Cả Đời

Chương 2: Vậy thì đi Việt Nam thôi




Hắn cố trấn tỉnh lại, đem y phục của hai người hong khô kỹ càng, sau đó cũng ngồi lên trên áo lông, duỗi cánh tay ra muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Sính Đình lại thoát ra cánh tay của hắn nhích người ngồi về phía bên kia, con ngươi hắn đen như nước sơn yên lặng nhìn khuôn mặt tinh xảo động lòng người của nàng, tay lại nhanh như chớp đem nàng ôm vào trong ngực, thấy nàng lại muốn giãy giụa, hắn thở dài nói: “Đừng động y phục sẽ rớt! Nghe ta giải thích được không? Ta ôm nàng mới không lạnh có phải hay không?” Thật ra lúc này trong động rất ấm áp, nhưng mà hắn muốn chăm sóc nàng, không ôm nàng chi bằng trực tiếp giết chết hắn cho xong.

Thấy Sính Đình quả nhiên khẩn trương lôi kéo áo choàng, hắn có chút xảo huyệt nhếch môi mỉm cười thắng lợi: “Chỉ cần nàng tin tưởng ta là tốt rồi! Ta nói cưới nàng thì nhất định sẽ cưới nàng.” Vẻ mặt hắn sung sướng nhìn Sính Đình, thấy đôi mắt sáng của nàng uyển chuyển, song yên như lửa, không nhịn được vuốt ve gương mặt trơn mềm của nàng, trong ánh mắt đều là Tự Thủy Nhu Tình.

Củi bốc cháy phát ra tiếng nổ tất tất, Sính Đình tựa vào trong lòng ngực kiên cố nóng như lửa của hắn, kéo chặt y phục trầm mặc không nói. Hắn là hậu duệ thiên hoàng vô cùng cao quý, tất nhiên nàng không có mơ tưởng nhiều như vậy, coi như nàng có lòng tin gả cho hắn, An vương phi sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa thân phận thứ nữ của nàng nhất định sẽ làm cho người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Giống như Đỗ ma ma nói, có lẽ hiện tại hắn thích nàng đi! Nhưng sau này thì thế nào? Hắn bẩm sinh cao quý, dung mạo tuấn mỹ, nhất định có rất nhiều nữ nhân đối với hắn đầu hoài tống báo, nàng lấy cái gì để tranh cùng bọn họ?

Hiên Viên Húc kéo bàn tay non mịn như măng mùa xuân của nàng, đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía, im lặng để cho nàng suy nghĩ, nhưng thời gian nàng suy nghĩ không khỏi quá dài, làm cho hắn hơi để ý, tin tưởng hắn khó khăn như vậy sao? Hắn nâng cằm hơi nhọn của nàng lên, trầm giọng nói: “Phải suy nghĩ lâu như vậy sao?”

Sính Đình không khỏi có chút nóng nảy, tâm tình thế nào cũng không bình tĩnh được. Đạo là vô duyên chứ cưỡng cầu, thật ra nàng rất tán thành lời nói của An vương phi, hắn xứng đáng với nữ tử tốt đẹp hơn. Nghĩ đến đây, nàng điều chỉnh sắc mặt, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Chúng ta thật sự không thích hợp! Thậm chí ta cũng không biết tại sao ngài lại muốn cưới ta?”

Đôi mắt Hiên viên Húc sâu thẳm lành lạnh chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt, cũng từng câu từng chữ hỏi: “Chúng ta không thích hợp! Không thích hợp chỗ nào?” Coi như không thích hợp, hắn cũng muốn đưa bọn họ biến thành một đôi trời sinh làm cho người ta hâm mộ nhất, trên đất một đôi!

Sính Đình đón nhận ánh mắt ẩn chứa lửa giận của hắn, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Ngài xứng đáng với một cô gái tốt hơn, hơn nữa ngài thích mà không có lý do, ta không biết ngài yêu thích ta ở điểm nào, người khác nói cũng không sai! Cha mẹ ta mất sớm, không có ai dạy dỗ ta, nữ công ta không có bản lĩnh, càng không cần phải nói tới ngâm thơ đối kháng, xuất khẩu thành văn.” Sính Đình nhãn nại giúp hắn phân tích nguyên nhân không thích hợp, càng về sau nàng càng ảm đạm cúi thấp mặt, âm thanh càng ngày càng thấp.

Còn có một nguyên nhân mà nàng không nói ra, cửa nhà quyền quý vào sâu như biển, thế giới con cháu hoàng thất của bọn họ quá phức tạp, chuyện xấu bên người thực sự quá nhiều, nàng không muốn bị cuốn vào cuộc sống làm người ta đau đầu như vậy.

Hiên Viên Húc trầm mặt xuống nhìn nàng một hồi lâu, mày kiếm khẽ nhếch, mặt không biểu cảm nói: “Tại sao ta nghe xong lại thấy không phải là nàng không xứng với ta mà giống như là nàng ghét bỏ ta, nàng cảm thấy ta quấy rầy cuộc sống của nàng?”

Sính Đình không dám nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của hắn, cúi đầu cẩn thận cân nhắc cách dùng từ, vẫn cảm thấy có chút khó mở miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngài bởi vì…bởi vì lần trước…Chuyện, cảm thấy phải có trách nhiệm đối với ta, đại khái không cần nghĩ như vậy…Ta cũng không có tổn thất gì…” Một đoạn văn nàng nói lắp ba lắp bắp, lời không thành câu, thậm chí sau cùng cũng không thể nói được gì.

"Hả? Không có tổn thất gì phải không?" Hiên Viên Húc ngẩng đầu cười, lộ ra xương quai xanh cùng lòng ngực mê người, khuôn mặt đẹp đẽ xuất trần càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Môi của hắn như có như không đảo qua bên tai của Sính Đình, “Vậy nếu như nàng bị tổn thất lớn thì sẽ để cho ta chịu trách nhiệm có phải hay không?” Tiếng nói vừa dứt, hắn đã ấn Sính Đình ngã xuống áo khoác lông. Cả ngày lẫn đêm, hắn vì nàng mà nóng ruột nóng gan, nàng lại nói bọn họ không thích hợp. thích chính là thích, tất cả cũng chỉ là thích, hắn làm sao biết được thích điểm nào nhất, chỉ biết là nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười, từng chữ từng câu giống như đã mọc rễ ở trong lòng của hắn. Nói ra tới như vậy còn được gọi là thích không? Nữ công ở trong vương phủ của hắn còn thiếu tú nương sao? Ngâm thơ đối kháng, xuất khẩu thành văn đó là trạng nguyên có được hay không?

Sính Đình nghĩ đến ngoài sơn động có người canh giữ, sợ hãi không dám kêu lên, chỉ có thể khẽ giùng giằng. Hiên Viên Húc thấy nàng giãy giụa như vậy hơi buông lỏng ra một chút, nàng vội vã muốn đứng dậy, ai ngờ hắn một tay kéo lấy áo khoác trên người nàng, trong nháy mắt, hai ngọn núi trắng như tuyết liền phơi bày trước mắt Hiên Viên Húc.

“Ha! Thật đẹp!” Hắn hít một hơi thật sâu, con ngươi vốn trong trẻo lạnh lùng như hàn băng giờ phút này tất cả đều là kinh diễm cùng tán thưởng. Sính Đình sợ tới mức một câu cũng không nói ra được, chỉ muốn đem áo choàng bị buông lỏng kéo lên che kín thân thể.

Hiên Viên Húc mới không cho thời gian nàng sửa sang lại, một tay bắt lấy hai cổ tay của nàng, kéo cao, đặt lên đỉnh đầu của nàng, cặp mắt đen kịt nhìn chằm chằm đôi thỏ ngọc xinh đẹp, hơi thở dần dần thô gấp, có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng trong cổ họng của hắn.

Sính Đình quá sợ hãi, kịch liệt giãy giụa, lòng liên tiếp trầm xuống nhưng cũng biết sự tình nghiêm trọng, lúc này sợ là hắn lại muốn nổi điên lên rồi. Nhưng nàng vừa động một tý, thì cơ thể nhỏ xinh không mảnh vải cũng hơi rung rung, vòng eo tinh tế mượt mà càng làm cho người ta mê muội, đùi ngọc trắng nõn cũng từ áo khoác trượt ra ngoài. Hoạt sắc sinh hương cám dỗ làm cho huyết mạch cả người Hiên Viên Húc căng phồng, lý trí dường như đã sụp đổ, ngón tay đưa về phía áo khoác còn vướn ngang eo của nàng, che khuất nơi thần bí dụ người nhất…

"Không cần. . . . . . Van cầu ngài! Không…Không nên như vậy." Hai mắt Sính Đình đẫm lệ thấp giọng cầu xin hắn, hai cổ tay thon dài của nàng giãy giụa không thoát, chỉ có thể vô lực lắc đầu, mái tóc dài xinh đẹp cũng theo đó nhảy múa. Bộ dáng mị hoặc này của nàng cực kỳ giống công chúa bị hiến trên tế đàn, chỉ càng thêm kích thích nam nhân bất chấp tất cả muốn có được nàng.

Toàn thân Hiên Viên Húc bốc hỏa, không suy nghĩ tháo xuống áo choàng vướng bận, Sính Đình cố gắng nới lỏng một chút, bất quá nàng yên tâm quá sớm, thân hình tráng kiện thon dài của hắn lập tức phủ lên thân thể mềm mại của nàng, sợ nàng không thể chịu đựng sức nặng của hắn, hắn khẽ nâng thân mình, đem hai chân hơi nhấc lên, liền mở miệng hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át mà hắn mong nhớ đã lâu.

Gương mặt tuyệt mỹ của Sính Đình đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, lúc này cũng bất chấp ngoài động có người, kinh hoảng muốn kêu lên, lại cho hắn cơ hội, hai hàm răng buông lỏng, đầu lưỡi bá đạo của hắn liền vọt đi vào, tiếng la của Sính Đình bị hắn nuốt vào trong miệng hóa thành tiếng ái muội nức nở, mà cái tay kia của hắn cũng trượt trên vòng eo thon nhỏ trơn nhẵn của nàng, sau đó nhanh chóng leo lên phía trên, đến nơi đẹp mắt mà hắn nhìn thấy lúc trước một phen nắm thật chặt.

"Ô! Ô!" Sính Đình không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy xuống, hô hấp trong miệng mũi lúc này đều nồng nặc hơi thở nam tính của hắn.

"Ngoan! Hử? Đừng khóc!" Nơi nào đó trên thân mình Hiên Viên Húc đã sớm buộc chặt phát đau, thân thể phía dưới mềm mại giống như kiệt tác của trời cao, dụ dỗ hắn trầm luân. Mà hắn lại đang tuổi khí huyết phương cương, nam tính hùng vĩ và thú tính đều bị kích thích ra ngoài, làm sao khống chế được nữa, đôi môi nóng rực của hắn dọc theo xương quai xanh tinh xảo của nàng một đường hôn xuống.

"Không cần, ngài không cần như vậy! Buông ta ra." Sính Đình vô ích kháng cự, nũng nịu kêu gào. Bọn người Tiểu Bắc canh giữ ngoài động nghe được tiếng khóc mềm mại của nàng, đều mặt đỏ tai hồng, cả người khô nóng. Lúc trước bên trong động có tiếng vang bọn họ đều nghe được, lúc này cũng chỉ lặng lẽ đứng cách xa cửa động một chút, để tránh phá hư chuyện tốt của thế tử gia.

Hiên Viên Húc nghe được tiếng khóc của Sính Đình, đầu óc thoáng thanh tỉnh một chút, nghĩ đến nàng còn nhỏ tuổi, đối với nàng như vậy cũng có chút đáng thương. Nhưng một bộ phận trên thân thể hắn đã sớm rung động, đã càng băng càng chặc, lúc này mà kêu hắn dừng lại thì đúng là si nhân thuyết mộng, mỹ vị đã dâng đến miệng, người nào có thể để cho hụt mất? Tay của hắn chậm chạp lại kiên định men theo bắp chân bóng loáng hướng về phía bên trong bắp đùi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.