Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh, Thế Có Được Không

Chương 16




Mở đầu

“Tổng giám đốc, các báo cáo có liên quan trong quý này đều ở đây, mời anh xem qua.” Quản lí Vi Đức đang cầm báo cáo đứng trước mặt Cổ Việt Di.

Trong văn phòng rộng lớn trải ra một tấm thảm màu xanh biếc thật dài, Cổ Việt Di tay cầm gậy đánh golf tập trung tinh thần ngắm chỗ lõm phía trước, lập tức ngắm xuống trái banh trắng nhỏ dưới chân. “Đặt lên bàn.”

Vi Đức cung kính đem báo cáo đặt trên bàn công tác thật to trước mặt: “Không biết tổng giám đốc còn có gì căn dặn không?”

“Không có.” Cổ Việt Di cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào trái banh trắng nhỏ, nhẹ nhàng đánh vào trái banh.

Vi Đức gật đầu rời khỏi văn phòng, lúc này cửa ban công đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người chạy vào, mắt thấy sẽ đâm vào người đó, Vi Đức vội vàng lùi về sau, ngẩng đầu muốn nhìn rõ tên quỷ hấp tấp đẩy cửa vào là ai.

“Là người nào...” Vi Đức đột nhiên ngẩng đầu, khi thấy rõ ràng người tới, vội vàng thay đổi giọng điệu, vẻ mặt tươi cười.

“AnhTrình.”

“Tổng giám đốc của cậu có ở đây hay không?” Trình Chính Khôi cao giọng hỏi.

“Tổng giám đốc của chúng tôi...”

Không đợi Vi Đức nói xong, Cổ Việt Di đã lên tiếng thay Vi Đức trả lời: “Chính Khôi, cậu sao lại rảnh đến đây?”

Vi Đức ngẩn người nhìn bọn họ, Trình Chính Khôi mỉm cười, tay vỗ nhẹ bả vai Vi Đức. “Đi làm việc của cậu đi”

Vi Đức mỉm cười nịn nọt, rời khỏi văn phòng Cổ Việt Di.

Trình Chính Khôi tay cầm thiệp mời màu đỏ, chậm rãi đi đến trước mặt Cổ Việt Di, cầm thiệp mời trong tay đưa tới trước mắt anh: “Cung nghênh đại giá quang lâm.” (giống như rất hân hạnh được đón tiếp á)

Thiệp hồng?

Cổ Việt Di đầu tiên là sợ run một chút, dừng động tác trên tay lại, nhận lấy thiệp mời Trình Chính Khôi đem tới. “Đây là cái gì? Muốn mời khách cũng không cần long trọng như vậy, gọi điện thoại tớ nhất định cũng sẽ tới.”

“Cậu xem nội dung trước rồi nói sau.” Trình Chính Khôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vẻ mặt nghi ngờ mở thiệp mời ra, những câu chữ tràn ngập vui sướng bên trong lập tức đập vào đáy mắt, Cổ Việt Di trợn mắt há hốc mồm. “Cậu muốn kết hôn?”

“Uh.” Trình Chính Khôi dùng sức gật đầu.

Cổ Việt Di bán tín bán nghi xem xét Trình Chính Khôi, “Cậu thật sự vì một cây mà bỏ cả khu rừng rậm?”

Trình Chính Khôi hì cười nói: “Bởi vì cây này... Đáng giá.”

“Đáng giá?” Cổ Việt Di không tin, liếc xéo anh một cái, lập tức cúi đầu xem rõ ngày, “Một tây tháng tư?”

Anh không nhịn được ầm ĩ cười to, “Đây không phải là chương trình cậu cố ý sắp xếp trong ngày cá tháng tư chứ?”

“Tuyệt đối không phải chương trình gì hết.” Trình Chính Khôi hình như đoán ra ý trong lời nói của Cổ Việt Di, quả quyết cắt đứt suy đoán của anh.

Cổ Việt Di xem bộ dáng nghiêm trang của anh, không khỏi nghi ngờ Trình Chính Khôi cố ý lừa bịp.

“Thật sự không phải nói giỡn?”

“Việc lớn cả đời sao có thể là trò đùa.” Trình Chính Khôi bình thản ung dung đối diện sự nghi ngờ của Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di vẫn không tin, “Như vậy tốt lắm, nếu là thật, tớ sẽ tặng tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao tiền lì xì, nếu là diễn trò, thì cậu phải đưa tớ tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao lì xì.”

Trình Chính Khôi sớm hiểu rõ cá tính đa nghi của Cổ Việt Di, “Bạn tốt mà chỉ cho có tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao... Có quá ít hay không?”

“Muốn chơi lớn?” Cổ Việt Di như cũ không tin cái thiệp mời này là thật, “Được, tớ sẽ chơi lớn với cậu, nếu đây là sự thật, tớ sẽ cho cậu tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám bao.”

“Uh.” Trình Chính Khôi vừa lòng gật gật đầu, “Như vậy còn tạm được, lời đã nói không thể thay đổi nha.”

“Tuyệt không đổi ý.”

Cổ Việt Di hào phóng đồng ý.

Chương 1

Cổ Việt Di đối với chuyện Trình Chính Khôi kết hôn vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi, anh căn bản không tin một vị công tử đào hoa sẽ vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng rậm.

“Nếu Trình Chính Khôi thật sự kết hôn, anh thật sự sẽ tặng món quà lớn kia sao?” Một thanh âm mềm mại the thé lượn lờ bên tai Cổ Việt Di.

“Nếu tôi đã nói ra, đương nhiên nói được thì làm được.” Cổ Việt Di lạnh lùng liếc qua Eva diêm dúa một cái.

“Đối với bạn bè anh đều hào phóng như vậy, còn đối em thì sao?” Thanh âm the thé của Eva lại vang lên lần nữa.

Cổ Việt Di dùng ánh mắt quỷ mị liếc Eva, “Tôi đối với em chỗ nào không tốt, toàn thân trên dưới của em có chỗ nào không phải tôi mua cho em.”

Ánh mắt anh tỏa ra cảm giác áp bách, Eva không dám tiếp tục kháng nghị, thật vất vả mới kiếm được mỏ vàng, cô không ngu đến mức tự tay phá hủy.

Eva cười quyến rũ, bàn tay mềm mại vuốt ve ngực Cổ Việt Di, “Em đương nhiên biết anh rất tốt với em, em chỉ là đau lòng anh tổn thất nhiều tiền như vậy.”

“Tổn thất?” Cổ Việt Di ầm ĩ cười to, “Chút tiền ấy không tính là gì, nếu Chính Khôi thật sự kết hôn, phần tiền biếu đó cũng đáng.”

Eva có chút ghen tỵ, “Phải không?”

Tài lực của nhà họ Cổ cô không coi thường, nhưng Cổ Việt Di đối với cô không hào phóng như vậy, tuy nói cô toàn thân trên dưới đều là Cổ Việt Di mua, nhưng tính đến cùng chỉ bằng một phần mười tiền hồng bao anh cho bạn bè mà thôi.

“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì đi thôi.” Cổ Việt Di lạnh lùng nói.

Eva lập tức mỉm cười quyến rũ động lòng người nhìn anh, “Xong rồi.” Cô thân mật vòng qua cánh tay cường tráng của anh.

Cô không phải phụ nữ ngu ngốc, tuyệt đối không cáu kỉnh với anh trong lúc này.

Cổ Việt Di cùng Eva đi khỏi chỗ ở của anh, đến khách sạn được viết trên thiệp cưới.

Sau khi đến khách sạn, Cổ Việt Di mới phát hiện Trình Chính Khôi không phải đùa giỡn, cậu ấy là thật sự kết hôn.

Trước cửa khách sạn treo hình Trình Chính Khôi và vợ mới cưới thật ngọt ngào, Cổ Việt Di nhìn tấm hình kết hôn, trên mặt lộ ra mỉm cười hiểu ý.

“Xem ra cậu ấy kiếm chắc bao lì xì lớn của tôi rồi.”

Eva không lời nào để nói, cô đương nhiên cũng nhìn ra món quà lớn của Cổ Việt Di là đưa chắc rồi.

Đi vào khách sạn, lập tức cảm nhận được không khí rừng rực, mỗi người tiến vào khách sạn hình như đều giống Cổ Việt Di, hơn phân nửa cũng không tin tưởng Trình Chính Khôi thật sự muốn kết hôn, nhất là anh đem ngày kết hôn định ở ngày cá tháng tư, càng làm người ta nghi ngờ tính chân thật của hôn lễ, rất nhiều bạn bè tham gia tiệc mừng, đến khách sạn mới giật mình nhận ra.

Trình Chính Khôi thật sự kết hôn, hơn nữa cha mẹ hai bên đều đã chứng kiến lễ thành hôn, nếu kiên quyết nói đây là giả, vậy thật sự nói xấu nhân cách Trình Chính Khôi.

Tiệc mừng áp dụng tiệc đứng kiểu Âu Mĩ.

Trình Chính Khôi cùng vợ mới cưới vui vẻ ra mặt đi đến trước mặt Cổ Việt Di, “Cậu thua.”

Cổ Việt Di quay lại mỉm cười, “Tớ thua cam tâm tình nguyện.” Anh chăm chú đánh giá cô dâu đang cười hạnh phúc dựa vào bên cạnh Trình Chính Khôi, “Nếu có một người vợ giống như vậy, chắc rằng tớ cũng sẽ tình nguyện bỏ cả khu rừng rậm.”

Trình Chính Khôi thận trọng giới thiệu với Cổ Việt Di: “Cô ấy là Trịnh Vũ Hi.” Anh đắc ý ôm bà xã, “Vũ Hi, vị này chính là Cổ Việt Di mà anh thường nhắc với em.”

“Chào anh.” Trịnh Vũ Hi nũng nịu mỉm cười gật đầu.

“Tốt.” Cổ Việt Di mỉm cười, chỉ vào Eva bên cạnh, “Đây là bạn gái đêm nay của tớ, Eva.”

Eva nhất thời toàn thân cứng đờ, cô chỉ là bạn gái đêm nay của anh?

“Eva, xin chào, hy vọng đêm nay cô có thể tận hứng.” Trịnh Vũ Hi thân thiết hướng Eva gật đầu.

“Cám ơn.” Eva chỉ cảm thấy yết hầu của mình trong nháy mắt cứng ngắc nói không ra lời.

“Chị họ, chị họ.” Một chuỗi thanh âm sang sảng từ bên cạnh truyền đến.

Trịnh Vũ Hi vừa kinh ngạc vừa yêu thương nhìn cô gái đột nhiên chạy đến, “Bối Nhi, chuyện gì?”

Cô gái tên Bối Nhi cong miệng, nhón chân ở bên tai Trịnh Vũ Hi nói thầm: “Nhà bếp vừa đem ra tôm hùm lập tức đã bị cướp sạch, tức nhất là bác Huệ Tinh, không quan tâm đây là trường hợp gì, cũng không biết bản mặt già như vậy còn đem toàn bộ tôm hùm đến bàn của mình, cũng không nghĩ tới người khác có muốn ăn hay không.”

Bối Nhi oán giận lập tức khiến Trịnh Vũ Hi che miệng cười duyên, “Em rất muốn ăn tôm hùm?”

Bị Trịnh Vũ Hi nhận ra tâm sự, Bối Nhi ngượng ngùng nhìn sàn, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang vểnh lên cao, chắc chắn cho dù treo ba cân thịt heo vào cũng không rơi xuống.

“Vì sao em không nói với anh rể họ?” Trao đổi ánh mắt.

Bối Nhi nhận được chỉ thị của Trịnh Vũ Hi, lập tức chuyển hướng Trình Chính Khôi, “Anh rể họ, em muốn ăn tôm hùm.”

Lúc này cô không phải lặng lẽ nói, mà là mặt đối mặt gọn gàng dứt khoát nói ra.

Trình Chính Khôi kinh ngạc nhìn Bối Nhi, “Trong thực đơn hôm nay có tôm hùm, chờ một chút sẽ mang ra bàn.”

“Còn nói nữa, tất cả vào trong bụng bác Huệ Tinh hết rồi.” Bối Nhi nói thẳng không kiêng kị.

Trình Chính Khôi hiểu biết cười cười, “Thì ra là như vậy.” Đồng thời nhận được ánh mắt trêu tức của bà xã, “Anh lập tức căn dặn nhà bếp chuẩn bị một phần nữa.”

“Chỉ có một phần?” Bối Nhi lập tức kêu lên.

Trình Chính Khôi không nghĩ rằng Bối Nhi sẽ kêu lên, nhất thời nóng vội đưa tay che miệng của cô, “Hư, không cần kêu, em muốn ăn bao nhiêu thì kêu bao nhiêu, như vậy được chưa?”

Bối Nhi tươi cười rạng rỡ kéo cái tay ở ngoài miệng mình ra, “Em biết anh rể họ là lớn nhất mà.” Chợt chạy tới bên cạnh Trịnh Vũ Hi, cố ý nói nhỏ bên tai cô: “Về sau mượn chiêu này của em đối phó với anh rể họ, nhất định trăm phần trăm hiệu quả.” Nói xong liền cười hì hì tránh ra.

Trịnh Vũ Hi nhịn không được che miệng cười nhẹ, “Thật sự là một tiểu quỷ tinh quái.”

Trình Chính Khôi tò mò hỏi Trịnh Vũ Hi: “Bối Nhi nói gì với em vậy.”

Trịnh Vũ Hi buồn cười liếc Trình Chính Khôi một cái, “Bối Nhi biết anh là người trọng sĩ diện, vừa rồi nó cố ý, kết quả thật sự là nó đạt được mục đích.”

Trình Chính Khôi vừa bực mình vừa buồn cười than thở: “Tiểu quỷ này.”

Một màn nhạc đệm này, làm cho Cổ Việt Di ở một bên không lên tiếng càng xem càng cảm thấy thú vị, “Cô gái kia là ai?”

“Hả, cậu nói Bối Nhi sao?” Trình Chính Khôi tươi cười, “Đó là em họ của Vũ Hi, Kim Bối Nhi, là học sinh cấp ba, mười chín tuổi mà y như một đứa trẻ.”

“Thoạt nhìn rất thú vị.” Cổ Việt Di nói ra cảm giác trong lòng.

Trình Chính Khôi một chút cũng không chấp nhận, “Người bên cạnh nhìn thì thú vị, nhưng người bị nó chỉnh thì một chút cũng không thấy thú vị, lúc Bối Nhi tốt tính thì giống như đất sét tuỳ người khác nặn, tạo thành hình dài là hình dài, tạo thành hình tròn là hình tròn, nhưng khi nó tức giận, sẽ biến thành tấm sắt nóng phỏng tay.”

Cổ Việt Di nghe vậy chỉ cảm thấy thú vị, một chút cũng không cảm thấy Kim Bối Nhi là cô gái đáng sợ.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, đám bạn tốt không chịu buông tha Trình Chính Khôi, toàn bộ mọi người đi đến tân phòng của Trình Chính Khôi, Trình Chính Khôi hình như sớm đã có dự phòng, biết đám bạn tốt này sẽ không dễ dàng buông tha anh, cho nên trong biệt thự xa hoa anh tiếp tục tổ chức vũ hội kết hôn, tận tình cười đùa vui vẻ, có rất nhiều món ngon ăn không hết, rượu ngon uống thoải mái, khiến mọi người thả lỏng cảm xúc căng thẳng khi làm việc ngày thường.

Mọi người vây quanh chú rể Trình Chính Khôi đang đứng trên bàn múa bụng, bộ dáng khôi hài khiến cả đám cười ha ha.

Kim Bối Nhi được Trịnh Vũ Hi thịnh tình mời đến biệt thự, bọn họ vui đùa ầm ĩ, nhưng những hoạt động này cô không cảm thấy thú vị chút nào, vì thế cô một mình đi vòng quanh biệt thự, chậm rãi thưởng thức kiến trúc thiết kế.

Nhìn thiết kế xa hoa trong nhà, cô chỉ có thể nói chị họ đã tìm được phiếu cơm bảo đảm dài hạn rồi.

Khi cô say mê trong sự xa hoa trước mắt, rẽ qua khúa cua phía trước thì...

“Việt Di, Chính Khôi cũng kết hôn rồi, anh tính...” Cả người Eva gần như dán trên người Cổ Việt Di, nháy mạnh hai hàng lông mi cong dài, yêu kiều dò hỏi.

“Cậu ấy là cậu ấy, tôi là tôi.” Đôi mắt lợi hại của Cổ Việt Di cách cô chỉ có một cm.

Eva hút phải một hơi lạnh. “Chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm...”

Cô chờ, vì hy vọng một ngày kia có thể trở thành bà Cổ.

“Vậy thì như thế nào?” Ngón trỏ của Cổ Việt Di lướt qua gương mặt xinh đẹp.

“Em muốn một gia đình, một gia đình chỉ thuộc về hai người chúng ta...” Đôi môi đỏ tươi để lên cánh môi khêu gợi của anh, to gan mút.

Cổ Việt Di cười lạnh một tiếng, cũng hôn cô.

Triền miên trong chốc lát, Cổ Việt Di chậm rãi nhường ra một chút khoảng cách.

“Hãy tin em, em nhất định sẽ là một người vợ thật xứng đáng.” Eva thì thào.

Cổ Việt Di đột nhiên khinh miệt cười, “Cho tới bây giờ, trong đầu tôi chưa hề có ý muốn kết hôn.”

Giọng anh trầm xuống, khiến Eva tỉnh lại, cô khẩn trương nhìn anh chăm chú.

Cổ Việt Di nhếch miệng, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại những sợi tóc tán loạn, “Phụ nữ thông minh tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc hai chữ kết hôn, em muốn làm một phụ nữ thông minh hay là một ả ngu ngốc?”

Thái độ ngạo mạn của anh hình như thể hiện, cho dù là ai cũng không thể cầm giữ anh, loại cá tính nóng nảy mãnh liệt như gió này làm người ta không rét mà run, chết tiệt là làm cho người ta không kháng cự được.

Eva thoáng nhìn hai hàng lông mày chợt tắt của anh, sợ anh tức giận, lại lần nữa nhào vào trong lòng anh, hôn như mưa lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nghĩ cách khiến anh nhiệt tình.

Dục niệm ngủ đông trong cơ thể anh rất nhanh liền bị cô lay động, anh đoạt lấy chủ quyền che lại môi cô, bàn tay to đặt ở trên quần áo trước ngực cô vừa nắn vừa xoa, tiện đà kéo chiếc váy dài lên cao, bàn tay to dán trên đùi cô dao động, vừa vỗ về vừa tra tấn làn da ngọc ngà của cô.

Eva bị anh vuốt ve nhẫn nại không được liên tục thở gấp...

Cô say, cuồng, dục hỏa vỡ òa, từ trong miệng truyền ra.

Thân thể Cổ Việt Di cùng cô gắt gao dính nhau, thành thạo khiêu khích cô.

“Việt Di...” Eva ý loạn tình mê không ngừng rên rỉ, dục hỏa dấy lên cơ hồ sắp nổ tung, cô không ngừng thở gấp, bị lạc trong kích tình.

“Muốn?” Khẩu khí của anh bình ổn kỳ lạ.

“uh.” Eva nhẹ nhàng hưởng ứng.

“Đủ!” Cổ Việt Di đột nhiên dừng động tác.

Vẫn đắm chìm trong kích tình, Eva thực sự không thể tin lại chuyển biến như vậy, không thể chịu đựng được đau đớn kích thích, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, si mê nhìn Cổ Việt Di. “Việt Di... Anh...”

Cổ Việt Di từng chút cách xa cô, lạnh lùng gỡ cánh tay đang vòng quanh mình. “Đừng quên, nơi này là nhà Chính Khôi, mặc quần áo của em vào, thật khó coi.”

“Việt Di.” Anh không biết như vậy sẽ bức cô điên sao?

Cổ Việt Di lạnh lùng thoáng nhìn. “Không muốn?”

Tầm mắt anh tựa như nước đá vô cùng lạnh đổ xuống, đem hồn phách Eva đánh tan, nào dám tiếp tục háo sắc. Hai tay run run sửa sang lại quần áo xốc xếch, trong lòng không an tâm.

“Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi.”

Cổ Việt Di cười lạnh, xoay người...

“Ai, không diễn tiếp.” Đột nhiên một giọng nói xông ra.

Cổ Việt Di vô tâm nhìn lại đột nhiên mặt cứng đờ, tâm lơi lỏng đột nhiên buộc chặt lên.

Kim Bối Nhi?

Trong nháy mắt, Cổ Việt Di nhăn hai hàng lông mày lại, nhìn Kim Bối Nhi không biết đã trốn trong góc nhìn trộm từ khi nào, “Cô vẫn trốn ở đó nhìn lén chúng tôi?”

Kim Bối Nhi vô tội nhún nhún vai, “Không phải tôi cố ý muốn nhìn lén, là hai người không để ý chút nào, hào phóng diễn cho tôi xem.”

Eva đột nhiên tức giận, tiến lên kéo bả vai Kim Bối Nhi. “Một cô học sinh lông vẫn chưa mọc dài vậy mà trốn ở góc nhìn lén người ta... Người ta...” hai chữ ‘thân thiết’ đột nhiên nói không nên lời.

Kim Bối Nhi bực mình nhíu mày, đẩy cái tay trên vai ra, lạnh lùng liếc Eva liếc một cái. “Tôi nói, không phải tôi muốn xem, là hai người chủ động biểu diễn cho tôi xem, cô cho là tôi thích xem hả?”

Eva cực kỳ giận, giơ tay phải lên cao, “Nhóc con đáng ghét...”

Cổ Việt Di chặn lại tay phải của Eva, “Em làm cái gì vậy? Bối Nhi nói đúng, cô ấy cũng đâu phải mua vé vào xem, là em tự mình muốn biểu diễn cho cô ấy xem, em có tư cách gì trách cứ người ta?”

Eva không nghĩ tới lúc mấu chốt này, anh lại giúp đỡ người ngoài chế nhạo mình. “Anh làm sao có thể...”

“Tôi chỉ xem việc.” Giọng điệu Cổ Việt Di bình tĩnh, dường như với anh không chút quan hệ.

Eva cho dù có đầy bụng tức giận, cũng không dám trái ý Cổ Việt Di, chỉ có oán hận dậm chân xoay người rời khỏi.

Nhìn Eva tức giận bỏ đi, Kim Bối Nhi vui vẻ cười, “Thực không phong độ.”

Cổ Việt Di đi đến bên người cô, cười nhẹ vỗ vỗ hai má cô, “Cô còn chưa lớn lên, thật sự không nên nhìn hình ảnh làm tức giận này.”

Lại còn nói cô chưa lớn lên.

Kim Bối Nhi bất mãn cãi lại: “Tôi đã qua mười tám, cũng có hộ chiếu rồi.”

“Qua mười tám tuổi và có được hộ chiếu không có nghĩa là đã lớn.” Cổ Việt Di nói xong, ngẩng đầu thong dong rời đi.

Kim Bối Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng anh nhăn mặt.

Nhìn Cổ Việt Di chuyển qua một hướng khác, Kim Bối Nhi chỉ có thể tự cảm thấy xui xẻo. “Như thế này nhất định phải đi rửa mắt cho kỹ, lỡ bị đau mắt hột thì tiêu rồi.”

Kim Bối Nhi tiếp tục đi tham quan biệt thự, đi tới đi tới, không biết đi dạo bao lâu, trên tường dọc theo hành lang bày biện gì đó khiến cô thấy hoa mắt hỗn loạn, cô không nhịn được ngáp dài một cái.

“Không được, mệt mỏi một ngày, buồn ngủ quá rồi.” Mí mắt Kim Bối Nhi đã mở không lên, vểnh tai vẫn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. “Thật không thể hiểu, một đám đều đã cao tuổi còn chịu nổi bị tra tấn trong thời gian dài như vậy.”

Ngẫm lại đám người ngoài kia đã xấp xỉ ba mươi, bốn mươi tuổi, cô đều có thể gọi bọn họ một tiếng chú, không nghĩ tới sức chịu đựng của bọn họ tốt như vậy.

Kim Bối Nhi mệt đến chống đỡ hết nổi, “Không được, trước hết tìm một gian phòng để ngủ, còn lại tính sau.”

Theo như bố trí bình thường mà nói, phòng ngủ chắc là ở lầu hai, mắt Kim Bối Nhi đã nhắm một nửa cố hết sức lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa một gian phòng ra.

A, cô đoán không sai!

Trước mắt là chiếc giường lớn thoạt nhìn rất thoải mái.

Cô cũng không nghĩ nhiều, giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, lập tức chạy vội đến giường lớn, chui vào trong ổ chăn mềm mại, ôm gối đầu nhẹ như lông vũ, mắt đã nhắm lại không mở ra nổi nữa.

Vũ hội vẫn tiến hành đến đêm khuya, ai cũng cao hứng uống rượu, mọi người thay nhau ra trận bắt chú rể uống say, nhưng Trình Chính Khôi lại có bà xã mới cưới ngàn chén không say, tửu lượng của Trịnh Vũ Hi làm cho những người có ý đồ gây rối bị giẫm lên cửa sắt.

Kết quả, mỗi một ‘đồng chí’ khi đến ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái ôm bạn gái, cuối cùng là bộ dạng khốn quẫn bị bạn gái của mình vừa kéo vừa tha rời khỏi biệt thự.

Eva cũng gia nhập trận yết rượu này, giờ phút này đã có tám phần ngà ngà say, ngược lại Cổ Việt Di vẫn còn năm phần tỉnh, bất quá anh sẽ không ngốc đến nổi rước lấy phiền toái vào người. Anh gọi cho Eva một chiếc xe taxi, cho tài xế tiền xe và địa chỉ, phân phó tài xế taxi đem Eva trở về chỗ ở của cô.

Còn bản thân thì đi đến chỗ đậu xe tính lái xe trở về, khi Cổ Việt Di mở cửa xe ra, thì bị Trình Chính Khôi ngăn cản.

“Cậu đã có vài phần say, đừng lái xe.” Trình Chính Khôi lo lắng an nguy của anh.

Cổ Việt Di vỗ vỗ bả vai Trình Chính Khôi, “Tớ không sao, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đi đánh gôn.”

“Cậu còn nhớ rõ chuyện ngày mai, vậy kế hoạch có liên quan đến điện tử Trường Phong cậu chưa quên chứ?” Vẻ mặt Trình Chính Khôi khẩn trương, cẩn thận hỏi thăm Cổ Việt Di.

Trường Phong trong ngành điện tử cũng từng là một trong những sản nghiệp dẫn đầu, lúc này bởi vì chủ tịch bị cuốn vào một xì-căng-đan không thể không rời khỏi ghế đổng sự, vì vậy, Trình Chính Khôi tìm tới Cổ Việt Di, nhờ Cổ Việt Di giúp anh một tay.

Chỉ cần Cổ Việt Di đồng ý giúp đỡ, Trình Chính Khôi tự tin tuyệt đối có thể lấy ghế chủ tịch của điện tử Trường Phong.

Cổ Việt Di đắc ý chỉ vào đầu mình, “Tất cả ở đây.”

“Vậy được rồi, không bằng đêm nay cậu ngủ ở đây đi, trời sáng chúng ta cùng đến sân gôn.” Trình Chính Khôi cố gắng giữ Cổ Việt Di lại.

Cổ Việt Di buồn cười hỏi Trình Chính Khôi, “Ngày mai tớ có thể ngồi dậy được, vấn đề là cậu dậy được sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.”

“Yên tâm, Vũ Hi sẽ gọi tớ, cô ấy là một cô gái rất hiểu biết, cô ấy biết tớ gần đây bị quấy nhiễu bởi sự kiện sáp nhập này, cô ấy nói, chờ chuyện này thu xếp thỏa đáng mới đi hưởng tuần trăng mật.” Nhắc tới sự hiểu biết của vợ mới cưới, Trình Chính Khôi kiêu ngạo cười hạnh phúc.

Nhìn trên mặt bạn tốt phát ra nụ cười từ nội tâm, Cổ Việt Di vì cậu ta cảm thấy vui mừng. “Chính Khôi, cây Vũ Hi này thật sự rất đáng giá cho cậu buông tha cả khu rừng rậm.”

“Cậu cũng hiểu được?” Trình Chính Khôi càng thêm đắc ý.

“uh, chỉ tiếc vì sao lại để cậu khai quật trước, hôm nay đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ cam nguyện buông tha cho cả khu rừng rậm.” Cổ Việt Di tươi cười bằng lòng nói.

Trình Chính Khôi nghe bạn tốt ca ngợi, không kìm được cười ha ha, “May mắn là tớ phát hiện trước, nếu cho cậu phát hiện trước, không phải tớ chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao.” Anh ôm bả vai Cổ Việt Di, “Đi thôi, đến phòng khách ngủ một đêm, ngày mai đi ra sân đánh gôn.”

“Có thể thì có thể, nhưng tớ không mang theo trang bị.” Cổ Việt Di vẫn đang thử từ chối.

“Gậy đánh gôn tớ cho cậu mượn một bộ, về phần giày, quần áo...” Trình Chính Khôi hắc hắc cười mỉa hai tiếng, ngón tay chỉ ra sau xe Cổ Việt Di, “Ở đó có.”

Cổ Việt Di lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, “Thực phục cậu, ngay cả việc này cậu cũng biết.”

“Cái này gọi là biết người biết ta, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ.” Trình Chính Khôi nửa ép nửa ôm kiên quyết kéo Cổ Việt Di đi lên lầu hai.

Anh mở cửa phòng khách ra, “Không có người làm phiền cậu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cổ Việt Di không thể từ chối ý tốt của anh, vì thế đi vào phòng khách, “Cảm ơn, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Trình Chính Khôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Cổ Việt Di đi vào phòng, đèn cũng không mở lập tức đi lại giường, cởi quần áo, cả người trần trụi chui vào trong chăn.

Huyên náo cả ngày, hao phí sức lực, Cổ Việt Di ở trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, anh cảm thấy một cái gì đó mềm nhũn dựa vào người anh, cảm giác mềm mại như tơ làm cho anh cảm thấy thật thoải mái, anh rất tự nhiên ôm thứ này vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, Trình Chính Khôi đẩy cửa phòng không khóa, “Thức dậy chưa?”

Đột nhiên thấy cảnh tượng Cổ Việt Di cả người trần trụi ôm Kim Bối Nhi, hai người ngủ say sưa, Trình Chính Khôi sợ tới mức mở to mắt. ‘’Việt Di! Bối Nhi! Hai người đang làm cái gì?”

Một tiếng gầm gừ như sư tử rống, sấm sét đánh xuống, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.

Kim Bối Nhi xoa hai mắt nhập nhèm, há mồm ngáp một cái lớn. “Chuyện gì?”

Cổ Việt Di vươn hai tay về phía trước duỗi thân, “Chuyện gì?”

Hai người cùng nói ra thắc mắc, đồng thời nghe thấy một giọng nói khác bên cạnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu hai mặt nhìn nhau.

“Như thế nào là chú?” Kim Bối Nhi mở to mắt la lên.

“Như thế nào là cô?” Cổ Việt Di cùng lúc đó cũng kinh ngạc hỏi.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn Trình Chính Khôi trợn mắt há hốc mồm, “Tôi đang muốn hỏi hai người làm sao có thể ở cùng nhau, lại ngủ cùng một giường!”

Ngủ cùng một giường?

Những lời này đem tâm trí hai người kéo về, Kim Bối Nhi một tay bắt lấy chăn, một tay chỉ vào Cổ Việt Di, kinh ngạc sợ hãi mở to mắt. “Chú làm sao có thể ngủ bên cạnh tôi?” Đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, “A... Chú không có mặc quần áo!”

Cổ Việt Di trừng mắt lớn, hai tay để ở trước ngực, tức giận cười lạnh, “Tôi có thói quen ngủ trần (ngủ không mặc đồ).”

“Ngủ trần?” Kim Bối Nhi không tin tựa đầu nhìn vào trong chăn thấy anh thật sự trần như nhộng, sau khi điều tra rõ chân tướng, Kim Bối Nhi lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi vang trời.

Dưới lầu Trịnh Vũ Hi nghe thấy, sắc mặt hoang mang vọt vào phòng khách, “Xảy ra chuyện gì?” Hai mắt lo sợ không yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chấn động cô ngã vào người Trình Chính Khôi, ngón tay chỉ Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi ở trên giường.

“Đây, đây, đây, đây... Là chuyện gì xảy ra?”

Trình Chính Khôi vội vàng đỡ lấy bà xã đã bị hoảng sợ, nhất thời đầu óc một chút cũng không rõ tình huống hỗn loạn trước mắt này.

“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.