Cá Cược Tình Yêu (Thiếu Gia Và Nữ Quái)

Chương 42




Trong suy nghĩ của Lý Đào giá phòng có hạn chế hay không chỉ là sự tham khảo thuần chuyên môn, nhưng Liễu Tuấn đưa nó lên tầm cao chính trị như thế làm Lý Đào giật mình.

Có điều hắn không phải loại người dễ dàng bị cảm phục, trong bộ xây dựng hắn nổi danh tài tử, nhất là có tâm đắc kiến thiết thành thị, hắn lăn lộn quan trường nhiều năm, quan viên miệng nói đường hoàng, sau lưng trộm cắp đĩa điếm nhiều lắm rồi, thậm chí có một số lãnh đạo chủ yếu còn to hơn Liễu Tuấn, lớn tiếng chỉ trích tham ô sa đọa, chớp mắt một cái bản thân đã bị kỷ ủy mời đi uống trà.

Lý Đào trước kia chưa cộng sự với Liễu Tuấn, ấn tượng với y từ tư liệu công khai và miệng quan viên. Lý Đào biết rất nhiều kẻ ngã ngựa trong đấu tranh chính trị với y, còn về tấm lòng vì dân của Liễu Tuấn, hắn chưa thấy không tin.

- Bí thư nói rất có đạo lý, có điều chúng ta cho dù nâng cao giá nhà đất, lấy giá cao bán đất đai, tiền thu được cũng không phải đút vào túi riêng, vẫn dùng ở kiến thiết công ích và kiến thiết cơ sở, cũng vì kinh tế Ngọc Lan cao tốc phát triển, vì quảng đại quần chúng có được lợi trong đó. Giá phòng hơi lên một chút, thu nhập người dân cũng lên theo, đó không phải chuyện đôi bên cũng có lợi sao?
Lý Đào vẫn ra sức cãi lý theo suy nghĩ của mình.

Không phải là Lý Đào cứng đầu, nhậm chức chưa tới nửa tháng đã muốn phân cao thấp với Liễu Tuấn mà bởi vì vấn đề hạn chế giá nhà đất này dính líu quá sâu, Lý Đào không thể không tranh. Hạn chế giá nhà đất, đại biểu chính phủ từ bỏ gần nửa thu nhập tài chính, đối với một vị thị trưởng đây dứt khoát là vấn đề tối quan trọng. Nếu như ngay cả ở vấn đề này Lý Đào cũng không thể kiên trì quan điểm của mình, vậy về sau Thai Duy Thanh làm sao còn hi vọng hắn kiềm chế Liếu Tuấn.

Hơn nữa thành tích của Lý Đào cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Liễu Tuấn nghiêm nghị nói:
- Thị trưởng, bất kỳ một nhà quản lý thành thị nào đều có suy nghĩ như thị trưởng, rất ít người nâng cao giá nhà đất để đút tủi riêng. Đương nhiên thương nhân địa ốc thì ngoại lệ, bản ý của bọn họ có thể cũng là tốt, là vì để thành phố phát triển nhanh hơn. Nhưng thị trưởng, không thể để người dân phải gánh chịu, trước tiên phải gánh chịu phải là đảng chính phủ, những người chấp hành chúng ta. Nhà đất tăng giá bừa bãi, sau khi tạo thành bong bóng kinh tế bị vỡ, toàn xã hội sẽ bị hại, ví dụ trên thế giới không ít. Ví như bong bóng kinh tế Nhật Bản vỡ năm 91, địa ốc Hồng Kông sụp đổ năm 98, đều tạo thành hậu quả nghiêm trọng, từ năm 98 tới năm ngoái, bốn năm liền kinh tế Hồng Kông suy thoái, tạo thành tổn thất kinh tế năngh nề, nói cách khác bốn năm qua kinh tế Hồng Kông tăng trưởng âm, đoán chừng ít nhất một hai năm nữa mới dần dần chuyển biến, thoát khỏi suy thoái. Bài học ngay trước mắt đó không cần phải ví dụ thêm, Ngọc Lan dứt khoát không đi tới bước đó, nếu không không phải chúng ta thất trách, mà là phạm tội.

Lý Đào ngậm miệng không nói, có điều nhìn vẻ mặt là biết hắn không bị đạo lý lớn của Liễu Tuấn cảm phục, nhưng vì Liễu Tuấn là người đứng đầu không tiện phản bác cứng rắn mà thôi.

Từ sau khi đảm nhận chức vụ lãnh đạo chủ yếu, Liễu tuấn đã rất ít khi nói nhiều với cộng sự của mình như thế, có điều hôm nay hơi ngoại lệ.

Có lý của nó cả.

Lý Đào là thị trưởng, vấn đề có liên quan tới phương diện kiến thiết kinh tế nên cố gắng trao đổi, đả thông tư tướng cho hắn, không thể tùy tiện dùng quyền uy bí thư trấn áp Lý Đào. Nếu không dù quyết định này được thường ủy thông qua, trong lòng Lý Đào không phục thì khi thực thi cũng sẽ không hoàn toàn quan triệt được.

Với căn cơ của Liễu Tuấn ở Ngọc Lan có thể hoàn toàn cho Lý Đào ra rìa, tư tưởng chấp chính của y sẽ được chấp hành rất tốt, có điều thế là thanh danh ngang ngược của Liễu nha nội không còn cãi gì được nữa.

Từ góc độ khác, Liễu Tuấn cũng không hiểu Lý Đào, đang trong giai đoạn cọ sát, Liễu Tuấn sẵn sàng bỏ tâm tư trao đổi kỹ với Lý Đào. Có lẽ Lý Đào cũng là một quan viên chính trực mang đại nghĩa, công tác tốt sẽ hình thành ăn ý, đồng tâm hiệp lực, là phúc của quần chúng.

- Thị trưởng nói lời vừa rồi cũng rất có lý, giá phòng tăng lên, kinh tế phát triển, người dân cũng thu lợi trong đó. Quan điểm này rất chính xác, phương án Chung thị trưởng đưa ra tôi cũng đã xem, cơ bản có thể coi là rất tỉ mỉ rồi, chúng ta không phải là áp đặt nhiều năm không tăng giá. Hạch tâm phương án này ở chỗ tỉ lệ thu nhập người dân và giá nhà đất phải thích hợp. Có thể mới đảm bảo giá nhà đất mới không tăng lên một cách bất thường, kinh tế quốc dân phát triển một cách trật tự, có lợi cho tất cả các bên.

Liễu Tuấn tiếp tục thuyết phục.

Lý Đào nhớ lại phương án kia của Chung Vĩnh Minh.

Liễu Tuấn đúng là nói thật, phương án này không áp đặt giá phòng, tư liệu trong phương án đưa ra, là chuyên gia lý luận kiến thiết thành thị, Lý Đào nhớ những con số này khá kỹ.

Theo mức độ giá nhà đất hợp lý mà quốc tế công nhận, giá nhà phải tương đương thu nhập bình quân một hộ từ 3 -6 năm. Đương nhiên, điều này nên nói là công dân các quốc gia phát triển ở Âu Mỹ dùng thu nhập từ 3-6 năm là có thể mua được nhà ở.

- Hiện giờ giá phòng ở Ngọc Lan rốt cuộc vẫn chưa cao, chúng ta có thể tính lại một chút, thu nhập bình quân mỗi người dân Ngọc Lan kà chừng 8053 đồng, tháng 12 năm ngoái giá nhà bình quân là 1866 một mét vuông. Đương có khác biệt , các khu không cân bằng. Một nhà ba người, bình quân tính dùng 100 mét vuông đất, ước chừng 18 đến 19 vạn, một nhà ba người tính có 2 người đi làm, thu nhập bình quân một năm là chừng 1.6 vạn , nói cách khác muốn mua được nhà thì cần có tổng thu nhập của mười hai năm. Đó mới chỉ là giá nhà, còn chưa tính đồ đạc, tỉ lệ này đã hơn xa tiêu chuẩn quốc tế.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Liễu Tuấn thuận miệng nói ra một loạt con số làm Lý Đào vừa kinh ngạc cũng vừa bội phục, Liễu nha nội quả nhiên không phải là lãnh đạo chỉ biết nói dông dài, thân là bí thư kiêm thị trưởng, y đúng là hết sức quan tâm tới tình hình dân sinh.

- Bí thư, tôi khâm phục tấm lòng rộng lớn quan tâm tới dân sinh của bí thư. Có điều trong phương án đồng chí Chung Vĩnh Minh đưa ra, phương diện giá khống chế quá nghiêm ngặt. Dựa theo tỉ lệ đó, thu nhập và giá phòng phải khống chế ở mức 8 lần. Điều này có nghĩa là giá nhà đất của Ngọc Lan trong ba năm nữa gần như không thể tăng thêm một chút nào, phải cần đợi cho sau khi thu nhập người dân tăng lên mới có hi vọng thay đổi. Như thế trong vòng vài năm nữa giá nhà đất của chúng ta không tăng mà còn giảm...
Lý Đào cẩn thận nói.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thị trưởng, không tăng mà giảm cũng đâu phải là chuyện xấu, chỉ cần chúng ta nghiêm khắc chấp hành phương án này, thủy chung sẽ đem giá nhà đất khống chế trong phạm vi bình thường. Người dân Ngọc Lan mới được hưởng thụ cái lợi do tăng trưởng kinh tế mang lại, nếu không cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. Chúng ta không thể lừa dối quần chúng.

Lý Đào trầm ngâm không nói, từ tận đáy lòng mà nói, không phải là hắn hoàn toàn không tán đồng lời nói của Liễu Tuấn, nhưng vừa nghĩ tới cái lệnh giới hạn hoàn toàn trói chân trói tay hắn, Lý Đào liền khó chấp nhận.

Liễu Tuấn tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, nói:
- Thị trưởng, thu nhập tào chính tăng trưởng không phải cứ nhìn chăm chăm vào túi người dân, chúng ta có thể nghĩ cách khác. Khu Trường Hà liên tục phát triển cao tốc, khu Hoa Lâm cũng đang nhanh chóng vươn lên, chúng ta tăng cường thêm lực độ kêu gọi đầu tư, đào sâu tiềm lực nội bộ, không dựa vào bán đất, cũng vẫn sẽ có tiền để dùng.

Thực sự là thế, Liễu Tuấn mỗi khi chấp chính một phương, đều đi theo đường lối nỗ lực khai sáng nguồn thu nhập, giàu từ trong dân, chứ không phải tranh lợi với dân, không phải ra sức "bóc lột" người dân dưới quyền quản lý, giở đủ mọi trò để móc tiền trong túi người dân ra.

- Thế này đi, đây là chuyện trọng đại, tôi thấy nên điều tra dân ý, xem xem quần chúng Ngọc Lan rốt cuộc suy nghĩ thế nào.

Liễu Tuấn bình tĩnh nói.

- Điều tra dân ý?

Lý Đào cười khổ trong lòng.

Chuyện điều tra dân ý này còn cần phải làm không? Có mấy người dân đồng ý giá nhà đất tăng lên?

- Đúng, chính là làm một cuộc điều tra dân ý.
Liễu Tuấn nói nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.