Bụi Trong Ngực

Chương 77




Đông Phùng Lưu bị mất trí nhớ, anh quên hết toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Đường Tinh Khanh, đương nhiên cũng bao gồm cả La Vinh Hiển, bây giờ anh và La Vinh Hiển chỉ là đối tác làm ăn bình thường, cũng không quá thân quen, cho nên khi anh nhìn thấy La Vinh Hiển thì lựa chọn giả vờ không nhìn thấy anh ta, trực tiếp nói chuyện với Đường Tinh Khanh, qua đó cũng đủ để thấy anh rất để ý đến việc này.

Tuy Đông Phùng Lưu chỉ là vì muốn xả giận cho bạn của mình, nhưng khi nghe thấy Đường Tinh Khanh nói đến nước này thì cũng biết được là người phụ nữ xinh đẹp này đang tức giận, vì vậy anh lập tức muốn nói vài lời hay để hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt ở đây: “Cô Đường nói nặng lời rồi, chỉ là vì lần trước thấy hai người ở bên nhau nên tôi mới nghĩ hai người là người yêu... nhưng giờ xem ra là tôi đã hiểu lầm?”

Anh cứ giả vờ đi!

Đường Tinh Khanh hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng của Đông Phùng Lưu như lòng bàn tay, những lời này nghe như vô tâm nhưng thực tế nó lại đang mỉa mai cô, nói cô lẳng lơ!

Dù vậy, Đường Tinh Khanh cũng không thể không nể mặt, cô chỉ có thể lạnh lùng nói: “Đương nhiên là anh đã hiểu nhầm, lần sau mong anh Đông Phùng hãy hỏi cho rõ ràng, nếu như còn hiểu nhầm như vậy, làm cho hai bên đều không thoải mái thì sẽ không hay lắm.”

Đông Phùng Lưu nghe thấy như vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, đây là lần đầu tiên anh thua một người phụ nữ.

Khi mà Đông Phùng Lưu còn muốn nói thêm gì đó rồi đi thì Doãn Thu Ngọc, người vẫn luôn ghen ghét Đường Tinh Khanh, không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Cái này có thể xem là hiểu nhầm sao? Rõ ràng là hành vi của cô và Nam Cường Thịnh ngày hôm đó quá mập mờ, mới tạo cơ hội làm cho chúng tôi hiểu nhầm, bây giờ cô lại trách ngược lại chúng tôi?”

Doãn Thu Ngọc đã nhìn Đường Tinh Khanh không vừa mắt từ lâu, lần trước khi ở trung tâm mua sắm, Đông Phùng Lưu còn vì cô mà làm cho cô ta mất mặt nên từ đó Doãn Thu Ngọc lại càng thêm chán ghét Đường Tinh Khanh.

Bây giờ ngược lại còn hay hơn, bọn họ thấy cô mập mờ với một người đàn ông khác nên muốn thay Nam Cường Thịnh hỏi cho rõ cũng không được, cuối cùng còn bị cô đổ hết tội lỗi lên đầu.

Điều càng làm cho Doãn Thu Ngọc tức giận là Đông Phùng Lưu đã giải thích với cô rồi nhưng cô vẫn không nể mặt, ra vẻ cả vú lấp miệng em như thế này là để cho ai nhìn đây, hừ!

Nhân cơ hội này, Doãn Thu Ngọc muốn ra sức trào phúng cô một phen.

Doãn Thu Ngọc vừa dứt lời, bầu không khí tràn ngập thuốc súng ở đây lập tức như bị kích nổ, Đường Tinh Khanh và La Vinh Hiển cùng lúc lạnh lùng nhìn về phía Doãn Thu Ngọc.

Bởi vì người phụ nữ của mình nói sang chủ đề khác nên sắc mặt của Đông Phùng Lưu cũng rất khó coi, anh sầm mặt, không nói một lời.

Đây là chuyện giữa Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh, bây giờ lại bị Doãn Thu Ngọc chen vào, La Vinh Hiển cũng không thể trơ mắt nhìn Đường Tinh Khanh bị bắt nạt, anh ta lập tức cười lạnh: “Rõ ràng là vì suy nghĩ của một vài người không trong sáng, nay lại còn quay sang trách người khác, đây không phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?”

“Anh!” Doãn Thu Ngọc vốn không ưa gì Đường Tinh Khanh, nay lại có người nói giúp cô nên cô ta lập tức nổi giận, sau đó không biết cô ta nghĩ đến điều gì mà đột nhiên nở nụ cười, cô ta nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt châm chọc: “Không ngờ được phúc của cô cũng không ít, cô không cần nói một lời mà cũng có một đám đàn ông sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô, chắc không phải là vì chột dạ nên cô mới không dám nói tiếp chứ? Hừ!”

Cho dù La Vinh Hiển có nói gì thì Doãn Thu Ngọc cũng không để ý đến anh ta, cô ta chỉ đứng im rồi nhìn chằm chằm về phía Đường Tinh Khanh đang yên lặng, cô ta vẫn chỉ nhằm vào cô, kiếm chuyện khắp nơi, lời lẽ điêu ngoa.

Đường Tinh Khanh thấy La Vinh Hiển muốn cãi lại thì lạnh nhạt nhìn Doãn Thu Ngọc, sau đó nhìn La Vinh Hiển khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo anh ta dừng lại.

La Vinh Hiển nhìn thấy ám chỉ của Đường Tinh Khanh thì cũng ý thức được việc bản thân cãi nhau với một người phụ nữ, là đang làm mất giá mình, vì vậy anh ta lập tức im lặng!

Đường Tinh Khanh lạnh nhạt nhìn Doãn Thu Ngọc rồi nói: “Nói xong rồi sao? Nếu như cô không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi muốn gọi món, chẳng lẽ cô muốn ghép bàn với chúng tôi sao?”

Ngụ ý là, cô nhanh chóng cút đi cho tôi!

Sắc mặt của Đông Phùng Lưu cũng cực kỳ tối tăm, anh kéo Doãn Thu Ngọc, người còn muốn mở miệng cãi nhau sang phía bên kia của nhà hàng.

Cùng lúc đó, Đông Phùng Lưu vẫn luôn không nói chuyện mà chỉ âm thầm chú ý đến Đường Tinh Khanh, bởi vì anh phát hiện, giọng nói của người phụ nữ này thật sự là rất giống với người nào đó, tuy là dáng vẻ bên ngoài không giống nhau, nhưng cũng không quá khác biệt, nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhận ra được.

Đông Phùng Lưu đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vì vậy anh lạnh lùng kéo Doãn Thu Ngọc đang tức giận đến phía bên kia của nhà hàng, yên lặng ăn xong bữa cơm.

La Vinh Hiển biết chuyện trước đây của hai người, nhưng khi anh ta muốn nổi giận với Đông Phùng Lưu thì lại bị Đường Tinh Khanh giữ lại.

Đường Tinh Khanh lắc đầu, cô bất đắc dĩ nói với anh: “Tên kia hẳn đã nói với anh chuyện anh ta bị mất trí nhớ, nên giờ anh có muốn nói rõ với anh ta thì cũng không giúp được gì.”

“Mất trí nhớ thì sao?” La Vinh Hiển xem thường: “Mất trí nhớ cũng không sửa được bản tính của hắn ta, anh khuyên em nên sớm rời khỏi tên khốn kia đi, nếu không sẽ rơi vào kết cục của sáu năm trước.”

“Dạ, em biết rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa, chúng ta ăn cơm đi.” Đương Tinh Khanh lạnh nhạt nói.

Trong lòng cô lại nghĩ khác, trước đây khi La Vinh Hiển bảo cô đừng là thư ký cho Đông Phùng Lưu thì cô không nghe. Bây giờ khi La Vinh Hiển đột nhiên nhắc đến chuyện của sáu năm trước thì Đường Tinh Khanh mới ngẫm lại, cảm thấy những lời này của La Vinh Hiển rất có lý.

Sáu năm trước, Đường Tinh Khanh không nghe lời khuyên của La Vinh Hiển, kết quả là suýt chút nữa đẩy anh ta vào chỗ chết. May là La Vinh Hiển phản ứng nhanh nên mới thoát khỏi đợt truy sát đó.

Sáu năm trước, bởi vì cuộc sống vô cùng kinh hồn táng đảm, nên lần này khi nghe La Vinh Hiển nói như vậy, thì Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân phải suy nghĩ cho kỹ.

...

Doãn Thu Ngọc và Đông Phùng Lưu ăn cơm xong lập tức rời đi, qua chuyện lần này, sợ là trong tương lai khi gặp lại thì bọn họ cũng không thể nào vui vẻ được, ít nhất là không thể hòa bình chào hỏi như trước đây.

Đường Tinh Khanh và La Vinh Hiển ăn cơm xong cũng rời khỏi nhà hàng, La Vinh Hiển đưa cô về nhà trọ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Bầu không khí lúc này có thể xem như là tốt đẹp, Đường Tinh Khanh nói đến việc mấy hôm nữa cô sẽ đi công tác vài ngày, La Vinh Hiển nghe thấy chuyện này có liên quan đến Đông Phùng Lưu thì im lặng không nói.

La Vinh Hiển không lên tiếng làm cho Đường Tinh Khanh cũng không biết phải nói gì.

Trên đường về hai người vẫn tiếp tục giữ im lặng như vậy, chỉ khi đến khu chung cư của Đường Tinh Khanh thì La Vinh Hiển mới lên tiếng: “Tinh Khanh...”

La Vinh Hiển có phần do dự, Đường Tinh Khanh dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía La Vinh Hiển rồi hỏi: “Dạ, anh Vinh Hiển, anh muốn nói gì vậy?”

“Anh...” Vẻ mặt của La Vinh Hiển vô cùng rầu rĩ, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ, anh ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tinh Khanh... hai chúng ta ở bên nhau có được hay không? Chúng ta rời xa tên khốn Đông Phùng Lưu kia, anh sẽ đưa em và con của em sang Mỹ, hoặc đến sống ở nơi mà em thích, anh sẽ coi thằng bé như con ruột của mình, chỉ cần em muốn thì đều không có vấn đề gì cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.