Bức Xướng Vi Lương

Chương 12: Rời Khỏi Hắn, Nàng Có Còn Kiện Định ?




Gương mặt Đường Sửu không chút cảm xúc, cặp mắt không chút tình cảm.

Không biết vì sao, Tạ Vũ An bỗng thấy sốt sắng, cảm giác như trở lại thời trong học viện, chuẩn bị làm bài kiểm tra. Sau lưng hắn, toàn bộ binh đoàn Vũ Yến lặng ngắt như tờ.

Đường Sửu hoàn toàn không có ý chiếu cố tâm tình của Tạ Vũ An, hắn chỉ hận không đuổi thẳng cổ binh đoàn lính đánh thuê này ra khỏi cửa, hừ, tương lai của đại nhân là quân đoàn Đại Hùng do danh tướng Đường Sửu đại nhân chỉ huy!

Bất luận trong lòng có không muốn hay tức giận cơ nào, với Đường Sửu, mệnh lệnh của Đường Thiên là chỉ thị tối cao, hắn tuyệt đối không làm trái.

Tâm trạng là tâm trạng, công việc là công việc.

Đường Sửu làm việc cực kỳ chăm chú, cũng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.

Đặc điểm và phương thức tác chiến của binh đoàn Thánh Vực đã sớm được Binh lập báo cáo gửi về, mục đích là để binh đoàn chòm Đại Hùng lấy đó làm gương. Đường Sửu vốn coi Binh đại nhân là mục tiêu vượt qua, sao lại bỏ qua báo cáo này, hắn không chỉ không nghiên cứu tỉ mỉ tới mức thuộc lòng, còn triển khai đại lượng tính toán phân tích, đây là lĩnh vực hắn am hiểu nhất.

Lý giải của hắn đối với binh đoàn Thánh Vực đã đến mức thâm sâu.

Đối với một tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú, lý thuyết vững chắc, gặp một hình thức chiến đấu hàon toàn mới, chỉ cần cho hắn thời gian tương ứng, hắn tất sẽ có lý giải của mình, đây chính là điểm mạnh của danh tướng.

Đường Sửu mặt không chút cảm xúc mở tập tài liệu mang theo bên người.

"Hạng mục kiểm tra đầu tiên, hiệu suất đồng bộ."

Tạ Vũ An thở phào một hơi, xuất thân từ học việnc hính quy, hắn đương nhiên biết hiệu suất đồng bộ là sinh mệnh của một binh đoàn, khi huấn luyện thường ngày, hiệu suất đồng bộ luôn là phương diện trọng điểm.

Thế nhưng lời kế tiếp của Đường Sửu lại khiến hắn biến sắc.

"Lần này kiểm tra hiệu suất đồng bộ trong điều kiện ác liệt, hoàn cảnh kiểm tra là sóng năng lượng cấp bảy."

Gương mặt không chút cảm xúc, trước sau như một, Đường Sửu vừa tuyên bố hoàn cảnh kiểm tra xong, toàn bộ binh đoàn Vũ Yến lập tức xôn xao.

Sĩ quan phụ tá của Tạ Vũ An không nhịn được giễu cợt: "Cố ý làm khó người khác à? Sóng năng lượng cấp bảy, ngươi có hiểu nó là gì không?"

Sắc mặt Tạ Vũ An rất khó coi, sóng năng lượng cấp bảy là tiêu chuẩn của sóng năng lượng hỗn loạt kịch liệt sau vụ nổ cỡ lớn, trong hoàn cảnh như vậy muốn đồng bộ năng lượng cực kỳ khó khăn.

Bạch Việt há miệng đang muốn nói lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình của Đường Sửu: "Căn cứ theo báo cáo, nếu ta không hiểu sai, chúng ta mua được một binh đoàn tinh nhuệ đúng không?"

Bạch Việt im lặng.

Đường Sửu nói đúng, lời trên giấy không sai, mình cũng vỗ ngực hứa hẹn với Mãnh Nam mua cho hắn một binh đoàn lợi hại. Bỏ tiền, chuẩn bị trang bị, đãi ngộ của binh đoàn cấp bạc, lại nghiêm khắc xiết chặt tiêu chuẩn, quả thật không còn gì để nói.

Chỉ có điều. . . 

Bạch Việt bất giác nhìn sang Đường Thiên, lai lịch của Tiểu Mãnh quả nhiên không đơn giản như mình nghĩ! Chuyên gia vừa xuất thủ đã biết tay nghề, trình độ của Đường Sửu tuyệt đối không phải tướng lĩnh phổ thông.

Tạ Vũ An ngăn lời tranh luận của sĩ quan phụ tá lại, bình tĩnh nói: "Được!"

Người thật sự muốn mua mới soi mói tỷ mỉ hà khắc như vậy, Tạ Vũ An vốn còn lo đối phương liệu có hứa xuông không. Giờ thấy kiểm tra như vậy, hắn ngược lại tin tưởng đối phơng có thành ý. Hơn nữa Đường Sửu nói cũng không sai, nếu không phải tinh nhuệ, có tư cách gì hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

Hình thức binh đoàn của Thánh Vực có lịch sử lâu đời, các hạng mục kiểm tra đã sớm hoàn thiện, trang bị mô phỏng sóng năng lượng cấp bảy Đường Sửu cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Bốn cọc năng lượng cắm sâu vào lòng đất mười trượng, vây quanh binh đoàn, cọc năng lượng phóng lên bốn cột sáng, sát theo đó giữa các cột sáng nối liền thành màn ánh sáng. Màn ánh sáng hình lập phương khép kín, bao phủ toàn bộ binh đoàn.

Tron màn ánh sáng, năng lượng bắt đầu chấn động kịch liệt, ngay không khí cũng trở nên cực kỳ không ổn định, không ngừng kích động như có bão táp.

"Bắt đầu!"

Đường Sửu mặt không chút cảm xúc, tuyên bố bắt đầu.

Tạ Vũ An bắt đầu chỉ huy binh đoàn tiến hành đồng bộ năng lượng, các binh sĩ binh đoàn Vũ Yến căn bản chưa từng tiến hành đồng bộ trong hoàn cảnh cuồng bạo như vậy, bọn họ như đưa thân vào sóng dữ, nhiều người thậm chí khó nhọc lắm mới ổn định được thân hình.

Đường Sửu mặt không chút cảm xúc, mở quyển sổ trong tay bắt đầu ghi chép.

Bạch Việt sắc mặt không dễ nhìn, biểu hiện của Tạ Vũ An khá tệ, hiệu suất đồng bộ chỉ có 30%, thế nhưng nghĩ lại, nếu đổi lại là mình, đột nhiên gặp phải kiểm tra như vậy sợ rằng cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ có thể nói, gã Đường Sửu này thật quá biến thái!

Hiệu suất đồng bộ miễn cưỡng đạt tới 30%, quả thực vô cùng thê thảm, điều này nói nên rằng sức chiến đấu của binh đoàn theo lý thuyết cao nhất cũng chỉ có 30% uy lực. Phải biết đây mới chỉ là giá trị cao nhất trong lý thuyết, mà chiến đấu trong thực tế, sức chiến đấu thật sự phát huy được sẽ thấp hơn nhiều so với giá trị lý thuyết.

Nhưng đúng lúc này, một đám người xông vào, Bạch Việt lập tức chứng kiến Từ Tấn dẫn đầu.

Sau lưng Từ Tấn là đám người trông chẳng khác nào dân chạy nạn, Bạch Việt lập tức hiểu, đây là binh đoàn mà Từ Tấn hỗ trợ mua. Thế nhưng dáng dấp đám người khiến Bạch Việt khinh thường, gã Từ Tấn này thường ngày rất đáng tin cậy, sao giờ lại dẫn theo một đám lôi thôi thế này?

Ánh mắt Bạch Việt chuyển tới người thiếu nữ tóc đỏ, mái tóc dài đỏ lửa, thân hình thon thả, tay cầm đại kiếm, anh tư hiên ngang. Đột nhiên, một cái tên xông thẳng lên não Bạch Việt, con mắt hắn bỗng sáng bừng lên, không khỏi biến sắc.

Chẳng lẽ là. . . 

Từ Tấn chạy thẳng tới chào hỏi Đường Thiên, mà đám người thiếu nữ tóc đỏ là nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra trong sân, sắc mặt ai nấy đều không tốt.

Mắt tam giác nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, kiểm tra thế này thật biến thái!"

Những người khác dồn dập gật đầu.

Thiếu nữ tóc đỏ hừ lạnh: "Vô tích sự!"

Trong lòng nàng cũng có chút linh cảm không lành.

Đường Sửu căn bản không để ý những người khác tới, hắn chăm chú theo dõi binh đoàn Vũ yến trong sân. Thành tích cực kỳ thê thảm, không có gì bất ngờ, nhưng hắn cũng không kêu dừng. Hắn sắp xếp bài kiểm tra tực kỳ nghiêm khắc này thật ra cũng không chỉ muốn xem xem thực lực binh đoàn Vũ Yên ra sao, mà còn có dụng ý khác, đó là khả năng dẻo dai và tự điều tiết của nhánh binh đoàn này.

Đối với một binh đoàn tinh nhuệ, cái sau còn quan trọng hơn cái trước.

Thấy bọn Tạ Vũ An khổ sở chống đỡ bên trong, Đường Sửu lại không chút thương tiếc, ngược lại hắn khép quyển sổ trên tay lại, bước tới vài bước, lạnh lùng nói: "Hiệu suất đồng bộ 30%, thành tích cực kỳ thê thảm, đây cũng là tinh nhuệ ư? Đừng xỉ nhục hai chữ tinh nhuệ. Đây chỉ là hạng mục kiểm tra đầu tiên, tám hạng mục tiếp theo, mỗi thứ đều nghiêm khắc hơn thế này. Nếu cảm thấy không được, các ngươi có thể từ bỏ, cái này cũng không có gì mất mặt, nhận thức rõ thực lực của mình mới có thể giữ mạng trên chiến trường được."

Đám tráng hán bên cạnh thiếu nữ tóc đỏ, ai nấy sắc mặt trắng bệch. Cái gã này là ai, kiểm tra biến thái như vậy mà mới là hạng mục đầu tiên? Phía sau còn tám hạng mục kiểm tra biến thái hơn? Cái gã này là ai, sao biến thái như vậy?

Đường Sửu chế nhạo như vậy khiến hai mắt Tạ Vũ An sung huyết, tính cách hắn ôn hòa nhưng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, cũng cực kỳ tự tin với binh đoàn của mình.

Chịu ghẻ lạnh chưa đủ ư? Lãng phí thời gian trong góc tối chưa đủ ư? Lặng lẽ từ bỏ, lặng lẽ thất bại, không ai biết, cũng chẳng ai quan tâm, ngày qua ngày lòng như vũng nước đọng. Còn chưa đủ ư?

Trong lòng Tạ Vũ An như có lửa cháy.

"Đừng đối kháng với sóng năng lượng!"

"Thả lỏng thân thể, tin tưởng đồng đội!"

"Tập trung tâm thần vào nhịp điệu đồng bộ, nhịp điệu!"

"Cứ như bình thường, một, hai, ba, đúng, là vậy, là vậy!"

"Làm tốt lắm!"

. . . 

Bạch Việt ngơ ngác nhìn bóng người như xa lạ trong màn ánh sáng, Tạ Vũ An khàn khàn hét lớn, mái tóc vốn chải chuốt cẩn thận giờ ngổn ngang bù xù, toàn thân đầy mồ hôi, hắn liều mạng vẫy vẫy cánh tay, sóng năng lượng khiến thân thể hắn lung lay, chìm chìm nổi nổi.

Ầm, dòng khí hỗn loạn, đập xuống nền đất sớm đã loang lổ.

Tạ Vũ An không hề kêu rên một tiếng, gắng gượng bò lên, nâng cấnh tay, tức giận gào thét, tiếp tục chỉ huy binh sĩ.

Bạch Việt kinh ngạc vô cùng, trước nay hắn chưa từng thấy Tạ Vũ An như vậy, trong lòng hắn Tạ Vũ An luôn luôn nho nhã, vĩnh viễn bình thản.

Bạch Việt bất giác nhìn sang Đường Sửu, gương mặt Đường Sửu vẫn như cũ,không chút cảm xúc, chẳng hề rung động.

"40%, tệ hại! Ba mươi phút, tốn ba mươi phút chỉ tăng được 10%? Có biết trên chiến trường ba mươi phút đủ để làm gì không? Đủ giết chết các ngươi ba trăm lần rồi! Các ngươi chết ba trăm lần mới tăng được hiệu suất đồng bộ 10%, đúng là tốt thí. 50% mới là tiêu chuẩn hợp lệ, còn cách các ngươi rất xa. Hơn nữa, xin chú ý, tiêu chuẩn tinh nhuệ là 70%. Có phải bắt đầu thấy tuyệt vọng rồi không?"

Giọng nói lạnh lùng không chút cảm tình khiến trong lòng Bạch Việt cực kỳ kích động, chỉ muốn đấm cho hắn một cái!

Tên biến thái chết tiệt!

Tạ Vũ An coi như mắt điếc tai ngơ, tiêp tục gào thét chỉ huy binh sĩ.

Trình độ huấn luyện vững chắc thường ngày của binh đoàn Vũ Yến bắt đầu bộc lộ, hiệu suất đồng bộ từ từ gia tăng. Các binh sĩ bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh kịch liệt của sóng năng lượng, Tạ Vũ An cũng dần tìm ra điểm then chốt, hắn gào thét không ngừng, cổ đã dần khàn.

Toàn bộ binh đoàn Vũ Yến đã lúc nào chứng kiến đại nhân liều mạng như vậy! Ai nấy hai mắt đỏ bừng, dốc hết sức lực.

Sóng năng lượng kịch liệt, dòng khí hỗn loạn quét ngang mặt đất, trong màn ánh sáng khắp nơi đầy bùn đất, bay ngang lượn dọc, va chạm, kêu rên. . .

Tình cảnh khốc liệt này khiến tất cả những người quan sát lặng ngắt như tờ.

Từ Tấn sắc mặt trắng bệch, hắn nghĩ tới lúc nữa binh đoàn mình mua cũng phải kiểm tra như vậy, da đầu bỗng tê dại.

Sau hai giờ, hiệu suất đồng bộ 56%.

Đường Sửu liếc nhìn số liệu, khép sổ ghi chép lại.

Đúng, hắn ngừng ghi chép.

"Kiểm tra kết thúc, rất xin lỗi, sau này xin đừng sỉ nhục hai chữ tinh nhuệ." Giọng nói của Đường Sửu vẫn lạnh lùng trước sau như mặt: "May mắn là đạt ngưỡng hợp lệ, có tư cách tiến vào vòng kiểm tra tiếp theo."

Màn ánh sáng ảm đạm, sóng năng lượng kịch liệt biến mất, bùn đất rơi xuống như mưa.

Trong cơn mưa bùn đó, toàn bộ binh đoàn Vũ Yến nằm la liệt ngang dọc, không một ai đứng nổi. Bọn họ ra sức thở hổn hển, trong lòng cực kỳ hỗn loạn, mồ hôi lẫn vào bùn, nhưng không ai để ý tới thứ này. Trong cơn sóng năng lượng như bão táp đó, vùng vẫy hai canh giờ, thể lực họ sớm đã cạn sạch, không thừa lại chút gì.

Ngay Tạ Vũ An cũng ngửa mặt nằm trên đống bùn nhão, mồ hôi hắn chảy dọc gò má, rót thẳng xuống bùn.

Mà tôn bật bọn họ hơn hết là một loạt những gương mặt trắng bệch như tờ giấy bên cạnh thiếu nữ tóc đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.