Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em

Chương 178: Thân nhân cũng là sài lang [4]




- Ngài nói gì? Ngài thật sự có thể giúp tôi?

Triệu Thiên Hoa vốn đã tuyệt vọng, sau khi nghe Tô Mộc nói những lời này, cả người giống như bị sét đánh, nhưng ngay sau đó vội vàng xoay người, hai mắt nhìn Tô Mộc, trên mặt bắt đầu khởi động vẻ không thể tin.

- Đúng vậy, ngài không có nghe lầm đâu, tôi nguyện ý giúp ngài.

Tô Mộc gật đầu nói.

- Rất cảm tạ, thật sự là rất cảm tạ!

Triệu Thiên Hoa vội vàng nói, tiến lên cầm hai tay Tô Mộc:

- Tôi thật sự không biết nên cảm tạ ngài như thế nào, như vậy đi, chỉ cần ngài có thể giúp tôi đưa Viên Thiết về, chỉ cần là chuyện không làm trái với lương tâm, tôi sẽ làm.

Đây đã là hứa hẹn lớn nhất Triệu Thiên Hoa đưa ra!

Mà thật ra khi hai người bắt tay nhau, Tô Mộc đã biết, bây giờ trị số độ thân mật của Triệu Thiên Hoa đối với hắn, đã từ tiêu chuẩn hai mươi lúc ban đầu, đề thăng lên năm mươi! Trị số độ thân mật như vậy đã nói rõ vấn đề, Triệu Thiên Hoa thật sự ôm lòng cảm kích đối với Tô Mộc.

- Tô ca, anh đáp ứng như vậy cũng không khỏi quá sảng khoái rồi. Phải biết rằng chuyện này không phải dễ làm như vậy!

Trần Hồng Đỉnh nhìn màn này, khẽ cau mày nói.

- Tại sao?

Tô Mộc buông hai tay Triệu Thiên Hoa:

- Triệu tiên sinh, nếu không ngại hãy ngồi ở đây đi.

- Được!

Triệu Thiên Hoa nói.

- Trong chuyện này có nhân tố của hai phương diện, thứ nhất, đó chính là Viên Thiết phải muốn rời khỏi nơi này, chỉ có như vậy mới có thể có đàm phán. Nếu Viên Thiết hoàn toàn, không muốn rời đi, anh nói gì cũng vô dụng. Thứ hai, đó chính là quyền tràng hắc ám dưới đất, tôi không biết người khác thế nào, người ký kết hiệp nghị với quyền tràng giống như Viên Thiết, nếu như bây giờ hắn rời đi..., phải giao ra năm trăm vạn tiền bồi thường. Năm trăm vạn, anh cho rằng đây là một số lượng nhỏ sao?

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Bao nhiêu? Năm trăm vạn?

Triệu Thiên Hoa ngây ngẩn cả người, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, trong chuyện này còn có tình tiết như thế.

Đúng thế, Triệu Thiên Hoa vẫn bận rộn chuyện đả thông tư tưởng của Viên Thiết, nhiều lần không có cách nào thành công, cũng không có cơ hội tiếp xúc với quy củ của quyền tràng. Hiện tại đột nhiên nghe được, sắc mặt liền đại biến.

Năm trăm vạn. Đây không phải là năm mươi, không phải là năm trăm, mà là năm trăm vạn, một khoản tiền lớn như vậy, đối với một người làm quan thanh liêm như Triệu Thiên Hoa làm sao có thể gom góp nhiều tiền như vậy? Đây quả thực là muốn lấy cái mạng già của hắn!

- Năm trăm vạn sao?

Tô Mộc không hề nghĩ ngợi, lạnh lùng nói:

- Năm trăm vạn này tôi sẽ trả! Nếu đã hứa với Triệu tiên sinh, tôi dĩ nhiên sẽ hoàn thành chuyện này. Tiểu Ngoan, đặt cược tất cả số tiền của chúng ta đi.

Trần Hồng Đỉnh nhìn Tô Mộc như có chút sa vào ma chướng, không thể làm gì lắc đầu.

Hôm nay nhìn thấy màn này, thật sự đã vượt ra khỏi dự liệu của Trần Hồng Đỉnh, thật không ngờ, còn có thể có kỳ biến như vậy. Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, dù sao người bồi thường cũng không phải là mình.

Sau khi nhân viên quyền tràng đi vào, rất nhanh đã hoàn thành đặt cược của Tô Mộc. Nhưng người ra mặt đặt cược là Diệp Tích. Tô Mộc chắc không biết làm chuyện như vậy, cũng nên né tránh một chút cũng đúng. Thật ra ngay cả nhân viên tiến vào cũng có chút ít phát mộng. Không ngờ còn có người làm như vậy, ký thác tất cả hi vọng lên trên người Viên Thiết, muốn đánh một trận quyết chiến, nằm mơ đi?

Nếu thật sự có thể thành công, quyền tràng sẽ lái ra tỉ lệ đặt cược một ăn một trăm sao?

Nếu là kẻ điên, như vậy tối nay coi như phụng bồi kẻ điên một lần đại vũ!

Đây là suy nghĩ của Trần Hồng Đỉnh, trong ý nghĩ này của hắn, cuộc chiến sinh tử thứ hai cũng tuyên cáo kết thúc. Người thắng cuộc không hề bất ngờ chính là Viên Thiết.

So với ván đầu tiên, lúc này Viên Thiết xem ra vẫn rất cường thế. Không có bất kỳ ý tứ suy bại, ngay cả một chút mệt mỏi cũng không có. Ở trên người hắn hiện lên một loại chiến ý ngẩng cao đầu, là một loại chiến ý đã phát huy đến tận cùng.

- Lúc này Viên Thiết là người nguy hiểm nhất!

Tô Mộc nói thầm.

Ván thứ ba không giống với hai ván trước, lần này xuất chiến là một nam nhân tay cầm song đao. Tiến hành đánh quyền ở chỗ này, chỉ là một trù tính chung. Cũng không phải nói, anh chỉ có thể đánh quyền, để gia tăng tính máu tanh và quan cảm, được cho phép vận dụng đủ loại vũ khí. Ở đây, anh có thể lựa chọn sử dụng vũ khí, giống như ván đầu tiên chính là võ sĩ Nhật Bản dùng đao.

- Mọi người nói ván này Viên Thiết có thể thắng được không? Nếu Viên Thiết chết trong trận này, hứa hẹn giữa các người chẳng phải không còn bất cứ ý nghĩa gì sao?

Trần Hồng Đỉnh đột nhiên nháy mắt hỏi.

Câu nói này khiến cho tinh thần của Triệu Thiên Hoa nhất thời căng thẳng.

Đúng vậy, nếu như Viên Thiết chết đi như vậy, bất kể lúc trước mình đã nói lời gì, đều trực tiếp trở thành phế thải. Viên Thiết là mục đích duy nhất Triệu Thiên Hoa tới đây, nếu mục đích này cứ như vậy biến mất..., Triệu Thiên Hoa thật sự không biết nên đi đối mặt như thế nào.

- Làm sao? Nghe ý của cậu là, ván này, cậu đặt Viên Thiết thua trận?

Tô Mộc hỏi.

- Không sai, ván này tôi chính là đặt Viên Thiết thua trận. Mọi người có lẽ còn không biết, người nam nhân này đứng hàng thứ mười ỏ đây, anh nói một người xếp thứ mười lăm, còn liên tiếp chiến hai trận, sau đó quyết chiến với một người xếp hạng thứ mười, kết quả như thế có thể xảy ra bất ngờ gì hay sao? Tin tưởng không chỉ là tôi, rất nhiều người cũng phát sinh thay đổi trong ván này, đặt Viên Thiết thua trận!

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Vậy cũng chưa chắc!

Tô Mộc cười nói:

- Biết khi tôi xem phim, không lo lắng nhất là cái gì không?

- Cái gì?

Trần Hồng Đỉnh hỏi.

- Là sinh tử của nhân vật chính! Chưa đến giây phút cuối cùng, bất kể phía trước nhân vật chính gặp phải cục diện nguy hiểm như thế nào, cuối cùng cũng sẽ biến nguy thành an. Nếu nhân vật chính chết sớm như vậy, chẳng phải là sẽ không diễn nữa.

Tô Mộc nói.

- Anh cho rằng đây là phim truyền hình sao?

Trần Hồng Đỉnh cười to nói.

- Cái này xác thực không phải phim truyền hình, nhưng có một điều tôi nghĩ cậu có lẽ không đoán được, đó chính là Viên Thiết hiện tại chính là nhân vật chính trong lòng tôi. Chỉ cần tôi muốn, nhân vật chính sẽ không chết được.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Răng rắc!

Giống như để xác minh lời nói của Tô Mộc, hoặc là để khẳng định quyết tâm của Tô Mộc, khi hắn vừa dứt lời, cục diện bên trong quyền tràng đột nhiên biến đổi. Viên Thiết vẫn như vậy, không sử dụng bất kỳ binh khí nào, nhưng thừa dịp đối phương vừa sơ sẩy, dùng một loại góc độ quỷ dị trong giây lát đá ra một cước, chính là một cước này đã đá nát đầu của đối phương ngay tại chỗ.

Một cước đá vỡ một cái đầu!

Máu tươi tứ tán bắn ra, tình cảnh như vậy nhất thời làm cho cả quyền tràng hắc ám càng điên cuồng, hơi thở bắt thô bạo đầu tràn ngập nơi này. Cho dù ai nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng sẽ cảm thấy khó có thể ức chế điên cuồng.

Diệp Tích mặc dù cũng được chứng kiến rất nhiều tràng diện nguy hiểm, nhưng vẫn bị một kích này của Viên Thiết làm cho có chút buồn nôn, sắc mặt trở nên khó coi, thân thể mềm mại bất giác run rẩy rất nhẹ.

- Thế nào? Không sao chứ? Có muốn nghỉ ngơi hay không? Hay là em đến chỗ đấu chó xem đi, đừng ở đây nữa.

Tô Mộc vội vàng bước lên phía trước ôn nhu nói.

- Không, em không sao!

Diệp Tích quật cường cự tuyệt.

Nếu như nói cảnh tượng vừa rồi làm cho Diệp Tích té xuống..., như vậy sau này Diệp Tích làm thế nào đối mặt với khảo nghiệm càng máu tanh mưa gió hơn. Thật ra nàng chỉ có chút không thích ứng được với quan sát ở khoảng cách gần như vậy, lúc trước khi nàng ở nước ngoài, không phải chưa từng trải qua chuyện như vậy. Khi đó chết người còn nhiều hơn bây giờ.

Chẳng qua khi đó là chiến tranh, lúc này lại là trò chơi. Giống như Tô Mộc nói lúc trước, khi cuộc chiến vì sinh tồn, trong lòng ngươi sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nôn mửa, nhưng nếu ngươi xem như trò tiêu khiển, tâm tình như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy giận sôi.

Tô Mộc cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì hắn có thể nhìn ra, trong mắt Diệp Tích toát ra loại trầm ổn, sau khi thoáng khó chịu ngắn ngủi liền khôi phục trạng thái trầm ổn như ban đầu, thật không phải là ai cũng có thể có.

Diệp Tích để cho Thịnh Thế Đằng Long đi càng xa, Thịnh Thế Đằng Long đồng dạng cũng làm cho Diệp Tích trở nên càng kiên cường!

- Có thể như vậy sao?

Trần Hồng Đỉnh bất đắc dĩ nói.

Lúc này người bất đắc dĩ nhất chính là Trần Hồng Đỉnh, nhìn thấy tiền của mình cứ như vậy trôi đi. Chỉ có điều bất đắc dĩ như vậy cũng chỉ biến mất trong chớp mắt, sau đó rất nhanh lộ ra vẻ mặt tò mò, nghĩ tới kế tiếp Viên Thiết còn sẽ có biểu hiện chói sáng như thế nào.

Chẳng lẽ có thể lặp đi lặp lại sáng tạo kỳ tích nhiều lần như vậy sao?

Nếu như vậy, chẳng phải chuyện không khỏi quá mức quỷ dị!

Cạch Đ!

So với bất mãn của Trần Hồng Đỉnh, ở bên kia Lương Liệt cũng đã vô cùng tức giận, từ tối nay đến hiện tại không có một việc gì khiến cho hắn cảm thấy hài lòng.

- Chết tiệt, Viên Thiết tại sao có thể thắng được? Hắn tại sao có thể trở nên lợi hại như thế? Giả dối sao?

Lương Liệt tức giận nói, chỉ có một ván như vậy, đã khiến cho Lương Liệt mất tất cả tiền thắng cược trước đó, hơn nữa còn mất thêm hơn một trăm vạn.

- Lương thiếu, như vậy không phải là tốt hơn? Trận thứ tư thứ năm Viên Thiết tất nhiên sẽ không thể thắng nữa. Ván thứ tư sẽ bị giết chết, phải biết rằng đây chính là quyền tràng thứ ba, nói như vậy, chúng ta có thể thắng lại tất cả số tiền trước đó. Chúng ta đặt cho Viên Thiết không chống được ván thứ tư đi!

Tiêu Huân ở bên cạnh nói.

- Tốt nhất là như vậy!

Lương Liệt tức giận nói.

Chẳng qua tối nay nhất định là ngày xui xẻo của Lương Liệt, cũng nhất định là ngày bi thảm của rất nhiều người.

Ván thứ tư, đối mặt với cái gọi là quyền tràng thứ ba, Viên Thiết đột nhiên thay đổi tác phong khiêm tốn hàng ngày, dùng hai tay đánh gãy đầu của đối phương, từ đầu tới cuối, động tác như nước chảy mây trôi, không có một chút ràng buộc.

Trận thứ năm, đối mặt với cái gọi là quyền tràng thứ hai, tên người Mỹ vẫn luôn xem thường Viên Thiết, kết quả cuối cùng bị Viên Thiết nắm lấy thời cơ, đâm ra một kích chủy thủ, chính xác trúng tim đối phương, một đao mất mạng.

Năm trận thắng cả năm, Viên Thiết trở thành nam nhân duy nhất đứng vững trên quyền tràng!

Một màn như vậy khiếp sợ toàn trường, đồng thời trong phòng khách quý, Trần Hồng Đỉnh sau khi khiếp sợ, đột nhiên xoay người nhìn gương mặt Tô Mộc, không nhịn được lớn tiếng kêu lên:

- Anh thắng rồi, anh thật sự thắng rồi, anh là người thắng lớn nhất tối nay!

Đúng là, Tô Mộc thật sự là người thắng lớn nhất tối nay!

Năm trăm vạn, tỉ lệ đặt cược một so với một trăm, trong nháy mắt, Tô Mộc đã có năm tỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.