Bụi Trong Ngực

Chương 72




Nhưng vẫn không ích gì, tuy Đường Tinh Khanh hận mình, cũng hận cả Đông Phùng Lưu, nhưng nỗi buồn trong lòng vẫn không gạt đi được, Đường Tinh Khanh lăn lộn trên giường mấy tiếng liền, nghĩ đến chuyến bay sáng mai lập tức thu dọn hành lý ngay giữa đêm.

Lúc thu dọn được kha khá hành lý thì trời cũng sắp sáng, cô nằm trên giường nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ lại kéo tới vào lúc này, bất tri bất giác Đường Tinh Khanh đã ngủ.

Cũng may tối qua Đường Tinh Khanh có đặt báo thức, nếu không nhất định cô sẽ ngủ một giấc đến trưa, khi đồng hồ báo thức vang lên, Đường Tinh Khanh chợt bật dậy khỏi giường, cô vội vàng rời giường đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, thời gian cũng sắp tới.

Nhớ ra tối qua Đông Phùng Lưu nói cùng ra sân bay, không biết có còn tính hay không… Có lẽ anh chạy thẳng từ bệnh viện đến sân bay, hay là sao?

Đường Tinh Khanh không rõ sắp xếp của Đông Phùng Lưu lắm, lấy di động ra gọi cho Đông Phùng Lưu, bất ngờ là lại không ai nghe máy.

Lần một không nghe, Đường Tinh Khanh lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe.

Đường Tinh Khanh bất mãn mắng thầm vài câu, cuối cùng mới không cam tâm tình nguyện tắt di động, mang hành lý ra cửa.

Dù sao người ta cũng lớn vậy rồi, muốn ra sân bay chẳng lẽ không biết tự mình đi, Đường Tinh Khanh thèm vào lo cho anh.

Đường Tinh Khanh ra cửa đón xe đến sân bay, lúc đến sân bay đã là bảy giờ mười phút, sắp cất cánh rồi, Đường Tinh Khanh lại lấy di động ra gọi cho Đông Phùng Lưu, không ngoài dự đoán, vẫn không ai nghe điện thoại.

“Đông Phùng Lưu chết tiệt… Làm gì thế không biết…” Đường Tinh Khanh tỏ vẻ tức giận trừng điện thoại di động, rõ ràng là anh nói đi công tác, kết quả đến giờ này rồi vẫn chưa tới, không tới thì thôi lại còn không nghe điện thoại, thật sự là khốn kiếp!

Đã lúc này rồi mà…

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mười lăm phút, hai mươi phút, ba mươi phút…

Tiếng loa thông báo vang vọng trong sảnh chờ lớn như vậy, Đường Tinh Khanh lúc này đã sốt sắng đến độ giậm chân, trong thời gian này cô đã gọi điện cho Đông Phùng Lưu vô số lần, nhưng Đông Phùng Lưu giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không nghe điện thoại cũng không thấy người đâu.

Nhìn mọi người xếp hàng lục tục soát vé, Đường Tinh Khanh gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng cô không cam lòng gọi vào số đã gọi vô số lần thêm một lần nữa.

Một lần cuối cùng! Nếu không nghe thì bà đây sẽ về nhà! Đi công tác bà nội nhà anh!

Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng rít gào giận dữ của Đường Tinh Khanh, lần này cuối cùng điện thoại cũng có người nghe, chỉ là âm thanh truyền đến từ bên kia là của một người phụ nữ.

“Cô là…” Đường Tinh Khanh có chút không chắc chắn nhìn hiển thị trên màn hình điện thoại, tưởng mình gọi nhầm số.

Số đúng mà!

Người phụ nữ bên kia lười biếng cười nói: “Lưu ra ngoài mua đồ ăn sáng cho tôi rồi, thư ký cô có chuyện gì vậy, gọi điện cho sếp của mình nhiều cuộc như vậy, xem ra cô không để vào tai lời cảnh cáo của tôi hả.”

Giọng người phụ nữ này có chút quen thuộc, thông qua lời nói của cô ta, Đường Tinh Khanh nhận ra đây là ai: “Doãn Thu Ngọc? Là cô sao?”

“Gọi là bà nhà của tổng giám đốc!” Doãn Thu Ngọc bất mãn mắng, giọng điệu rất ngạo mạn: “Cô đừng gọi điện đến nữa, Lưu muốn ở bệnh viện chăm sóc tôi, anh ấy không rảnh đi công tác với cô, càng không có thời gian để ý đến cô, tự cô giải quyết cho tốt đi!”

Nói rồi cô ta không để cho Đường Tinh Khanh có cơ hội lên tiếng, Doãn Thu Ngọc vênh váo đắc ý cúp điện thoại.

“…” Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm hiển thị cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, tức giận vô cùng.

Đông Phùng Lưu! Rốt cuộc anh đang làm gì vậy! Đi công tác là anh nói, không đi anh cũng không điện cho tôi một tiếng! Còn muốn tôi gọi cho anh! Thế này cũng thôi, anh lại muốn để người phụ nữ của anh sỉ nhục tôi… Đông Phùng Lưu! Tên khốn kiếp nhà anh!

Đường Tinh Khanh lẻ loi đứng ở sảnh chờ lớn như vậy, bên cạnh chỉ có một vali hành lý, thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua, cô tức đến mức sắp khóc đến nơi.

Nếu không phải ở nơi công cộng, nước mắt của cô chắc chắn sẽ không tự chủ mà rớt xuống.

Đông Phùng Lưu, sau này tôi sẽ không tin anh nữa!

Không biết vì sao, so với tức giận, Đường Tinh Khanh càng buồn nhiều hơn, có vẻ như cô đã trở lại những tháng ngày khổ sở, sáu năm rồi, Đường Tinh Khanh vẫn luôn sống cuộc sống nhẹ nhàng, sao còn nhận sự sỉ nhục khó chịu như vậy.

Đường Tinh Khanh ngây ngốc đứng tại chỗ rất lâu, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, cô mới kéo vali hành lý rời khỏi sân bay, sau đó đón xe về nhà.

Trên đường trở về, Đường Tinh Khanh nhận được điện thoại của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh nhìn hiển thị trên điện thoại, vốn dĩ muốn trượt phím tắt, không biết cô bị ma ám gì, cuối cùng lại trượt phím trả lời!

“…”

Nghe thì cũng nghe rồi, Đường Tinh Khanh cầm di động đặt bên tai, lẳng lặng không nói câu nào.

“Đường An Kỳ?” Đông Phùng Lưu ở bên kia không nghe thấy tiếng bên này, không chắc chắn mà gọi thử.

Đường Tinh Khanh khẽ ừ một tiếng, sau đó không thèm nói nữa.

Thì ra là anh, không phải là Doãn Thu Ngọc!

Trong lòng Đường Tinh Khanh tràn đầy khó chịu, chỉ là điều khiến cô bất ngờ là Đông Phùng Lưu lại gọi tới, cho nên cô khẽ ừ, xem như là trả lời anh.

Cuối cùng cũng nghe được giọng nói bên này, Đông Phùng Lưu mới yên tâm tiếp tục nói chuyện: “Là thế này, Thu Ngọc bị tai nạn, anh phải ở bệnh viện chăm sóc cô ấy, chuyến đi thành phố B hoãn lại sau.”

Quả thực đúng như Doãn Thu Ngọc nói, Đông Phùng Lưu bằng lòng ở bên cô ta mà từ bỏ chuyến công tác ngày hôm nay.

Nhưng lời giải thích này đã đến quá muộn, cô đã đợi một tiếng đồng hồ ở sân bay!

Đường Tinh Khanh thờ ơ ờ một tiếng, không đợi Đông Phùng Lưu nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn cái chân bị thương của mình, để đi lại thuận tiện mà hôm nay cô đặc biệt đeo giày, tuy bước đi vẫn một chân nặng một chân nhẹ nhưng cũng không cần nhảy lò cò mất mặt.

Chắc chắn Đông Phùng Lưu không biết mình đã nhịn đau như thế nào mới mang được hành lý xuống tầng, sau đó lại đi tới sân bay như thế nào.

Cô chịu khổ chắc chắn anh cũng không biết, sáu năm trước không biết, sáu năm sau càng không biết, có lẽ lúc này trong lòng anh chỉ có Doãn Thu Ngọc đang bị thương nằm viện.

Trong lòng bất giác ủ dột một hồi, tâm trạng Đường Tinh Khanh tụt xuống đáy, lúc về đến nhà vẫn là bộ dạng không vực lên được.

Đường Tinh Khanh về đến nhà liền ném vali hành lý qua một bên rồi nhào lên giường ngủ bù.

Cả đêm không ngủ cộng thêm tâm trạng không tốt, Đường Tinh Khanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi cô tỉnh dậy đã là xế chiều.

Đường Tinh Khanh không thể đi lại vì chân bị đau, cho nên nhàm chán mở máy tính ra lên mạng, cô đang lướt mạng không mục đích, bỗng nhiên một cuộc gọi video xuất hiện trên màn hình, Đường Tinh Khanh liền nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn trong video.

“Ngũ Tuấn!”

Đã mấy ngày nay, lần đầu tiên Đường Tinh Khanh nhìn thấy con trai yêu quý của mình, lập tức tinh thần mừng rỡ, quăng hết mọi sự không thoải mái, cô mừng như điên mà nhìn sắc mặt hồng hào của Đường Ngũ Tuấn trong video, vội vàng hỏi: “Ngũ Tuấn, giờ con đang ở đâu? Con sống có tốt không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.