Cá Cược Tình Yêu (Thiếu Gia Và Nữ Quái)

Chương 18




“Mộc Mộc, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa được không?” Lục Ngộ cuối cùng cũng nói ra câu này.

Khắp nơi trong phòng đều là mùi cà phê, mặc dù thơm phức nhưng lại đắng, giống như tâm tình của Mộc Mộc lúc này.

Cô thầm nghĩ, có lẽ mùa xuân của cô đến, nếu không tại sao gần đây hở ra là có đàn ông muốn tìm cô hợp lại thế này?

Đáng tiếc, mặc dù hoa đào phát triển mạnh mẽ nhưng tất cả đều là hoa đào xấu.

Do vậy kết quả là, cô vẫn cô đơn một mình.

“Chúng ta chưa từng bắt đầu, làm sao có thể nói là ‘một lần nữa’?” Mộc Mộc cười khổ.

Lục Ngộ hạ mắt, hơi thở sạch sẽ trên người anh tỏa ra càng nồng đậm, cuối cùng tan vào không khí: “Nhưng ở trong lòng anh, chúng ta đã từng bắt đầu.”

“Vậy ở trong lòng anh, chúng ta vì sao lại chia tay?” Mộc Mộc hỏi lại.

Đối với vấn đề này, cô thật sự rất khó để có thể bỏ qua.

Giống như lúc trước, sau khi thi môn cuối cùng của kỳ thi đại học, cô kéo anh ra ngoài, ở trên đường dành riêng cho người đi bộ lấy hết dũng khí cả đời để làm rõ mối quan hệ hai người.

Nhưng câu trả lời dành cho cô, chỉ là sự im lặng.

Lúc ấy, anh trầm mặc tựa như mang đá ngàn cân, nhanh chóng khiến trái tim cô rơi xuống đáy biển khơi lạnh lẽo.

Cô không tin mọi chuyện một năm đó đều do cô tự mình đa tình, anh tặng cô quà, anh nhìn cô cười, anh hôn trộm cô, từng chuyện từng chuyện, chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của cô?

Mộc Mộc thầm nghĩ, không có chuyện gì còn có thể tồi tệ hơn chuyện này.

Đầu cô tựa như bị đục một cái lỗ, toàn bộ máu trong người theo lỗ này chảy ra khiến gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô muốn hỏi rõ ràng.

“Anh quyết định sang Anh du học.” Anh cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô: “Rất xa, cho dù đi máy bay cũng phải hơn mười giờ. Anh không có can đảm, cũng không có đủ sự tự tin để yêu xa như thế.”

“Đây là lý do?” Mộc Mộc không thể hiểu được: “Nghỉ tết và nghỉ hè em có thể bay sang thăm anh, mà anh giáng sinh, phục sinh, nghỉ hè đều có thể trở về thăm em.”

Anh lắc đầu: “Anh xin lỗi, anh thật sự không có niềm tin.”

Máu của Mộc Mộc cuối cùng cũng tràn ra hết sạch: “Không có thử qua, anh làm sao biết chúng ta lại không thể?”

“Anh xin lỗi, Mộc Mộc.”

Anh chỉ để lại một câu này, sau đó xoay người hòa tan vào dòng người qua lại.

Đường dành riêng cho người đi bộ rất nhộn nhịp, náo nhiệt ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy mình như đang đứng giữa đồng không mông quạnh, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo trắng xóa.

Cô nghĩ, mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ bóng dáng lạnh lùng kia, cũng nhớ rõ bản thân lúc ấy đau khổ đến mức nào.

Nhớ lại cảnh tượng trước kia, Mộc Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ vì sao đối với việc Trầm Ngang lộ ra con người thật lại khiến cô căm giận đến thế -- Lục Ngộ và anh đều cùng là một loại người, lý trí đến đáng sợ.

Cô sợ loại đàn ông này chết mất.

Có lẽ vài năm sau cô sẽ yêu thích loại đàn ông này, nhưng bây giờ cô còn trẻ, vẫn muốn mơ mộng một tình yêu lý tưởng, cô không muốn bị bọn họ phá tan giấc mơ này của mình.

Cô không muốn họ nói với mình rằng, tình yêu đối họ không quan trọng, thực tế mới quan trọng hơn.

Cô sợ bị tổn thương.

Đã yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, quá lý trí là bởi vì yêu chưa đủ.

Đối diện với Lục Ngộ vẫn trầm mặc, Mộc Mộc thở dài: “Lục Ngộ, lời giải thích kia anh thiếu em, em vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ lại phát hiện, theo thời trôi qua, lời giải thích đó đã không còn quan trọng nữa.”

Sau khi trở về ký túc xá, dấu hôn trên cổ Mộc Mộc liền dấy lên một trận hò hét dữ dội.

“Mộc Mộc, đứa con gái hư hỏng này, dám đem dấu hôn kích thích đám gái tơ bọn tao!” Lưu Vi Vi quay cuồng ở trên giường ghen tị.

Mộc Mộc đau mông, bà chị à, chị là gái già thì có.

Nhưng An Lương ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, giúp cô phân tích: “Hai người đàn ông kia không thể xem là mẫu người lý tưởng của mày, muốn tìm một tình yêu hoàn hảo giữa hai người kia là chuyện hoàn toàn không thể, cho nên bây giờ giữa hai người chỉ có thể chọn ai nhẹ hơn mà thôi.”

“Nhẹ? Nhẹ ở phương diện nào? Chẳng lẽ ** cũng có cái nặng cái nhẹ? An Lương, bọn mình là gái tơ đó, sao mày lại dám đề nghị như vậy?” Lưu Vi Vi che mặt.

Mông Mộc Mộc nhức nhối sắp liệt thành bốn cánh hoa sen rồi.

Bạn học Lưu Vi Vi à, buông tha cho từ gái tơ này đi.

An Lương so với Mộc Mộc bình tĩnh hơn hẳn, ngay lúc này đây vẫn thoải mái vui vẻ giải thích cho Lưu Vi Vi: “Ý của tao là, giữa hai cái người lý trí kia thì nên chọn cái người kém lý trí hơn ấy.”

Kém lý trí hơn?

Mộc Mộc nghĩ ngợi, dựa theo tuổi tác mà nói, hẳn là Lục Ngộ.

Nhưng dựa theo mức độ cảm xúc mãnh liệt khi ở cùng nhau mà nói, hẳn là Trầm Ngang.

Nhưng mà --

“Vì sao giữa hai cái cây cổ thụ này nhất định phải bắt tao chọn một, chẳng lẽ tao không thể tiếp tục đi tới, ở khu rừng rậm rạp gặp một cây bạch dương chân chính phù hợp với tao à?” Mộc Mộc nổi giận.

“Đây cho dù là hai cây cổ thụ, nhưng lại được tạo ra từ vàng. Người thường cả đời chưa chắc thấy được một lần, mà mày đột nhiên gặp được cả hai, nhân phẩm phải rất cao đấy.” Lưu Vi Vi vạch ra sự thật: “Mày cứ thử ném bọn họ vào đám phụ nữ ngoài kia đi, đến lúc hối hận chạy đến e chừng xương cốt cũng chẳng còn.”

Mộc Mộc thầm nghĩ, đáng tiếc đáng tiếc, bọn họ có chỉ số thông minh quá cao, cô tiêu hóa không nổi, vẫn nên tránh xa thì hơn.

May thay chuyện trọng nhất phải làm lúc này là đi tìm việc.

Việc làm của An Lương đã có người nhà sắp xếp, căn bản không cần suy nghĩ lo lắng. Mà bạn học Lưu Vi Vi và cô gửi hồ sơ lý lịch cùng một lúc nhưng Vi Vi đã được tham gia vài cuộc phỏng vấn, giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả rồi lựa chọn.

Mà Mộc Mộc cô lại không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi hay lời nhắn thông báo cô đến phỏng vấn cả.

Có một sự đau buồn không hề nhẹ...

Ngay lúc cô sốt ruột phiền não, rốt cuộc cũng có công ty thông báo cô đến phỏng vấn. Nhìn thấy tên công ty xa lạ, Mộc Mộc có chút hoang mang, cô nhớ hình như mình không có nộp hồ sơ vào công ty này thì phải.

Nhưng thà làm ngựa sống còn hơn làm ngựa chết, Mộc Mộc quyết định thử một lần.

Công ty này tên là Hoàn Ngữ, tuy rằng quy mô có vẻ nhỏ, nhưng cơ sở hạ tầng và trang thiết bị mới tinh đầy đủ, xem ra rất có tiềm năng phát triển.

Mà người chị chịu trách nhiệm tuyển nhân viên đối với cô đặc biệt nhiệt tình, không ngừng nói cô là nhân tài mình tìm kiếm bấy lâu, muốn ký hợp đồng với cô ngay lập tức. Còn nói bởi vì công ty mới mở, để giữ chân nhân tài không cần thử việc, trực tiếp ký hợp đồng trong ba năm, hơn nữa tiền lương không hề thấp.

Mộc Mộc cảm thấy bản thân quả thực đã trúng vận cứt chó, hơn nữa còn là phân chó Ngao Tạng

Thầm nghĩ nếu bỏ qua công ty này e chừng chẳng còn công ty nào khác, Mộc Mộc cũng không nhìn kỹ hợp đồng, vội vàng ký tên, từ nay về sau lao động bán thân, trở thành nhân viên của công ty Hoàn Ngữ.

Ngày hôm sau đi làm, Mộc Mộc mặc bộ đồ công sở mới mua, mang giày cao gót bước vào công ty, hướng đến tương lai vô cùng sáng lạn.

Cô thề cô phải quăng đi mấy bông hoa đào xấu xa trước đó, từ nay về sau dốc sức đấu tranh cho sự nghiệp, hơn nữa trong quá trình làm việc sẽ tìm trúng được mục tiêu của mình.

Giấc mơ luôn đẹp đẽ -- khi nhìn vào điều lệnh trước mặt, trong đầu Mộc Mộc hiện ra những lời này.

Hóa ra, công ty Hoàn Ngữ chính là công ty con của HG.

Mà ngày đi làm đầu tiên, tổng Giám đốc Trầm Ngang tự mình ký điều lệnh, yêu cầu cô lập tức đến tổng công ty HG đi làm.

Lúc này Mộc Mộc mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra tất cả đều là mưu kế.

Khó trách cô nộp hồ sơ thế nào cũng không có công ty thông báo cô đến phỏng vấn, khó trách trong lúc cô nóng lòng như lửa đốt bỗng nhiên lại xuất hiện một công ty Hoàn Ngữ, khó trách công ty này lại cho cô đãi ngộ như thế.

Hóa ra đều vì muốn cô ngoan ngoãn rơi vào bẫy Trầm Ngang.

Gậy ông đập lưng ông, cô đúng là vua của những người ngu ngốc tự mình dâng đến cửa.

Suy nghĩ đầu tiên của Mộc Mộc là từ chức, từ chức ngay lập tức, nhưng luật sư công ty nói nếu vi phạm hợp đồng cô phải bồi thường một số tiền rất lớn, hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cô gặp khó khăn trong việc tìm một công việc mới.

Cô chỉ có thể nén giận, đi tới công ty HG, vừa bước vào liền nhận phải tin dữ --

Khoảng thời gian trước thư ký Hải Luân của Trầm Ngang đang bận rộn kết hôn, không cẩn thận mang thai, chuẩn bị từ chức chạy lấy người, mà tuyển cô tới chính là để tiếp nhận vị trí ấy.

Mộc Mộc thầm thấy Trầm Ngang đây là muốn bức cô đến chết!

Tuyển bạn gái cũ đến làm thư ký, anh có thể công tư phân minh một chút được không!

Ngay sau khi biết được tin này, Mộc Mộc liền vọt vào văn phòng Trầm Ngang, cầm trái sầu riêng Hải Luân mang về sau tuần trăng mật ở Thái Lan, trực tiếp ném thẳng vào người anh.

“Trầm Ngang, anh đi chết đi!”

Mà Trầm Ngang lại thoải mái dễ dàng bắt được trái sầu riêng, đặt ở trên bàn làm việc, sau đó cũng không ngẩng đầu nói: “Cô Lâm, tôi nghĩ bộ phận nhân sự đã thông báo cho cô, tháng sau Hải Luân sẽ từ chức, cho nên trong tháng này, tôi hy vọng cô có thể làm quen với công việc của cô ấy.”

Mộc Mộc trợn mắt há mồm nhìn trái sầu riêng một giây trước còn bay trên không trung, mà giây tiếp theo đã vững vàng nằm yên trên bàn làm việc, không tự chủ được ngây người.

Người đàn ông này ngay cả sầu riêng cũng bắt được, cô làm sao đấu lại đây?

Nằm trên bàn làm việc, đầu óc Mộc Mộc xoay tròn vô số lần. Bằng hiểu biết của cô về Trầm Ngang mà nói, nếu tự mình từ chức, hậu quả sau đó thật đáng lo ngại.

Vậy cô sẽ phá hỏng, trong lúc làm việc cố tình tạo ra sự cố, buộc anh phải xa thải mình là được.

Nghĩ như vậy, tinh thần Mộc Mộc rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

Tuy rằng hạ quyết tâm phải gây rối, nhưng đối mặt với sự chỉ dạy nhiệt tình của Hải Luân đang mang thai, Mộc Mộc đành giả vờ lắng nghe cẩn thận -- mâu thuẫn giữa cô và Trầm Ngang không thể gây hại cho người khác.

Hải Luân lấy ra một cuốn sổ, đưa cho Mộc Mộc, cười đến dịu dàng: “Đây là tài liệu ghi chép những sở thích, thời gian nghỉ ngơi, cấm kỵ, vv... của Trầm tiên sinh. Những chuyện này đối với bạn gái như cô chắc đã sớm biết từ lâu rồi, tôi không làm điều dư thừa chứ?”

“Không có, Hải Luân, cô thật sự rất chuyên nghiệp!” Mộc Mộc vội vàng giơ hai tay đón nhận.

Cô yêu nhất chính là vài trang cấm kỵ của Trầm Ngang, anh cấm cái gì cô sẽ làm cái đó, anh thích ăn cái gì cô sẽ cố gắng không cho anh được ăn cái đó.

Cô muốn trở thành ngôi sao chổi trong cuộc sống của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.