Ca Ca Anh Thích Em Không

Chương 7-2




Lời của Trưởng công chúa không những không khiến Tĩnh Lan nghĩ lại mà còn khiến nàng thấy Trưởng công chúa là đang chê cười nàng. Cũng đúng, năm đó khi giết chết thiếp thất và thứ tử, bị phò mã bẩm báo đến chỗ thái hậu nàng còn chưa tỉnh. Hôm nay nàng làm sao ý thức được ngôn hành của mình đã ảnh hưởng rất sâu đến nữ nhi, dưỡng xấu nữ nhi.

“Trưởng tỷ không có đứa nhỏ của mình tất nhiên không hiểu rõ cảm giác này.” Một câu nói ra của Tĩnh Lan khiến sắc mặt Trưởng công chúa nhất thời đen, nàng giận dữ phản cười “Nếu ngươi đã có lý như thế hôm nay hà tất đến chỗ thái hậu cầu tình, trực tiếp đi Thừa Kiền cung cầu hoàng thượng là được rồi. Để hoàng thượng ban lại thân phận quận chủa, xem coi Tề gia có từ cái mối hôn này hay không!”

Sắc mặt Tĩnh Lan khẽ biến, nàng tới đây là muốn thái hậu tạo áp lực với Tề gia, để họ không từ hôn sự này. Hiện thời lại muốn nàng đi tìm hoàng thượng, tức là không quản sao. Tĩnh Lan quỳ đến trước mặt thái hậu khóc kể “Tề gia này không phải là bác mặt hoàng gia sao. Thái hậu, ngài phải làm chủ cho chúng ta a.”

“Ai gia làm không nổi.” Thái hậu nhìn thoáng qua Tĩnh Lan, ngữ khí nhàn nhạt “Năm đó lúc thị thiếp và thứ tử của phò mã chết ai gia đã nhắc qua ngươi làm việc không thể quá phận. Ngươi ở bên ngoài sở tác sở vi đều đại biểu là thể diện hoàng gia, chính ngươi cũng không cố kị, người khác làm sao có thể còn bận tâm thể diện của ngươi. Dung Nguyệt ba lần bốn lượt khẩu xuất cuồng ngôn, giựt giây Tứ công chúa khiến các công chúa tỷ muội bất hòa. Hiện thời mới bị Tề gia từ hôn. Ngươi nói ai gia làm sao có thể làm chủ cho ngươi.” Nàng mà đứng ra làm chủ, sau này Tề gia ngày ngày gà bay chó sủa, kết quả sẽ là nàng làm mai không đúng.

Lại nói rõ một chút, Tĩnh Lan cũng không phải là thái hậu thân sinh. Hôm nay đổi lại là chuyện của Tĩnh Xu công chúa và Hàm Lộ thì sẽ không giống vậy.

Tĩnh Lan nghe được, ngồi sững trên đất, lẩm bẩm nói “Thái hậu nương nương ngài cũng không giúp đỡ chúng ta, không làm chủ cho chúng ta, hai mẹ con ta làm sao còn mặt mà sống, không bằng chết đi còn hơn.” Dứt lời liền lao đầu về góc bàn bên cạnh thái hậu, phanh một tiếng xụi xuống kề bên dọa thái hậu hoảng sợ.

Ma ma đứng một bên vội tiến tới đưa tới đặt dưới mũi, vẫn còn thở. Trưởng công chúa nâng thái hậu bị hoảng sợ dậy, mặt có giận “Nâng nàng vào phòng kề đi.”

Đưa thái hậu vào tẩm thất, ngồi xuống xong xoa xoa ngực cho nàng. Vừa rồi tình huống đúng là có chút giật mình.

“Chờ nàng tỉnh liền đưa nàng hồi phủ công chúa đi.” Thái hậu khôi phục thần sắc, than một tiếng cả giận “Phụ hoàng ngươi ngoại trừ yêu thườn ngươi nhất, đối với mấy đứa nhỏ còn lại vẫn sủng ái, nhất là sau khi ngươi đi Nam Sơn tự. Nhưng duy nhấy chỉ có Tĩnh Lan là xem nhẹ hơn chút. Thế nên đứa nhỏ kia từ nhỏ cũng tranh gường háo thắng, chuyện tuyển phò mã lúc trước cũng là như vậy.”

“Vậy cũng không thể là lý do để nàng lấy cái chết uy hiếp.” Trưởng công chúa tiếp nhận trà ma ma bưng tới “Tề gia muốn từ hôn rồi, chẳng lẽ hoàng gia lại ra mặt áp chế bọn họ, để người ta nhìn ra sao.”

“Lúc trước hôn sự này không phải rất tốt, sao bỗng nhiên Tề gia lại muốn hối hôn. Tĩnh Khanh a, ngươi đi hỏi thăm một chút xem Tề gia này là có ý gì.” Thái hậu nghĩ nghĩ, nhắc Trưởng công chúa đi hỏi thăm chút tin tức có liên quan. Nếu là Tề gia không đúng thì hoàng gia cũng không thể để bọn họ tùy ý khi dễ. . . Bên Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân nghe Tử Hạ bẩm báo xong, trên mặt có chút ý cười.

Tề phu nhân là một ngươi thông minh, một gia mẫu có bản lãnh, nàng bỏ phần không ít trong việc giúp đỡ trượng phu ngồi trên vị trí Thị Lang như hiện tại. Tề gia tổng cộng chỉ có hai nhi tử. Đã biết Tĩnh Lan công chúa làm người ra sao, lại biết nàng dưỡng ra một nữ nhi như vậy. Tề phu nhân làm sao có thể để trưởng tử rước Dung Nguyệt về làm dâu trưởng.

Lúc ấy đáp ứng chuyện này cũng vì nghĩ đến Dung Nguyệt là quận chúa, mẫu thân là công chúa, đi ra từ hoàng gia sẽ có thể ít nhiều giúp trưởng tử có trợ lực. Nhưng trợ lực lớn thế nào cũng gánh không nổi người con dâu ngang tàn như vậy. Tề phu nhân tình nguyện trưởng tử từng bước đi lên, cưới một con dâu môn đăng hộ đối mà hiền thục một chút chứ không đồng ý cưới một người như vậy về nhà, rước họa cho Tề gia.

“Nương nương, nghe nói Tĩnh Lan công chúa choáng váng ngã xuống trong Thọ cùng cung.” Cuối cùng Tử Hạ bổ xung một câu. Tương Như Nhân gật đầu “Ngươi lui đi.”

Tử Hạ lui ra ngoài, Tương Như Nhân liếc nhìn thư để trên bàn, cầm lên thả vào chậu đốt cháy sạch.

Người té xỉu, vậy bên thái hậu khẳng định là không cầu được cái gì. Phía bên hoàng thượng càng không cần nói. Có điều cũng không phải là không thể gả, cuối cùng vẫn sẽ tìm được một mối hôn sự.

Tiểu thư xuất ra từ phủ công chúa, thân phận này vẫn đủ để hấp dẫn nhiều người. Tề gia muốn từ hôn, người khác không nhất định chối từ. Tương Như Nhân nàng người tốt làm không được, cũng không thể để người ta sống hết quãng đời còn lại ở trong nhà...

Sau khi tỉnh lại Tĩnh Lan công chúa bị đưa về phủ, bên phía hoàng thượng một câu cũng không thèm hỏi. Trong phủ công chúa ầm ĩ ra sao cũng là chuyện của phủ công chúa.

Không phải Tĩnh Lan không đi Tề gia chất vấn qua, nhưng Tề phu nhân cũng không phải người dễ trêu chọc. Biết nàng tiến cung không ra được kết quả gì, tâm muốn từ hôn càng kiên định, đem toàn bộ điều xấu không muốn người biết của Dung Nguyệt kể ra hết trước mặt Tĩnh Lan không thiếu một chữ, suýt nữa khiến Tĩnh Lan tức đến muốn xĩu. Hôn thư muốn lui thì lui, không muốn cũng phải lui. Tề gia nàng không phải là đại viện nhà cao cửa rộng gì nhưng cũng không thể cưới một con dâu như vậy về nhà.

Tĩnh Lan dù mãnh liệt cũng không phải dã phụ chịu được mất mặt. Không làm được loại chuyện như các ngươi không muốn cưới thì hôm đó ta cho nữ nhi mặc giá y đến cửa nhà ngươi, không cho vào thì đâm chết ở cửa nhà ngươi, sinh đã làm người nhà ngươi thì chết cũng sẽ làm ma ám nhà ngươi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tĩnh Lan nghĩ tới loan truyền ra ngoài chút tin tức bại hoại thanh danh của Tề gia trưởng tử, nói hắn không chỉ thích tầm hoa vấn liễu mà còn lớn bụng khuê nữ nhà người ta lại không chịu trách nhiệm, nhân phẩm cực kém, tính tình khó chịu, nghe nói thích uống rượu, còn thích đánh nữ nhân.

Tóm lại là cứ nói sao để làm hư thánh dánh của Tề đại thiếu gia.

Nam nữ chưa lập gia đình, một trong các tiêu chí để đối phương bình xem bọn hắn là thanh danh như thế nào. Các nhà quyền thế đối cới điều này rất coi trọng, thanh danh kém, đó là vết bẩn đối với toàn bộ gia môn. Chính vì thế những lời đồn này lan ra, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến thanh danh của Tề đại thiếu gia.

Tề gia biết làm sao, đối với chuyện này bọn họ chỉ có thể nhẫn. Bởi vị bọn họ không thể làm ngược lại đi bại hoại thanh danh của phủ công chúa.

Chẳng qua bọn họ không làm, tự nhiên vẫn có người làm.

Ví như Dung Nguyệt quận chúa trước đây đi Thái học viện luôn khi dễ các thế gia tiểu thư, ví như Dubg Nguyệt quận chúa kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong mắt nàng thì bản thân nàng chính là thân phận tôn quý, nhìn ai cũng không vào mắt. Ví như Dung Nguyệt này tâm địa ác độc, từng có một nha hoàn đánh mất trâm cài của nàng mà bị đánh chết.

Mấy thứ này xem qua đều là người trong phủ công chúa lan truyền ra. Tĩnh Lan đem người trên dưới phủ gõ qua một lần, thị thiếp của phò mã thêm một người bị thương.

Được rồi, liên quan đến thanh danh Tĩnh Lan công chúa cũng lên sàn rồi.

Có nhiều người từ hôn cũng có thể dĩ hòa vi quý. Còn phủ công chúa và Tề gia lại trực tiếp trở mặt thành thù. Phủ công chúa không chấp nhận được bị Tề gia từ hôn như vậy, còn Tề gia thì chỉ ước sớm một chút phân rõ quan hệ.

Nháo loạn đến cuối tháng sáu, trời ngày càng nóng, dân Lâm An thành cũng sắp để chuyện này trôi qua thì bỗng nhiên có người tới phủ công chúa cầu hôn Dung Nguyệt.

Cầu hôn là Tần hầu phủ, đã qua thời cực thịnh, hiện tại cảnh nhà sa sút, chỉ còn lại Hầu phủ là cái thùng rỗng cùng danh hiệu Hầu gia. Nhưng vẫn là hôn sự của tiểu hầu gia, xem sao cũng thấy tốt hơn so với Tề gia gấp trăm lần. Muốn danh có danh, muốn địa vị có địa vị, chỉ là thiếu tiền một chút. Không sao, phủ công chúa có tiền. Tĩnh Lan trực tiếp tự minhg nhận định, đáp ứng hôn sự này!

Sau đó Tĩnh Lan liền tức tốc trả về hôn thư và tiểu sính của Tề gia đang còn níu giữ, cứ như sợ Tề phu nhân giữ lấy không chịu buông hôn sự này. Chờ đến lúc Thái hậu biết, Tĩnh Lan và Tần gia đã định xong hôn sự rồi.

Thái hậu nương nương thở dài, hôn sự sao có thể coi như trò đùa như vậy. Tần gia thế nào cũng chưa biết rõ lắm, sao có thể tùy tiện đáp ứng. Trưởng công chúa lại ở bên cạnh khuyên nàng “Mẫu hậu, nhiều chuyện như vậy ngài quản sao nổi. Nàng nếu nguyện ý thì cứ kệ nàng đi. Đến lúc đó ngài mà nói nàng lại trách ngược lại sao không giúp nàng.”

“Thôi.” Thái hậu đứng dậy đi ra ngoài phòng, “Ai gia cũng không xen vào.“...

Đến đầu tháng bảy, Tương Như Nhân mang thai được chín tháng, ngày lâm bồn cũng gần đến, trong Chiêu Dương cung sớm đã chuẩn bị ma ma đỡ đẻ. Hoàng hậu cũng phái ma ma và nhũ mẫu qua đây cho có lệ, dùng hay không là chuyện của Tương Như Nhân.

Hoàng thượng đến quang minh chính đại. Có điều mấy ngày nay Tương Như Nhân ngủ càng không được an ổn, thường xuyên nửa đêm chân phù đến đau tỉnh dậy. Có đôi khi là gặp ác mộng mà tỉnh, mơ thấy trẻ sơ sinh máu chảy đầm đìa.

Tô Khiêm Dương không nề hà vẫn ôm nàng, an ủi nàng. Tương Như Nhân cũng không có cách nào đi quan tâm tâm tình hắn thế nào, bản thân thấy thế nào thoải mái thì làm thế ấy.

Có mấy lần trong lòng thật khó chịu, thậm chí còn hướng về phía Tô Khiêm Dương nói lớn, cáu kỉnh cũng không bớt. Nhưng Tô Khiêm Dương đều nhường nàng, ôn tồn dỗ nàng.

Như vậy ba bốn ngày, thái y nói khoảng cách đến ngày Tương Như Nhân lâm bồn sẽ không quá nửa tháng. Ở Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương gây gổ.

Không sai, không phảo Tô Khiêm Dương phát giận Tương Như Nhân trầm mặc, hay Tương Như Nhân phát giận Tô Khiêm Dương nhường nàng,  mà là hai người ngươi một câu ta một câu, gây gổ.

Trần Phụng và Phùng Áng đứng bên ngoài không biết nên làm gì bây giờ, cũng không thể đi vào khuyên a. Nhưng hoàng thượng và Hiền phi nương nương đây là đang thật sự cãi nhau. Giọng Hiền phi nghe qua thật hung dữ.

Trong phòng, Tương Như Nhân đứng kia một mặt tức giận trừng mắt Tô Khiêm Dương. Mà Tô Khiêm Dương cũng là một mặt xám xịt, nàng bảo hắn đi, hắn đứng đó không đi. Tương Như Nhân tức giận lên trên giường, thả rèm xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Sắc mặt Tô Khiêm Dương càng khó coi.

Nhưng kỳ thực một nén nhang trước, hai người còn rất tốt.

Tô Khiêm Dương nói với nàng chờ đứa nhỏ này sinh ra sẽ đại xá thiên hạ. Lúc trước Bình Ninh và Dung nhi sinh ra, tiệc đầy tháng cũng chưa làm cho bọn họ, lần này xem như bù hết vào đứa nhỏ này đi. Tích đức thật nhiều cho hắn, để hắn khỏe mạnh cường tráng lớn lên.

Đối thoại ấm áp như vayah nghe sao cũng không thể là nguyên nhân cãi nhau.

Có điều sau khi nói đến chuyện đại xá này, Tô Khiêm Dương nhắc đến câu Trưởng công chúa từng nói qua, để Định vương gia rời khỏi hoàng cung hồi đất phong. Tương Như Nhân tỏ vẻ đồng ý, nói nhiều thêm một câu. Thế là Tô Khiêm Dương ghen tị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.