Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 26: Phạn giai triết [1]




“Mùi không thơm?”

Giọng nói của anh có phần hơi trầm, vẫn mang theo từ tính trí mạng.

Thẩm Chanh nhắm mắt lại ngửi hơi thở trên người anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và có lực kia vững vàng đến dồn dập, rồi đến đột nhiên rối loạn, sau đó lại khôi phục như thường.

Cuối cùng cười cười: “Ừ, thơm.”

Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng anh không có thơm bằng em.”

Ý cười trong con ngươi Thi Vực, dùng cánh tay vòng bờ vai của cô, để cô và anh tiến gần hơn, cái cằm ở trên tóc cô nhẹ nhàng chậm chạp cọ cọ: “Ừ, bà xã của anh thơm nhất.”

Anh nói xong, lại cúi đầu xuống đụng vào cái trán của cô, dùng giọng điệu mờ ám nói: “Đặc biệt lúc không mặc quần áo, càng thơm.”

Biết ngay mà, người đàn ông này đứng đắn không đến vài phút.

Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh, mới vừa rồi khuôn mặt còn mang ý cười, trong nháy mắt hóa thành một mảnh lạnh như băng: “Đi tắm rửa.”

Thi Vực nhìn cô, cười nhẹ cúi người, khẽ nghiêng mặt qua, hôn ở môi cô một cái.

”Chờ anh tắm rửa rồi xuống với em.”

Anh thả cô, xoay người bước đi lên bậc cầu thang, trở về gian phòng trên lầu.

Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, căn dặn người giúp việc cầm một ly nước chanh đến, vừa uống, vừa dùng di động gửi tin nhắn cho Diệp Tử.

Thẩm Chanh: “Quên hỏi em, cuối cùng tổng cộng mua bao nhiêu băng vệ sinh?”

Diệp Tử: “Cụ thể bao nhiêu thì em không biết, tóm lại là rất nhiều rất nhiều.... Phòng chứa đồ đều chất đầy, suýt chút nữa liền không có chỗ bỏ...”

Thẩm Chanh: “Tần nhị thiếu làm không tệ, bao hết băng vệ sinh em dùng trong đời này rồi. Nhưng.... Món đồ kia sẽ quá thời hạn.”

Diệp Tử: “Vậy phải làm sao, mua nhiều như vậy lại dùng không hết, thời gian vừa đến lại sex quá thời hạn, em cảm thấy, thật lãng phí tiền!”

Thẩm Chanh: “Không sao, dù sao người đàn ông của em có tiền. Loại giống như băng vệ sinh này, khụ! Nên mua nên mua.”

Diệp Tử: “Mỹ nhân à....? Rất không phục.”

Thẩm Chanh: “Anh ta mua thì em cứ sử dụng, thật sự không dùng được thì cầm lấy đi tặng cho người ta, không có gì để rối rắm.”

Diệp Tử: “À à, được!”

Thẩm Chanh: “Đúng rồi, mặc nội y sexy chưa?”

Diệp Tử: “Mặc rồi... Nhưng hiệu quả không giống như trong dự đoán, hỏa không có đốt ngược lại làm cho anh ấy tức giận, nếu không anh ấy cũng sẽ không mang em đi mua nhiều băng vệ sinh như vậy đâu...”

Xem hết một dòng tin nhắn cuối cùng trả lời của Diệp Tử, Thẩm Chanh không nhịn được cười.

Ngón tay suông dài chạm lên màn hình, rất nhanh liền soạn một cái:“Diệp Tử, em không thích hợp đốt lửa bậy, về sau ngoan ngoãn, an phận một chút.”

Sau đó, nhấn gửi đi, trả lời tin nhắn này qua.

Tắt điện thoại, để điện thoại đến trên bàn trà phía trước, bưng nước chanh trên đó lên, ngồi về trên ghế sofa, chuẩn bị uống.

Nhưng mà, cái ly mới vừa đụng phải môi, đã bị người cường thế chiếm đi.

Không biết Thi Vực đã xuống từ khi nào, anh tắm rửa, tóc còn có chút ẩm ướt, trên người mặc một kiện áo sơmi màu trắng tinh, ống tay áo cuốn lên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay.

Nhìn có vẻ, cao ngạo đến không ai bì nổi, giống như là vương giả quần lâm thiên hạ, khí chất xuất sắc.

Ngón tay khớp xương rõ ràng nắm ly thủy tinh, động tác ưu nhã đưa tới bên môi nhấp một hớp nhỏ, nghiêng thân tiến lên, muốn dùng cách đặc biệt rót ngụm nước chanh này vào trong miệng Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh thấy thế, lông mày nhíu lại, thân thể nhanh chóng nghiêng ra sau một chút.

Quay mặt đi, vừa vặn tránh đi môi của anh.

Thấy cô trốn tránh, Thi Vực nheo mắt lại, thuận tay đặt cái ly ở ngay bên cạnh, cánh tay dài chụp tới vây hãm cô ở trong ngực.

Cúi đầu, trực tiếp liền hôn lên môi của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.