Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 47: Mang Thai (Tt)




Giọng nói khàn khàn vừa nói xong những câu đó, âm cuối vẫn còn vấn vương, cảm thấy trong lòng thoáng mềm mại, rồi trong nháy mắt giống như bị điện giật, thân hình mảnh mai xinh đẹp bị ôm chặt dưới ánh sáng màu xanh lá cây mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trở nên trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trong suốt mang theo sự run rẩy kịch liệt rũ xuống, cả người cuộn lại, bịt lỗ tai, ngón tay thon dài cuốn chặt lấy lọn tóc.

Đừng nói nữa.

Đừng nói chuyện đó với cô nữa.

Kỷ Hằng cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc này trong không khí lạnh lẽo, tịch mịch mới phản ứng kịp bản thân vừa nhắc nhở cô những gì, trong ngực đột nhiên đau nhói, anh bình tĩnh nhìn cô hai giây, đau đớn bắt đầu lan tràn trong lồng ngực, lan tỏa khắp tứ chi.

trên khóe môi của anh thoáng nở nụ cười yếu ớt, sau đó khàn giọng nói: "Coi như quay về xem một chút, anh sẽ nói với mẹ anh em chỉ ở nhờ một đêm, không có ý tứ gì khác, bốn năm chưa trở về, dù sao thì ở nơi đó vẫn có người khiến em nhớ nhung, đúng không?"

Trong không khí lạnh lẽo, Lan Khê hơi lúng túng, trong đôi mắt nổi lên gợn sóng trong suốt, nhẹ nhàng buông ra tóc của mình ra, cầm bút lên, hàm răng đang cắn chặt bờ môi đỏ mọng cũng buông lỏng hơn.

"Ngày mai, em sẽ gửi tiền vé máy bay cho anh." Trong giọng nói êm ái của cô có một chút khàn khàn.

Kỷ Hằng biết, cô đã đồng ý.

Vẫn nở nụ cười yếu ớt, anh đè nén toàn bộ cảm xúc xuống, cầm túi lên đưa cho cô: “Bữa ăn khuya, mua cho em đó, đừng ngây ngô ở đây muộn quá.”

Thấy ánh mắt Lan Khê sáng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào trong cái túi.

“Là sữa chua nguyên chất, anh biết em không thích ăn vị khác.” Khóe miệng của Kỷ Hằng tràn đầy cưng chiều.

“đi thôi, ở đây rất lạnh.” Anh nhẹ giọng nói, bóng dáng cao lớn đứng dậy ngăn chặn ánh đèn phía sau lại, in xuống bóng người thon dài.

Làm việc ở công ty này đã hai năm rồi, Kỷ Hàng vẫn luôn cảm thấy bức tường xi măng màu trắng xanh ở cầu thang thoát hiểm có cảm giác rất hoang vu, bây giờ càng cảm thấy như vậy, làm cho người ta khi đi đến đều cảm thấy hơi lạnh ngấm đến tận xương.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói về chủ đề này với cô, cô đi đâu, anh sẽ đi cùng, cô dừng lại, anh sẽ đứng chờ, cô từ chối, anh sẽ đợi một lần lại một lần…..không phải si tình cũng không phải là cố chấp, chỉ vì cô là Lan Khê, là cô gái mà anh thương yêu, cất giấu trong lòng từ Iâu lắm rồi, không phải một ngày, cũng không phải là một năm, mà lâu đến mức đến bản thân anh cũng không đếm được là bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm rồi.

Từ bỏ, cũng không biết làm thế nào để từ bỏ nữa.

***

Lúc tan tầm ngày thứ sáu, Lan Khê đặt bản kế hoạch lên trên bàn của Branda, xé một tờ giấy ghi chú, viết lên đó mấy chữ rồi đặt xuống dưới cốc trà của chị ấy sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi chạy vào thang máy.

“Lan Khê, học trưởng của em ở dưới lầu chờ em về nhá à?” cô nhân viên nhỏ nhìn cửa sổ sát đất, cười cười cất giọng hỏi.

Lan Khê sững sờ, mặt ửng đỏ g, giơ tay lên bấm nút cho thang máy đi xuống: “Bọn em vội lên máy bay thôi."

“À…. Vội lên máy bay à…..” xung quanh truyền đến tiếng cười thưa thớt.

Lan Khê không nghe ra ý tứ của đối phương là trêu chọc hay là cái gì khác, dứt khoát coi như không nghe thấy, Branda đi ra từ phòng rửa tay, vẫy vẫy tay nhìn bóng dáng của Lan Khê, cau mày nói: “Đằng sau của em đó! Vẫn dính tờ giấy ghi chú đấy, chạy cái gì mà chạy?”

Ánh mắt Lan Khê run lên, bối rối sờ sờ thì quả thật thấy ở dưới vạt áo có dính một tờ giấy.

“Bản kế hoạch ở trên bàn của chị đó.” cô cũng nói một câu với Branda.

Branda lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, giẫm lên giày cao gót rồi đi vào.

“Oa,” cô nhân viên nhỏ thấy thế thì nghẹn họng nhìn trân trối, đầu cứng đờ quay sang. “Vừ rồi là chị ấy quan tâm em đó à?

-- cảnh tượng này người xem thật sự kinh hãi.

Cửa thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở ra.

Ánh sáng hắt ra từ bên trong, sáng rực rỡ khiến ánh mắt Lan Khê chợt lóe lên, sau khi cô đi vào thì mới chợt phát hiện ra bóng dáng cao ngất của một người đàn ông, đang nghiêng người dựa vào thang máy, trên người là bộ âu phục được cắt may khéo léo, phẳng phiu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, giống như báo săn vậy, được vây chặt bởi một vòng những cô gái xinh đẹp động lòng người, nói chuyện dịu dàng, giong nói mềm mại như nước.

Hơn nữa, đều đang vô tình hoặc cố ý dựa lên trên người anh ta.

Ánh mắt khép hờ của người đàn ông đột nhiên sáng lên, nhìn Lan Khê chằm chằm, giống như tìm được con mồi.

Theo bản năng, Lan Khê cũng cảm thấy không đúng.

Thang máy rất chật chội, cô đang đối diện với lồng ngực của người đàn ông này, cô muốn xoag người thì cũng không thể.

trên khóe môi tuấn dật của Kiệu Khải Dương vẽ lên một nụ cười tà mị, thân hình lạnh lùng, cao ngất đứng thẳng dậy, trong vòng của cô gái nũng nịu quyến rũ, cúi đầu thì thầm, rồi khẽ dựa vào Lan Khê bên tai nói thật nhỏ: “Trong vạn bụi hoa có một điểm xanh biếc, có cảm thấy như vậy không?”

Lại gặp mặt rồi. Mộ Lan Khê

Vành tai Lan Khê mềm nhũn, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh lùng, đột nhiên không biết tại sao người đàn ông này lại thích khoe khoang như vậy.

Nhưng sau khi anh ta nói như vậy, âm thanh thì thầm mị hoặc của các cô gái ở bốn phía đột nhiên dừng lại, ánh nhìn lạnh như băng đồng loạt bay về phía Lan Khê, cho rằng cô Ià mục tiêu công kích.

Ngón tay thon dài của cô mò mẫm về phía sau, trực tiếp nhấn phím đi xuống tầng một.

Đột nhiên, lông mày của Kiều Khải Dương lạnh lùng nhíu lại!

“Cũng có một chút cảm giác như vậy……”Giọng nói dịu dàng, trong suốt như nước của Lan Khê vang lên, ánh mắt hiện lên ánh sáng mê ly.

Kiều Khải Dương thấy vậy thì sững sờ.

Thang máy xuống đến tầng tiếp theo,”Đinh” một tiếng rồi mở ra, Lan Khê lùi thẳng về phía sau rồi sải bước ra khỏi thang máy đầu ngón tay nắm chặt túi xách, nhìn chằm chằm vào anh ta, bờ môi đỏ tươi nhẹ nhàng cất lời nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ có điều, trong vạn bụi hoa có một đống……”

một đống.

một đống…….gì?

Mày kiếm đậm như màu mực của Kiều Khải Dương giương lên.

Lan Khê ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua chỗ khác, như là không muốn làm cho từ ngữ bẩn thỉu, ghê tởm như vậy phát ra từ miệng của mình. Hừm, vậy thì để tự bản thân anh ta lĩnh ngộ đi.

cô đảo đảo con ngươi, lộ ra một nụ cười quyến rũ đầy thâm ý với anh ta, rồi nâng tay lên, làm tư thế hẹn gặp lại.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

“…….” một đống cứt.

Mẹ nó, anh đoán được rồi.

Sắc mặt của Kiều Khải Dương thoáng tối sầm lại, bàn tay như muốn vặn bung cửa thang máy ra, lại bị một sức lực đột nhiên kẹp chặt!

“Ái --!” Kiều Khải Dương hít sâu một hơi, ra sức rút ngón tay thiếu chút nữa bị kẹp đứt về, một đám phụ nữ ở xung quanh hoảng sợ kêu lên: “Kiều Thiếu!”

Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào khe hở cửa thang máy, chỉ tiếc là không nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh, dịu dàng ấy nữa.

Anh vẫy vẫy tay, gương mặt tuấn tú dịu xuống, mặc kệ đám phụ nữ này lải nhải, cố gắng đưa bàn tay ra để ấn nút xuống tầng dưới cùng, anh không tin đế cửa công ty còn không nhìn thấy cô!

Rốt cuộc cũng xuống dưới tầng cuối cùng, khuôn mặt Kiều Khải Dương lạnh lùng, đẩy mọi người ra rồi ra khỏi thang máy, sải bước đi đến cửa chính.

Rốt cuộc thì cũng thấy được rồi --

Cách cánh cửa chính cảm ứng tự động bằng thủy tinh của công ty Lan Khê chạy chậm rồi lên một chiếc xe, chính là chiếc xe mà ngày đó anh gặp phải, bên ghế lái còn có một người đàn ông đang ngồi, thấy cô đi lên thì ánh mắt dịu dàng, trên mặt cô cũng không giống như vừa nãy, mà là dáng vẻ tươi cười.

không đuổi kịp được, Kiều Khải Dương nheo mắt lại nhìn nhãn hiệu của chiếc xe kia. ^

Cất giọng cười nhạo.

Chọn đàn ông cũng giống như chọn xe vậy, hóa ra phẩm vị của cô cũng như thế thôi.

Hừ……

Kiều Khải Dương sờ sờ cằm, anh cảm thấy người đàn ông kia so với anh còn kém xa.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ máy bay hạ cánh xuống ở sân bay thành phố C.

Từ phía trên bầu trời nhìn xuống thành phố, bởi vì do dòng khí lưu nên hơi xóc nảy, Lan Khê ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Kỷ Hằng không nhịn được đưa tay ra giúp cô thắt chặt dây an toàn, sau đó chậm rãi đóng cửa sổ lại, nói thật nhỏ: “Chú ý an toàn nhé."

Anh không muốn để cô vừa nhìn thấy toàn cảnh thành phố đã bắt đầu thương cảm.

Tầm mắt bị ngăn lại, đột nhiên Lan Khê cảm thấy ngỡ ngàng mất một lúc.

--”Anh phải về Mỹ à?..... Là vĩnh viễn hay chỉ là tạm thời?”

--”Nghe nói là sẽ đi thật Iâu, sau đó cũng không về nữa…….”

--”Anh quan tâm tôi sao?”

cô cảm thấy một trận lạc lõng như băng ở trong lòng.

Sắc mặt tái nhợt Lan Khê cúi người xuống, hai khủy tay chống lên trên đầu gối, ôm chặt lấy bản thân mình.

Đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, thật sự là vữa rồi cô chỉ đột nhiên nghĩ đến….Anh ấy đã không còn ở đây nữa rồi.

Anh không còn ở thành phố C từ lâu rồi.

Lông mày Kỷ Hằng lo lắng mà nhíu lên, ôm lấy bả vai của cô: “Sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, một lúc Iâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mà cùng lúc đó, ở thành phố A --

“Cái gì?! Cần ngay lúc này?!” Branda nhận điện thoại, vô cùng kinh ngạc mà kêu nhỏ một tiếng.

Sắc mặt của chị cực kì lúng túng, vừa cầm tập tài liệu trong tay gắp vừa nói: “Trợ lý tiên sinh, anh có thể nói với người chịu trách nhiệm hạng mục này được không, bên anh cho thời gian là một tuần, lúc này còn chưa đến ba ngày, trên tay tôi mới chỉ giữ bản kế hoạch sơ thảo chưa được sửa chữa hoàn toàn, cái này thì làm sao có thể trực tiếp đưa cho người phụ trách của các anh xem được?!!”

Ngăn cách bởi làn sóng điện tử, Trung Văn vẫn còn xen lẫn ít tiếng Anh, trợ lý Khang từ tốn nói: “Sửa chữa lại một chút đi, không phải đưa cho người phụ trách xem đâu”

“Là tổng giám đốc của chúng tôi muốn xem.”

Nếu không, làm sao có thể đến lượt trợ lý tổng giám đốc như anh đi làm chuyện như vậy?!

“…….” Trong nháy mắt, Branda cảm thấy, hô hấp của bản thân bị ngừng lại, đôi mắt mở thật to.

"Anh đang nói đùa đấy à.” cô bình tĩnh nói ra.

Trợ lý đã không còn thời gian để hao phí với cô, từ từ cất giọng trầm thấp: “Scan bản sao đi, không thì tốt nhất là chuyển phát đến đây, địa chỉ thì cô vừa biết rồi đó. Ừm, cứ như vậy đi.”

Hết chương 164

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.