Bụi Trong Ngực

Chương 53




Nam Cường Thịnh nói xong, Đường Tinh Khanh đã biết họ từ lâu nhưng vẫn quay về phía họ cười một cách lịch sự.

Diễn kịch cũng phải diễn một cách hoàn hảo.

Đông Phùng Lưu cũng gật đầu với cô như để chào hỏi, còn ánh mắt Doãn Thiên Nhã đầy vẻ khinh thường, nhưng trước mặt Đông Phùng Lưu, cô ta cũng tỏ ra lịch sự cười với Đường Tinh Khanh: “Chào cô!”

Đường Tinh Khanh biết ý tứ của Doãn Thiên Nhã nhưng mặc kệ sự khinh thường trong ánh mắt của cô ta, chào hỏi xong rồi thì không để ý tới họ nữa.

Bốn người, một người trời sinh bản tính lạnh lùng, một người trong nóng ngoài lạnh, một người thờ ơ, còn lại một người cũng chính là người dung hòa mọi thứ Nam Cường Thịnh.

Nam Cường Thịnh xoa dịu bầu không khí, nói với Đông Phùng Lưu: “Nếu đã có duyện gặp nhau, vậy thì cùng ngồi ăn cơm đi.”

Doãn Thiên Nhã muốn từ chối, Đông Phùng Lưu lại gật đầu nói: “Được!”

“…”

Cứ như thế bốn người cùng ngồi ăn cơm, Nam Cường Thịnh ngồi cùng với Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu ngồi cùng với Doãn Thiên Nhã.

Nhìn thấy Doãn Thiên Nhã cố gắng dựa vào lòng Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cảm thấy bữa cơm này nuốt không trôi, đồng thời trong lòng không khỏi khó chịu, cô thực sự muốn xông tới kéo Doãn Thiên Nhã ra, hét lên rằng cô ta đừng giả vờ giả vịt nữa.

Nhưng cô vẫn phải nhịn.

Sau khi ngồi xuống, Đông Phùng Lưu lại liếc nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi Nam Cường Thịnh đầy khó hiểu: “Nam Cường, sao tôi lại không nhớ được cậu có một người bạn cũ mấy năm không gặp nhỉ, cậu xác định cô ấy không phải là bạn gái cũ của cậu chứ?”

“Tôi lại đang muốn nghĩ như vậy.” Nam Cường Thịnh tiếc nuối lắc đầu cười nói: “Đáng tiếc cô ấy chỉ coi tôi là bạn cũ, không phải là bạn gái của tôi.”

Lời nói đó, khiến Đường Tinh Khanh mất tự nhiên, Nam Cường Thịnh nói vậy quá mập mờ.

Đường Tinh Khanh nhìn về phía Nam Cường Thịnh đầy khó hiểu, không biết anh ta định diễn trò gì hay là đang nói thật.

Đến khi Nam Cường Thịnh nhìn cô đầy an ủi, Đường Tinh Khanh mới yên tâm một chút.

Nhưng hai người đang đối diện với Đông Phùng Lưu, những biểu cảm thoáng qua ấy đột nhiên khiến trong lòng Đông Phùng Lưu dấy lên sự khó chịu, anh cũng hiểu vì sao mình lại như vậy.

Ghen ghét? Hâm mộ? Bất mãn? Rốt cuộc thì vì Nam Cường Thịnh đã lừa anh có bạn gái khiến anh không vui, hay là hâm mộ Nam Cường Thịnh lại có thể yêu một cô gái ưu tú tới vậy?

Đông Phùng Lưu không biết, cũng không hiểu, cơ bản anh không thể phân định được ý nghĩa sâu xa của tâm trạng lúc này.

Mà trong đầu như có tiếng nói vọng lại cho anh biết, người con gái này với anh rất đặc biệt, trong mơ hồ, Đông Phùng Lưu cảm thấy hình như mình đã gặp người con gái này ở đâu đó.

Hình như là… bức ảnh?

Càng nghĩ càng say mê, bất chợt Đông Phùng Lưu cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên anh đỡ lấy đầu khiến ba người kia sợ hãi.

“A! Lưu, anh sao thế?” Doãn Thiên Nhã không khỏi nghẹn ngào gào lên, cô ra vội vàng đỡ lấy cơ thể của Đông Phùng Lưu, cúi xuống kiểm tra tình hình của Đông Phùng Lưu.

Mà Nam Cường Thịnh cũng vô cùng lo lắng, bỗng nhiên anh ta chạy ra khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh Đông Phùng Lưu, đỡ lấy vai anh, lo lắng hỏi thăm: “Lưu, Lưu! Có phải cậu lại đau đầu không?”

Nam Cường Thịnh không khỏi tự trách, không phải là Đông Phùng Lưu nhìn thấy Đường Tinh Khanh lại nhớ tới quãng thời gian ký ức đó chứ.

Bác sĩ đã cảnh báo, máu tụ trong đầu, trước khi trí nhớ trở lại, không được ép Đông Phùng Lưu nhớ lại chuyện của quãng thời gian ấy.

Nghĩ vậy Nam Cường Thịnh vô cùng lo lắng, nếu như Đông Phùng Lưu có xảy ra chuyện gì, đều là do anh ta hại.

Nhưng mà ngay thời điểm mọi người lo lắng vô cùng, Đông Phùng Lưu lại giơ tay lên lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi, có lẽ là do thời gian gần đây bận rộn quá, giờ không sao rồi.”

Nói xong, anh ngẩng đầu lên sắc mặt bình thường nhìn mọi người, thực sự là, ngoài sắc mặt hơi khó coi còn những việc khác vẫn tốt.

“Thực sự không có chuyện gì sao?” Cuối cùng Nam Cường Thịnh vẫn hỏi.

“Không sao cả.” Đông Phùng Lưu đẩy Nam Cường Thịnh ra, đứng thẳng dậy, cho thấy là mình không hề có chuyện gì cả.

Nhìn thấy vậy mọi người mới yên tâm, trong đầu Đông Phùng Lưu có tụ máu, chỉ có Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh biết, đến cả bản thân Đông Phùng Lưu cũng không hề hay biết, Nam Cường Thịnh không muốn anh phải lo lắng nên chưa hề nói chuyện này cho anh hay.

Cho nên khi biết Đông Phùng Lưu không sao, trong lòng Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh mới hoàn toàn thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì thì tốt, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì đó không phải chuyện đùa.

Đồ ăn nhanh chóng được mang tới, trải qua sự việc vừa rồi Doãn Thiên Nhã cũng không dám có ý đồ gì, bữa tối của bốn người kết thúc trong hòa bình.

Mãi tới khi ra về, Đông Phùng Lưu và Doãn Thiên Nhã đều không nhận ra Đường Tinh Khanh chính là nữ thư ký xấu xí kia.

Sau khi họ rời đi, Đường Tinh Khanh không khỏi vui vẻ.

Vẻ mặt của Nam Cường Thịnh nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ: “Tinh Khanh, em cười gì vậy?”

“Ừm, hi hi…” Đường Tinh Khanh cười híp mắt, chỉ vào hướng Đông Phùng Lưu vừa đi cười nói: “Anh không cảm thấy anh ta rất buồn cười sao…”

Nói đi nói lại, Đường Tinh Khanh không khỏi cảm thấy khó chịu, khó khăn lắm cô mới có thể là chính mình mà chung sống hòa bình với anh như vậy… sáu năm về trước hình như chưa từng có…



Ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh đi làm như bình thường, vẫn bộ đồ xấu xí kia, thế nhưng khi Đông Phùng Lưu tới công ty, nhìn thấy Đường Tinh Khanh không khỏi sửng sốt.

Đường Tinh Khanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông Phùng Lưu, gật đầu lễ phép chào hỏi: “Chào tổng tài.”

Đường Tinh Khanh vừa mở miệng, bước chân của Đông Phùng Lưu khẽ dừng lại, giọng nói của cô… sao lại quen tới vậy?

Từ từ bước tới chỗ Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lẳng lặng nhìn thư ký xấu xí Đường An Kỳ, trong nháy mắt lại có cảm giác thấy cô rất giống một người, nhưng lại không nghĩ ra là ai.

Đông Phùng Lưu suy nghĩ mãi, không nhịn được đi tới trước mặt Đường Tinh Khanh, đưa tay nắm cằm cô khẽ nâng lên.

Vô cùng kinh ngạc với cảm giác mềm mại nơi cánh tay, đôi mắt Đông Phùng Lưu sáng lên, hưởng thụ sự ma sát với cằm của Đường Tinh Khanh.

“Tổng tài… anh muốn làm gì vậy?” Tư thế vô cùng mập mờ, Đường Tinh Khanh gạt tay của Đồng Phùng Lưu ra, nhìn anh với gương mặt ngơ ngác.

Thực sự cô càng ngày càng không hiểu nổi Đông Phùng Lưu, sau khi mất trí nhớ lại làm những chuyện kỳ lạ đối với cô.

Tay Đông Phùng Lưu bị gạt ra không những không hề không vui mà ngược lại còn hứng thú muốn đưa lên sờ mặt của Đường Tinh Khanh, lần này là tới gọng kính trên mặt Đường Tinh Khanh.

Cảm giác được ý định của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh sợ hãi nhảy ra khỏi ghế, cô lo lắng lùi lại vài bước, nhìn Đông Phùng Lưu đầy cảnh giác: “Tổng tài! Rốt cuộc anh định làm gì tôi?”

Nghe thấy vậy, Đông Phùng Lưu nhếch mép lên cười, gương mặt nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, cười nói: “Đường An Kỳ, không ngờ da cô lại mịn màng vậy, nếu như biết cách chăm chút ăn mặc có lẽ cũng là một người đẹp không tới nỗi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.