Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã

Chương 4: 4: Chương 3-1




Mặc Viên ngủ một mạch tới tối mới tỉnh dậy, vừa mới mở mắt ra còn chưa kịp định thần thì đã thấy n con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng lập tức hoảng hồn bật dậy như vừa mới gắn một cái lò xo vào mông.





Và đến khi nhìn kĩ lại thì nàng lập tức đen mặt bởi chủ nhân của những ánh mắt không ai khác đó chính là Triệu Mẫn Ly, Kim Vĩnh, Hạ Cữu và thêm một vài tiểu cô nương mặc đồ giống nhau, có lẽ là nha hoàn trong phủ. Nàng trợn mắt nhìn họ.

Mịa nó!!! Mấy cái con người này mỗi lần nàng tỉnh dậy không dọa cho nàng sợ vỡ mật thì không vui à? Có cần phải tạo một khung cảnh hoành tráng như thế không chứ??? Cũng may nàng có một trái tim cực kì trâu bò, nếu không nàng chưa kịp chết dưới mũi kiếm của thích khách thì đã bị đám người vô nhân tính này dọa cho vỡ tim mà chết lâu rồi!!!! -.-

Sau khi bình tĩnh lại nàng định mở miệng nói gì đó thì đã bị Triệu Mẫn Ly nhào qua ôm cứng ngắc khiến đại não vừa mới khai thông lại bị tắc nghẽn thêm lần nữa:

“A… Tiểu Viên ngươi tỉnh rồi…. Thật may quá… Đồ vô lương tâm nhà ngươi ngủ lâu như vậy hại ta lo muốn chết…”

Mặc Viên bị ôm đến ngu người nhưng trong lòng không ngừng gào lên. Đại tỷ à… Ngươi bỏ ta ra đi có được hay không? Ta dù sao cũng là một bệnh nhân, ngươi muốn bóp nát bản đại gia ta hay gì? Có gì dùng lời nói là được rồi, không cần động tay động chân đâu mà!!! Quân tử động khẩu không động thủ mà!!!

Mặc Viên khóe miệng co giật khẽ vỗ vai Triệu Mẫn Ly đang ôm mình: “Này…bình tĩnh…. Trước hết ngươi bỏ ta ra đi có được không? Ngộp thở…”

Triệu Mẫn Ly bấy giờ mới hoàn hồn lại và buông Mặc Viên ra cười xòa: “Xin lỗi… Ta hơi kích động.”

Kim Vĩnh cùng Hạ Cữu thấy Mặc Viên tỉnh lại, không có chỗ nào không ổn, không nói một lời nào, im lặng lui ra chừa lại không gian cho đôi bằng hữu nọ.

Mặc Viên nghe Triệu Mẫn Ly nói vậy liền vờ trưng ra bộ mặt khó ở: “Họ Triệu nhà ngươi không chỉ hơi kích động thôi đâu, mà là quá kích động luôn ấy! Ôm chặt một bệnh nhân như vậy… Muốn bóp chết ta luôn à? Chẳng lẽ ngươi ganh tỵ với sắc đẹp cùng tài năng thiên bẩm của bản đại gia ta nên muốn giết người để trừ mối họa? Ừm….. Khả năng này rất cao nha!”

Triệu Mẫn Ly nhìn con người vừa tỉnh dậy đã không đàng hoàng liền trưng ra bộ mặt khinh bỉ, bẹo má ai đó khinh khỉnh nói: “Ngươi… bớt tự luyến đi cho ta!”

“Tự luyến??? Sai! Sai! Sai! Điều mà ta nói lúc nãy đều là sự thật! Bản đại gia ta đây từ khi sinh ra đã là một người có đầu óc dị bẩm có một không hai, là một nhân vật phong vân oai oai phong phong, hơn nữa còn là một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn nha!” Mặc Viên nghiêng người tránh đi móng vuốt của Triệu Mẫn Ly còn không quên tâng bốc bản thân một phen.

Triệu Mẫn Ly nghe vậy liền mỉa: “Đúng vậy! Người ngu ngốc như ngươi có đầu óc dị bẩm là đúng rồi, đâu có người thứ hai có được cơ chứ! Vả lại nhóc con ham chơi như ngươi có mấy khi ở nhà, toàn đi ra ngoài hóng gió hóng mây… làm nhân vật phong vân là chuẩn rồi! Thêm vào đó, nhan sắc của ngươi hoa nhường nguyệt thẹn cũng đúng thôi, hoa thấy hoa héo, trăng gặp trăng tàn… haha”

Mặc Viên:….

Còn có thể nói chuyện không đây????? Khen nhau một câu thì chết à??? Sao cứ thích vùi dập nhau là nàm thao hề???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.