Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 47




"Giúp? Bà khi nào giúp chúng tôi."

"Cậu cầm sách của tôi."

Huyền Huyễn từ ba lô rút ra quyển sách ố vàng, "Trả lại cho bà."

Bà lão không tiếp nhận, lắc đầu, "Tôi đã không cần."

Huyền Huyễn nhún vai, "Đây là bà không cần, lát nữa đừng nói tôi cầm đồ của bà."

Mọi người trố mắt, thật không ngờ Huyền Huyễn vô lại như vậy.

Lão phụ cười khổ, "Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi chiếu cố cô bé."

Huyền Huyễn không lên tiếng.

Tiêu Xuân Thu hạ giọng hỏi: "Bọn họ đang nói gì?"

"Nói giao dịch." Tiểu Thường trả lời.

"Nói nhảm."

"Tôi vốn dĩ không phải người làng này," Bà lão bỗng nhiên mở miệng nói, "Tôi và con gái, cháu gái ngang qua đây, vừa lúc gặp thôn trường trúng cổ, cứu người là chuyện tốt, huống hồ cổ đối tôi mà nói không phải kỳ nan tạp chứng, thế nên tôi giải cổ cho gã, thôn trường để chúng tôi ở lại. Cô bé là con gái tôi lên núi hái thuốc cứu về, nó nhu thuận chất phác, tuy khác với thường nhân, thế nhưng không phải vấn đề lớn, chúng tôi đều thích nó. Một ngày, con gái tôi trên đường về đụng phải con trai thôn trường, người sao? Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng chuyện vô sỉ gì cũng có thể làm, cô bé dù sao yêu tính chưa trừ, giết chết đồ khốn đó."

Nói tới đây bà lão cười nhạt, "Cha của đồ khốn cũng là đồ khốn, con đã chết, cha tự nhiên nổi giận đùng đùng, cô bé, ai, đều là lão hồ đồ tôi nghĩ rất ngây thơ, cho khóa cô bé lại, bọn họ sẽ bỏ qua, nhưng mà, có một số việc không thể nghĩ rất tốt đẹp, chúng tôi là người ngoài, lại là vu y, bọn họ luôn sợ chúng tôi, sợ chúng tôi dùng vu thuật hại bọn họ, vì đoạn tuyệt hậu hoạn, thậm chí không tha con gái, cháu gái, cả cháu trai chỉ có năm tuổi của tôi, đều giết."

Nói xong, bà lão thở một hơi thật dài.

Mọi người nhìn nhau vài lần, không biết nên nói gì.

"Cô bé kia, tôi nợ nó rất nhiều, nó bị khóa dưới lòng đất nhiều năm như vậy, yêu lực yếu đến đáng thương, đối cậu không có nguy hiểm gì, nếu như nó ở đây, tôi không biết nó phải sống thế nào? Cho nên, cậu có thể giúp tôi chiếu cố nó không?" Bà lão nhìn Huyền Huyễn, gương mặt đầy nếp nhăn có khẩn cầu.

Tiêu Xuân Thu đồng tình tâm lan tràn, "Huyền Huyễn, cậu——"

Huyền Huyễn trừng anh một cái, hỏi bà lão: "Mấy bộ xương trong sơn động là sao vậy?"

"Là dùng để nuôi ruồi, có chút là tự chết, đại bộ phận bị giết. Người vào làng không có kết cục tốt, dù sao khi có người ngoài có thể hi sinh, sẽ không ai hi sinh người trong làng."

Nhìn bà lão hờ hững nói những lời này, nhớ tới mình suýt nữa trở thành thức ăn cho ruồi, mọi người chỉ cảm thấy lạnh gáy, nhịn không được run lên.

Dương Lăng lau mồ hôi, cười gượng: "Tôi ở đây lâu như vậy, may mà không——"

"Đó là vì cậu ở trong nhà tôi."

Dương Lăng cứng lại.

Bà lão nhìn mặt trời dần mọc lên, ánh mắt lộ ra lo lắng, "Nếu cậu không đáp ứng, vậy xin giết cô bé, cô bé ở lại thế gian cũng là bất hạnh, đã vậy..."

"Tôi không thích giết người." Huyền Huyễn bất đắc dĩ thở dài.

Bà lão nở nụ cười, biết Huyền Huyễn đáp ứng.

Bà vẫy hai Tạng ngao lại, hai đầu Tạng ngao lập tức đi tới.

Ông chú Hồ chằm chằm hai cự khuyển, không khỏi đánh ý niệm bắt chúng về làm cảnh khuyển, thế nhưng Tạng ngao đối chủ nhân trung tâm như một, chủ ý này tựa hồ không thể thực hiện?

Bà lão ôm lấy một con thỏ trắng không biết là hôn mê hay ngủ trên lưng Tạng ngao giao cho Huyền Huyễn.

"Cảm ơn cậu! Cậu bé."

Huyền Huyễn chỉ vào con cún bên chân, "Con cún này tôi có thể mang đi sao?"

Bà lão cười cười, thân ảnh dưới ban mai chiếu rọi dần trở nên nhạt, "Đây không phải tôi có thể quyết định."

Huyền Huyễn đối bà lão biến mất hừ một câu: "Lão hồ ly."

"Cún, mày muốn đi theo tao không?"

Con cún nhìn Huyền Huyễn, lại quay đầu nhìn hai Tạng ngao, do dự.

Hai Tạng ngao mắt lộ hung quang trừng Huyền Huyễn, bất an nhe nanh khẽ gọi, trong đó một con còn không hảo ý chằm chằm sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ.

Chi!

Sóc chuột bộ lông dựng thẳng.

Tiểu hồ ly cũng dựng lông, sóc này là của nó!

Huyền Huyễn cười nhạt, "Súc sinh kiêu ngạo, cư nhiên dám đánh chủ ý Tiểu Hoa, đừng có nằm mơ!"

Hai Tạng ngao bị khí thế Huyền Huyễn phát ra khiến cho lui về sau một bước, lòng có không cam chằm chằm sóc chuột.

Huyền Huyễn ngồi xuống, đeo một thẻ bài lên cổ con cún, "Nhìn mày cũng không muốn theo tao, cái này tặng mày."

Con cún lắc lắc đuôi, kêu hai tiếng, liếm tay Huyền Huyễn, cẩn thận mỗi bước theo sát hai Tạng ngao.

Nhìn con cún biến mất trong tầm mắt, Huyền Huyễn ha hả nở nụ cười, cười đến giả dối lại hài lòng.

Tiêu Xuân Thu nhìn lạnh gáy không ngớt, "Cậu cười gì?"

Huyền Huyễn siết chặt nắm tay, "Chờ xem! Giành với tao, cho bọn mày khóc không ra nước mắt, hừ!"

Mọi người há hốc mồm, như trong mây mù.

Bọn họ nghỉ lại thành phố gần đó một ngày, chuẩn bị trở về.

...

Sáng sớm, mọi người thu thập xong hành lý chuẩn bị đi, ông chú Hồ thấy Dương Lăng bước chân phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng, "Cậu không sao chứ? Làm chi tiều tụy như quỷ?"

Dương Lăng trắng bệch nói: "Không biết vì sao, tôi nghĩ tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, nếu không, mọi người về trước đi."

Huyền Huyễn nhìn Dương Lăng một cái, "Có thể là di chứng bị quỷ triền thân, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."

Ông chú Hồ ngẫm lại, "Nếu không chúng ta qua hai ngày nữa hãy về?"

Thượng Quan Hiên nhíu nói: "Tối qua Đường Vân gọi mười mấy cuộc điện thoại, hình như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bọn họ ứng phó không được, cần chúng ta mau chóng trở về."

"Như vậy sao?" Ông chú Hồ khó khăn.

Dương Lăng khoát khoát tay, hữu khí vô lực: "Mọi người về trước đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một hai ngày là được."

Ông chú Hồ lo lắng, "Vậy Tiểu Thường và chú ở lại chờ Dương Lăng, mấy đứa về trước."

"Không cần, tôi không phải con nít, mọi người có việc cứ đi."

Dương Lăng tuy nói vậy, thế nhưng trong mắt lơ đãng để lộ khát vọng khiến ông chú Hồ nhẹ dạ, "Vậy mấy đứa về trước, chú lưu lại chiếu cố Dương Lăng."

"Được, bọn cháu đi! Ông chú, tạm biệt!"

Nhìn bọn họ đi cực kỳ thẳng thắn, ông chú Hồ trợn mắt há hốc mồm, trong lòng mơ hồ nghĩ là lạ, thế nhưng không đúng chỗ nào, lại không thể nói rõ.

Dương Lăng cầm tay ông chú Hồ, cảm động nói: "Tiểu Hồ, cũng là cậu đối tôi tốt nhất."

Bị Dương Lăng nhìn như vậy, ông chú Hồ cả người không được tự nhiên, nâng mặt nói: "Nếu khó chịu thì lên giường nằm!"

"Cậu đỡ tôi qua được không? Chân tôi nhũn."

Cảm giác nhiệt khí Dương Lăng thở bên tai, ông chú Hồ nhất thời cảnh giác, cô nam quả nam, thật rất nguy hiểm! Bất quá, Dương Lăng hiện tại đi đường cũng bất ổn, hẳn là an toàn, vừa nghĩ vậy, ông chú Hồ an tâm.

Tựa trên vai ông chú Hồ Dương Lăng chí đắc ý mãn cười như lang!

...

Huyền Huyễn vừa thưởng thức cây quạt phỉ thúy trong tay, vừa quay đầu hỏi: "Thượng Quan Hiên, Dương Lăng cho anh cái gì?"

"Cái này!" Tiêu Xuân Thu hưng phấn đưa một cái ngọc như ý qua.

Huyền Huyễn liếc mắt, "Dương Lăng quả thật hào phóng! Hắc hắc!"

Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự choáng váng, nửa ngày, mới chỉ vào Thượng Quan Hiên và Huyền Huyễn ói ra một câu: "Hai người, nói dối giúp Dương Lăng hãm hại ông chú??"

Thượng Quan Hiên vô tình nói: "Có sao đâu, ông chú cũng không ăn thiệt."

Huyền Huyễn lắc đầu nói: "Ông chú sắp bốn mươi, tuổi không trẻ, không thích hợp tiếp tục né tránh."

Tiểu Thường giậm chân đấm ngực, tâm lý cực độ không công bằng, "Dương Lăng vì sao chỉ hối lộ hai người, bọn tôi đâu! Bọn tôi đâu!"

...

Nửa đêm, tôm nhũn chân biến thành sói đói.

"Cậu làm gì?" Mỗ Đào kêu sợ hãi.

"Đào Đào, Tiểu Đào Đào, đừng né, cậu có thể trốn đi đâu? Theo tôi đi! Đừng từ chối!" Mỗ lang cười càn rỡ.

"Thượng Quan Hiên khốn kiếp, Huyền Huyễn khốn kiếp! Lừa gạt! Lựa gạt!" Hoàn toàn tỉnh ngộ mỗ Đào chửi ầm lên.

"Tôi biết cậu da mặt mỏng, cho nên đuổi bọn họ đi! Ha hả!"

"Cút, ngô ngô ngô..."

Da đào bị lột, từ đầu đến chân ăn sạch sẽ!

Bị đè nặng lăn qua lăn lại một đêm, PP đau đến cháy rát, eo nhức đến vô lực ông chú Hồ ghé vào người Dương Lăng bị mắt chết trừng vẫn ý do vị tẫn đối mình giở trò, hận không thể nhào lên cắn chết.

Dương Lăng cười tủm tỉm ăn quả đào nộn lúc này vô lực phản kháng, lười biếng thỏa mãn.

Bỗng nhiên, điện thoại ông chú Hồ reo, có tin nhắn.

Dương Lăng thuận tay cầm điện thoại lại.

Tin nhắn là Tiêu Xuân Thu gửi tới.

Thân ái ông chú:

Nói vậy chú lúc này đang xuân phong đắc ý, vậy chúc mừng.

Nói cho chú một bí mật, thì ra chồng chú là một đại tài chủ, trộm mộ là nhiều bảo bối! Ông chú sau này sinh hoạt vô ưu, ha hả! Nếu Dương Lăng giàu có như vậy, quan tài hồng ngọc bọn cháu sẽ không tính phần hai người, bọn cháu chia nhau là được, cảm ơn!

Được rồi, Huyền Huyễn gọi chú khi về nhớ thanh toán tiền. Cháu lén nói cho chú, Huyền Huyễn là tiễn quỷ, chú nghìn vạn lần nhớ trả tiền, bằng không sẽ chết rất thảm, nhớ kỹ, nhớ kỹ!

"Đám hỗn tiểu tử thiên sát này, chú trở về giải quyết mấy đứa! Đáng trách!"

Đại thụ đả kích ông chú Hồ hai mắt vừa lật, hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.