Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh, Thế Có Được Không

Chương 2




Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh: “Ai đánh thắng được chức phó thống lĩnh.”

Thị vệ kia nghe vậy nhất thời vui mừng, hắn đã sớm biết Tề vương là người thích sảng khoái, dũng mãnh, mình đã khuyên biểu đệ đi theo mà hắn còn không chịu.

Ngày thường hắn quen nghiêm túc cho nên lúc này cho dù trong lòng vui mừng nhưng cũng không có biểu hiện gì, hắn nhất thời nhảy dựng lên, bước ra hai bước.

Hai kẻ kia sao còn quản chơi xấu hay không, đến chức vị cũng bị người cướp đi, bọn họ cũng không khách khí, hai người hợp lực xông lên: “Lục Thiệu, tiểu tử ngươi dám ra ám chiêu, lão tử nhất định giáo huấn ngươi.”

Hai người kêu gào, bọn họ ngày thường đi theo thái tử, làm sao có thể để Tề vương nhúng tay vào.

Kết quả Lục Thiệu quét ngang chân một cái, tay phải đấm lên lưng một người, tay trái đấm vào đầu người thứ hai, năm ngón tay hung hăng tung một trảo, nhanh như thiểm điện hạ gục hai người. Tuy hắn chỉ dùng ba thành thực lực cũng đã làm cho bọn họ quỳ rạp trên đất.

Hoàng Phủ Cẩn híp híp mắt nói: Từ hôm nay trở đi, Lục Thiệu là phó thống lĩnh của các ngươi. Nếu ai khiêu chiến thì phải quang minh chính đại, nếu có kẻ giở ám chiêu thì đừng trách bổn vương âm ngoan thủ lạt.”

Nói xong hắn xoay người liền đi, lưu lại một nhóm người đang ngây như phỗng. Bọn họ không nghĩ tới Lục Thiệu cứ như vậy làm phó thống lĩnh, với tình hình của hắn chỉ sợ đến ba mươi tuổi cũng không thăng được đến chức ấy. Mặt khác bọn họ lấy làm buồn bực tại sao mình không tiến ra can ngăn, nếu không chức vị kia có khi đã là của mình rồi. Có kẻ hâm mộ đố kị, hận không thể tìm hai phó thống lĩnh kia gây phiền toái.

Mọi người ăn cơm chiều rất sớm, sau đó đều tự nghỉ ngơi. Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng tùy tiện nói chuyện, chơi cờ caro, nghe thị vệ bên ngoài báo lại: “Vương gia, bọn họ đều kết bè kéo cánh gây khó xử cho Lục Thiệu.”

Hoàng Phủ Cẩn nga một tiếng, thị vệ kia lại nói: “Bọn họ buộc hắn an bài tắm rửa, nói là ngủ thì có thể ngủ ở ngoài nhưng nhất thiết phải tắm rửa. Đều nói mấy ngày không tắm, cả người đều thối hoắc.”

Nơi này tất nhiên không đủ phương tiện để tắm, nước ấm không có nhiều như vậy, nước giếng thì còn rất lạnh, hơn nữa bồn tắm cũng không có đủ, cơ bản còn không có đến mười cái, tất nhiên là không đủ dùng. Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói: “Cho bọn họ tự gánh nước tắm, ra bên ngoài làm việc sao lại yếu ớt như vậy.”

Thị vệ kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.