô: “Yến Đại Bảo, đây là tuyệt chiêu để làm thịt người, cậu phải ghi nhớ trong lòng.”

Yến Đại Bảo dùng sức gật đầu: “Được!”

Lúc Lý Tư Không đến, hai cô nhóc vẫn đang chụm đầu nói chuyện. Anh ta khoác vai Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, có phải cô đang bàn với Đại Bảo xem làm thế nào mới làm thịt được tôi?”

Cung Ngũ bị đè thiếu chút nữa ngã xuống: “Anh không biết mình béo à? Tôi thì nhỏ bé như thế này!”

Mắt Lý Tư Không suýt nữa thì rớt ra ngoài: “Tôi béo?”Anh ta vội vàng giơ tay lên, dùng sức lên cơ cho Cung Ngũ xem: “Cô xem, cô mở to mắt mà xem, là cường tráng đấy biết chưa? Cô nhìn thân hình tuyệt đẹp cùng cơ bắp của tôi, mau xem đây này!”

Cung Ngũ mặt chán ghét nói: “Cũng không phải tôi nói.” Cô chỉ Yến Đại Bảo: “Là anh trai cậu ấy nói.”

Lý Tư Không cắn răng, mặt tức đến đỏ lên, một lúc sau anh ta gõ đầu Cung Ngũ: “Cô là vẹt à? Cô có phải là vẹt không? Anh con bé nói cái gì thì có liên quan gì đến cô? Lại còn dám nói tôi béo? Tôi béo chỗ nào? Cô có tin một tay tôi có thể nhấc cô lên không?”

Yến Đại Bảo vội vàng đứng chắn trước mặt anh ta: “Anh Màn Thầu, không cho phép anh bắt nạt Tiểu Ngũ!”

Lý Tư Không khẽ vỗ đầu Yến Đại Bảo: “Không cho phép anh bắt nạt Tiểu Ngũ, còn em thì cứ bắt nạt anh phải không? Đại Bảo à, anh vẫn luôn tốt với em mà, sao em cứ chống đối anh vậy?”

Yến Đại Bảo kéo cái tay của Lý Tư Không đang vít cổ Cung Ngũ nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh không được làm như vậy với Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ, chúng ta đi bên này.”

Cung Ngũ hung dữ trừng mắt nhìn Lý Tư Không: “Nghe rõ chưa? Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ không khách khí với anh.”

“A, cô không khách khí với tôi? Cô đánh lại tôi hay chửi giỏi hơn tôi?” Lý Tư Không cười.

Cung Ngũ xắn tay áo, cười lạnh: “Tôi không làm gì được, nhưng tôi có thể nhổ bọt vào mặt anh, tôi có thể kì thị anh.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, nhổ nước bọt kì thị anh. Hứ!”

Lý Tư Không ôm đầu: “Tôi đang tự tìm ngược à? Hai con nhóc này ai xứng đáng để tôi mời ăn món đắt đỏ như vậy chứ?”

Hai người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng khiến cho Lý Tư Không tức lộn ruột: “Được rồi, tôi sợ các cô, được chưa? Có ăn không?”

“Đương nhiên là có ăn.”Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng loạt trả lời, nắm tay nhau đi về phía cửa.

Lý Tư Không thở dài, đuổi theo đằng sao.

Hoàng Triều có phân khu, nơi bọn họ tới là chỗ chuyên dùng cơm. Sau khi ngồi vào chỗ, Cung Ngũ quả nhiên nghiêm túc chấp hành nguyên tắc của cô, lúc gọi món trực tiếp hỏi: “Trong menu này, món nào tương đối đắt?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Chọn những món đắt nhất để phối hợp thành một bữa ăn giúp tôi. Anh Màn Thầu, chắc anh sẽ không đau lòng chứ?”

Lý Tư Không chỉ vào mặt mình: “Hai người nhìn mặt tôi xem có cảm nghĩ gì?”

Cung Ngũ không ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái nói: “Cậu Hai, anh rất đẹp trai!”

“Ông đây bây giờ đang đen mặt!”

Yến Đại Bảo cười hahaha: “Đáng đời!”

Nhân lúc Lý Tư Không và Cung Ngũ đấu khẩu, Yến Đại Bảo vội vàng trộm nhắn tin cho anh trai: “Anh, anh Màn Thầu bị Tiểu Ngũ làm thịt rất nhiều tiền!”

Cho dù bây giờ là thời gian ngủ giữa đêm nhưng chỉ vài phút sau, Công tước đại nhân đã trả lời: “Đại Bảo cũng ăn nhiều một chút.”

Yến Đại Bảo mãn nguyện bỏ điện thoại xuống, cuối cùng quyết định để anh trai đi ngủ.

Cung Ngũ vẫn còn đang nói chuyện với phục vụ, phục vụ rất nhẫn nại, giới thiệu tường tận, Lý Tư Không ở bên cạnh vừa nhìn vừa trầm mặc nuốt xuống hai ngụm máu: “Hai người...”

Chọn món xong, Cung Ngũ gập menu lại, có chút phong phạm của thiên kim nhà giàu: “Cứ vậy trước đã, không đủ tôi sẽ gọi thêm.”

Phục vụ cười: “Chỉ có ba người, số thức ăn này chắc chắn đủ rồi.”

Lý Tư Không nhìn Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô đói ba ngày chưa ăn cơm sao? Hôm nay cô gọi nhiều như vậy, nếu như cô ăn không hết thì cô phải đóng gói mang về.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được, nếu ăn không hết tôi và Yến Đại Bảo sẽ đóng hộp mang về kí túc ăn.”

Yến Đại Bảo thấy Lý Tư Không bị tức đến nghẹn, lại cười hahaha ở bên cạnh.

Thương hiệu của Hoàng Triều vốn đắt, lúc Cung Ngũ gọi đồ không quan tâm, ăn cũng không quan tâm, còn khen: “Mùi vị không tệ!”

Yến Đại Bảo đắc ý: “Ba mình rất coi trọng việc ăn uống, làm không ngon ông ấy sẽ tức giận, vì vậy mọi người đều nghĩ cách nấu ăn ngon hơn, ba vui thì sẽ cho thêm tiền boa.”

Cung Ngũ bĩu môi: “Có tiền đúng là tùy hứng.”

Lý Tư Không nhếch mắt: “Ai bảo cô nghèo chứ?”

“Tôi nghèo cũng không ăn gạo của nhà anh, liên quan gì đến anh?”

“Cô bây giờ không phải đang ăn của nhà tôi sao?”

Cung Ngũ cười: “Đây là do người nào đó thiếu đạo đức nói mời khách xong chạy mất, giờ phải lấy công chuộc tội mời ăn. Buổi tối vẫn còn một bữa nữa, phải gọi món thật đắt.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

“Đồ keo kiệt!” Lý Tư Không nổi cáu: “Cô nói xem, cuộc đời cô ngoài yêu tiền thì còn yêu gì nữa?”

Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, sợ cô tức giận, nhưng Cung Ngũ vừa ăn vừa nói: “Yêu trai đẹp.”

Yến Đại Bảo vội vàng bổ sung thêm một câu: “Anh tớ chính là trai đẹp!” Cô ngừng một chút lại nói: “Ngón tay anh tớ còn dài nữa. Phải không Tiểu Ngũ?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy!”

Lý Tư Không nhìn hai cô kẻ hát người khen hay, sau đó vươn bàn tay mình đến trước mặt Cung Ngũ, hỏi: “Có dài không? Cô nói xem có dài không?”

Cung Ngũ nhìn một rồi chép miệng: “Cũng tạm.”

Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Tiểu Ngũ, tay anh tớ đẹp hơn, trắng hơn tay anh Màn Thầu. Tay anh Màn Thầu đen.”

“Cái gì đen?” Lý Tư Không vỗ bàn: “Đây là màu lúa mạch có biết không, đây gọi là manly có hiểu không? Trắng chính là tiểu bạch kiểm!” Anh ta vỗ đầu Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô tự mình nói xem, cái tên vị hôn phu tiểu bạch kiểm kia của cô tốt hơn tôi chỗ nào?”

“Anh ấy trắng còn anh đen.”

Lý Tư Không giật khóe mắt: “Lương tâm của cô bị chó tha rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.