Cá Dưới Băng

Chương 4: Ca ca hắn là y quan cầm thú (4)




Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn từ chối nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô đã nhớ tới lúc này cô không phải Tần Chỉ Ái, mà là Lương Đậu Khấu.

Thẻ ngân hàng này là Cố Dư Sinh cho Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu là vợ hợp pháp của hắn, hắn cho cô tiền cũng là chuyện đương nhiên, cô không thể từ chối không nhận được.

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái nuốt xuống những lời trong bụng, từ từ đưa tay nhận thẻ, suy nghĩ một chút lại nói: "Cảm ơn"

Cố Dư Sinh nhìn cô nhận thẻ, không nói gì nữa, gấp bóp tiền lại, lại nhét bóp tiền vào túi.

Tần Chỉ Ái không nói gì, rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc thẻ trong tay.

Sao hắn lại đưa thẻ cho cô? Là ý của ông, hay là...

Không phải, tám năm trước, hắn không thích cô, tám năm sau, cô có bản lĩnh gì mà khiến hắn thích cô?

Quên đi, nghĩ nhiều quá cũng vô dụng, đây là chuyện của hắn và Lương Đậu Khấu, không quan hệ gì với cô, bất quá cô chỉ là vật thay thế, giống như thẻ ngân hàng này mặc dù lúc này đang nằm trong tay cô nhưng cô một hào cũng không có tư cách dùng.

Cố Dư Sinh sửa sang lại âu phục nhăn nheo do móc bóp tiền trong túi, lúc hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nhìn thẻ của Tần Chỉ Ái.

Hắn không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, thế nhưng từ tư thái bên trong của cô, có thể thấy được trong lòng cô đang có một tâm sự nặng nề.

Đêm đó lúc hắn rời khỏi biệt thự, tâm tình của cô không tốt, quản gia nói mấy ngày nay cô đều ngẩng người ngồi ở nhà…

Hắn nhớ buổi sáng hôm đó trước khi hắn đi làm, cô còn không có chuyện gì, sau khi về nhà, quản gia lại nói cho hắn biết cô hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đến thư phòng, gặp lại cô đã có chuyện... Chẳng lẽ buổi tối hôm ấy khi ra ngoài ăn cơm cùng bạn đã xảy ra chuyện gì không vui?

Trong đầu Cố Dư Sinh tái diễn sự việc một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được kết quả, liền đơn giản mở miệng hỏi: "Đêm đó đi ra ngoài ăn cơm, có phải em đã gặp chuyện gì không vui không?"

Cố Dư Sinh đột ngột hỏi như vậy làm Tần Chỉ Ái không hiểu hắn muốn hỏi đêm nào, mơ hồ ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Dư Sinh hiểu được sự mơ hồ trong mắt cô, nhớ lại một lúc liền cho Tần Chỉ Ái một khoảng thời gian chính xác: "Là ngày thứ ba."

Ngừng một chút, hắn lại giải thích tỉ mỉ hơn: "Là ngày anh đi làm sớm đó."

Tần Chỉ Ái hiểu được ngày đó là ngày nào rồi.

Ngày đó là do hắn mà tâm tình của cô mới không tốt, nhưng lúc này cô là Lương Đậu Khấu, sao có thể nói cho hắn biết lý do đây, vì vậy chỉ có thể "Ừ" một tiếng.

"Là bởi vì một ai đó sao?" Cố Dư Sinh tiếp tục suy đoán.

Đúng thật là vì một người mà không vui, chỉ có điều người kia lại chính là hắn... Tần Chỉ Ái lại nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Sau đó Cố Dư Sinh liền nghĩ đến lúc hắn dẫn cô dự dạ hội, cảnh tượng cô bị một đám đàn bà bắt nạt, nhất thời đáy lòng liền nổi giận: "Lại có người bắt nạt em phải không?"

Kỳ thật cũng không tính là bắt nạt, nhưng Tần Chỉ Ái lại muốn đem chuyện này dẹp qua một bên, lại "Ừ" lần nữa.

Quả nhiên là đúng như hắn nghĩ sao? Lần trước còn có hắn cô mới không bị người khác đánh, lần này thì sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.