Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 17: Hai Tầng Nóng Lạnh




Bên trong Mộ gia lo lớn, Mộ Minh Khải đứng dậy, cùng vợ ra về.

"Chú út, con tiễn chú. . . . . ." Lan Khê từ trên ghế đứng dậy, muốn đi theo bọn họ ra cửa.

Mộ Minh Khải khoát khoát tay, không muốn cô ra tiễn nhưng cô đã đi ra theo rồi, ánh mắt của ông có chút diendanlequydon.comphức tạp, nhìn ánh mắt thống khổ và dáng vẻ đáng thương của cô nên định đưa tay xoa xoa tóc của cô, nhưng tay lại dừng lại giữa không trung.

Từ trước đến giờ ông rất thương yêu cô cháu gái này , nhưng ngay lúc này trong lòng lại có điểm ngăn cách.

"Lan Khê, chú nghe người của Nhan gia kể, là do con ở nhà làm chuyện gì đó chọc giận cha con nên ông ấy mới phải nằm viện , " Mộ Minh Khải nhíu mày hỏi, giọng nói từ ái mà ôn hòa, "Con nói cho chú út biết, rốt cuộc là chuyện gì, mà lại làm cho cha con nổi giận đến như vậy?"

Lan Khê: ". . . . . ."

Mắt đỏ ngầu như máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, nói không ra lời.

Rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Mộ Minh Thăng tức đến như vậy như vậy?

Nhìn bộ dạng thống khổ của cô, Mộ Minh Khải cũng thấy đau lòng, không cưỡng ép nữa, xoa xoa tóc an ủi cô, cố gắng nở ra nụ cười gượng gạo: "thôi không nói những chuyện này nữa, Lan Khê hôm sinh nhật con có muốn qua nhà tiểu thúc chơi không?"

Ông nhớ sinh nhật của cô.

Lan Khê cắn môi, mơ màng cắn lên cánh môi một cái in cả dấu răng lên trên đó, trong đầu hiện ra hình dáng của Mộ Yến Thần, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, con sẽ ở nhà, chú út nhớ đến chơi nha."

Mộ Minh Khải cười cười, cùng vợ bước xuống chân cầu thang.

Cửa vừa được mở thì đột nhiên một chiếc xe hơi xuất hiện, nhanh chóng quẹo cua đi vào rồi từ từ thả chậm tốc độ, kéo cửa sổ xe xuống, Mộ Minh Khải nói thêm mấy câu, rồi mới chậm rãi lên xe ra về.

Lan Khê vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc xe mới tới, trong lòng cảm thấy đau nhói, rốt cuộc cửa xe cũng được mở ra, lông mi dài run rẩy, cảm giác áy náy đột nhiên kéo tới, không dám đối mặt với anh.

Đóng cửa xe, bóng dáng anh tuấn bất phàm của anh đi tới.

Nhưng vượt qua dự liệu của Lan Khê, anh không nói câu nào, đi qua cô, đem chìa khóa để vào khay trà.

Lan Khê ngước mắt, nhìn bầu trời bao la màu xám trắng ở bên ngoài, ngớ ngẩn.

Mộ Yến Thần láy tay kéo cà vạt xuống, vẫn cảm thấy rất buồn bực, cảm thấy cô đang nhìn anh, cô mới vừa há mồmdiendanlequydon.com hỏi "Cha em, ông ấy. . . . . ." Mới mấy chữ, mà mi anh cau lên, lạnh giọng mở miệng nói: "Ông ấy không có sao. Anh lên lầu đổi y phục."

Lạnh lùng mà lưu loát, cắt đứt hết tất cả ý thức cùng tâm tình của cô.

Tay Lan Khê cứng đờ chống lên ghế sa lon, kinh ngạc, nhìn anh lạnh lùng lướt qua cô, đi thẳng lên lầu.

Cô suýt nữa bị không khí lạnh lẽo này làm cho lạnh cóng, thẫn thờ.

Trong lòng chợt tràn đầy cảm giác trống rỗng, ngước mắt lên, đưa mắt nhìn anh đi lên lầu, cô cảm thấy mình không thể nào bắt kịp cảm giác của anh, mang theo một chút đau đớn, chầm chậm cuốn lấy cô.

***

Không khí trên bàn ăn, bởi vì thiếu đi Mộ Minh Thăng, mà trở nên vô cùng áp lực.

Buổi chiều , lúc Lan Khê đang ngủ say sưa, mơ thấy hình ảnh cả nhà đoàn tụ làm cho khóe mắt cô ướt át, nghe Trươngdiendanlequydon.com tẩu gõ cửa cô mới thức dậy đi xuống, rửa mặt lau khô, vẫn chưa đi đến phòng ăn đã thấy Mộ Yến Thần từ bên trong đi ra.

Xông tới trước mặt, bốn mắt chạm nhau, không khí xung quanh trong phải thoáng chốc ngập tràn sự đau đớn.

"Thiếu gia, cậu vừa mớ bảo dọn cơm lên , tại sao bây giờ lại đi. . . . . ." Trương tẩu kinh ngạc nói.

"Còn có việc, " Mộ Yến Thần nhìn đồng hồ, con mắt sắc lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, "Các người cứ từ từ dùng, tôi buổi tối sẽ không trở lại."

Trong lòng Lan Khê, chợt nhói lên, do mới vừa rửa mặt xong nên có chút tái nhợt.

Còn chưa kịp phản ứng, anh đã đi ra ngoài.

Anh thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có.

"Đây thật là. . . . . ." Trương tẩu cau mày cảm khái, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là khuyến khích Lan Khê, "Tiểu thư chúng ta đi đi, phu nhân đang chờ ở bên trong, lão gia ngã bệnh nên tâm tình bà ấy không tốt, cô đi bồi bà ấy đi."

Bồi ai?

—— Mạc Như Khanh?

Trên da lan ra cảm giác tê dại, trong lòng giống như là bị cương ty treo ngược một dạng thương, cô không nhịn được diendanlequydon.comquay đầu lại nhìn động tĩnh ở bên ngoài màn đêm, lại chỉ nghe thấy tiếng motor quen thuộc của xe khởi động vang lên, tiếp theo sườn xe chạy xẹt qua, lái ra khỏi Mộ gia.

"Hôm thứ bảy, con có muốn mời bạn học về nhà chơi không? Hay là có yêu cầu gì khác không, dì Mạc giúp con làm, " Mạc Như Khanh không chớp mắt nhìn chằm chằm tất cả những việc xảy ra bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng đầy trầm tĩnh, quay sang nhìn Lan Khê nói, "Chuyện này vốn nên tổ chức lớndiendanlequydon.com hơn chút nữa, thứ bảy này vẫn còn trong kỳ nghỉ đông, năm nay con đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy nên chỉ có thể làm đơn giản, con cứ nói đi?"

Tay chân Lan Khê lạnh ngắt, lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Con cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng cha tỉnh lại là được."

Mạc Như Khanh nhìn cô, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, rất là đáng sợ.

Đè ép tâm tình, bà cầm thìa lên múc đại một muỗng canh vào trong chén: "con cũng đừng sợ dì, hai ngày ở trong bệnh viện mắng đều mắng rồi, còn chưa đến mức về nhà tiếp tục mắng người, " ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn cô, tiếp tục cười lạnh, "Dì cũng không phải là người không có chừng mực, nhưng cũng phải xem là đối với chuyện gì, đối với người nào, nhìn con cũng chẵng có tâm tình gì, con cứ để mọi chuyện qua hết đi, biết không?"

mặt Lan Khê nóng như lữa, mắt rung rung, gật đầu một cái.

“Con no rồi.” Cô để nữa chén cháo xuống, giọng khàn khàn nói một câu.

Một hồi lâu sau Mạc Như Khanh cũng không có động tĩnh, một phản ứng cũng không có, tiếp tục cắm đầu cắm cổ dùng cơm, mặt Lan Khê lúc nóng lúc lạnh, buông chén xuống, cuối cùng nhìn bà một cái rồi chậm rãi đi lên trên lầu.

Gian phòng này cũng to lớn giống như Mộ gia vậy, trống trải cô đơn, kim chỉ giây chạy tí tách tí tách làm cho người ta không khỏi hốt hoảng.

Ngồi chồm hổm xuống chỗ cửa ra vào, cả người mềm nhũn, giống như không kiên trì nổi nữa được nữa, khóe mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, rưng rưng, ngay sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống đất, muốn dừng lại cũng không ngừng được. Lan Khê run rẩy che miệng lại, không để cho mình phát ra bất kì âm thanh nào, nước mắt nóng bỏng liền theo khe hở trào ra từng chút một, bả vai do bị đè nén mà run lên .

Không biết mình đang vì khóc cái gì, chỉ là cảm thấy uất ức, uất ức đến mức muốn được khóc.

Thật lâu sau mới chịu đè nén chua xót ở trong lòng xuống, cô lấy điện thoại di động ra, đôi mắt đẫm lệ mông lung không biết mình muốn làm cái gì, đợi đến lúc thanh tỉnh lại, ngón tay dính đầy nước mắt đã bấm số điện thoại của Mộ Yến Thần được một hồi lâu rồi.

Cô nhớ rồi, mới vừa rồi lúc gặp anh ở trong nhà, ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho cô không khỏi bỡ ngỡ.

Cô nghi hoặc, sợ hãi , lúc này cô cảm thấy quá cô đơn, vô cùng khát vọng sẽ có một người nói những lời ấm áp với cô, cô không tin chỉ trong một đêm thôi mà Mộ Yến Thần lại trở nên lạnh lùng vô tình đến vậy, cô không tin.

Ngón tay run run nhấn phím gọi, âm thanh tút tút trong đêm tối càng làm người ta cô đơn hơn.

Thật lâu sau Mộ Yến Thần mới nghe máy.

"Sao?" Anh nhàn nhạt nói một câu.

Không gọi cô là Lan Khê, không dùng câu êm ái để hỏi cô "Làm sao vậy?" , chỉ có đơn giản một chữ, đủ để đẩy người khác ra vạn dặm, làm cho người ta không thể tiếp tục chạm vào anh nữa.

Mắt Lan Khê kịch liệt run rẩy, nắm chặt điện thoại di động, một câu cũng không nói ra được.

"Có việc gì sao?" Anh cau mày, lạnh giọng hỏi, "Có gì muốn nói thì nói nhanh lên."

Lan Khê lấy di động từ bên tai xuống, nhét điện thoại vào trong nược mình, cố nén không để cho mình rơi lệ.

"Mộ Yến Thần. . . . . ." Giọng nói khàn khàn của cô truyền đến, răng hung hăng cắn chặt làm môi rướm máu dán lên điện thoại, tim cô đau nhói, "Anh đang ở đâu?"

Một câu nói đó, lại làm cho người ở đầu bên kia hoàn toàn im lặng.

Chỉ có thể nghe được hơi thở của anh, căng thẳng, giống như bị lời nói kia của cô làm cho tinh thần bấn loạn, lớp ngụy trang lạnh lùng cũng không thể nào tiếp tục được nữa.

"Ra ngoài đi " sau một hồi lâu Mộ Yến Thần mới lạnh giọng nói,giọng nói trầm thấp từ tính có chút khàn, lạnh mà không hề gợn sóng, "Đến cửa bưu điện gần đó đợi. Anh đi đón em."

Một câu nói vô cùng đơn giản, giống như ở trong giếng sâu chợt xuất hiện một sợi dây thừng, cho cô một hy vọng sống xót.

Mắt kịch liệt rung rẫy, Lan Khê cúp điện thoại di động, mở cửa nhìn xuống dưới.

Trong mắt cô lóe lên một chút chờ mong, cái gì cũng không muốn, muốn nhanh chóng đi đến chổ hẹn với anh giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đầu ông ông, tràn đầy hình ảnh Mộ Yến Thần ôm chặt cô vào trong ngực yêu thương, ấm áp giống như trước đây vậy.

Không kịp đợi Mạc Như Khanh trở về phòng, Lan Khê đã nghiên mình ra ngoài, chạy xuống cầu thang.

Xuyên qua phòng khách, cô chạy ra cửa cổng.

"A, tiểu thư!" Trương tẩu thấy vậy vội vàng kêu lên, "Đã trễ thế này rồi mà cô còn đi đâu vậy?"

Lan Khê hai mắt đẫm lệ, cắn môi nói một tiếng: "Con đi tìm bạn học, dì cứ mặc kệ con."

Cô nói mà không hề kiêng ky đến vẻ mặt của Mạc Như Khanh khi nghe được bọn họ nói chuyện, liền thẳng chạy ra ngoài!

Không khí lạnh ở bên ngoài ập tới, cô không có đem theo khăn quàng cổ với bao tay, trong nháy mắt liền bị lạnh cóng, cô cũng không thèm để ý, chỉ một mực chạy thẳng tới cái cửa màu xanh của bưu điện, phía trên có dòng chữ lóe sáng trong đêm tối, rất là bắt mắt!

Năm phút sau, rốt cuộc cũng có một chiếc xe từ đầu đường lái tới.

Cách một lớp cửa kính, Mộ Yến Thần có thể nhìn thấy bóng dáng ngơ ngác đang đứng trước cửa bưu điện chờ anh, tuyết rơi làm cho mặt co trở nên trắng bệch, một lớp sương mỏng từ trong đôi môi đỏ mộng của cô bay ra, mắt cô tỏa sáng, lạnh đến mức run rẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.