Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 11




Quả pokemon hở ra, một luồng sáng đỏ chiếu lên mặt đất. Luồng sáng ấy bắt đầu ngưng lại thành một con vật tròn ỉn với đôi chân nhỏ nhắn, đôi tay xinh xắn và hai cái tai nhọn dễ thương. Thêm một đôi mắt to tròn màu lam cộng với một nhúm lông xoăn lộ ra trên đầu.

- Jig gly... Jig gly...

Nó vui vẻ hướng về Tiểu Nguyệt mà cất tiếng dịu êm nịnh nọt.

Vâng, đó là một con Jigglypuff. Một con Jigglypuff cái màu hồng mà quý cô nào cũng thích đến mê muội.

Đây là con pokemon mà Tiểu Nguyệt bắt được trong 3 ngày trước.

Tiểu Nguyệt vừa xông tới vừa chỉ về phía “hắn” mà hét lớn:

- Jigglypuff, Sing!

Khi Jigglypuff nhận được mệnh lệnh, nó đưa tay ra sau lưng và rút ra một cái micro. Và rồi nó hướng về “hắn” mà cất tiếng ca:

- Puff puff ppppuff... Puffffff... Puuuufff... Puff... Puff...

Ngay khi vừa ra lệnh cho Jigglypuff, Tiểu Nguyệt lấy ra một cái tai nghe cũ kĩ và đeo vào. Lúc này đây, nàng xông hướng về phía sau “hắn” và định sử dụng đòn khóa tay.

...

- Caterpie, String Shot!

Giữa khu rừng già, dưới tán cây cổ thụ, một thằng con trai ngu ngốc đang ra lệnh cho một con Caterpie nhỏ bé nhả tơ cuốn đối thủ lại.

Song con Caterpie lại chẳng hiểu gì. Nó ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt vô tội.

Hắn cuống lên. Hắn chỉ về phía đối diện mà nổi khùng hét lớn:

- Caterpie, String Shot!

Đáng tiếc, con Caterpie lại hoàn toàn không hiểu gì. Nó vẫn ngơ ngác đứng nhìn hắn.

- Caterpie, String Shot!

- Caterpie, String Shot!

- Caterpie, String Shot!

Giữa khu rừng vắng vẻ và mát mẻ, một thằng bệnh lên cơn động kinh không ngừng ra một lệnh duy nhất cho con Caterpie.

Suốt hơn 5 giờ đồng hồ gào thét, khóc lóc, mắng mỏ, mục đích của hắn cũng không đạt thành. Hắn vô lực tựa lưng vào bãi cỏ mà mắng to:

- Con Caterpie ngu ngốc, cái đồ dốt nát không biết tấn công, tao cần mày để làm gì?

Quả thật một kẻ nghiện game pokemon như hắn lại rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này. Caterpie ngay cả chiêu sinh ra đã có là String Shot cũng không biết dùng. Thật đau lòng!

Hắn đau lòng suốt 2 tiếng sau đó. Và hắn quyết định lên diễn đàn game Huyền Thoại lập một bài viết mới chửi rủa nhà phát hành game ngu như con bò. Rồi hắn lại an tâm đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm khi mới tỉnh dậy, việc đầu tiên của hắn là hớn hở vào diễn đàn để nhìn những kẻ cùng cảnh ngộ tung hô và chia sẻ cái chủ đề hấp dẫn tối hôm qua hắn vừa viết.

Hổ thẹn thay dưới bài viết của hắn là vô số bài bình luận chê bai thậm tệ, mắng hắn đầu thiếu i - ốt, não vào nước, mẹ là heo cái, vân vân...

Sau đó hắn mới biết ở cái game Thế giới Pokemon này, chỉ có những con pokemon loại hình Sơn trại trở lên mới có kỹ năng khi vừa sinh ra. Thậm chí là chỉ có một loại trong vài loại kỹ năng thiên phú của loài. Còn hai loại pokemon Thường thấy và Hiếm thấy thì than ôi, chẳng có cái kỹ năng nào.

Do đó mà với con pokemon được trao tặng để khởi đầu hành trình thì muốn nó lên cấp chỉ có thể ra lệnh cho nó xông tới đánh đấm, cắn xé đối phương. Hạ gục đối phương thì được một số kinh nghiệm nhất định, còn thất bại thì bị trừ tiền trong túi nhà huấn luyện. Đương nhiên là khi thắng hay khi bại, những con pokemon cùi mía này đều cần về trung tâm pokemon để chữa trị. Và cái phí chữa trị đối với những tên mới vào game cũng chẳng rẻ rúm gì. Nhất là đối với những con quỷ keo kiệt: “Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”.

Bởi thế mà hành trình trở thành một nhà huấn luyện nổi tiếng rất gian nan, và nó thể hiện ngay từ lúc bắt đầu bước trên con đường này: Tiền và loài pokemon tốt.

Ha ha... “Hắn” có thể tưởng tượng ra hành động của nửa kia khi vào Thế giới Pokemon này là như thế. Bi đát và bi ai a!

...

Vừa nghe Tiểu Nguyệt ra lệnh cho con Jigglypuff sử dụng kỹ năng là biết con Jigglypuff này cũng là hàng ngon chứ chẳng phải dạng vừa đâu. Nghĩ tới đấy, “hắn” cũng không khỏi cảm thán NPC được ưu ái quá nhiều. Họ là dân bản địa, nơi đây đã là sân nhà của họ, họ lại bắt được pokemon ngon ăn, tốt uống.

Còn người chơi? Thế giới này tràn ngập xa lạ và bất ngờ, lại có khởi đầu từ những con pokemon dởm. Không khó hiểu khi người chơi rõ ràng định mệnh: Số phận đã chú định khó khăn...

Nghĩ thì nghĩ, “hắn” phản ứng cũng không chậm chút nào. Khi Tiểu Nguyệt vừa đến trước mặt, “hắn” nhấc chân bước về phía trái, đồng thời giơ tay phải, gập lại ngón cái vào như một đòn chặt trong thế võ karate. Đòn chặt này “hắn” tính toán lực vừa phải và hướng về sau gáy của Tiểu Nguyệt. Ý đồ của “hắn” chính là đánh ngất nàng rồi nhân cơ hội thoát đi.

Song người nhân loại đầu tiên “hắn” gặp từ khi vào thế giới này cũng không phải người đơn giản. Dù “hắn” hành động nhanh như chớp, nhưng nàng phản xạ cũng không kém chút nào. Chỉ thấy bàn tay trái của nàng đưa tới đón đòn chặt của “hắn”. Nó nhẹ nhàng đụng chếch vào tay phải của “hắn” một góc 45 độ nhằm giảm khả năng bị thương tổn khi va chạm. Khi cổ tay cản lại mé tay của “hắn”, bàn tay mềm mại của nàng nhẹ lướt sâu vào theo đường khuỷu tay phải của “hắn”.

Hiển nhiên là nàng muốn nhân cơ hội hớ hênh từ đòn chặt của “hắn” mà lợi dụng lấn tới phần ngực phải đang lộ ra và không được bảo vệ ấy.

“Hắn” đang định trả đòn thì tinh thần rung lên, đầu óc ong ong đầy khó chịu, hai mắt cũng bắt đầu vô thức khép lại.

“Hắn” đã dính đòn Sing của con Jigglypuff. Theo lẽ thường, ắt hẳn “hắn” phải lăn ra ngủ mới phải. Nhưng ỷ vào tinh thần cường đại, “hắn” kháng được đòn này. Tuy nhiên vài giây choáng váng và điều khó tránh khỏi.

Và dễ hiểu là với vài giây vàng bạc này, thắng thua đã được quyết định.

Bàn tay trái của Tiểu Nguyệt ngoặt xuống tóm lấy cổ tay phải của “hắn”. Cùng lúc ấy nàng bước chân phải lên, tay phải chụp vào cổ “hắn”. Sau đó chân trái đá vào khuỷu gối chân phải của “hắn”, đồng thời hai tay dùng lực đẩy “hắn” ngã xuống.

Và kết quả không có gì phải bàn cãi. Khi mất trọng tâm, có khỏe mạnh cỡ nào thì “hắn” cũng bị nàng đẩy ngã.

“Bịch...”

May thay là nàng không có hận thù gì với “hắn” cho nên đã dùng tay phải giữ lại “hắn” trước khi thân thể “hắn” đập vào mặt đất.

Nhưng chỉ như vậy liệu có đủ?

Đối với kẻ nghịch ngợm và gan lỳ từ nhỏ, Tiểu Nguyệt biết cách làm sao để người bạn của mình chịu thua. Đó là cắt đứt tất cả đừng lui và cơ hội phản kháng của hắn.

Trong một giây khi thân thể “hắn” vừa chạm đất, Tiểu Nguyệt dùng tay phải lật “hắn” nằm sấp lại và dùng tay trái hung hăng bẻ ngoặt tay phải của “hắn” ra sau lưng.

Song song với điều đó, nàng dùng toàn bộ 34 kí lô của mình đè lên lưng “hắn”. Hai tay của nàng giữ chặt tay phải của “hắn”, hai chân của nàng đè chặt tay trái của “hắn” xuống đất.

Giờ này, cả phần trên ngực “hắn” bị khóa chặt, chỉ còn cái đầu với 2 cái chân “không thể làm gì hơn” thì cũng vô dụng.

Sau 3 giây choáng váng, khi tỉnh táo lại, nhận ra tình cảnh của mình lúc này, “hắn” thật muốn đập đầu tự sát. Bọn con trai nào đó có lẽ muốn hưởng thụ mỹ cảnh và cảm giác điện giật toàn thân khi được mỹ nữ “hầu hạ” như thế này, còn “hắn” thì không.

Khi mới 5 tuổi, “hắn” phải chạy trốn nay đây mai đó. Trong mười năm tiếp theo, “hắn” bôn ba một đường cầu sinh trong từng tấm lưới gần như không có lỗ hổng và xảo quyệt của kẻ địch. Và sau đó, vì sự sống, “hắn” mạo hiểm làm nổ tung tàu vũ trụ mà xông vào màn sáng vũ trụ. Tiếp đó “hắn” lưu lạc ở Địa cầu vài phút rồi hôn mê bất tỉnh cho đến một tuần trước.

Đó là lý do vì sao “hắn” chưa bao giờ được hưởng thụ một cuộc sống theo đúng ý nghĩa. “Hắn” chưa bao giờ biết mùi vị của tình cảm gia đình, bạn bè, tình yêu đôi lứa. Vì cái cuộc sống kinh khủng thiếu tình cảm ấy, “hắn” chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Khục khặc... Hơi đi lạc đề, thế nhưng tóm lại đó là ý nghĩ chợt lóe trong đầu “hắn” mà thôi. Song cái điều lớn hơn thế chính là cảm giác thất bại nặng nề. Đã khi nào một người liên tục đào vong, một người mà bất cứ giây phút nào cũng đứng trên bờ vực sinh tử lại luôn chạy thoát mà bị quật ngã như thế này?

Nhất là khi thua bởi một người con gái cùng tuổi. Mất mặt, thật mất mặt!

Trong lòng “hắn” điên cuồng gào thét, nội tâm của “hắn” cuốn lên sóng biển ngập trời. Có giận dữ, càng nhiều hơn là xấu hổ.

Cái gì chỉ là trò chơi, cái gì chỉ là những dãy số liệu mà “hắn” khinh thường, cái gì Chủ Thần đều đã bị “hắn” ném ra sau đầu. Giờ này chỉ có sự chua xót, ê chề xen lẫn nhục nhã của trái tim.

Tỉnh táo bị chà đạp nghiêm trọng, dòng suy nghĩ chín chắn cũng bị xé nát thành mảnh nhỏ. Thứ còn lại trong lòng “hắn” lúc này chính là lòng tự trọng của một hoàng tử – theo cách “hắn” gọi. Dẫu cho lúc này quyền lực của “hắn” bị cướp đoạt, dẫu cho lúc này “hắn” chỉ là một con chó hoang bị truy lùng.

Cảm xúc tiêu cực lấy tốc độ ma - ra – tông chiếm quyền điều khiển đầu óc. Mọi thứ khác không liên quan đều bị đánh rơi. Trong đầu “hắn” chỉ văng vẳng âm thanh của lòng tự trọng đang rơi vỡ.

“Cạch... Rắc...”

“Cạch... Rắc...”

“Cạch... Xoảng...”

Và cái gì đến cũng đã đến. Như một con dã thú bị thương, mặc dù đầu bị ấn xuống đất và lấm lem bùn, “hắn” gầm lên trong giận dữ:

- Buông ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.