Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 17: Đây gọi là hạnh phúc?




Mụ Thạch Quế Trân vẫn đang cố thuyết phục Tiểu Bình:

- Được rồi, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Không sai, ta và toàn thể môn nhân Bạch Cốt Môn cần phải xuất thế, cần phải thoát khỏi chỗ quỷ quái này, nơi trước kia tiền nhân của bọn ta vì muốn trốn tránh nhiều kẻ thù phải mạo hiểm xông vào đây hầu tìm cho bằng được một sinh lộ giữa muôn ngàn tử lộ. Ta không việc gì phải giấu ngươi, đúng như ngươi đoán, bổn môn đã không xuất thế thì thôi, một khi đã xuất thế thì máu sẽ nhuộm khắp giang hồ, thây người sẽ ngã như rạ. Và những người sẽ bị bổn môn tầm thù chắc chắn phải là hạng đáng chết cả trăm lần, bởi họ từng có những hành vi tương tự như lão thất phu Tam thúc của ta.

Nói đến đây, giọng của mụ chợt nhẹ lại và mụ hỏi Tiểu Bình:

- Ngươi là hạng người suýt bị lão lấy mạng, nếu sau này có cơ hội ngươi giết hay không giết lão để báo thủ?

Tiểu Bình cảm thấy khó trả lời, bèn đưa mắt nhìn qua Bạch Phụng hiện đang ngồi ngay bên cạnh mụ Thạch Quế Trân và cũng là ngay bên cạnh Tiểu Bình. Tiểu Bình cất tiếng hỏi:

- Đệ vẫn chỉ tin ở một mình tỷ. Tỷ hãy nói đi, có phải Tam lão thúc suýt lấy mạng đệ?

Và lão thực hiện bằng cách nào, sao đệ không phát hiện?

Ngay từ lúc được mụ Thạch Quế Trân đưa vào đây để gặp lại Tiểu Bình, tuy Bạch Phụng chưa một lần lên tiếng nhưng như thế không có nghĩa là nàng vẫn còn bị mụ khống chế huyệt đạo. Trái lại, Bạch Phụng đã trở lại bình thường, đã được mụ giải khai huyệt đạo từ lâu và nàng có thể tùy nghi cử động hoặc mở miệng để cùng Tiểu Bình đối thoại.

Bạch Phụng rốt cuộc cũng lên tiếng, sau một lúc ngẫm nghĩ:

- Đệ hãy nghe rõ từng lời của tỷ, vì đây là những lời dù tỷ không muốn nói cũng phải nói cho đệ hiểu. Tỷ vẫn rất căm hận ... người đã nhẫn tâm giam tỷ vào Lãnh Phong Động, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Đệ suýt bị mất mạng không phải là do ai khác, mà chính là lão thất phu Tam lão thúc đã cố tình đưa vào người đệ cùng một lúc hai loại chân khí đối nghịch nhau. Và hậu quả là đệ, nói theo thuật ngữ của giới giang hồ thì đệ đã bị hiện tượng chân khí nghịch hành gây ra tai họa. Và nếu cũng nói theo thuật ngữ của giới giang hồ thì tai họa này dù có nhẹ cũng làm cho đệ mang thương tích suốt đời, còn nặng hơn gọi là tẩu hỏa nhập ma, thì đệ chỉ còn mỗi một cách là chờ chết.

Nói đến đây Bạch Phụng bỗng thở dài:

- Môn Chủ lần này không hề dối gạt đệ. Người hại đệ chính là lão thất phu đê tiện kia.

Còn Môn Chủ lúc phát chưởng như đệ bảo là đệ có nhìn thấy thì đó là người phát chưởng để trừng trị kẻ manh tâm phản bội, kẻ định thoát đi một mình và ngăn mọi người cùng thoát bằng cách cố tình hạ sát đệ.

Tiểu Bình đưa mục quang qua nhìn mụ Môn Chủ:

- Chân khí nghịch hành? Tẩu hỏa nhập ma? Tuy ta không hiểu chút nào về những cách gọi này nhưng thôi được, ta tạm tin mụ lần này. Mụ muốn gì ở ta?

Mụ Thạch Quế Trân vẫn nhẹ giọng:

- Ngươi vẫn chưa đáp câu hỏi của ta. Ngươi sẽ hành động thế nào nếu sau này có cơ hội đối mặt lão thất phu Tam thúc?

Tiểu Bình hỏi ngược lại:

- Mụ muốn nói dù mụ đã cố ngăn cản, cố trừng trị kẻ manh tâm phản bội nhưng rốt cuộc lão vẫn thoát?

Mụ bộc lộ sự độc ác của mụ:

- Lão đã gặp may. Vì đúng vào lúc ta phát hiện lão có mưu đồ bất lợi cho bọn ta và cho cả ngươi, lão đã vội bỏ chạy, nhân khi Độc Phong Tuyệt Khí tạm thời bị Linh Khí Hoàn Nguyên phát tán từ ngươi hóa giải. Nhưng ta có thể đoán chắc một điều, lão sẽ không có may mắn lần thứ hai.

Tiểu Bình lại hỏi:

- Nghĩa là mụ sẽ không tha cho lão nếu mụ thật sự có cơ hội tìm thấy lão?

Mụ chợt hiểu:

- Ý của ngươi là sẽ giúp bọn ta vượt qua Độc Phong Tuyệt Khí nếu ta hứa báo thù hộ ngươi?

Tiểu Bình cười lạt:

- Và mụ phải lập trọng thệ sẽ để ta và Phụng tỷ hoàn toàn bình yên, cho dù bọn ta có lưu lại đây vĩnh viễn hay đến lúc nào đó, nếu cao hứng bọn ta cũng sẽ xuất thế như mụ?

Mụ liền gật đầu:

- Đối với ta, ngươi và Bạch Phụng chỉ là một trong nhiều phương thế giúp bổn môn thoát hiểm. Ta cần gì hại bọn ngươi một khi bọn ta đã an toàn vượt thoát Độc Phong Tuyệt Khí?

Được, ta hứa.

Tiểu Bình nhỏm người ngồi dậy và lắc đầu:

- Mụ không thể hứa suông như thế. Mụ phải lập trọng thệ ta mới tin.

Mụ kinh ngạc:

- Ngươi đã có thể cử động? Hiện trạng chân khí nghịch hành đã không còn tồn tại trong ngươi?

Tiểu Bình quắc mắt:

- Mụ không được nói lảng sang chuyện khác. Mụ có lập thệ hay không nào?

Mụ chợt nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật dài. Để sau đó, lúc mụ chịu mở mắt, mụ trịnh trọng lập thệ:

- Ta, Thạch Quế Trân, xin phát thệ. Nếu ta hoặc người nào đó là môn nhân bổn môn được ta ra lệnh hãm hại Bạch Tiểu Bình hay Bạch Phụng thì ta và Bạch Cốt Môn mãi mãi bị diệt vong, sống không chỗ dung thân và chết thì tử vô địa táng.

Đoạn mụ mỉm cười với Tiểu Bình:

- Như thế có được chưa?

Tiểu Bình nhìn Bạch Phụng:

- Phụng tỷ tin bao nhiêu phần?

Bạch Phụng thở dài:

- Hơn mười bảy năm được Môn Chủ cưu mang chăm sóc, tỷ chưa lần nào biết có trường hợp như thế này. Tỷ nghĩ có thể tin vào lời trọng thệ của Môn Chủ.

Tiểu Bình thở ra nhẹ nhỏm, vội đặt tiếp câu hỏi thứ hai cho mụ họ Thạch:

- Kinh văn Vô Vi ...

Mụ hiểu rất nhanh và đáp ngay, không chờ Tiểu Bình hỏi dứt lời:

- Trong Trưởng Lão Hội bảy người, Lục thúc của ta được thiên phú cho trí nhớ khác thường. Do vậy nhờ sự sắp đặt của ta, ngươi vì lầm mưu nên đã tự nguyện đọc ra toàn bộ kinh văn Vô Vi, trong khi đó Lục thúc thì đã nấp sẵn ở gần đó. Và lẽ đương nhiên Lục thúc đã ghi nhớ trọn vẹn kinh văn Vô Vi.

Tiểu Bình ngẩn người:

- Chỉ nghe một lần là thuộc, quả là người thông minh tuyệt đỉnh.

Mụ lắc đầu bảo:

- Nhớ rất nhanh thì có, chứ thông minh tuyệt đỉnh thì không. Trên đời này làm gì có người thập toàn?

Tiểu Bình gật gù và hỏi lại:

- Vậy còn đồ hình Vô Vi?

Mụ thở dài:

- Giữa kinh văn Vô Vi và đồ hình như không có mối liên quan. Từ điều này có thể tạm kết luận, đối với bọn ta hoặc đối với Triệu Thạch Liễu, kinh văn Vô Vi kể như vô dụng!

Tiểu Bình mới vỡ lẽ:

- Vì thế mụ mới dám dùng kinh văn vô dụng để cùng Triệu Thạch Liễu trao đổi?

Mụ thừa nhận:

- Võ học của bổn môn là quá đủ cho bọn ta báo thù. Ta sẵn sàng đánh đổi tất cả miễn sao có được ngươi và nhờ ngươi mà bọn ta được thoát.

Tiểu Bình bất chợt hít vào một hơi thật dài:

- Mụ muốn ta làm gì để giúp mụ?

Mụ cười nhẹ:

- Vốn dĩ ta đã có chủ ý, nhưng vì ngươi dường như không bị chân khí nghịch hành nên chủ ý đó đương nhiên phải có thay đổi. Nhưng điều tiên quyết là ta vẫn muốn hỏi ở ngươi một số điều.

Tiểu Bình hoài nghi:

- Việc gì mụ phải phí công! Ta ...

Mụ phải xua tay ngăn lại:

- Ta khó có thể giải thích cho ngươi hiểu. Cho dù là vị tất ngươi có chịu tin ta. Sao ngươi không để Bạch Phụng giải thích cho ngươi hiểu?

Tiểu Bình nhìn Bạch Phụng và liền nghe Bạch Phụng giải thích:

- Môn Chủ nói không sai. Vì nếu đệ thật sự bị hiện tượng chân khí nghịch hành, để giúp đệ hoàn toàn khôi phục cần phải có một phương cách thích hợp. Nhưng nay hiện tượng đó không còn nữa thì biện pháp cũng phải khác đi. Để tránh những hậu quả khó lường là hậu quả về phía đệ, đệ phải thành thật đáp lại những gì Môn Chủ hỏi.

Tiểu Bình gật đầu:

- Vậy thì được, đệ sẽ đáp nếu có thể đáp.

Mụ họ Thạch liền hỏi:

- Trước hết ta muốn biết lúc ngươi sắp ngất đi vì lão thất phu cùng một lúc thúc đẩy hai loại chân khí đối nghịch nhau, ngươi đã có cảm giác như thế nào?

- Thoạt đầu là nóng, sau đó là lạnh!

Mụ lại hỏi:

- Vậy ngươi có cảm thấy nôn nao khó chịu như bên trong người có một lực nào đó chực trào lên?

- Điều này ư? Không có!

Mụ kêu:

- Không có? Ngươi chắc chắn?

- Chắc chắn!

Mụ hoài nghi:

- Vậy tại sao ngươi lại ngất?

Tiểu Bình lắc đầu:

- Ta không biết! Tuy nhiên ...

- Sao?

Tiểu Bình ngượng ngịu:

- Ta đã bị ngất như thế này không phải chỉ có một hai lần. Và thật kỳ lạ, hễ lần nào ta gặp phải tình thế làm cho ta quá khiếp sợ, không hiểu sao ta cứ ngất đi, có thể nói rõ hơn là ta cứ luôn phải chết khiếp vì sợ.

Mụ phì cười:

- Ngươi muốn nói ngươi không có đởm lược bằng người?

Tiểu Bình tuy đỏ mặt vì thẹn nhưng vẫn cố biện bạch:

- Trước kia ta đâu có như thế này? Ta vốn rất dạn dĩ, dù đang nửa đêm có bất ngờ gặp quỷ dữ ta cũng không biết sợ là gì. Và đây là điều khiến ta rất băn khoăn, đến nỗi ta phải nghĩ đó là chuyện có liên quan đến chiếc lá quái quỷ gì đó mà một nhân vật dơ bẩn lừa ta, buộc ta phải ngậm vào miệng.

Mụ kinh nghi:

- Chiếc lá nào? Ai là nhân vật dơ bẩn? Sao nhân vật đó bắt ngươi phải ngậm chiếc lá đó? Chuyện xảy ra từ lúc nào?

Tiểu Bình cứ lắc đầu quầy quậy:

- Đó là một chiếc lá khô, nhỏ và có sắc tím. Còn người đó là ai, tại sao bắt ta ngậm chiếc lá vào miệng thì ...

Mụ chợt kêu khe khẽ:

- Nghe rất giống như Tử Diệp Thảo, có tác dụng bồi nguyên và làm cho thân thể trở nên Bách Độc Bất Xâm. Nhưng nếu bảo chỉ vì Tử Diệp Thảo mà ngươi gặp phải hiện trạng cứ ngất đi thì hoàn toàn không đúng.

Tiểu Bình thở dài:

- Nếu là vậy, hóa ra ta đã ngờ sai cho nhân vật nọ?

Mụ lắc đầu:

- Đúng hay sai thì trừ phi ngươi gặp lại nhân vật đó và hỏi cho minh bạch. Còn bây giờ ta muốn được thăm dò qua khắp kinh mạch của ngươi.

Tiểu Bình ngơ ngác:

- Thăm dò kinh mạch? Là sao?

Bạch Phụng chợt cười, đó là lần đầu tiên Tiểu Bình thấy Bạch Phụng cười lại, kể từ khi nàng bị đưa vào Lãnh Phong Động.

- Cũng không có gì to tát lắm đâu. Nếu đệ có luyện công qua ắt phải biết việc thăm dò kinh mạch chỉ là chuyện bình thường, mục đích là tìm hiểu xem trong người đệ có chỗ nào bất ổn hay không. Đệ chớ quá lo ngại.

Tiểu Bình liền gật đầu với mụ Thạch Quế Trân:

- Nếu Phụng tỷ đã bảo như vậy, mụ muốn thăm dò thì cứ thăm dò!

Cách mụ thăm dò làm khuôn mặt Tiểu Bình cứ bừng bừng đỏ, vì mụ đằng nào cũng là nữ nhân vậy mà mụ cứ dùng tay sờ mó khắp hết mọi chỗ trên người Tiểu Bình.

Tuy vậy, lúc Tiểu Bình chuẩn bị nói ra lời phản bác thì mụ chợt lẩm bẩm:

- Quả nhiên tất cả đều nguyên vẹn, thông suốt. Chẳng lẽ lão thất phu chưa kịp hại y?

Một lần nữa Tiểu Bình định lên tiếng hỏi thì nghe mụ căn dặn:

- Được rồi, vì ngươi không có chỗ nào bị ngưng trệ trong kinh mạch nên ngươi phải lưu tâm, cố ghi nhớ những gì ta sắp sửa chỉ điểm. Đây là đại huyệt Đan Điền, một trong hai vị trí tương hội của Đốc, Nhâm nhị mạch và cũng là điểm khởi đầu, đồng thời là kết thúc cho việc dẫn lưu nội nguyên. Ngươi nhớ chưa?

Thấy Tiểu Bình lộ vẻ ngơ ngác như không hiểu, Bạch Phụng ứng tiếng:

- Môn Chủ cần phải truyền thụ cách thức dẫn lưu chân nguyên cho đệ. Hãy ghi nhớ cho kỹ và đừng để bất kỳ sai sót nào, đó chính là phần việc của đệ.

Tiểu Bình gật đầu:

- Đệ hiểu rồi. Đại huyệt Đan Điền là một trong hai vị trí tương hội của nhị mạch Nhâm Đốc. Điểm xuất phát chân nguyên, cũng là điểm kết thúc. Đúng chưa?

Mụ khen:

- Ngươi ghi nhớ rất nhanh, khá lắm! Còn đây là các huyệt ở Đốc mạch gồm Khí hải, Cơ tuyền ...

Cứ như thế mụ họ Thạch tuần tự chỉ điểm cho Tiểu Bình từng bộ vị của các huyệt đạo, một việc rất cần thiết cho dẫn lưu chân nguyên.

Sau đó mụ bảo:

- Để ngươi có thể phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên, đương nhiên vẫn cần có người thúc đẩy nội lực vào ngươi. Để ta thực hiện thì Trưởng Lão Hội qua hành vi của lão Tam không tin ta. Còn ngược lại ta cũng cảm thấy không thể nào tin bất kỳ ai trong họ. Do đó, sau khi thương nghị bọn ta đã quyết định là mỗi người sẽ trút truyền cho ngươi khoảng năm năm công phu tu vi. Với sáu người truyền lực thì ngươi kể như có được xấp xỉ ba mươi năm công lực, đủ cho ngươi tự vận công làm cho Linh Khí Hoàn Nguyên phát tán. Và để có một kết quả thật mỹ mãn, tất cả bọn ta đều chỉ tin vào một mình ngươi. Rằng ngươi sẽ giữ lời, và dùng Linh Khí Hoàn Nguyên để giúp bổn môn có cơ hội xuất thế. Chỉ cần ngươi thực hiện đúng như lời, ta hứa ta cũng sẽ giữ lời đã lập trọng thệ cùng ngươi lúc nãy. Ngươi nghĩ sao?

Bạch Phụng kêu lên:

- Phương pháp này rất hay, vô hình chung Bình đệ được hưởng lợi ngoài ý muốn. Đệ sẽ có công lực sánh bằng người đã khổ luyện ngoài ba mươi năm, đệ sẽ là cao thủ trên giang hồ.

Đệ nhận lời đi!

Bạch Phụng mừng, bấy nhiêu đó là đủ cho Tiểu Bình đáp ứng:

- Được, ta hứa!

Mụ bật cười:

- Chư vị thúc bá đã nghe rồi chứ? Mời chư vị cùng xuất hiện cho, bản nhân đã thuyết phục y xong rồi.

Năm lão nhân cùng xuất hiện, chứng tỏ ngay từ đầu họ đã sẵn có mặt ở chỗ khuất và đã nghe tất cả.

Lão Đại hắng giọng:

- Ta đã không lầm khi vẫn tín nhiệm ngươi như từ thuở nào đã tín nhiệm. Ngươi thật xứng danh là Môn Chủ bổn môn, sẽ làm cho bổn môn phát dương quang đại.

Đoạn lão nhìn Tiểu Bình:

- Bọn ta sẽ lần lượt trút truyền nội lực cho ngươi. Phần của ngươi là cứ theo cách Môn Chủ đã chỉ điểm mà quy hoàn toàn bộ chân nguyên về Đan Điền. Nhớ chưa?

Tiểu Bình cười khinh khỉnh:

- Đâu có gì mà không nhớ được? Nhưng ta sẽ không bao giờ xem đây là đại ân, cần phải ghi nhớ hoặc báo đáp.

Mụ Thất lão cô cô cười lạnh:

- Ngược lại bọn ta cũng không hề cảm kích ngươi, cho dù nếu không có ngươi bọn ta vẫn phải giam mình mãi mãi ở chốn này.

Tiểu Bình hừ nhẹ:

- Rất minh bạch! Ta cũng thích như thế! Hãy bắt đầu đi, nếu tất cả đã sẵn sàng.

Mụ Thạch Quế Trân bảo:

- Phiền Đại bá tiến hành đầu tiên cho! Cứ như thế tuần tự đến người cuối cùng cũng sẽ là tiểu điệt.

Lão Đại tiến đến đặt một tay lên đỉnh đầu Tiểu Bình, đó lại đại huyệt Bách hội như Tiểu Bình vừa được mụ Môn Chủ buộc phải chỉ điểm.

Lão Đại hắng giọng:

- Hãy chú tâm, ta bắt đầu đây! Nào!

Một luồng khí nóng liền xuất hiện, xuyên từ huyệt Bách Hội đến Đan Điền Tiểu Bình, và theo sự dẫn lưu của chính Tiểu Bình.

Lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục rối đến lượt Thất lão cô cô cũng phải truyền nội lực cho Tiểu Bình.

Người truyền lực sau cùng là mụ Thạch Quế Trân. Mụ mỉm cười khi cố tình dùng tay thăm dò lại kinh mạch Tiểu Bình một lần nữa:

- Tất cả đều tuân thủ, tốt lắm. Bản thân ngươi hiện đã có hai mươi lăm năm công phu tu vi. Giờ thì đến lượt ta, hãy mau mau tiếp nhận.

Từ tay mụ liền có một luồng khí nóng xuyên vào người Tiểu Bình. Tuy nhiên luông khí đó so ra không nóng bằng những luồng khí do năm lão nhân lúc nãy đã truyền, và Tiểu Bình nghĩ đó là vì mụ kém niên kỷ nên nội lực mụ không bằng.

Đến khi mụ thu tay về, Tiểu Bình nghe mụ bảo:

- Ta đã cho Bạch Phụng dùng độc. Còn đây là giải dược ta trao cho ngươi. Nhưng ngươi không thể giao lại giải dược cho Bạch Phụng ngay lúc này, mà phải sau khi ngươi vận công hóa giải Độc Phong Tuyệt Khí để tất cả bọn ta tuần tự vượt qua. Có lẽ ngươi không trách vì thấy ta cần phải cẩn trọng?

Tiểu Bình thu nhận giải dược và cười gượng:

- Cẩm tắc thì vô ưu. Bài học này của mụ có lẽ sẽ giúp ta rất nhiều sau này.

Mụ vẫn mỉm cười:

- Vô độc bất trượng phu. Ngươi cũng cần học thêm điều này nếu sau này muốn dương danh thiên hạ. Đi thôi!

Đành phải để lại Bạch Phụng một mình, Tiểu Bình tiến bước đi theo bọn họ!

Mụ dừng lại và đưa mắt nhìn vào vùng có sương vụ mờ mờ:

- Ngươi cứ tiến đến quãng giữa, vận công và cứ giữ như thế một khí phát hiện làn sương vụ từ từ tan đi. Cho đến lúc ta vượt qua, ta sẽ là người cuối cùng, thì ngươi có thể tùy nghi hành động. Muốn lưu lại đây cũng được, muốn cùng Bạch Phụng bỏ đi cũng không sao.

Hãy thực hiện đi.

Mệnh lệnh của mụ có phần nào làm cho Tiểu Bình bất phục. Tuy nhiên điều gì đã hứa là đã hứa, Tiểu Bình cũng học thêm chữ nhẫn ở mụ, thản nhiên làm theo lời mụ.

Phần việc sau đó quả nhiên diễn ra suông sẻ, làn sương vụ tan dần và bọn họ đã từ từ vượt qua cho đến người cuối cùng là mụ họ Thạch.

Mụ đi ngang qua chỗ Tiểu Bình và cười độc ác:

- Theo ta, tội của ngươi làm cho bổn môn mất đi một báu vật hãn thế là Chu Quả, cho dù Chu Quả mất vào lúc chưa đến kỳ phát sinh công năng, diệu dụng thì tội vẫn là tội. Ta là Môn Chủ Bạch Cốt Môn đâu thể tha thứ cho ngươi?

Vừa thoáng thấy mụ dừng lại Tiểu Bình đã cảm nhận ngay là có chuyện bất ổn. Thế cho nên việc Tiểu Bình ngưng ngay việc vận công và dừng hẳn việc phát tán Linh Khí Hoàn Nguyên là hành động được Tiểu Bình cố ý thực thiện.

Phát giác làn sương vụ đã tan biến giờ lại tái hiện dần, mụ họ Thạch giận dữ:

- Súc sinh tạp chủng đáng phải chết! Hãy xem chưởng của ta!

Bùng!

Toàn thân Tiểu Bình chấn động và thật sự gục xuống như một thân cây đã mục rỗng đến kỳ đổ ụp xuống.

Huỵch!

Phải thật lâu sau đó, một thanh âm mơ hồ chợt vọng đến tai, giúp nhận thức của Tiểu Bình dần dần quay trở lại.

- Bình đệ ... Bình đệ có nghe ta gọi không? Ta là đại ca của đệ đây, Đoan Mộc Ngũ đây Tiểu Bình cố mở dần hai mắt, hình ảnh của Bạch Phụng đang ở ngoài vùng sương vụ chợt lọt vào mục quang của Tiểu Bình.

Bạch Phụng có lẽ đứng như thế đã lâu, qua dáng đứng xiêu vẹo và lảo đảo của nàng, Tiểu Bình đoán như thế.

Ở phía bên kia vùng sương vụ lại có tiếng Đoan Mộc Ngũ tiếp tục vang lên:

- Bình đệ mau tỉnh lại đi! Sao đệ cứ nằm mãi trong vùng độc khí? Nguy lắm, đệ có biết không?

Tiểu Bình tỉnh lại hoàn toàn. Thế nhưng, lúc lên tiếng Tiểu Bình mới biết bản thân vừa trải qua một cơn ác mộng dài và trong cơn ác mộng Tiểu Bình mơ thấy bản thân đã bị mụ Thạch Quế Trân hành hạ độc ác, làm cho thân thể Tiểu Bình đau như dần, tưởng phải chết đi.

Và sự thật vẫn là sự thật, Tiểu Bình lên tiếng thật khó khăn:

- Đại ca đó ư? Sao đại ca không vào đây với đệ? Đây nào phải vùng độc khí như đại ca nói?

Đoan Mộc Ngũ vẫn đứng ở ngoài xa:

- Không phải vùng độc khí là không phải đối với đệ mà thôi. Bằng không bọn Bạch Cốt Môn đâu phải chịu giam hãm ở trong đó suốt một trăm năm qua?

Tiểu Bình vụt vỡ lẽ:

- Đại ca có nhắc đệ mới nhớ. Quả thật đây là nơi đại ca không thể vào, trừ phi đệ phải vận công cho Linh Khí Hoàn Nguyên phát tán thì đại ca mới có thể vào!

Đoan Mộc Ngũ tỏ ra lo lắng:

- Vậy thì đệ mau mau vận công, nhìn thấy đệ như vậy đại ca thật lo lắng mà không biết làm gì giúp đệ!

Tiểu Bình từ từ nhỏm dậy:

- Nhưng thân thể đệ rất đau, có lẽ ngay lúc này chưa thể vận công.

Giọng nói của Đoan Mộc Ngũ lại thêm khẩn trương:

- Đệ phải miễn cưỡng vận công thôi. Đại ca cần phải vào đó giúp đệ, giúp luôn vị cô nương kia, dường như đã bị nhiễm phải độc khí!

Lời của Đoan Mộc Ngũ làm cho Tiểu Bình tỉnh ngộ:

- Đại ca muốn ám chỉ Bạch Phụng! Nguy tai, Phụng tỷ đã bị mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn hạ độc, chỉ có giải dược đệ đang giữ trong người mới có thể giúp Phụng tỷ giải độc!

Đại ca chớ quá nôn nóng, đệ phải giúp Phụng tỷ trước, sau sẽ nghĩ cách giúp đại ca vào!

Dứt lời, Tiểu Bình cố loạng choạng chạy về phía Bạch Phụng.

Đúng lúc đó Bạch Phụng khuỵu xuống, khiến Tiểu Bình chỉ kịp đỡ nàng vào tay nếu không muốn Bạch Phụng phải va mạnh vào đất.

Có tiếng Đoan Mộc Ngũ réo gọi bên ngoài, nhưng do Tiểu Bình đang vội, đang cố cho Bạch Phụng dùng giải dược nên nào có lưu tâm đến lời Đoan Mộc Ngũ đang nói.

Và hậu quả đã xảy ra, Bạch Phụng tuy tỉnh lại nhưng sắc mặt cứ nhăn nhó một cách kỳ lạ:

- Tỷ đau lắm! Như Bình đệ vừa cho tỷ dùng giải dược? Nhưng sao giải dược lại làm cho tỷ đau đớn như thế này? Ôi chao ...

Tiểu Bình càng thêm kinh tâm khi nghe Đoan Mộc Ngũ từ ngoài năm trượng gào toáng lên:

- Sao ta đã dặn mà đệ vẫn miễn cưỡng cho nàng dùng giải dược của mụ ác ma trao? Mụ đã muốn hại đệ, cớ gì mụ lại trao giải dược thật cho đệ? Và cho dù có là giải dược thật đi nữa thì mụ cũng đã liệu trước cả rồi. Giải dược đó sẽ biến thành độc dược do đệ đã nằm quá lâu trong vùng độc khí. Chính độc khí đó đã biến giải dược thành độc dược! Đệ đã lầm mưu của mụ rồi!

Tiểu Bình bàng hoàng kêu lên:

- Đại ca có dặn đệ rồi ư? Chao ôi, sao đệ lại vô tâm thế này? Đệ đã hại Phụng tỷ rồi!

Đệ phải làm gì đây, đại ca?

Đoan Mộc Ngũ bảo:

- Ta không thể giúp đệ nghĩ kế nếu chưa có cơ hội chạy qua vùng độc khí! Đệ còn chần chừ gì nữa!

Chợt hiểu tình thế đã đến lúc khẩn trương, Tiểu Bình bèn quay trở lại vùng sương vụ:

- Đệ sẽ cố vận công nhưng không thể chi trì đủ lâu như đại ca nghĩ! Đại ca phải thật nhanh mới được!

- Ta hiểu rồi, đệ không cần phải dặn! Nào, bắt đầu đi!

Tiểu Bình vận công và thế là Tiểu Bình lần đầu tiên biết thế nào là tâm trạng nôn nao, như có một lực nào đó ở bên trong người cứ chực trào dâng mà mụ Thạch Quế Trân từng hỏi.

Tuy vậy, làn sương vụ cũng bị tan biến trong một thời gian ngắn, đủ cho Đoan Mộc Ngũ dùng khinh thân pháp lao vụt qua:

- Được rồi! Đệ cũng phải lui mau! Nào!

Vút!

Tiểu Bình vội chạy theo Đoan Mộc Ngũ, làm cho lớp sương vụ lúc tái hiện cứ khép dần và đuổi theo ngay phía sau cả hai!

Đến chỗ Bạch Phụng, Tiểu Bình ngã lăn ra ngất lịm ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.