Ca, Anh Thích Em Không

Chương 19: Mỏi mệt




___________________________________________________

Cả 2 ra xe về biệt thự của Ken ở . Vừa đến biệt thự cả 2 lên máy bay riêng bay về Italy.

Trên máy bay.

- Này Venus. - Ken quay sang nó hỏi.

- Hả? - Nó nhìn Kir.

- Chuyện lúc nãy...- Kir ngập ngừng.

- Em xin lỗi. Lúc nãy chỉ giả vờ nói như vậy thôi. - Nó nói.

- Không sao, nhưng anh có chuyện muốn hỏi.

- Cứ nói.

- Em thấy anh như thế nào. - Kir nhìn vào mắt nó.

Nhìn kĩ thì Kir là 1 người đẹp trai không thua kém gì hắn. Về mặt tiền bạc thì cũng rất là giàu. Nói chung là 1 người hoàn mĩ.

- Đẹp trai, tài giỏi, thân thiện. - Nó thành thật.

- Vậy em có thích anh không? - Kir nữa đùa nữa thật.

- Hả? - Nó ngạc nhiên quay sang nhìn Kir.

Kir chỉ cười rồi quay mặt ra phía cửa ngắm nhìn màn đêm từ trên máy bay. Nó nghe câu hỏi của Kir thoáng bối rối nhưng vì mệt quá nên nó thiếp đi luôn. Kir quay lại nhìn thì thấy nó đã ngủ. Kir khẽ cười đỡ nó vào vai mình. Nó trông rất đẹp. Lông mi cong vút. Khuôn mặt khác hẳn lúc bình thường. Kir ngắm nhìn nó. Kir nghĩ thầm.

"Có lẽ cuộc đời em đã chịu nhiều sóng gió. Nhưng em hãy yên tâm. Anh sẽ luôn bảo vệ em. Anh sẽ khiến em phải yêu anh"

-------------------------------------------------------------------------------

Hắn rời khỏi nơi tổ chức lễ đính hôn thì đến thẳng bar Win Lady. Hắn uống rất nhiều rượu. Hắn chả biết phải làm sao nữa. Hắn dặn lòng là phải hận nó, phải căm ghét nó nhưng khi thấy nó hắn chỉ muốn lao vào che chở, hắn chỉ muốn được yêu thương nó. Hắn thấy nó đi cùng với Kir thì rất đau lòng. Hắn cứ thế uống rất nhiều rượu. 1 con nhỏ ăn mặt thiếu vải từ sàn nhảy bước đến gần hắn.

- Anh. - Nhỏ đó ngọt sớt.

Hắn nhìn cô ta khẽ cười lạnh.

- Muốn gì?

- Muốn làm cho anh vui thôi mà. - Nhỏ đó ngồi lên đùi hắn.

Hắn nhếch mép kéo nhỏ vào mình. Đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn. Nhỏ cũng nhiệt tình đáp trã. Hắn dứt ra đưa tay lên khóe miệng.

- Anh thấy sao? - Nhỏ nhìn hắn ngon ngọt.

- Tanh! Bẩn! Và BIẾN. - Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng làm nhỏ giật mình. Nhỏ thấy thái độ của của hắn cũng biết điều vội vã chạy đi. Hắn thì vẫn tiếp tục uống rượu.

----------------------------------------------------------------------------

2 giờ sáng.

Hắn chả biết bằng cách gì mà về được tới nhà. Hắn loạng choạng bước đi. Tuệ Nhi biết hắn về nên vội vã xuống đỡ hắn.

- Hạo Thiên. - Cô ta thốt lên.

- Hạ Băng. - Hắn mơ màng nói.

Tuệ Nhi đứng hình. Trong tim cô ta nhói lên từng đợt.

Tuệ Nhi cố đỡ hắn lên phòng.

- Hạ Băng. Anh Yêu Em. - Hắn mơ màng.

- Em là Tuệ Nhi. - Tuệ Nhi cố giữ bình tỉnh mà nói.

- Tuệ Nhi hả? Cô ta là thứ rẽ tiền. Nếu không vì cô ta sẩy thai tôi đã đuổi cô ta đi rồi. - Hắn nằm trên giường nói.

Tuệ Nhi sững người khi nghe hắn nói. 1 giọt nước mắt từ khóe mi khẽ rơi. Hắn ngủ thiếp đi. Tuệ Nhi cười nhạt rồi bước ra khỏi phòng. Trong lòng Tuệ Nhi đang rất buồn nhưng cô ta lại càng hận. Hận nó đã đi rồi mà hắn vẫn còn thương nhớ. Trong đầu cô nung nấu phải nhất định thế chỗ nó trong tim hắn. Nhất định phải để hắn quên đi nó.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó vừa về Italy đã lao đầu vào luyện tập. Nó nhất định phải chuẩn bị kĩ càng cho "Cuộc Chơi" của nó và Tuệ Nhi. Nó luyện tập rất kiên trì. Trên người nó chi chít vết thương. Nó chẳng để ý đến. Nó cứ lao đầu vào tập luyện. Nó thường xuyên bị đánh ngã nhưng vẫn cố đứng dậy. 2 người anh nó với Kir lo lắng cho nó khuyên nó nên tập ít lại nhưng nó vẫn cứng đầu không nghe vẫn cứ luyện tập theo cách của mình. Nó đang đi từng bước trên con đường mang tên "SÁT THỦ".

Thời gian cứ thế trôi đi mãi, con người ai cũng thay đổi đến mức chóng mặt chẳng còn nhận ra.

_______________________THE END__________________________

Note: Chap sau sẽ thấy được chế Băng lột xác, ai hóng kh? Nhớ vote và cmt cho au nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.