Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã

Chương 26: 26: Chương 17




Khương Tri ngại ngùng hai gò má nóng bỏng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Lúc này anh vững vàng đỡ lấy cô, người này ngay cả trong giọng nói cũng tràn ngập ý cười.

Khương Tri chợt nhớ, lần đầu tiên hai người hôn môi, Tống Duẫn Hành kìm nén, lúc đó anh nói thật lòng.

Hôn em tới chân mềm nhũn.

Cô vợ nhỏ mặt đỏ bừng bừng, Tống Duẫn Hành không nỡ trêu chọc cô nữa, bế ngang cô lên rời khỏi phòng thay đồ.

Nghĩ đến nụ hôn hung hăng của anh vừa rồi, môi như bị cắn nuốt vậy, cảm giác đau tê dại vẫn còn lưu lại rất kì lạ.

Khương Tri vừa thẹn vừa giận đấm lên vai anh: "Lần sau nhẹ chút."

Ánh mắt Tống Duẫn Hành thâm trầm nhìn cô, yết hầu chuyển động, bật ra một tiếng cười: "Được, lần sau sẽ nhẹ nhàng một chút."

Nói tới lần sau, ý cười trong mắt người nào đó càng đậm hơn, Khương Tri cúi đầu vùi vào lồng ngực anh, không tiếp tục nói chuyện nữa.

-

Trước khi xuất phát, thợ trang điểm chuẩn bị cho Khương Tri phong cách thật trang nhã, Tống Duẫn Hành chờ bên cạnh, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của vợ mình, bình tĩnh một lát, khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự khó chịu.

Cô gái nhỏ bình thường chưa bao giờ trang điểm, vì trời sinh đã quyến rũ, không cần tô điểm quá nhiều, nhưng lúc này trang điểm lên lại không giống với vẻ trong sáng thanh thuần thường ngày, mà càng thêm quyến rũ động lòng người, đặc biệt là bờ môi hồng hào lấp lánh, luôn cảm thấy có cảm giác vô cùng mê hoặc.

Tống Duẫn Hành mím môi, nội tâm ngày càng lạnh lẽo, hiện tại chỉ muốn giấu cô đi, không cho ai xem.

Đối diện với tầm mắt không rõ tâm tình của người nào đó, Khương Tri bị anh nhìn chằm chằm tới sợ hãi, còn tưởng rằng mình trang điểm xấu quá, liền nhấc váy dè dặt đi tới, nghiêng đầu nhìn anh: "Có phải nhìn không đẹp không?"

Đôi mắt hạnh của cô khẽ chuyển động, hàng mi dài không cần trang điểm cầu kì chớp chớp, Tống Duẫn Hành buồn buồn, khuôn mặt cau có, nắm tay vợ mình chậm rãi nói: "Lần đầu tiên thấy dáng vẻ trang điểm của em."

Anh dừng một chút, đôi mắt đen có ánh sáng lóe lên, "Váy trắng rất quyến rũ."

Khương Tri vui vẻ, cười ngại ngùng.

Tống Duẫn Hành cúi người, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: "Đi cùng anh rất xứng đôi."

Người đàn ông trước mặt mặc một thân lễ phục đen, dáng người cao lớn hiên ngang, phong thái tuấn dật, phối hợp với lễ phục trắng của Khương Tri, trông như một đôi vợ chồng mới cưới.

-

Hai người lên xe, Tống Duẫn Hành thấy Khương Tri mặc váy không tiện, dứt khoát bế ngang cô lên, Khương Tri sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, khẽ kêu lên, "Cẩn thận một chút."

Tống Duẫn Hành cúi đầu, thấy cô cẩn thận từng chút một, như sợ làm nhàu âu phục của anh, dù sao cũng đã trang điểm rồi. Anh không nhịn được bật cười, "Chờ chúng ta kết hôn, em cứ mặc thế này đi."

Anh hơi cúi người, giọng nói nghiêm túc hiếm có, Khương Tri đang ngước mắt lên, tầm mắt ngây ngốc dừng trên chiếc cằm cương nghị của anh, nhịp tim như ngừng lại trong nháy mắt.

Tương lai của hai người, phát ra từ trong miệng anh nghe rất tự nhiên, "sau này"của bọn họ đều nằm trong kế hoạch của anh. Chỉ cần nghĩ tới đây, trái tim Khương Tri đã bị một loại tâm trạng nào đó lấp kín, toàn bộ khoang ngực đều ấm áp, như mật ngọt giữa mùa đông, khiến cô không kìm được vui mừng.

-

Buổi đấu giá từ thiện này do Tống thị chủ trì, mới rất nhiều ngôi sao hàng đầu trong làng giải trí, phóng viên chính trị và phóng viên giải trí đều kéo tới không ít. Vị đại thần trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, tài sản hùng hậu không cần phải nói, giá trị nhan sắc lại còn vô cùng cao, mức độ quan tâm có thể so với nam thần tuyến một trong làng giải trí.

Tới tham gia buổi đấu giá hầu hết là những nhân vật có máu mặt ở thủ đô, chủ yếu là quen biết với Tống Duẫn Hành.

Khi thấy Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri xuất hiện, cả hội trường đều nhìn về phía hai người.

Người đàn ông một thân âu phục đen, ngũ quan tinh tế, từng cử chỉ đều mang theo dáng vẻ cao ngạo trời sinh. Bạn gái anh có chút lạ mặt, tuổi không lớn lắm, ngũ quan thanh lệ nhã nhặn.

Cả một đám đông chú ý tới Khương Tri, trong mắt hiện lên vẻ đánh giá, thì thầm bàn tán.

"Bạn gái của Tống tổng là ai vậy? Sao trước nay chưa từng thấy?"

"Tôi đoán là tiểu minh tinh nào đó ở tuyến ba, cũng không biết tại sao Tống thiếu lại coi trọng cô ta, cứ cho là xinh đẹp chút đi, dáng người còn không chuẩn bằng tôi."

"Cô gái này nhìn qua có vẻ còn nhỏ tuổi, cũng không biết tại sao lại quyến rũ được Tống tổng."

"Ai biết được, bây giờ mấy cô gái trẻ lại chính là điểm yếu của đàn ông."

Có lẽ là nghe được lời bàn tán của những người xung quanh, đôi môi của Tống Duẫn Hành mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt đen cuộn trào sự lạnh nhạt, ánh mắt âm thầm đảo một vòng, mọi người lập tức im lặng.

Khương Tri kéo anh, những câu nói kia lọt vào tai cô không thiếu một chữ nào, cô bất giác siết chặt khuỷu tay anh.

Cơ thể nhỏ bé của cô căng thẳng, sống lưng cứng ngắc, trái tim cũng treo lơ lửng. Tống Duẫn Hành cầm bàn tay lạnh lẽo của cô tựa như an ủi, tầm mắt dừng trên người Khương Tri, ánh mắt kiên định và dịu dàng.

Những phóng viên kia đang trực chờ ở đằng xa, lúc này như bắt được tiêu điểm, lập tức dồn dập lao tới.

Thư ký chắn trước mặt sếp, lễ phép khách khí ngăn cản những phóng viên kia, vẻ mặt Tống Duẫn Hành không vui che chở cho Khương Tri, đề phòng cô bị người khác chạm phải.

Từ lúc Tống Duẫn Hành tiến vào, một đám phóng viên không kìm được, lúc này đã vây kín lấy hai người, một số phóng viên giải trí không sợ chết còn dám cả gan đặt câu hỏi.

"Tống tổng, tin đồn trước kia của ngài và ngôi sao Ngô Na Na có phải là thật không?"

"Tống tổng, ngôi sao Phương Tiêu bị phong sát, chuyện này có liên quan tới ngài không?"

"Tống tổng, người bên cạnh ngài có phải là nghệ sĩ của công ty không?"

Phóng viên dồn dập chèn ép phá tan sự ngăn cản của thư ký, hướng micro đến trước mặt Tống Duẫn Hành. Nhìn một đám người vây lấy bọn họ, Tống Duẫn Hành che chở cho Khương Tri, mặt không đổi sắc lướt quanh một vòng, ánh mắt sắc lạnh, không mang theo một chút ý cười nào.

Ánh mắt của anh thâm trầm nhìn về phía phóng viên dám suy đoán thân phận của Khương Tri, anh lạnh giọng nói với một đám người xung quanh: "Người bên cạnh tôi chính là vị hôn thê của tôi, hi vọng các người nhớ kỹ."

Vừa dứt lời, lập tức khiến đám đông xôn xao, quần chúng vây xem mặt mày kinh ngạc nhìn về phía cô gái bên cạnh Tống thiếu.

Cô gái này có ngoại hình giống như vẫn còn là học sinh, không ngờ cô không chỉ là bạn gái của Tống thiếu mà lại còn là vợ chưa cưới của anh.

Khương Tri đoán được sẽ phải đối mặt với những điều này, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe câu nói của Tống Duẫn Hành, lòng cô như bị ai đó gõ mạnh một cái, cả người chấn động.

Tống Duẫn Hành dừng một chút, nhìn mấy phóng viên trước mắt, nét mặt bình thản nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa vẻ tàn nhẫn, "Nhắc tới những scandal kia, mấy người là phóng viên của báo nào?"

Người đàn ông trước mặt lười nhác nhíu mà, khóe môi mỏng cong lên, đôi mắt nheo lại lộ ra tia sắc lạnh.

Lời vừa dứt, những phóng viên vừa đặt câu hỏi nhất thời im bặt, nét mặt có chút hoảng hốt liếc mắt nhìn nhau, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tống Duẫn Hành, trái tim treo lơ lửng giữa không trung.

Không đợi đám phóng viên kịp nói thêm điều gì, thư ký đã nhanh chóng đưa theo một nhóm vệ sĩ chạy tới, không nói hai lời lập tức đuổi hết đám phóng viên kia ra ngoài.

Nhìn đám phóng viên nói lung tung kia bị "mời" ra khỏi hội trường, cả hội trường vốn đang xôn xao lập tức yên tĩnh lại trong nháy mắt, mọi người ngậm miệng, không dám thở mạnh.

Hồi lâu Khương Tri mới lấy lại tinh thần, cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh. Người bên cạnh cao hơn cô rất nhiều, lúc này khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng cao ngạo. Nhận thấy cô đang quan sát mình, sự sắc bén trong ánh mắt anh lập tức hóa thành dịu dàng, bàn tay to lớn dùng sức siết chặt tay cô.

Mãi cho tới khi hai người ngồi vào chỗ, từ đầu tới cuối ánh mắt của những người xung quanh vẫn không hề rời khỏi. Khương Tri có chút đau đầu, nhưng cô đã không còn bận tâm đến những người khác nữa, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Tống Duẫn Hành: Cô ấy chính là vị hôn thê của tôi.

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều im lặng, cũng khiến cô có dũng khí để đối diện trực tiếp với những người khác, vỗ về tất cả sự bất an trong lòng cô.

Khương Tỉ thầm nghĩ, người này còn chưa cầu hôn cô đâu đấy. Đợi tới khi hai người ngồi vào chỗ, cô mới kéo ống tay áo của anh, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trở nên nghiêm túc, "Anh vẫn chưa cầu hôn em, em không đồng ý."

Khương Tri thì thầm, sợ bị người ta nghe thấy. Tống Duẫn Hành ghé sát về phía cô mới nghe rõ những lời oán giận dịu dàng này.

Anh thấp giọng cười khẽ, ngón tay cảm nhận mái tóc mềm mại của cô, "Không đồng ý cũng được, có anh ở đây, anh xem ai dám cưới em."

Khương Tri mím môi, nhìn người đối diện mặt dày cười cười, quả nhiên ban nãy cô đã nhìn nhầm rồi, mọi thời khắc tên này đều có cái đuôi sói ẩn giấu mà.

-

Hai người ngồi vào chỗ không lâu, một người đàn ông trung niên dẫn theo vợ mình đi tới, ông ta nhìn xung quanh đám đông hồi lâu, lúc liếc thấy Tống Duẫn Hành thì ánh mắt sáng lên, dắt vợ chạy qua bên này.

Ông ta đi tới trước mặt Tống Duẫn Hành, vẻ mặt cười cười xun xoe như chân chó, vừa nhìn đã biết là có chuyện gì đó muốn cầu xin.

Người đi tới chính là Trịnh Nghiệp Lâm, thương nhân bất động sản có chút danh tiếng ở thủ đô. Mấy năm trước đầu tư thất bại, mới đổi nghề sang làm xây dựng. Trước đây Tống Duẫn Hành từng hợp tác với người này một lần, nhưng ông ta quá ham cái lợi nhỏ trước mắt, không chỉ ăn bớt nguyên vật liệu mà còn dám tự ý tham ô công quỹ làm của riêng.

Trịnh Nghiệp Lâm khiêm nhường cúi người, vội vàng đưa tay muốn bắt tay với Tống Duẫn Hành, "Tống thiếu, lão Trịnh rất vui được gặp ngài!"

Mấy ngày nay, Trịnh Nghiệp Lâm vì chuyện đầu tư mà gần như đã chạy tới mức gãy chân, mò tới Tống thị không dưới năm lần. Nhưng Tống thị vẫn không tỏ rõ thái độ, ông ta tới mấy lần đều không gặp được Tống Duẫn Hành.

Buổi đấu giá từ thiện lần này, ông ta lại nhận được thư mời, đúng là trời không bắt ông ta uổng phí thời gian, lần này thật sự gặp được Tống tổng rồi.

So với dáng vẻ khúm núm của Trịnh Nghiệp Lâm, Tống Duẫn Hành lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế như bề trên, lúc này hơi liếc mắt lên, không hề hé môi mà chỉ ừ một tiếng, đương nhiên cũng chẳng có ý định bắt tay ông ta.

Trịnh Nghiệp Lâm bị thờ ơ cũng không hề thấy lúng túng, ông ta cười rạng rỡ thu tay về, còn muốn cố gắng làm thân với Tống thiếu. Ông ta liếc thấy Khương Tri, mỉm cười nói: "Vị tiểu thư này trời sinh quyến rũ, quả thật là xứng đôi với ngài."

Tống Duẫn Hành lười nhác hừ một tiếng: "Còn cần ông phải nói à?"

Anh không hề nể nang mặt mũi mà nói thẳng, lần này nụ cười trên mặt Trịnh Nghiệp Lâm có chút cứng ngắc, sắc mắt ông ta lúc xanh lúc trắng, trên trán đã phủ kín một lớp mồ hôi.

Người vợ bên cạnh ông ta sớm đã chú ý tới thái độ xem thường trong mắt Tống thiếu, vì không muốn chồng quá mất thể diện, bà ta vội vàng tiến lên giảng hòa, giọng ôn hòa nói: "Tống thiếu là một nhân tài, cùng với vị tiểu thư đây đúng là kim đồng ngọc nữ."

Người vợ khéo léo khiêm nhường nói, Tống Duẫn Hành nhíu mày, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt của bà ta. Ngũ quan của Ngô Chi Viện hiền lành nhã nhặn, trang điểm tinh tế mà trẻ trung, khí chất toát ra trên người bà ta không hề thua kém những người trẻ tuổi, nụ cười trên khuôn mặt lúc này hết sức trang nhã.

Đáng tiếc, người phụ nữ này lại là tiểu tam, có người nói đẳng cấp cực cao. Năm đó Trịnh Nghiệp Lâm ly hôn với vợ làm náo loạn cả thủ đô, có người nói người vợ không những không nhận được một xu nào mà ngay cả hai người con gái cũng bị đuổi ra khỏi cửa, tất cả đều là do người phụ nữ này ra tay.

Sắc mặt Tống Duẫn hành không hề thay đổi chỉ khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt của bà ta, trong lòng có một cảm giác kỳ quái.

Còn khi Khương Tri nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, cả người lập tức cứng đờ, đóng băng tại chỗ trong chớp mắt.

Sun: Đoán xem người phụ nữ này là ai nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.