Bước Ngoặt Tình Yêu

Chương 17




Hơn một tháng sau, bộ lạc Mông Tạp đã vào giữa hè. Lam Nguyệt đến giữa trưa cũng không dám ra khỏi cửa. Cũng may là ở bên cạnh rừng rậm. Không như ở đô thị hiện đại, đến không khí cũng không thể thở nổi, hít vào một hơi đã cảm nhận được nhiệt độ. Mùa hè ở nguyên thủy đã tốt hơn nhiều lắm, gió thổi qua còn mang theo một chút hơi mát. Chung quanh bộ lạc đều là cỏ, bên cạnh lại là rừng rậm, một mảnh cảm giác mát rượi.

Nhưng giữa trưa hè mặt trời vẫn rất gay gắt. Đội săn của bộ lạc cũng là sớm hoặc muộn mới đi săn, hơn nữa con mồi săn được cũng đều cố gắng không giữ đến hôm sau. Cũng may tài nguyên của núi rừng rất phong phú, động vật lại nhiều. Hiện tại buổi trưa Trát Nhĩ đều ở nhà cùng Lam Nguyệt. Lam Nguyệt lại ghét bỏ hắn cứ ôm cô, nóng lắm mà.

Tiểu Mãnh lại lớn lên không ít. Tuy không thể lớn như Mãnh Tượng trưởng thành nhưng vẫn rất khổng lồ, dù kỳ thật nó chỉ mới mấy tháng tuổi. Có đôi khi Lam Nguyệt suy nghĩ rốt cục về sau Tiểu Mãnh thành đại Mãnh Tượng còn khổng lồ đến bao nhiêu. Đến giữa hè, vào ban ngày sẽ không nhìn thấy bóng dáng nó, đến tối mới trở về.

Buổi sáng Tiểu Mãnh làm nũng với Lam Nguyệt xong liền bỏ chạy ra bờ sông ngâm mình trêu chọc cá, mặt trời lên cao liền núp vào rừng, đến tối mới trở về. Buổi trưa toàn ăn lá cây trong rừng. Lúc trước Lam Nguyệt còn lo lắng nó sẽ đánh nhau với dã thú trong rừng, về sau mỗi ngày đều thấy nó nhanh chóng trở về liền không quản nó đi rừng rậm chơi đùa nữa. Thời tiết quá nóng, Tiểu Mãnh ở trong bộ lạc chịu không nổi, cho nó đi rừng rậm còn được mát mẻ chút ít. Có điều đến hoàng hôn Tiểu Mãnh đều đúng giờ trở về, vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

“Nuôi cừu phải chú ý…” Tiếng Ô Lệ vang vọng trong phòng khách. Lam Nguyệt ở bên cạnh cầm xương cốt nghiên cứu, nghe thấy có chỗ nào không đúng liền nhắc nhở. Trát Nhĩ rầu rĩ ở bên cạnh uống trà phấn hoa. Lam Nguyệt làm lơ hắn, cứ bảo nóng muốn chết, không chịu cho ôm.

“Lam Lam… để anh quạt cho em” Trát Nhĩ cầm một chiếc lá lớn đi qua. Lam Nguyệt đến đầu cũng không ngẩng lên đã đẩy hắn trở về. Đằng trước quạt cho, đằng sau dính sát vào lại càng nóng. Trát Nhĩ phiền muộn ngồi trở lại.

“Ta đi tìm Lưu tới” già Sơn cầm lá cây phe phẩy quạt nói với bọn nhỏ rồi đi ra cửa. Lam Nguyệt thật rầu mà, vì cái vẹo gì mà cả đám đều không sợ nóng, chỉ có mình cô chịu không nổi, thật không công bằng mà.

“Sư phụ… sư phụ… Ta… về đến… đến… rồi” Bạn trẻ tiểu Thạch chạy thở không ra hơi đến, phía sau có hai thợ săn đi theo bảo vệ khi hắn đi ra ngoài hái thuốc.

“Đã ra ngoài mấy ngày, sao không về nhà trước lại chạy đến đây?” Lam Nguyệt bảo hắn ngồi xuống nhưng vẫn không ngẩng đầu. Trát Nhĩ lần lượt đưa nước cho hai người thợ săn.

“Sư… phụ… đào… được… rồi” Bạn trẻ tiểu Thạch một đường chạy đến vẫn còn thở hổn hển.

“Cái gì đó? Sao lại kích động như vậy?” Rốt cục Lam Nguyệt cũng chịu liếc nhìn tiểu đồ đệ đáng thương của mình. Bạn trẻ tiểu Thạch đặt một bao da thú lên mặt bàn rồi tiếp tục thở. Lam Nguyệt mở bao ra… Wow… thật sự có nhân sâm…

Chẳng qua Lam Nguyệt không biết thôi, Tiểu Tử vốn biết xã hội nguyên thủy đã có nhân sâm từ lâu. Cô nhìn thấy nhân sâm thì mừng đến phát điên. Sau khi cẩn thận kiểm tra rễ, lá, mùi vị nhân sâm, khóe miệng cô câu lên một nụ cười âm hiểm: thứ này mới là vật bảo vệ tính mạng. Bạn trẻ tiểu Thạch thấy sư phụ cười đã biết lần này đào đúng rồi. Lam Nguyệt phân tích công hiệu của nhân sâm với người khác, ai cũng vui vẻ xoa xoa tay. Gần đây Trát Nhĩ đều không cần hỏi Lam Nguyệt mà luôn làm theo cô: Lam Lam yêu thích là được rồi.

Lam Nguyệt cầm nhân sâm gần bằng củ cải trắng: Con bà nó… Đây là nhân sâm tinh sao? Là Nhân sâm ngàn năm hả? Ngon à!

“Đào được ở đâu? Còn gì nữa không?” Lam Nguyệt hỏi Thạch. Thạch cầm một bao da thú nói: “Còn có mấy rễ nhỏ, hết rồi. Ở núi đối diện rừng rậm Lạc Vụ, đi chút nữa là đến nơi cư trú bên kia rồi”

Lam Nguyệt mở bọc nhỏ ra, bên trong còn 6 cây rất nhỏ, còn cả lá cây và đất. Lam Nguyệt cầm nhân sâm con đi ra, tìm 6 cái nồi đá, cho đất vào, trồng chúng xuống rồi dời ra chỗ cây táo, hy vọng có thể sống sót.

“Sư phụ, haha, em kể người nghe, thứ này phải ở trên núi mới có, chung quanh chỉ phát hiện được nhiêu đây liền đào hết về, còn bị rắn bốn chân truy đuổi” Bạn trẻ tiểu Thạch thuật lại tình cảnh đi đào sâm. Lam Nguyệt nghĩ, chắc là khủng long tiến hóa thành thằn lằn. Chắc không phải cá sấu đâu nhỉ, ở đây là đất liền, đâu phải chỗ cá sấu sinh sống, ở trên núi mà. Chỉ cần không có nguy hiểm là tốt rồi.

Lam Nguyệt gật đầu đi vào xem xét, cô dùng hai tay vuốt ve nhân sâm. Trát Nhĩ đang nói chuyện với hai thợ săn, với tư cách thủ lĩnh, hắn cần nắm bắt tình huống chung quanh bộ lạc.

Lam Nguyệt đem củ nhân sâm đi rửa sạch bùn đất, cắt lá cây và các bộ phận đưa cho Thạch đi nấu canh. Rễ thì cắt ra. Chia củ sâm thành hai nửa, thái lát mỏng, bảo Thạch đi phơi nắng cho vào bao da, chú ý để nơi thoáng mát. Còn lại rễ cây, cô gọi Trát Nhĩ đi giết gà, làm gà hầm sâm bồi bổ thân thể cho già Sơn.

“Sư phụ, Tiểu Mãnh có về thì đưa lá cây em để ở cửa ra vào cho nó nhé. Em có ôm một cành cây to về đấy, bên trên còn có trái cây, chắc Tiểu Mãnh thích lắm.” Nói xong, Tiểu Thạch cầm nhân sâm chạy về nhà. Lam Nguyệt cũng định đi xuống bếp làm canh gà hầm sâm, làm thứ này rất tốn thời gian. Cô đi ra ngoài thấy dưới hành lang dựa vào bên cạnh cửa phòng bếp có một cành cây lớn, quay đầu gọi Bạn trẻ tiểu Thạch lại.

“Tìm được cây ngân hạnh này ở đâu vậy? Là lá cây mang về cho Tiểu Mãnh sao? Lam Nguyệt chỉ vào chạc cây ngân hạnh ở kia hỏi Thạch.

“Trên đường về, bên rừng rậm Lạc Vụ ấy, sao vậy? Sư phụ, thứ này em mang về cho Tiểu Mãnh đó” Bạn trẻ tiểu Thạch gãi đầu.

“Là thuốc trị cảm, lá và cả quả nữa. Cảm là bệnh lần trước tôi nói khi có thợ săn ho khan đấy. Có cái này phối hợp với nhiệt thảo sẽ có hiệu quả nhanh hơn. Hái thêm về phơi đi.” Lam Nguyệt dạy đồ đệ.

“Ha, sư phụ, thức ăn em cho Tiểu Mãnh cũng là thảo dược sao, haha” Bạn trẻ tiểu Thạch vui vẻ nói.

“Ừ, nhân sâm mới là thứ tốt nhất.” Lam Nguyệt khen ngợi đồ đệ vất vả. Bạn trẻ tiểu Thạch rất ít khi được Lam Nguyệt khen thưởng, gần đây cô càng thêm nghiêm khắc với hắn, làm cho hắn có chút lúng túng.

“Trí giả, thứ gì tốt vậy?” Đạt dẫn theo mấy người đến trước cửa nhà Lam Nguyệt, nói với hai thầy trò: “Trí giả, Thanh Mộc trở về rồi”

Lam Nguyệt nhìn Thanh Mộc đi cuối hàng, toàn thân lượm thượm y như dân chạy nạn. Cô chào hỏi rồi bảo hắn đi rửa mặt xong hãy tới, tối ăn cơm ở nhà cô. Bạn trẻ tiểu Thạch nói phơi xong nhân sâm cũng muốn tới ăn cơm. Lam Nguyệt gật gật đầu, cầm con gà Trát Nhĩ giết được đi xuống phòng bếp. Nhưng mà bây giờ mới 3 giờ, nấu cơm tối còn hơi sớm, hay là trước nấu canh gà hầm sâm bồi bổ cho già Sơn trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.