Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh vừa luyện đàn vừa suy nghĩ về mục tiêu đó rồi lập tức trở về nhà. Sau khi giải thích rõ ràng với cha mẹ và chị gái, cậu vội vã đi ngủ, tiến vào giấc mơ.
Mục tiêu đã đặt ra của cậu chính là con quái vật mặt người nghìn tay nằm dưới đáy hồ. Đối phó với con quái vật này, nếu không sử dụng đến cây rìu thần kia, cậu chắc chắn sẽ lâm vào cảnh bế tắc.
Tối hôm trước, cậu đã tự thử nghiệm mấy lần. Nếu không sử dụng cây rìu chiến hai lưỡi kia mà chỉ thi triển Bán Long Hóa, mở ra Thánh Huyết Nhiên Thiêu, đồng thời vận chuyển, mượn sức của Thánh lực, rồi dồn hết sức mạnh vào một đòn duy nhất thì cũng chỉ có thể đánh bay một cánh tay của quái vật mặt người nghìn tay và để lại vết trầy nhỏ xíu trên da nó mà thôi.
Cậu tự cho rằng lực sát thương sau khi tổng hợp toàn bộ sức mạnh trên cơ thể mình có thể đạt đến tiêu chuẩn cấp năm của thành Hắc Vũ. Nhưng chỉ với thực lực như vậy, cậu cũng chỉ có thể khiến cho tên quái vật kia sây sát ngoài da không hơn.
Vậy nên, mục tiêu lớn nhất bây giờ của Lâm thịnh chính là tiêu diệt con quái vật mặt người nghìn tay này, biến nó trở thành một quái vật triệu hoán.
Cậu nằm ngửa trên giường, khép hờ hai mắt lại, trong lòng thầm giao nhiệm vụ cho hai gã binh sĩ hầm giam đi tuần tra khu vực xung quanh nhà, nếu lỡ gặp phải nguy hiểm thì lập tức tự mình giải quyết.
Sau đó, cậu mới hoàn toàn yên lòng, từ từ thả lỏng cơ thể, tiến vào một trạng thái hỗn loạn và mơ hồ.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Âm thanh nhỏ vụn của kim giây lại nhanh chóng vang vọng bên tai.
Lần này, cũng không mất bao lâu, ý thức của Lâm Thịnh đã lập tức tỉnh táo trở lại.
Xoạt!
Cậu mở mắt ra, thấy mình đang đứng ngay cửa hầm, nơi ngăn cách cung điện đá và hồ nước. Không gian xung quanh tối đen như mực, xung quanh là những bức tường của lối đi được bao phủ bởi ánh sáng xanh ảm đạm. Ở trước mặt là cung điện đá đổ nát với tia sáng chói lòa màu lục. Sau lưng cậu còn có hai cánh tay đang ngọ nguậy trên đất.
Lâm Thịnh không hề do dự mà lao thẳng vào trong cung điện đá, Thánh lực toàn thân sôi trào, bao trùm toàn bộ cơ thể cậu. Sau đó, cậu thuần thục rút cây rìu hai lưỡi từ tay bức tượng đá ra, trong phút chốc quay người phóng thẳng đến chỗ hồ nước.
Con đường này cậu đã quá mức quen thuộc, cả quá trình từ đầu đến cuối chỉ diễn ra vỏn vẹn chưa tới năm giây.
Tối hôm qua, cậu đã luyện tập cả chục lần nên đã mấy động tác này đối với cậu chẳng khác nào việc ăn cơm uống nước hằng ngày.
Ầm!!!
Chẳng mấy chốc, một tiếng vang trầm truyền ra từ hồ nước.
Con quái vật mặt người nghìn tay bay ra khỏi hồ. Mặc dù nó chỉ to khoảng bằng cái chậu tắm, song vẫn không thể nào tránh thoát từng nhát rìu đang mạnh mẽ bổ xuống.
"Không!" Con quái vật mặt người nghìn tay gào lên trong đau đớn.
Có lẽ do thần trí bất ổn, mất đi trạng thái ban đầu nên nó chỉ biết lặp đi lặp lại những tiếng la thất thanh vô nghĩa.
Vù!
Một đường sáng trắng bay ngược trở lại cung điện đá, biến thành cây rìu lớn hai lưỡi trong tay bức tượng. Sau đó Lâm Thịnh lại xông vào, đoạt lấy cây rìu trong tay bức tượng đá rồi lại xoay người lao ra.
Cậu cứ chạy đi chạy lại như vậy mãi.
Một tiếng sau.
Grrr!!!
Sau một tiếng gầm đau đớn và không cam lòng. Toán bộ hầm giam đều bắt đầu rung lên dữ dội.
Lâm Thịnh đứng cạnh hồ, dùng rìu hung hăng đập xuống lần cuối cùng. Sau đó, cậu nhìn quái vật mặt người nghìn tay bị đập trúng và thét lên một tiếng đầy đau khổ.
Lúc này, con quái vật ấy chỉ còn lớn cỡ bằng gương mặt của một người bình thường nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi cú đập kinh hoàng đến từ Lâm Thịnh.
Trên mặt nó từ từ hiện lên vết thương lớn và sâu hoắm, cắt ngang từ trái qua phải đang tỏa ra ánh sáng màu lục. Từng luồng khói xám cuồn cuộn bay lên, cùng với đó là sự tăng cao của nhiệt độ.
Grrr!!!
Quái vật mặt người nghìn tay lại điên cuồng la hét. Hầm giam hứng chịu từng đợt từng đợt rung lắc liên hồi, những tảng đá trên đầu rơi xuống như mưa, bốn bờ tường bao quanh cũng nhanh chóng xuất hiện những vết rạn nứt. Mặt đất cũng bắt đầu nứt toác ra, xuất hiện những khe hở sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.
Duy chỉ có cung điện đá vẫn đứng vững như bàn thạch, không hề xê dịch dù chỉ một chút, giống như cơn rung chấn bên ngoài không hề gây ảnh hưởng đến nó vậy.
Lâm Thịnh cứ lùi dần về sau, mãi cho đến khi cả chỗ đặt chân cuối cùng cũng không còn, khắp nơi đều là khe hở nứt ra. Cậu chỉ có thể hơi lùi vào trong cung điện đá, yên lặng đứng ở cửa, quan sát tình hình biến chuyển bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, trận rung lắc cũng từ từ ngưng lại. Trong hồ cũng bị lấp đầy bởi đủ loại đá lớn đá nhỏ, chất lỏng màu xanh biếc chảy xuống dọc theo những vết nứt xung quanh.
Con quái vật mặt người nghìn tay dưới hồ đã hoàn toàn hiện nguyên hình. Đó là một một lão già tóc trắng có vóc dáng gầy gò, trông giống như xác ướp, khoác tấm áo pháp sư màu ố vàng. Tay ông ta cầm một cây trượng gỗ dài, hai mắt nhắm nghiền, nhìn vẻ ngoài cũng không khác mấy ông già bình thường là bao. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Lâm Thịnh đột nhiên phát hiện, miệng của ông ta rõ ràng đã bị kim chỉ khâu lại.
Ngoài ra, ông ta cũng chỉ có một cánh tay duy nhất với những đường hoa văn ký hiệu màu vàng nhạt chằng chịt khắp trên da thịt. Bởi vì màu sắc của những ký hiệu này gần giống với chiếc áo bào khoác ngoài của ông ta, nên nhìn thoáng qua thực sự rất khó phân biệt được.
Ông ta chậm rãi mở mắt, để lộ ra hai đồng tử màu vàng đục ngầu, đang trong trạng thái mơ màng. Dường như ông ta muốn nói câu gì đó, nhưng do miệng đã bị khâu lại nên không thể nói thành lời.
Chẳng mấy chốc, cả cơ thể ông ta đã bốc hơi, hóa thành những luồng khói đen xì. Tất cả luồng khói đen ấy nhanh chóng ngưng tụ lại thành một sợi thật lớn rồi lao thẳng đến chỗ Lâm Thịnh.
"Đến rồi!" Lâm Thịnh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu mình đã thành công giết chết con quái vật mặt người nghìn tay này, vậy thì tuyệt đối không thể thất bại trong bước hấp thụ khói đen được!
Cậu bước lên phía trước một bước, rời khỏi cung điện đá. Đây cũng là để đề phòng chẳng may cậu rơi vào hôn mê, mất đi thần trí, không thể vận chuyển Thánh lực bao quanh thân mình, sau đó bị tượng đá bên trong cung điện tấn công.
Hiện giờ, xung quanh hồ nước, vụ rung lắc khi nãy đã ngừng hẳn, chỉ là thi thoảng vẫn có vài nơi nứt ra thành những cái khe sâu không thấy đáy. Chỉ cần cẩn thận để ý kĩ một chút là được. Lâm Thịnh nhanh chóng kiếm một nơi vững chắc, bước đến rồi ngồi xuống.
Xoẹt!
Ngay lập tức, đường đen kia lao thẳng vào ngực Lâm Thịnh.
Ầm ầm, cậu cảm giác đầu mình bị nổ ra từng mảnh.
Vô số tiếng than khóc, rên rỉ chui vào trong đầu cậu, những luồng khí, những thông tin, những cảm xúc cứ hỗn độn như bị trộn lẫn. Lâm Thịnh cảm giác đầu mình sắp nổ đến nơi thật rồi. Cậu nằm gục trên đất, cả người bắt đầu co quắp lại.
Lần này khác hẳn những lần trước đó.
Hoàn toàn khác!
Tất cả hình ảnh truyền vào đều chỉ có một mảng đen kịt, không màu sắc, không hình dạng, chỉ có một màn đen duy nhất. Thế nhưng những âm thanh nỉ non bên tai lại hỗn loạn khó chịu, từng đợt từng đợt o o như tổ ong bị vỡ. Ầm ĩ, tà ác, đau khổ, bất đắc dĩ, giận dữ, điên cuồng... đều đủ cả.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều có thể nghe rõ mồn một từ những âm thanh nỉ non này. Trong bóng tối, thứ duy nhất Lâm Thịnh cảm nhận được chính là cảm giác ở hai tay.
"Có thể cho ta mượn tay ngươi được hay không?"
Giữa bóng tối mờ mịt không nhìn rõ thứ gì, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Cả người Lâm Thịnh cứng đờ, một cảm giác buồn nôn khó hiểu đột ngột dâng trào từ trong dạ dày cậu. Đó là một loại cảm giác kinh khủng cực độ, mà thậm chí cậu còn không biết định nghĩa nó là gì. Chỉ biết rằng nó làm toàn thân cậu run lên bần bật.
Trong bóng tối, giữa không gian tĩnh mịch, dường như cậu đã trông thấy một linh hồn cô độc, khổng lồ đang dần trở thành một thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
Nó sinh ra chỉ có xúc cảm, hơn nữa chỉ có hai tay mới có cảm giác, còn toàn bộ những bộ phận khác trên cơ thể đều là dị dạng và không có dây thần kinh. Vì muốn khám phá tường tận thế giới, linh hồn ấy đã dần dần biến thành một con quái vật.
Nó tham lam khao khát sự giúp đỡ từ tất cả, bởi vậy nó mới lần lượt thu lấy từng đôi tay từ người khác.
Theo dòng thời gian dịch chuyển, cánh tay nó thu được ngày một nhiều hơn, cho đến một ngày nó bị một ông lão đeo mặt nạ màu vàng kim tìm ra. Ông lão đã dùng một cánh tay của mình để đổi lấy việc đưa nó đến nơi này, đến cái hồ ở đây.
Ký ức đến đây là chấm dứt.
Bóng tối từ từ sáng lên, một khuôn mặt trẻ con mờ ảo màu trắng dần hiện ra. Nó nhìn thẳng vào mặt Lâm Thịnh mà cười.
Ọe!!!
Lâm Thịnh ngã nhào tới trước, nôn khan từng cơn. Cả người cậu đều rét lạnh, thân thể run rẩy kịch liệt khác thường. Một số dây thần kinh trong cậu bị hư hao dần, một số khác dường như lại quá mức phát triển.
Hai tay cậu trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ ấn nhẹ trên đất cũng có thể cảm thấy đau đớn khôn cùng. Điều khiến Lâm Thịnh kích động hơn cả chính là cậu cảm thấy những mảnh vụn linh hồn cậu hấp thụ lần này nhiều quá mức, thậm chí có cộng hết toàn bộ các mảnh vụn lúc trước lại cũng không bằng được!
"Cardura..." Giữa lúc nôn khan, đột nhiên từ miệng Lâm Thịnh thốt lên một cái tên mà trong chính bản thân nó đã mang theo sự đáng sợ.
"Đây là tên của con, gọi là Cardura..." Giữa những mảng ký ức hỗn độn trong đầu, cậu chỉ có thể thấy được gương mặt tươi cười kia. Mặt mũi rạng ngời của đứa bé trai ấy đã khắc sâu vào tâm trí cậu.
Cardura là cái tên mà ông lão đeo mặt nạ vàng đã đặt cho đứa bé trai này. Trong chữ Rune cổ, cái tên ấy nghĩa là: "Nghiệp chướng."
Hơn nữa, trong chữ Rune cổ, từ này cùng với từ "loại bỏ thần thánh" gần giống nhau, chỉ khác một ký tự.