Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 5




Bên trong chỗ ở của đội phòng hộ rừng!

Lời của Cát Ngũ giống như sấm sét, vừa làm thôn dân Cát Gia Lĩnh khiếp sợ đồng thời cũng chấn trụ cả Tô Mộc. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện như vậy sao có thể phát sinh? Xem ngữ khí của Cát Ngũ khi nói lời này, thật hiển nhiên không giống như đội phòng hộ rừng bắt giữ những tên săn trộm, mà rõ ràng cố ý bao che, nếu thật sự là như vậy, sự tình sẽ phiền toái.

Nhưng chuyện phiền phức cũng không sao cả, có đôi khi có một số việc chỉ cần làm, nhất định phải phụ trách!

Không có ai có thể né tránh pháp luật ngăn cấm!

- Cát Ngũ, anh đừng nói lung tung!

Từ Viêm gấp giọng quát.

- Nói lung tung?

Trên mặt Cát Ngũ hiện lên vẻ thô bạo:

- Tôi sẽ nói lung tung sao? Hầu Tử, anh đi ra, nói cho bọn hắn biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Đám người kia có phải đang ở trong chỗ đội phòng hộ rừng?

Lời của Cát Ngũ vừa vang lên, một người nhỏ gầy như khỉ vượn đứng bên cạnh bước tới, tên của hắn là Cát Hậu, thần sắc hắn đang tràn đầy phẫn nộ.

- Phải, bọn hắn tổng cộng có mười người, ngoại trừ bắt được ba tên còn bảy tên bỏ chạy, kẻ nổ súng ở trong nhóm bỏ chạy kia, tôi tận mắt nhìn thấy bọn hắn lái xe vọt vào chỗ ở của đội phòng hộ rừng. Tới bây giờ vẫn chưa đi ra, tôi đã cho huynh đệ ở nơi đó canh chừng đâu.

- Tô chủ tịch, Từ cục trưởng, hai anh có nghe hay không? Nếu còn chưa nghe rõ ràng, tôi sẽ nói cho các anh nghe thêm một lần. Đám cặn bã kia đang ở trong đội phòng hộ rừng, nếu các anh có kỹ năng thì lập tức đi bắt người, bắt lấy tên hung thủ giết người kia. Nếu không dám đi, thì đừng đứng ở đây ngăn cản nữa. Các anh không dám giết người, để tôi giết!

Cát Ngũ tức giận hô.

- Cát Ngũ, anh yên tâm, chỉ cần lời anh nói là thật, bọn hắn đừng mong chạy thoát. Đội phòng hộ rừng phải không? Được! Tôi lập tức đi tới bắt người. Nhưng trước đó tôi có một yêu cầu, tôi muốn mang đi ba người bị nhốt trong từ đường, để Từ cục mang về thẩm vấn. Anh là người có tri thức, nên biết đây là quy củ. Nếu các anh ngại tôi nói chuyện không giữ lời, có thể tới tìm tôi phiền toái.

Tô Mộc lớn tiếng nói.

- Cát Đại, thả người!

Lương Xương Quý lạnh lùng nói.

Trong mắt Cát Đại hiện lên vẻ tàn nhẫn, không tiếp tục chần chờ, ba người này cũng không phải kẻ nổ súng, bắt giữ lại hắn cũng không nghĩ muốn giết bọn hắn. Hiện tại nếu đã có bậc thang, hắn đương nhiên sẽ đi xuống. Hơn nữa ở trong lòng Cát Đại, thật sự nghĩ Tô Mộc khác biệt với những quan chức khác, Tô Mộc là một phó chủ tịch huyện có lương tâm, là quan tốt chân chính làm việc cho dân, hắn nguyện ý tin tưởng Tô Mộc.

- Tô chủ tịch, tôi tin tưởng anh một lần. Cát Ngũ, dẫn Từ cục bọn họ tới từ đường!

Cát Đại trầm giọng nói.

- Dạ, đại ca!

Cát Ngũ nghe Cát Đại nói như thế, không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người dẫn mấy người Từ Viêm đi tới từ đường.

- Cát Đại, anh làm tốt lắm.

Tô Mộc gật đầu nói.

- Tô chủ tịch, chúng tôi cũng không có ngược đãi ba người kia, nhưng vì bọn hắn phản kháng nên mới bị chúng tôi thu thập một chút. Nếu cần tới trong cục lấy lời khai, tôi tự nhiên sẽ đi. Nhưng hiện tại cha tôi vừa mới chết, chỉ sợ tôi không thể rời khỏi nơi này.

Cát Đại nói.

- Cát Đại, tôi biết tâm tình hiện giờ của anh, cũng hiểu được nguyên nhân các anh làm như vậy. Nhưng may mắn sự tình không làm lớn, chuyện này các anh cũng đừng quản, tôi sẽ cho các anh lời công đạo. Theo đạo lý mà nói hẳn nên vào gặp lão bí thư chi bộ, nhưng loại tình huống này không thích hợp. Đợi khi nào lão bí thư chi bộ hạ huyệt, tôi sẽ đi qua. Nói thế nào lão bí thư cũng vì bảo hộ rừng mà chết, như vậy các anh ở lại đây chiếu cố, chuẩn bị an bài hậu sự. Tôi sẽ đi qua chỗ đội phòng hộ rừng ngay bây giờ!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Tô chủ tịch, tôi đi với anh!

Cát Hậu lớn tiếng nói.

- Được, anh tới dẫn đường!

Tô Mộc cũng không cự tuyệt.

Người Cát Gia Lĩnh làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc nói liền làm, thật sự muốn mang người tới chỗ đội phòng hộ rừng. Trong nhất thời bọn họ đều bắt đầu xôn xao. Cát Đại cau mày nói:

- Tô chủ tịch, người của đội phòng hộ rừng đều có súng, hơn nữa thuộc cục công an thành phố quản hạt, anh tùy tiện đi qua chỉ sợ bọn hắn sẽ không giao người. Nếu không như vậy, mọi người trong thôn cùng đi với anh. Nếu thật sự có chuyện nguy hiểm gì phát sinh, chúng tôi có thể hỗ trợ.

- Không cần!

Tô Mộc lắc đầu, nếu thật sự cho thôn dân đi theo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

- Cát Đại, từ giờ trở đi người Cát Gia Lĩnh ở lại trong thôn, hết thảy sự tình đều có tôi xử trí. Nếu thật gây ra tai vạ gì, anh cũng đã biết! Tới lúc đó, chẳng những là anh, ngay cả người trong thôn đều phải bị liên lụy!

- Tôi hiểu được!

Cát Đại gật đầu nói.

- Các hương thân Cát Gia Lĩnh, tôi tuyệt đối sẽ lấy công đạo cho lão bí thư chi bộ, các vị ở lại trong thôn chờ tin tức của tôi là được. Không có ai có thể giết người mà còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Nói xong lời này, Tô Mộc liền dẫn người rời đi, mà Lương Xương Quý cũng không đi theo, tiễn Tô Mộc ra khỏi cửa thôn, đã bị Tô Mộc ngăn lại:

- Cậu, trời tối đen đường không tốt, cậu đừng đi theo. Mặt khác trong thôn còn cần người trấn thủ, ngoại trừ ngài không ai ép được trận thế này. Cậu, trách nhiệm của ngài cũng không kém cháu bao nhiêu đâu.

- Hiểu được, cậu yên tâm, nơi này giao cho tôi. Nhưng Tô Mộc, cậu thật sự muốn động đội phòng hộ rừng sao?

Lương Xương Quý có chút lo lắng nói.

- Cậu, cháu biết cậu muốn nói gì, nhưng cháu vẫn là câu nói kia, người đang làm trời đang nhìn, không có ai có thể đào thoát pháp luật ngăn cấm, cứ như vậy đi!

Tô Mộc nói xong liền dẫn người rời khỏi, lúc này Từ Viêm đã mang theo ba tên săn trộm đi ra, hơn nữa dẫn vào trong xe, áp về phân cục giam giữ. Về phần hắn, lúc này không thể rời khỏi bên cạnh Tô Mộc, tự nhiên muốn đi theo tới chỗ đội phòng hộ rừng.

Cửa thôn Cát Gia Lĩnh.

- Tứ ca, anh nói Tô Mộc thật sự có thể quản sự sao?

Cát Ngũ thấp giọng hỏi.

- Ai biết?

Cát Tứ không dám khẳng định nói.

- Không cần nói gì nữa, tứ ca, hậu sự của cha giao cho các anh, em đi theo nhìn xem thế nào. Yên tâm, em sẽ không nháo sự, em chỉ muốn nhìn một chút rốt cục Tô Mộc nói chuyện có đáng tin tưởng hay không.

Cát Ngũ nói xong liền xoay người chạy dọc theo bên cạnh đường núi.

- Lão ngũ, cẩn thận một chút!

Cát Tứ vừa định lên tiếng khuyên can, nhưng sau đó cũng không cự tuyệt, thay đổi chủ ý nói.

Không có ai biết thái độ làm người của Tô Mộc như thế nào, nếu lần này đi qua Cát Ngũ truyền tin tức tốt trở về, lần này xem như xong. Nếu Tô Mộc thật sự cũng giống như những quan chức khác, chỉ biết hót như khướu, đừng trách người Cát Gia Lĩnh đi nháo sự.

Từ vị trí Cát Gia Lĩnh đi tới khu vực đội phòng hộ rừng không dễ dàng, nguyên nhân là vì đường núi gập ghềnh. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, nếu thật sự làm ra chuyện gì chỉ sợ tính chất càng thêm tồi tệ. Có thể tưởng tượng, nếu đêm nay xe của Tô Mộc xảy ra chuyện, ngã xuống vách núi, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Cho nên Tô Mộc yêu cầu thật đơn giản, hết thảy phải lấy vững chắc làm đầu.

- Lãnh đạo, chúng ta thật sự cứ vậy đi qua sao?

Từ Viêm có chút do dự hỏi.

- Sao vậy? Có vấn đề sao?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Không, tôi chỉ muốn nói đội trưởng đội phòng hộ rừng tên là Phong Tiêu, theo cấp bậc hành chính thuộc cục lâm nghiệp thành phố, là một cấp phó xứ. Thái độ làm người của Phong Tiêu rất ngang ngược, đừng nhìn hắn đang ở trên địa bàn của chúng ta, nhưng không hề xem lãnh đạo trong huyện vào mắt. Trước kia cho dù lúc Tạ Văn ở trên đài, hắn cũng chưa nhìn thẳng bao giờ. Bởi vì nhân mạch của Phong Tiêu rất rộng, chẳng những do phó cục trưởng thường vụ cục lâm nghiệp an bài đi xuống, hắn còn có quan hệ với phó chủ tịch thành phố Diêu Lâm.

Từ Viêm nói.

- Diêu Lâm?

Tô Mộc nhíu mày.

Đối với chuyện trong Thanh Lâm thị, Tô Mộc cũng hiểu biết. Nếu nói tới Diêu Lâm, tuyệt đối không phải người hiền lành. Cho dù còn chưa nhập thường, nhưng ai cũng biết Diêu gia là một gia tộc không nhỏ trong Thanh Lâm thị. Dựa vào gia tộc chăm sóc, Diêu Lâm trở thành phó chủ tịch thành phố có trọng lượng rất nặng trong Thanh Lâm. So sánh giữa Hứa Vũ Tích cùng Diêu Lâm, tuy rằng đều là phó chủ tịch thành phố nhưng địa vị vẫn yếu hơn Diêu Lâm rất nhiều.

- Sao lại như thế?

Tô Mộc hỏi.

- Ta nghe nói trước kia Phong Tiêu từng cứu mẹ của Diêu Lâm, cho nên mẹ của Diêu Lâm nhận hắn làm con nuôi. Mà con người của Phong Tiêu không có bổn sự nào khác, lại có khả năng dỗ dành người già rất giỏi, thật sự đem mẹ nuôi của hắn hoàn toàn lừa dối xoay quanh, đối đãi hắn còn thân hơn cả con ruột mình. Cho nên Diêu Lâm vì nghe theo lời mẹ hắn, đều liên tục đề bạt Phong Tiêu, đem hắn an bài tại chức vụ đội trưởng đội phòng hộ rừng nơi này.

Từ Viêm đem tin tức mình biết được đều nói ra.

Bên trong còn có quan hệ như vậy!

Đáy mắt Tô Mộc hiện lên ánh sáng lạnh:

- Đội phòng hộ rừng thật sự có quan hệ với nhóm săn trộm sao?

- Có!

Từ Viêm gật mạnh đầu:

- Chúng tôi đã có chứng cớ, có thể chứng minh quan hệ giữa Phong Tiêu cùng nhóm săn trộm. Những tài liệu này tuyệt đối có thể nuốt chửng Phong Tiêu, làm cho hắn không cách nào trở mình?

- Đủ rồi!

Tô Mộc lãnh đạm nói:

- Gọi điện cho Từ cục, để cho ông ấy dẫn người tới chỗ của đội phòng hộ rừng, không cần tới Cát Gia Lĩnh!

- Dạ!

Từ Viêm gật đầu đáp.

Nếu việc này Tô Mộc đã quyết tâm phải làm, Từ Viêm sẽ không hề có chút ý tứ chần chờ. Hắn là người của Tô Mộc, Tô Mộc nói muốn thu thập ai hắn không đạo lý cự tuyệt, huống chi Từ Viêm đã sớm muốn hung hăng thu dọn hết đám người kia!

Rạng sáng.

Bên trong khu vực đội phòng hộ rừng ngoại trừ phòng trực ban, những căn phòng khác tối đen, không có ai sẽ đi tuần tra trong thời điểm này, đó là việc làm của những người ăn no nhàn rỗi.

Cho dù là phòng trực ban cũng không làm việc đứng đắn, không nghĩ tới ở giữa đặt một bàn mạt chược, có bốn người đang ngồi vây quanh. Cả căn phòng sương khói lượn lờ, mùi thuốc lá vô cùng sặc người. Dưới sàn tràn ngập tàn thuốc, thanh âm đánh bài vang lên bên tai không dứt.

Đúng là chướng khí mù mịt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.