Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 29: Quá Khứ Của Chung Soái (Tt)




Editor:❀MạnNhi❀

Nước mắt của Lan Khê rung động, liếc mắt nhìn Kỷ Hằng, nước mắt nóng bỏng cũng nhanh chóng tràn quanh vành mắt

Cô nhớ Mộ Yến Thần đã nói rồi.

Anh nói, tự rước lấy nhục, nhìn thật là khó coi.

Thực sự chính anh đã tạo ra một trò chơi cấm kị, vì kích thích, anh không tiếc cưỡng bức cô, bức bách cô, dụ dỗ cô phá tan phòng bị trong lòng để ở chung một chỗ với anh. . . . . Nửa thật nửa giả, lạnh lùng giễu cợt, nhưng đáng chết là cô vẫn còn thương anh.

Đầu ngón tay ra sức bấm vào lòng bàn tay, đau đến bén nhọn, nhưng chỉ là đau trong lòng.

"Em không có chuyện gì đâu, " cô rõ ràng khàn giọng nói, cười thê lương, "Kỷ Hằng, cám ơn anh đã đưa em về nhà."

Kỷ Hằng lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, hy vọng nhìn trong con ngươi của cô anh có thể phỏng đoán được cảm xúc, nhưng hết lần này tới lần khác không đúng, tâm tình của cô đã sớm tiết lộ tâm tư của cô, chính cô vẫn còn không biết.

Nhếch nhếch môi, anh tiến lên nhẹ nhàng giữ chặt gáy hôn thật sâu lên trán của cô.

"Anh đi nha. Lan Khê." Anh dịu dàng nói nhỏ.

***

Trong Mộ gia, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm nóng bỏng, tay chân luống cuống ngồi xuống.

Quả thật cô đã quên mục đích mình đến Mộ trạch là gì, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, mặc dù nụ hôn vừa rồi chỉ là nhẹ nhàng dán lên, một chút vuốt ve cũng không có, nhưng khoảng cách gần như vậy cũng khiến cô đỏ mặt, mồ hôi trong lòng bàn tay ươn ướt, trái tim đập mạnh!

Lúc đó anh gần như lãnh khốc bá đạo kiềm chế cô, xương cốt của cô cũng hơi đau, nhưng cảm thấy cảm giác như vậy cực kỳ tuyệt vời !

Nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng của một người đi vào từ cổng thì cô mới kinh hãi, trong nháy mắt đôi mắt trợn to lên! !

—— Lan Khê đẩy cửa chính phòng khách ra, đôi mắt trong suốt khẽ ửng hồng, lại lạnh như băng rất đáng sợ.

Ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm, "Ba!" rồi lập tức nhìn về phía Mộ Yến Thần! !

"Dì cũng không nghĩ tới con đến lúc này, không có gì chuẩn bị, đơn giản ngồi một chút uống ít trà nhé, Trương tẩu. . . . . ." khuôn mặt của Mạc Như Khanh, trong nháy mắt nhìn thấy Lan Khê ở đây cũng ngơ ngẩn, cương cứng, cánh môi trắng đến không còn chút máu lạnh lùng nói, "Tại sao bây giờ cô mới trở về? Tối hôm qua cô đi đâu vậy hả? Buổi sáng khi cảnh sát tới đến tôi đi gọi cô mới phát hiện ra cô không ở nhà, tôi phải để bọn họ đi về, gọi điện thoại cho cô cô cũng tắt máy. . . . . . Ngày hôm qua mới có chuyện như vậy, cô cảm thấy chưa đủ phải không? !"

Lời nói đau nhói mà chói tai này, chính là do Mạc Như Khanh nói.

". . . . . . Không có chuyện gì thì tôi lên tầng."Lan Khê lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, rồi quay người đi lên trên tầng. Bây giờ cô biết, dù người xa lạ đối xử tàn nhẫn với cô, cũng không bằng một câu nói như một dao đau nhói của người thân dành cho cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô tự nói với mình, phải quen thôi.

Mộ Lan Khê à, quen rồi thì cũng không đau đớn nữa.

"Cô. . . . ." Mạc Như Khanh cau mày, bị thái độ lạnh như băng của cô kích thích khiến tay run rẩy, còn chưa kịp mở miệng cũng đã bị giọng nói trầm thấp lạnh như băng ngắt lời: "Em đến đây làm gì vậy?"

Mộ Yến Thần ngước mắt, lạnh giọng hỏi Nhan Mục Nhiễm ở một đầu ghế sa lon.

Nhan Mục Nhiễm cố gắng đè nén khiếp sợ giấu kín trong lòng, dần ổn định suy nghĩ, lông mi rung động nói giọng khàn khàn: "Em vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, bác trai đã tỉnh lại rồi."

——! !

Một câu được nói ra, toàn bộ mọi người trong phòng khách cũng chấn động tại chỗ.

". . . . . . Vậy còn chờ gì nữa?" sắc mặt Mạc Như Khanh từ trắng bệch trở nên đỏ, tay chân luống cuống, "Vậy còn ngồi ở đây làm gì, còn không nhanh đi đến bệnh viện. . . . . ."

"Bác gái!" Nhan Mục Nhiễm gọi bà, khuyên bảo, "Anh y tá trưởng nói với cháu bác ấy vừa mới tỉnh, tình huống vẫn chưa ổn định, bây giờ sợ sau khi mọi người đến thì nói ra những lời kích thích khiến trái tim của bác ấy xảy ra vấn đề, bây giờ cần chuẩn bị mấy giờ để bình tĩnh, nên để cho cháu đến đây thông báo trước cho mọi người, nhớ đừng kích thích ông ấy quá."

Dường như ngay lập tức Mạc Như Khanh đã hiểu Nhan Mục Nhiễm băn khoăn điều gì! Cảm xúc trên mặt càng phức tạp rối rắm hơn !

Ai cũng rõ ràng ban đầu vì sao Mộ Minh Thăng lại bất tỉnh, tình huống hiện tại như vậy, nên cho ông ấy một lời giải thích như thế nào mới được đây?

Ánh mắt Mộ Yến Thần giá lạnh như thường, hạ hai chân xuống, cầm cái chìa khóa lên rồi đi ra ngoài cửa.

"Yến Thần! Con . . . . ." Mạc Như Khanh ở phía sau gọi to.

"Con đi xem một chút." Anh lạnh lùng nói.

Nhan Mục Nhiễm nhìn tình hình một chút, vội vàng đứng dậy đuổi theo, Mạc Như Khanh cũng hoảng hốt luống cuống, bảo Trương tẩu thu thập chút đồ, thông báo cho Lão Lưu lái xe, lập tức theo bà đi bệnh viện. Mà trong cảnh lộn xộn Mạc Như Khanh chợt thấy Lan Khê sửng sốt đứng trên bậc thang, trong nháy mắt giận tái mặt: "Cô ở nhà mà ngây ngốc đi, đừng có mà đi, Trương tẩu, nhanh lên một chút chúng ta phải đi rồi !"

Trong con ngươi đo đỏ của Lan Khê nghiền nát đau đớn, đưa tay vịn cầu thang đi xuống.

"Không phải tôi bảo cô ở đây không được đi sao? Cô còn muốn làm gì ông ấy? !" tâm tình Mạc Như Khanh rối loạn, tức giận nói với cô.

"Đó là ba tôi, sao tôi lại không thể đi?" Cô lạnh như băng đáp lại, giọng nói vang vang mạnh mẽ.

Mạc Như Khanh căng thẳng trong lòng, cau mày: "Cô. . . . . ."

Trong đáy lòng bà một lần nữa xác định Lan Khê đang cố ý, nhìn dáng vẻ lạnh lùng suy yếu của cô lúc này, cái trán còn sưng, một miếng băng gạc nhỏ che lên vết thương, nhìn qua giống như trong lúc Mộ Minh Thăng bị bệnh nặng đã có ai bắt nạt cô ta vậy! Chuyện quan trọng hơn, chuyện tai nạn xe cộ và bắt cóc đó, không thể để Mộ Minh Thăng biết nhanh như vậy! (ôi!!! ức chế ức chế ức chế vs mụ MNK này quá đi >.

Mộ Yến Thần đi ở phía trước,

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi dừng lại.

Anh lạnh lùng quay đầu lại, gót giày chuyển tới một góc độ để nhìn Lan Khê, ánh mắt u ám lộ ra sát khí, môi mỏng khẽ mở: "Bị cưỡng bức mà hồi phục nhanh như vậy à? Đừng có đi ra ngoài làm mất mặt Mộ gia. . . . . . như vậy."

Nói xong anh dứt khoát đi ra ngoài, bóng lưng thẳng đứng lạnh lùng, không ai có thể nhìn ra đến tột cùng anh đang che giấu tâm tình gì.

Lan Khê nghe câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch, trong tròng mắt hiện ra một tia cảm xúc đau đớn đến nghẹt thở, khẽ run không nói ra lời.

Mộ Yến Thần, từng chữ từng câu của anh đều là vũ khí sắc bén, cô nghe một lần thôi đã cảm thấy trái tim bị đâm đến máu tươi đầm đìa.

Trong nháy mắt ở trong phòng khách cũng không còn ai, căn phòng trống không to như vậy chỉ còn một mình cô.

Lan Khê chán nản di chuyển hai bước, đến bậc dưới cùng, ngồi trên bậc thang nhẹ nhàng ôm lấy bản thân. Trong con ngươi nước mắt nổi lên, trong lòng đau đớn gay gắt, cô cũng rất muốn cười lạnh lùng, cô nên làm như thế nào để giải thích với mọi người, cô vẫn trong sạch, cô không gặp chuyện ngoài ý muốn. Trên thế giới này chỉ có một người từng cường bạo cô, người kia chính là anh ruột của cô.

Nước mắt rơi xuống, Lan Khê cắn chặt môi của mình, cắn đến rớm máu, nụ cười lạnh lại càng sâu.

Cô suy nghĩ không rõ lắm, ai có thể nói cho cô biết —— tại sao đột nhiên anh lại có thể trở nên xấu xa như vậy. . . . . . xấu xa đên mức muốn dồn cô đến giáp ranh của yêu và hận, lại nhẫn tâm như vậy, cô sẽ không nhịn được mà hận anh cả đời.

. . . . . .

" Vừa mới ở cửa ra vào đột nhiên anh hôn em, có phải bởi vì thấy Lan Khê đang ở đằng sau em hay không?" Đi ra ngoài, Nhan Mục Nhiễm liều lĩnh trong gió lạnh, mắt hồng hồng hỏi người đàn ông mạnh mẽ kiên cường trước mặt.

Mộ Yến Thần vẫn lạnh lùng như thường, không hề để ý tới cô ta.

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm như bị đâm, run rẩy nói: "Mộ Yến Thần, em không phải là công cụ để anh lợi dụng, em cũng là phụ nữ, lần sau khi anh muốn làm hành động này với em, cũng xin để ý cảm thụ trong lòng em một chút ! !"

Cô vui mừng lâu như vậy, vậy mà lại phát hiện đó chỉ là một bên tình nguyện diễn trò!

Cửa xe đã mở Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại nhìn cô: "Không muốn bị lợi dụng, vậy tại sao không cút xa một chút vậy?"

"Anh ——!" Nhan Mục Nhiễm trợn to hai mắt, tức giận đến tức ngực.

"Vậy thì cô cảm thấy tôi nên vì hành động căn bản không thể gọi là động tác hôn mà có trách nhiệm với cô à?" Anh tiếp tục lạnh lùng hỏi, "Cũng không phải là không thể, cô tùy ý lựa chọn phương pháp đi, chỉ là đừng đòi hỏi muốn tôi yêu, đối với cô, tôi không có nghĩa vụ đó."

Giọng nói của anh lạnh buốt, âm thanh u ám như vậy, như là tàn nhẫn trút một cái tát vang dội ở trên mặt của cô! !

Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm đỏ lên, trơ mắt nhìn anh lên xe, cố kìm nén nỗi thống khổ khi bị anh nhục nhã!

Cô kìm chế nước mắt, mở cửa ghế lái phụ ra.

"Cút xuống phía sau đi." Mộ Yến Thần cầm tay lái, lạnh nhạt đuổi.

—— vị trí này, không phải chỗ cô ta có thể ngồi.

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm đau nhói một lần nữa, nước mắt rưng rưng sắp trào ra, tức giận đến mức đạp giày cao gót lui về phía sau mấy bước, lên ngồi phía sau tay lái.

Trong bệnh viện, Mộ Minh Thăng thở bằng bình dưỡng khí, đã tỉnh lại, nhưng dường như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi.

"Minh Thăng! !" Mạc Như Khanh vội vàng đi tới, gấp đến độ hai mắt đều đỏ, đi tới rồi cúi xuống nhìn ông, cầm chặt tay ông.

Mộ Yến Thần đi đến vị trí cuối giường thì đứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào ông, trong đầu nhớ lại ngày đó ông ngất xỉu, Lan Khê hoảng hốt từ dưới lầu chạy đến, đau lòng nên gào thét chói tai.

Cho dù từ trước đến giờ người đàn ông này có nhiều lỗi lầm, không đúng nhiều hơn nữa, ông vẫn là cha ruột của Lan Khê.

Cô ấy kính trọng ông như vậy, để ý ông, coi trọng ông vì thế không thể mặc kệ ông ấy.

"Thân thể ông còn chưa tốt, bây giờ đừng nghĩ tới những chuyện khác có được hay không?" Mạc Như Khanh nhẹ giọng khuyên bảo ông, đau lòng cau mày, "Dạy bảo con cái thì có thể để về nhà, chúng nó khiến ông tức giận thế nào ông nói cho tôi, tôi giúp ông dạy bảo là được. . . . . ."

Ánh mắt của Mộ Minh Thăng thiếu sức sống nhưng trang nghiêm, còn chưa kịp phất tay ngắt lời bà, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm tĩnh đầy từ tính vang lên ở phía sau: "Mẹ đi ra ngoài trước đi, để con nói chuyện với ông ấy."

Hết chương 146

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.