Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 44




Mưa to tầm tã… Như những viên ngọc trai lớn nhỏ thay phiên nhau chi chít rơi trên mặt đất, mái ngói, trên nóc nhà.

Tôi cấp tốc bôn ba chạy thật nhanh ở trong làn mưa kia, tầm nhìn, ánh mắt đã sớm hoàn toàn mơ hồ, giọt mưa đánh rơi ở trên làn da tôi, khiến tôi có chút hơi đau đớn!

Phía sau có một bóng đen đang dùng tốc độ kinh người tiến đến gần tôi.

Nhận thấy được phía sau có người đang cấp tốc tới gần.

“Chết tiệt!” Tôi cúi đầu mắng.

Remon dừng bước chân lại, không lại tiếp tục trốn, nhảy lên cao, rút ra đao đặt ở sau lưng.

“Loảng xoảng”. Ở giữa màn mưa phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, tiếng đỡ lại một kích nặng nề.

Một bả đao thật lớn đặt chồng chéo trên đao của tôi…

Nhìn kẻ đang kiên trì bắt giữ đao tôi lại tiến hành công kích… Thân hình hắn ta cao lớn, gương mặt thì dữ tợn thị huyết!

Người này chính là đối tượng của nhiệm vụ lần này “Kẻ khát máu ~ Murakami Chitose”

Chỉ thấy khóe miệng hắn gợi lên một chút hưng phấn tươi cười, giống như thật vừa lòng với việc tôi có thể tiếp được đòn tấn công của hắn!

Rất nhanh hắn lại nâng đao lên chém về phía tôi.

Không tốt… Trong lòng thầm kêu đến. Tôi muốn chạy trốn, nhưng dưới chân hoàn toàn mềm nhũn, tôi kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, mặt đất dưới chân căng ra biến thành bùn lầy, mà tôi thì đang ở trong đó từng chút từng chút một chìm xuống! Ngay lập tức liền đình chỉ động tác lại, nếu không thì tôi sẽ càng bị lún sâu hơn.

Ngẩng đầu lên, chống lại biểu cảm tràn đầy hưng phấn và thị huyết của Murakami Chitose kia.

Lần thứ hai hắn lại công kích đem tôi đánh úp lại.

Tôi hoảng hốt, lấy với lực tấn công của tên này, hoàn toàn có thể đem tôi đánh nhốt vào sâu bên trong bùn lầy! Nói cách khác, tôi tàn đời rồi!

Mắt thấy bả đao kia cách mặt tôi càng ngày càng gần, một đòn tấn công đột nhiên xuất hiện chặn ngang bả đao đang tới gần tôi.

“Xẹt… xẹt…” Dòng điện màu xanh từ trên đường kiếm chạy đến trên bả đao hắn đang cầm, âm thanh không có cảm tình gì của Sasuke vang lên ở phía sau tôi “Chidori!”

Dòng điện màu xanh nhanh chóng thẳng hướng về phía trên người Murakami Chitose “A ~~~~ a ~~~~” Kèm theo đó tiếng la kinh thiên động địa.

“Loảng xoảng ầm~” Bả đao từ trên tay hắn rơi xuống trên mặt đất. Cả người che mặt chạy lùi về phía sau, luồng điện chạy dọc dài khắp trên người hắn.

Thấy thế, trong lòng đang khiếp sợ của tôi dần trở lại bình thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Theo sau đó là một bàn tay bắt được quần áo của tôi, đem tôi từ trong bùn lấy nắm kéo ra ngoài.

Tôi vốn cho rằng bàn tay của vị chủ nhân nào đó sẽ đem tôi đặt tại trên mặt đất, nhưng ngờ đâu hắn thế nhưng dám đem tôi vác ở trên vai như đang vác bao tải, chống đỡ lại vai rồi sau đó xoay người rời đi…

Người nào đó đang bị bạn Sasuke cường tráng khiêng ở trên vai, tâm tình khó chịu đến cực điểm…

“Này! Sasuke, thả chị xuống dưới mau, chính chị có thể tự đi được a!” Tôi giãy dụa  kêu to. Nhưng tên nhóc Sasuke kia căn bản không thèm đáp lại tôi…

Rất nhanh, hắn ở trong rừng rậm tùy tiện nhảy trái nháy phải lên trên, không chút do dự vọt vào trong giữa lùm cây… Mà trong giữa lùm cây dĩ nhiên là một hang động rất rộng, là nơi vô cùng thích hợp để ẩn nấp hay che giấu thứ gì đó.

Mới vừa rồi, Sasuke sử dụng đòn tấn công Chidori tuyệt đối không có khả năng kết thúc Murakami Chitose được, cùng với chạy trốn không có mục đích thì chi bằng tìm nơi ẩn núp trước mới là thượng sách.

Khi tôi đang cảm thán mưu kế của Sasuke thật ổn thỏa, hắn vô cùng tự nhiên đem tôi quăng ngã trên đất một cái “Bịch”… Không sai, chính là quăng đấy… Mông của tôi truyền đến đau đớn kịch liệt.

Ơ hay… Cái thằng nhóc này… “Này! Tên nhóc nhà em không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc à! Làm sao có thể quăng ném chị như thế chứ! Em, cái đồ chết tiệt này!!!” Một bàn tay xoa phần mông bị ngã đau, ngẩng đầu lên căm giận trừng mắt nhìn hắn, lên án hắn hung ác.

“Hừ!” Sasuke hừ lạnh một tiếng nói “Thương hoa tiếc ngọc?” Hắn khom lưng xuống, tiến đến trước mặt tôi “Em còn dám tóm tắt trọng điểm với tôi là phải dịu dàng một chút sao? Remon, là ai đã đưa cho em lá gan ấy vậy, dám lừa tôi rời khỏi đây, rồi sau đó một mình đi đối phó với cái tên phản nhẫn cấp S kia!!!”

Trên người Sasuke tỏa ra khí tràng vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn đem tôi đè bẹp xuống… Hai tròng mắt vốn đang căm tức nhìn hắn của tôi dần dần biến yếu… Ánh mắt lại không dám tiếp tục nhìn hắn, tồi liền liếc sang hướng khác… Xấu hổ a!

Không sai, là tôi đã cố ý tìm cớ để Sasuke rời khỏi đây, rồi sau đó một mình đi đối phó với cái tên Murakami Chitose kia.

Nhưng tôi tuyệt đối không phải vì thể hiện…

Bất quá hiện tại nhìn đến Sasuke tức giận đến thành ra như vậy, trong lòng tôi thế nhưng có chút cao hứng nho nhỏ… Chẳng lẽ tôi có thuộc tính ngược đang được che giấu trong lòng sao?

A! Tuyệt đối yada yada yada ~~~

Cúi đầu xuống.

“Ưm… Thực xin lỗi… Là… Là chị sai…”

“Hừ!” Sasuke hừ nhẹ, đi đến bên kia ngồi xuống, không thèm để ý tôi nữa…

Tôi buồn bực! Sasuke tức giận… thật sự tức giận rồi… Nhưng lại tức giận không hề nhẹ.

Nhẫn nhịn đau đớn ở trên mông, tôi đứng lên!

Tôi nghĩ bây giờ có một chuyện còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ nữa. Bằng không, đối với hiểu biết của tôi về Sasuke, nếu bây giờ không lo làm cho hắn nguôi giận, như vậy hậu quả phòng chừng chính là, Sasuke sẽ liên tục n lần không thèm để ý tới tôi. Như vậy thì… Kế hoạch tôi muốn trợ giúp cho Sasuke khai mở mắt Mangekyou Sharingan sẽ không thể hoàn thành được mất.

Cho nên tôi phải rèn sắt khi còn nóng mới được… Dù sao hiện tại, tôi ở trong mắt Sasuke, đã hoàn toàn không hề xem tôi là một người chị nữa rồi. Có đôi khi, sĩ diện… Quá giày vò, còn không bằng không biết xấu hổ!

Tôi bắt đầu triển khai da nặt dày, nằm sấp đến trên lưng Sasuke, ôm lấy hắn “Thực xin lỗi mà Sasuke… Em không cần phải tiếp tục giận chị được không…” Tôi dùng giọng điệu đặc biệt nũng nịu nói ra khỏi miệng…

Kết quả, tôi đã bị chính giọng điệu ghê tởm của mình làm cho chết khiếp… Trời ơi! Trời ạ! Mau nhanh dùng sét đánh chết con đi!

Tôi đang thàm oán chính mình ở trong lòng.

Sasuke hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đến biểu cảm Remon bị chính lời nói của mình làm cho ghê tởm, hắn nở nụ cười. Đương nhiên, hắn lựa chọn không cười ra tiếng.

Bởi vì hắn còn muốn nhìn một chút, kế tiếp Remon còn có thể làm ra cái gì, nên vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt.

Bên kia, Remon lắc lắc đầu, hiện tại trừ bỏ làm nũng ra cũng không còn biện pháp nào khác… Chỉ có thể nhịn một chút thôi! Đúng vậy! Tự chính mình động viên tinh thần.

Hai tay xuyên qua phía dưới cánh tay của Sasuke, hướng về phía trước vòng ngược hai tay chế trụ cả hai vai Sasuke, cả người hoàn toàn dính chặt vào trên người Sasuke “Sasuke… Sasuke… Sasuke!!! Thực xin lỗi mà!”

Sasuke xấu hổ, kéo tay Remon xuống, xoay người nhìn về phía cô.

Chống lại tầm mắt Sasuke là một đôi mắt tội nghiệp “Sasuke ~~~”

“Ai!” Sasuke thở dài, đem tôi kéo ôm vào trong lòng hắn. “Em có biết, khi nhìn thấy một màn như vậy, tâm tình của tôi như thế nào không? Nếu như tôi chỉ chậm một giây, như vậy thì tôi đã vĩnh viễn mất đi em rồi!!”

Âm thanh của Sasuke có có chút run run.

Tôi tự biết, quả thật mình đã làm cho hắn lo lắng, nếu vào tình huống lúc đó, hai người chúng tôi đổi lại cho nhau, như vậy tôi cũng sẽ tức chết y như vậy, hơn nữa cũng sẽ không thèm để ý tới hắn trong rất lâu…

Remon tới gần tựa đầu vào cổ hắn, cọ cọ “Thực xin lỗi a! Sasuke, đã để cho em phải lo lắng!”

Hai người chúng tôi cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, không lại nói thêm một câu nào.

………

“A… Hóa ra hai người là người yêu của nhau!” Một âm thanh âm trầm tới cực điểm đột nhiên vang lên ở bên cạnh chúng ta.

Kinh ngạc ngẩng đầu, hướng bên kia nhìn lại.

Một bóng người từ giữa trong vách núi hiện ra… Là thổ độn!!!

“Murakami Chitose!” Tôi cùng với Sasuke lập tức phòng bị đứng lên, dây thần kinh chặt chẽ hiện lên…

Trong lòng thật kinh ngạc, hắn thế nhưng có thể nhanh như vậy tìm được nơi trú ẩn của chúng tôi.

“Dĩ nhiên cũng có thể làm ta bị thương, hai tên quỷ sứ các ngươi rất thú vị, rất thú vị đấy!!! Rất thú vị! Ha ha ha!!!!” Murakami Chitose phát cuồng bắt đầu cười phá lên.

Tôi nhìn về phía Sasuke, cùng hắn đối lập nhau liếc một cái, dùng ánh mắt ý bảo chúng tôi ra tay trước đi.

Sasuke lập tức hiểu ý, khóe miệng gợi lên độ cong. Đè thấp thân mình, tay ấn trên thanh kiếm để ở sau lưng hắn!

Tôi cầm lấy đao ở phía sau người mình. Chuẩn bị chiến đấu. Ok!

“Bắt đầu đi, Sasuke!” Một thân nhảy lên đến phía trên Murakami Chitose, hai tay nhanh chóng kết ấn, nhắm ngay hắn “Viêm độn — luyện ngục biển lửa!”

Ngọn lửa màu xanh theo tay chỉ huy của tôi hiện lên, đem Murakami Chitose vây quanh.

“Đây là cái gì…” Murakami Chitose nhìn xem xung quanh những ngọn lửa màu xanh giống như ma trơi, vô cùng kinh ngạc.

Đương nhiên, Sasuke cũng thật kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên Sasuke nhìn thấy Remon sử dụng nhẫn thuật này.

Tôi đứng ở chỗ cao xông ra tới lên trên tảng đá. Nhìn ở phía dưới “Loại lửa này… nhưng thật ra không hề giống với bình thường nga!” Nói xong liền phất tay, những nơi có ngọn lửa màu xanh toàn bộ đều hướng đến trên người Murakami Chitose bay đi.

Viêm độn, là loại nhẫn thuật do chính tôi phát minh ra, là kết của việc tập hợp thủy độn và hoả độn. Ngọn lửa này có khi rất bình thường vì độ ấm của nó khi cháy lên năm lần… Khi không có va chạm thì không có gì là nguy hiểm, cho dù có dựa người vào lại gần, cũng sẽ không cảm giác được hơi nóng của nó. Chỉ là… một khi đã chạm vào, ngọn lửa sẽ lan tràn ra khắp trên cơ thể, khiến cho kẻ đó bị thiêu cho đến chết.

Murakami Chitose nhìn ngọn lửa xung quanh đang tới gần… Nhảy nhảy lên cao. Cúi đầu nhìn ngọn lửa ở bên dưới hoàn toàn dung hợp hết vào nay, hắn nở nụ cười “Không có gì đặc biệt cả!”

“À!” Tôi nhảy hướng về phía trên không trung cùng với Murakami Chitose cười.“Viêm chú!”

Vẻ ngoài của ngon lửa giống hệt như cây cột từ phía dưới vọt lên.

Murakami Chitose kinh ngạc né tránh, nhưng vẫn muộn hơn một chút, lửa đã đốt tới tay trái của hắn.

Tôi thật vừa lòng! Như vậy thì hắn không thể bỏ chạy đươc… tốc độ lan tràn của lửa viêm độn lan tràn ra rất nhanh.

Nháy mắt, ngọn lửa đã đem toàn bộ cánh tay của hắn cắn nuốt.

Nhưng động tác tiếp theo của Murakami Chitose làm cho tôi kinh hãi.

“Kha…” Hắn đưa tay phải ra chém rớt tay trái của mình… Vì phòng ngừa ngọn lửa lan tràn ra toàn thân mà từ bỏ tay trái…

“Con nhóc hết tiệt!” Hắn tức giận điên cuồng hét lên, cầm đao hướng về tôi chém tới.

Lập tức, tôi phản ứng lại… Nhảy khỏi vị trí mà mình đang đứng, “Oanh!” một tiếng, chỗ mà tôi đang đứng khi nãy đã bị phá hỏng rồi, mà hang động thì bị hắn chém đánh hỏng hết luôn rồi. Nước mưa bên ngoài bởi vì hang động xuyên thủng một lỗ mà bắt đầu rơi vào trong!

“Bùm… Bùm” Hai tiếng nổ, hai đại xà từ hang động trên vách đá thoát ra, gắt gao cuốn lấy Murakami Chitose. Một âm thanh vang lên “Chidori Nagashi”, chùm tia sáng màu xanh xuyên thấu qua trong ngực hắn.

“A ~~~” Máu tung tóe văng khắp nơi!

“Tuyệt lắm Sasuke.” Tôi hướng về phía hắn ném một ánh mắt tán thưởng!

Sasuke cười cười dừng ở bên cạnh tôi…

“Các ngươi… Hai người các ngươi!!!” Murakami Chitose hoàn toàn bị tôi cùng Sasuke chọc giận.“Kha kha ~~~” đại xà Yamamura cuốn lấy bị chém thành vài đoạn rơi xuống dưới.

Hắn giống như phát cuồng lên, hướng về chúng tôi đánh tới, “Bụp” Hắn sử dụng thuật phân thân!

Cuộc chiến trong nháy mắt trở nên gay gắt……

Tôi cùng với Sasuke hoàn toàn bị Murakami Chitose áp chế.

……

Chết tiệt!

Tôi không hề thanh thạo tiếp được trọng lực đao của tên Murakami Chitose đang tấn công tới, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ tổ lãng phí khí lực. Cổ tay tôi truyền đến từng trận đau đớn, về phương diện sức lực thì tôi không chiếm được ưu việt nào!

Không thể cứ tiếp tục như vậy được.

“Xoẹt xoẹt” Bờ vai tôi bị kiếm khí làm cho bị thương….

“Thủy độn – cơn sóng tàn khốc!” Murakami Chitose từ trong miệng thốt ra lượng nước lớn, hướng tôi vọt tới.

Chết tiệt, trốn không thoát.

Bị dòng nước bao phủ, tôi nín thở lại, hai tay kết ấn “Thổ độn — chân nguyên hộ thể!” Một lớp mờ mờ ảo ảo đem tôi bao trụ, di chuyển nước đi ra hết một bên.

Trước mắt tôi không hề nhìn thấy Murakami… Hắn đã đi đâu rồi, tôi quan sát bốn phía xung quanh.

“Cô gái, cô đang nhìn đi đâu vậy?” Bên tai truyền đến âm thanh của hắn, tôi cả kinh, khi nào thì hắn đã chạy đến sau lưng tôi.

“Khách!” Hắn đem tôi bắt lại, hoàn toàn không thoát ra được… Hắn vươn tay nắm lấy tóc của tôi mạnh mẽ đem đầu của tôi kéo lên.

Da đầu xuất hiện một trận đau đớn!

“Nhìn đi, người tình bé nhỏ của ngươi… Tình huống có vẻ rất tệ a!” Murakami Chitose vương tay chỉ về phía trước.

Tôi thuận thế nhìn lại… Sasuke đã chật vật đến mức không chịu nổi…

“Nhìn hắn chết chứ nhỉ?”

Cùng với âm thanh hạ xuống của hắn, tôi thấy tảng đá sau lưng Sasuke xuất hiện ra một hình người… Là phân thân dạng thổ, hắn cầm lấy kiếm từ phía sau hướng trước ngực Sasuke.

“Sasuke ~~~~”

Nghe được phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Remon. Quay đầu lại, một bóng hình xinh đẹp chắn ngay trước mặt hắn.

“Phập” Kiếm xuyên thấu qua thân thể của bóng hình xinh đẹp đó… Máu tươi văng đến trên mặt Sasuke.

“Remon…….” Hang động truyền ra tiếng hét bùng nổ.

Sasuke chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nóng lên… Có chất lỏng gì đó từ trong ánh mắt chảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.