Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Chương 10: Chiếc nhẫn kim cương




"Đại phu, ông nhanh lên một chút đi!" Tiểu Đào thúc giục, đại phu mang hòm thuốc thở hổn hển theo ở phía sau, ông đã gắng hết sức mà chạy rồi, cũng phải thông cảm cho tuổi của ông chứ.

"Làm sao đại phu còn chưa tới?" Trong phòng, Lâm Nhược Tịch sốt ruột đi tới đi lui, chuyện muốn hỏi mới vừa rồi đã bị ném lên chín tầng mây, Hách Liên Viên cau mày ngồi ở một chỗ, đang tốt đẹp tự dưng té xỉu?

"Tịch tỷ, đại phu tới." Tiểu Đào vừa mới hô lên, đại phu bên cạnh đã không còn bóng dáng, "Đại phu, mau nhìn xem muội ấy thế nào? Đang tốt sao lại hôn mê bất tỉnh." Đáng thương cho đại phu không kịp thở, đã phải lập tức bắt mạch cho người trên giường.

"Như thế nào? Như thế nào rồi?" Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh thúc giục, "Ta nói cô để đại phu an tĩnh bắt mạch có được hay không?" Hách Liên Viên mở miệng, Lâm Nhược Tịch trừng mắt liếc hắn, nàng gấp có được hay không.

Đại phu bắt mạch xong sau đó lộ ra nụ cười, "Này, ông cười cái gì mà cười!" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn ông ta, đại phu ngẩn người, "Nam Cung phu nhân không có việc gì, chúc mừng ! Phu nhân có hỉ." Lần này đổi lại Lâm Nhược Tịch ngây ngẩn cả người, có tin mừng? Có đứa trẻ rồi hả ? Sắc mặt nàng cổ quái nhìn người trên giường một chút.

"Tốt lắm, đại phu, làm phiền ông." Hách Liên Viên đưa bạc cho lão, rồi kêu người ta đưa ông đi ra ngoài, thấy Quý Tinh không có chuyện gì, một nhóm người lúc này mới chịu đi ra, chỉ còn sót lại Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên ở bên trong.

"Này, cô còn đang ngẩn người sao? Có phải nên đi nói cho tên Nam Cung Hi một tiếng hay không?" Lúc này Lâm Nhược Tịch mới lấy lại tinh thần, "Hay là chờ Tinh nhi tỉnh lại rồi mới quyết định đi." Nói xong nàng đi tới bên giường.

"Ưmh. . . Nhược Tịch? Muội thế nào rồi?" Thấy nàng tỉnh lại, Lâm Nhược tịch nghiêng người dìu nàng ngồi dậy, "Muội đó! Có thai mà không chú ý." Quý Tinh nhìn nàng, cái gì có thai sao? Thấy bộ dạng không hiểu của nàng, Lâm Nhược Tịch mắt trợn tròn, "Nơi này của muội đã có đứa trẻ rồi." Nàng chỉ vào bụng của Quý Tinh, Quý Tinh sững sờ, hình như nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Này, muội nghĩ muốn giữ hay không muốn giữ?" Lời của nàng làm Hách Liên Viên ở một bên nghe không nổi nữa, hắn tiến lên một tay kéo nàng ra, "Cô toàn nói những điều lộn xộn lung tung!" Lâm Nhược Tịch hất tay của hắn ra, "Ta cảm thấy Nam Cung Hi không xứng với Tinh nhi không được sao?" Quý Tinh ngồi trên giường không có phản ứng gì, chỉ là nàng không biết vì sao sao Nhược Tịch lại nghĩ như vậy.

"Muội sẽ sinh hạ đứa bé, chỉ là trước tiên đừng ai tiết lộ chuyện này, biết không?" Lâm Nhược Tịch và Hách Liên Viên đồng loạt chau mày, nàng nuốn làm cái gì đây?"Cô xác định không muốn nói?." Hách Liên Viên hỏi nàng, Quý Tinh gật đầu một cái: "Được rồi chúng ta sẽ giữ bí mật thay cô." Nhưng mà đại phu mới vừa rồi đi đâu không ai hay biết.

Trên thực tế, đại phu đi ra ngoài không bao lâu lập tức gặp được một người, ở đó người này hỏi thăm một chút, đại phu kể chi tiết mọi chuyện, nhưng không ngờ lại gánh lấy họa sát thân, đối phương đã trực tiếp giết người diệt khẩu, rồi sau đó nhìn về phía Ám Hương Các.

Nam Cung phủ, Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân sốt ruột không biết làm sao cho phải, hai cái tiểu tử này có phải lại cãi nhau hay không? Một người không trở về nhà, một người cả ngày nhốt mình trong phòng không ăn uống, coi mình là thần tiên chắc?

"Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ? Hi nhi đã một ngày không ăn cái gì." Thượng Quan Mân lo lắng đi tới đi lui, "Nàng đừng quá lo lắng, Diệp sư phụ không phải cũng ở đây sao? Cũng sẽ không gặp chuyện không may." Nói là nói như vậy, nhưng Thượng Quan Mân không dám nói thật, bà nhìn thấy vẻ mặt xấu bụng của Diệp Thiên trước mắt, chuyện nàng bà cũng chưa nói với ai.

"Thiếp còn phải đi tìm Tinh nhi, chàng coi sóc Hi nhi có biết hay không?" Liên tục dặn dò, lúc này Thượng Quan Mân mới đi ra ngoài, Nam Cung Hạo lắc đầu, bà nói như thể sư phụ của Hi nhi sẽ hại hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.