Bức Thư Tình Đêm Qua

Chương 29: Tò mò




Editor: Nguyetmai

  Trầm luân trong dục vọng. Ngọn đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, trong hương vị nồng nhiệt, có mùi máu tanh nồng nặc. Cô hốt hoảng, không biết đã qua bao lâu.

Ngoài cửa sổ, trăng tròn biến thành hình bán nguyệt, bóng đêm tối tăm mờ mịt.

Cô nằm ở trên giường của khách sạn, không còn chút hơi sức. Trên người đầm đìa mồ hôi, có của cô, cũng có của anh, ướt nhẹp, nóng bỏng. Cô nỉ non lên tiếng: "Thời Cẩn, đừng mà."

Thời Cẩn cúi người hôn lên môi cô. Trong giọng nói tràn ngập ham muốn, khàn khàn đến nỗi không còn rõ ràng, anh dụ dỗ cô: "Sênh Sênh, ngoan nào, em ôm anh đi, đừng buông tay ra."

Cô lắc đầu, trong mắt ầng ậc nước, cô nói, "Thời Cẩn, em thấy đau."

Thời Cẩn không dừng động tác lại, vẫn ôm cô rất chặt: "Anh cũng thấy đau."

Cô đẩy anh ra, anh liền túm lấy tay của cô, vòng ra phía sau lưng mình, tiếp tục va chạm không chút dịu dàng.

Trên đầu Khương Cửu Sênh toàn là mồ hôi lạnh, cô mím chặt môi, dùng ngón tay cào rách lưng anh: "Thời Cẩn, em đau bụng." Giọng nói của cô gần như nghẹn ngào nức nở, cô nói, "Rất đau."

Thời Cẩn cũng đành dừng lại: "Em làm sao vậy, Sênh Sênh?"

Cô không nói lời nào, đẩy anh ra.

Thời Cẩn thoáng lui ra một chút, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy trên ga trải giường đầm đìa máu. Anh hoảng sợ cuống cuồng, vô cùng bối rối.

Nửa đêm, Mạc Băng đang ngủ, điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên. Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại trong cơn buồn ngủ mắt nhập nhèm, cô "Alo" một tiếng.

Người ở đầu dây bên kia rất gấp: "Cô qua đây đi."

Mạc Băng dụi mắt, nghi ngờ là mình đang xuất hiện ảo giác: "Bác sĩ Thời?"

Hình như Thời Cẩn đang rất sợ, nói chuyện đứt quãng, lời nói cũng không hoàn chỉnh hết câu: "Cô mau tới đây đi, Sênh Sênh, Sênh Sênh…"

Giống như trời bỗng sập xuống, trong lòng anh hoàn toàn rối bời, không biết dùng từ gì để diễn đạt, không biết mình đang nói cái gì.

Mạc Băng cố gắng bình tĩnh: "Sênh Sênh bị làm sao?"

Giọng nói của Thời Cẩn hòa với tiếng hít thở vừa dồn dập vừa lộn xộn: "Cô ấy bị chảy máu."

Cô biết thế nào cũng xảy ra chuyện mà!

"Tôi sẽ tới ngay lập tức."

Mạc Băng cầm áo khoác và chìa khóa rồi chạy sang căn phòng cách vách. Vừa bước vào là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Cả phòng toàn là dấu vết hoan ái, cơ thể Khương Cửu Sênh thì đầy vết cắn, vẫn đang nằm ở trên giường. Trên ga trải giường màu trắng có vết máu loang lổ, mọi thứ hỗn loạn đến nỗi không nói nổi.

Cái tên khốn Thời Cẩn này, làm ẩu quá thể!

Hai mươi phút sau, bác sĩ cũng đã tới đây, là một vị bác sĩ nữ. Mạc Băng đặc biệt liên hệ với một vị bác sĩ phụ khoa, yêu cầu làm kiểm tra toàn thân, và truyền dịch nữa.

Mạc Băng gấp gáp hỏi: "Cô ấy bị sao vậy ạ?"

Bác sĩ nữ cởi khẩu trang xuống, nói: "Cô ấy hơi sốt nhẹ, không có vấn đề gì lớn."

Mạc Băng lo lắng: "Vậy tại sao cô ấy lại bị chảy máu?"

Bác sĩ nữ trông chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt bà cũng nóng bừng lên: "Là do đến kỳ kinh nguyệt."

Mạc Băng cũng ngớ người xấu hổ.

Làm đến nỗi phát sốt đã đành, ngay cả dì cả đến mà vẫn còn làm. Thời Cẩn đúng là cầm thú!

Thời Cẩn cúi đầu, đứng canh ở đầu giường. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm, sườn mặt căng cứng, toàn thân đều là âm u nặng nề. Trên trán anh vẫn còn chảy mồ hôi, hốc mắt hơi phớt hồng, tinh thần vô cùng sa sút.

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến xấu hổ!

Bác sĩ nữ cắt đứt sự yên tĩnh, vừa cẩn thật điều chỉnh tốc độ truyền dịch, vừa nói vài lời căn dặn của bác sĩ: "Cơ thể người bệnh yếu ớt, hơn nữa tử cung bị thể hàn rất nghiêm trọng, đề nghị mọi người nên đưa cô ấy đi làm siêu âm màu, mặt khác…" Bác sĩ nữ nhìn về phía Thời Cẩn, giả bộ ho hai tiếng để che giấu sự xấu hổ, rồi nói tiếp, "Vào thời kỳ đặc biệt này, không thích hợp chung chăn gối, còn nữa, hành vi tình dục quá độ sẽ, sẽ…"

Không nói tiếp được nữa, xấu hổ quá đi mất!

Lớn tuổi thế này rồi, cũng làm bác sĩ nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp phải tình huống người bệnh như thế này. Nghĩ tới cô gái nằm trên giường kia có đầy vết cắn trên cơ thể, bà thật sự nghi ngờ bạn trai của cô gái này là dã thú, mà còn là loại dã thú ăn tươi nuốt sống nữa…

Từ đầu đến cuối, Thời Cẩn vẫn không lên tiếng, mím môi thật chặt. Anh lau người cho Khương Cửu Sênh, rồi bón thuốc cho cô.

"Bác sĩ Lưu, kiếm chỗ khác nói chuyện nhé." Mạc Băng dẫn bác sĩ đi ra ngoài, chuyện này phải được thu xếp cẩn thận, không thể tiết lộ tin tức ra ngoài.

Ngày kế tiếp, mười giờ sáng Khương Cửu Sênh mới tỉnh.

Cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Thời Cẩn đang ngồi trông ở đầu giường. Cô sững sờ mất vài giây, sau đó quay lưng đi, không nhìn anh.

"Sênh Sênh." Thời Cẩn vươn tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng lại rụt tay về, ánh mắt sâu xa, ánh sáng trong mắt đan xen vào nhau vô cùng mâu thuẫn.

Khương Cửu Sênh nằm nghiêng người chắp tay sau lưng, không nói một câu nào.

"Sênh Sênh." Giọng nói của anh khàn khàn, rất uể oải.

Cô vẫn không thèm để ý tới anh, vùi mặt vào trong gối, không muốn nói chuyện với anh.

Thời Cẩn đi vòng qua bên kia, ngồi xổm trước đầu giường. Anh sợ chọc giận cô, nên cũng không chạm vào cô, nhỏ giọng thì thào: "Em đáp lại anh một tiếng đi, được không Sênh Sênh?"

Khương Cửu Sênh vẫn không thèm nhìn anh.

Thời Cẩn ngồi xổm xuống bên cạnh đầu giường, dịu dàng dỗ dành: "Em có thể giận anh, nhưng mà phải ăn cơm trước, được không?"

Không nhận được câu trả lời. Anh nhìn cô hồi lâu, vẫn không nhịn được vươn tay ra, lướt nhẹ qua tóc mai bên tai cô, kéo góc chăn che kín từ miệng và mũi của cô xuống một chút. Miệng vết thương trong lòng bàn tay anh vẫn chưa được xử lý, lớp vảy bị rơi ra, lại tứa máu, sưng tấy đến đáng sợ.

Anh thu tay lại rồi đứng dậy, sau đó bưng cháo tới đặt ở trên tủ đầu giường, rồi xoay người đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa thì nghe thấy cô nói: "Đi lấy hòm thuốc tới đây."

Thời Cẩn dừng chân, quay đầu lại, liền thấy cô đã ngồi dậy. Anh không nhìn vào ánh mắt cô, cúi đầu không ho he tiếng nào rồi đi lấy hòm thuốc.

Anh đặt hòm thuốc xuống đầu giường, sau đó đứng sang một bên. Con ngươi anh đen lay láy như mực, ảnh phản chiếu lấp lánh, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khương Cửu Sênh cụp lông mi xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cô nói: "Đưa tay cho em."

Thời Cẩn ngồi xổm xuống, đưa tay phải tới trước mặt cô.

Khương Cửu Sênh nhìn thoáng qua miệng vết thương trong lòng bàn tay anh, nhíu chặt lông mày: "Có phải là anh cố ý không chịu băng vết thương lại không?"

Ánh mắt của Thời Cẩn quấn lấy cô không rời, anh gật đầu: "Ừ."

Lại dùng khổ nhục kế rồi, anh biết rõ là cô không đành lòng mà.

Khương Cửu Sênh cúi đầu tiêu độc cho anh, cô vẫn không nhìn anh: "Anh biết vì sao em lại tức giận không?"

Thời Cẩn còn dịu dàng nghe lời hơn lúc bình thường rất nhiều: "Anh đã làm em bị đau."

Khương Cửu Sênh nghẹn lời.

Cô không muốn để ý tới anh, trầm mặc không nói gì tiếp tục băng vết thương cho anh.

Tay của anh nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Khương Cửu Sênh không nói chuyện với anh, anh liền ngồi ở trong phòng, cả ngày cũng không nói câu nào.

Đến buổi chiều Khương Cửu Sênh mới phát hiện ra, trong phòng tắm đã thay một cái gương khác, trên mảnh kính bể trong thùng rác vẫn còn dính máu, không chỉ cái gương này, bên trong có rất nhiều thứ đều đã được thay thế lại.

Cô bấm số điện thoại gọi cho Từ Thanh Bách.

"Bác sĩ Từ."

Từ Thanh Bách vừa nghe thấy giọng Khương Cửu Sênh, liền đoán được: "Thời Cẩn xảy ra chuyện gì rồi à?"

"Anh ấy đập vỡ rất nhiều thứ."

Vết thương mới trên tay anh, chính là do bị mảnh kính vỡ đâm vào.

Từ Thanh Bách nghĩ ngợi: "Chắc là đã xuất hiện triệu chứng mất kiểm soát." Có hơi khó xử lý, anh ta suy nghĩ một chút, rồi đề nghị, "Đợi khi nào về Giang Bắc thì hẹn gặp nhau đi. Tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với cô về bệnh tình của Thời Cẩn."

Anh ta vẫn cảm thấy, bệnh của Thời Cẩn, chỉ có Khương Cửu Sênh mới có thể trị khỏi.

"Vâng." Cô rất bình tĩnh, "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tôi nên làm thế nào?"

"Cố gắng không được kích thích cậu ấy."

Buổi chiều, lúc bác sĩ đến kiểm tra lại, Khương Cửu Sênh đã hạ sốt, không cần truyền dịch nữa. Trước khi đi, bác sĩ nữ vỗ vỗ mu bàn tay của cô, vẻ mặt rất phức tạp, trong ánh mắt chứa một sự đồng tình sâu sắc.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười.

Bụng cô không thoải mái, giấc ngủ cũng chập chờn. Lúc cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã xuất hiện ráng chiều vàng rực, đã là hoàng hôn rồi. Thời Cẩn vẫn còn ngồi trông ở đầu giường. Anh nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, ánh mắt quấn quýt si mê.

Cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói rất khàn: "Thời Cẩn."

"Ơi." Thời Cẩn đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm ở đầu giường, nghe cô nói chuyện.

"Em muốn uống nước."

Anh đi rót một cốc nước ấm, chần chừ một lúc rồi ngồi xuống cạnh giường, đỡ cô ngồi dậy, đút cho cô uống.

Uống hết nước, cô lại nằm xuống, ôm chăn rồi xoay người lại, nằm nghiêng hướng mặt về phía Thời Cẩn, cô nói: "Em đau bụng."

Thời Cẩn ngồi xổm xuống, đặt tay vào trong chăn, đợi tay ấm áp rồi mới úp lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn giữ im lặng.

"Sao anh không nói chuyện?"

Vì anh sợ sẽ chọc giận cô.

Anh nói, âm thanh trầm thấp: "Sênh Sênh, ngoại trừ chia tay, em muốn đối xử với anh thế nào cũng được."

Khương Cửu Sênh nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem phải đối xử với anh như thế nào: "Em chẳng còn chút hơi sức nào nữa, cũng không ngồi dậy nổi, anh lại gần đây một chút."

Anh liền nghiêng người, tới gần cô hơn một chút.

Cô vươn tay từ trong chăn ra, ôm cổ của anh, nói: "Thấp thêm một chút."

Thời Cẩn vô cùng nghe lời, hạ thấp người xuống.

"Thấp thêm chút nữa."

Anh hạ người gần thêm một chút, cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào của cô, lông mày như núi mùa xuân, đôi mắt như nước mùa thu.

Khóe mắt cô cong lên, đột nhiên ngẩng đầu, cắn một cái lên cổ anh.

Rất đau, cô cắn anh rất mạnh.

Thời Cẩn vẫn không nhúc nhích, để mặc cho cô cắn anh.

Được rồi, cắn cũng đã cắn rồi, xóa bỏ tất cả. Khương Cửu Sênh nhả răng ra, nhìn thấy một hàng dấu răng trên cổ của Thời Cẩn, anh bị cô cắn đến rướm máu. Cô lại hơi đau lòng, mút nhẹ một cái lên miệng vết thương, giống như mèo con đang liếm nhè nhẹ.

Cô nói: "Từ nay về sau không được như vậy nữa."

Cổ hơi ngứa một chút. Sự u ám bao trùm mặt mày Thời Cẩn suốt cả ngày hôm nay lập tức tan thành mây khói trong nháy mắt. Anh giống như nhận được ơn đại xá, thần kinh căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, ngược lại như bị hút hết sức lực, thả người nằm sấp trên người cô.

Anh nói xin lỗi, nói xin lỗi cô rất nhiều lần.

"Anh sai rồi, Sênh Sênh, đều là do anh không tốt."

Anh đè giọng xuống, âm điệu rất trầm thấp, có lẽ do anh không nghỉ ngơi suốt cả ngày lẫn đêm nên giọng hơi khàn, không có sức lực. Anh cố gắng hạ thấp giọng nói xuống thật khẽ, dễ dàng làm cho người ta đau lòng đến không chịu nổi.

Làm sao còn tức giận được nữa chứ. Khương Cửu Sênh vươn tay qua ôm anh, thuận theo đó mà hỏi anh: "Anh không tốt ở chỗ nào?"

Giọng điệu Thời Cẩn rất nghiêm túc: "Lúc ở trên giường không nghe lời."

Cô nghẹn lời.

Khương Cửu Sênh cảm thấy, Thời Cẩn đang cố ý lấp liếm để chuyển trọng điểm.

"Không phải là em tức giận vì chuyện này." Cô không nói đùa giống anh, rất nghiêm túc, "Thời Cẩn, em tức giận là vì anh đối xử với bản thân anh quá tàn nhẫn."

Thời Cẩn không ý kiến gì.

Cô ôm mặt của anh, trịnh trọng ra lệnh: "Anh không cần phải luôn suy nghĩ cho em. Không cần phải trở thành tội phạm giết người vì em. Cũng không cần tự làm cho bản thân bị thương chồng chất. Em không thích anh như vậy."

Anh thật sự rất không quý trọng bản thân mình.

Giống như chỉ cần là chuyện liên quan tới cô, anh liền liều mạng không chừa lại cho mình một đường sống nào cả, cũng không quan tâm tới hậu quả. Vừa cực đoan, vừa nguy hiểm. Khương Cửu Sênh cũng không dám nghĩ tới, nếu như Thời Cẩn thật sự giết người ngay dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, thì cô phải làm gì bây giờ.

Thời Cẩn thở dài một tiếng: "Vậy anh phải làm thế nào đây? Em không thích, nhưng anh sợ là anh không thể sửa được." Khương Cửu Sênh muốn phản bác anh, nhưng anh đã đặt ngón tay lên môi cô, "Sênh Sênh, anh không thể khống chế được chính mình…" Anh cúi người, hôn lên môi cô một cái, "Em đã thao túng toàn bộ lý trí của anh, anh không làm chủ được trái tim của mình."

Hay cho câu "không làm chủ được trái tim của chính mình". Thời Cẩn nhà cô, quá gian xảo.

Khương Cửu Sênh không thể phản bác được nữa.

"Anh sợ người nhà họ Ôn sẽ bắt nạt em, sợ em sẽ nhớ lại chuyện không vui, sợ em bị thương rồi bị ốm. Anh kinh hoàng khiếp sợ đến nỗi sắp phát điên rồi, chẳng còn quan tâm chuyện gì khác nữa."

Sau đó, tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát.

Chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, có lẽ chính là như thế, nổi điên lên, không còn chút lý trí. Huống chi anh còn khát máu thành tính, vừa thấy máu, xương cốt đều sôi trào.

Khương Cửu Sênh cũng không phản bác lời của anh, cô nâng cằm anh lên: "Anh sợ cái gì chứ, em là người phụ nữ của cậu Sáu nhà họ Tần, sao có thể dễ dàng suy sụp như vậy chứ."

Cô không phải là Khương Cửu Sênh của tám năm trước nữa rồi. Dù là gió sương mưa tuyết, có Thời Cẩn làm bạn, còn có chuyện gì mà cô không thể chịu được chứ.

Chỉ một câu, đã xoa dịu toàn bộ bất an của Thời Cẩn.

Anh đỏ mắt, dùng sức ôm chặt cô: "Sênh Sênh, anh xin lỗi em."

Khương Cửu Sênh biết rõ, anh đang xin lỗi vì chuyện tối hôm qua.

Nghĩ lại thì cô vẫn không thể trách móc anh được, cô giống như bị trúng tà, mặc kệ đúng sai phải trái.

Cô thật sự giống như bị quỷ ám vậy, lại còn "lý trí" phân tích: "Không thể trách anh được. Là do em không nghe lời anh, cứ nhất định phải tới nhà họ Ôn. Là do em khăng khăng làm theo ý mình trước. Hơn nữa, tối hôm qua…" cô vùi mặt vào ngực Thời Cẩn, nhỏ giọng nói khẽ, "Đúng là có hơi đau một chút, nhưng không phải là không thích."

Nếu để cho Mạc Băng nghe thấy lời này, nhất định cô ấy sẽ mắng cô bị sắc đẹp làm cho mất hết lý trí.

"Sênh Sênh, em đừng nuông chiều anh như vậy." Trong lòng anh như có sợi lông vũ mềm mại quấy nhiễu, không đau, nhưng vừa ngứa vừa chua xót, anh nói, "Em cứ như vậy, anh sẽ càng trở thành người có lòng tham không đáy."

Vậy thì cô cũng vẫn bằng lòng.

Cô kéo Thời Cẩn cùng nằm xuống với mình, bụng đã ấm hơn, không còn đau nữa. Cô được anh xoa bụng, nên hơi buồn ngủ, nhưng đột nhiên nhớ tới: "Thời Cẩn, ngày hôm qua chúng ta không dùng biện pháp tránh thai." Bọn họ làm lâu như vậy, liệu có thể có thai không?

Tâm trạng của Khương Cửu Sênh rất tốt.

Thời Cẩn nhẹ nhàng xoa bụng của cô: "Chúng ta sẽ không có bé cưng đâu, em đang trong kỳ an toàn mà."

Á, sao cô lại quên mất chứ. Chỉ trong nháy mắt, tâm trạng lại trở nên không tốt.

Cơ thể Khương Cửu Sênh không thoải mái, nên buổi tối cô đi ngủ từ rất sớm. Chín giờ, Thời Cẩn vừa bước ra từ phòng tắm thì điện thoại đặt trên đầu giường vang lên.

Là Tần Trung.

"Cậu Sáu."

Thời Cẩn hạ giọng: "Nói nhỏ một chút." Anh cầm di động đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Tra ra được chuyện gì rồi?"

Tần Trung đáp lại trong điện thoại: "Tin nhắn là do Khương Cẩm Vũ gửi tới, điện thoại của cậu Tư cũng là do cậu ấy hack." Thật không thể ngờ, một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ chỉ mới mười mấy tuổi mà lại là một thiên tài máy vi tính rất khó lường. Không những phá giải được hệ thống giám sát của nhà họ Ôn mà còn dùng nó như chơi đùa vậy.

Nghe nói, đứa trẻ này còn không đến trường, chỉ mời giáo viên tới nhà tùy ý dạy vài môn.

Chậc chậc chậc, quá kinh khủng.

"Sênh Sênh có đi vào nhà kính trồng hoa không?" Thời Cẩn hỏi.

Dòng suy nghĩ của Tần Trung bị cắt đứt, anh ta hồi thần lại: "Không ạ. Cô ấy bị cậu Tư ngăn cản, nhưng mà, cậu Tư bị ngã vỡ đầu, bây giờ đang ở bệnh viện, đầu phải khâu sáu mũi."

Hiển nhiên Thời Cẩn không hề có hứng thú với chuyện của Tần Tiêu Chu.

Tần Trung nói tiếp: "Nhưng mà, cô Khương đã nhận em trai, chắc là cũng đã biết chút gì đó."

Thời Cẩn đứng cúi đầu, dựa vào bức tường cạnh cửa. Ngọn đèn trên trần nhà chiếu xuống, lông mi hơi cụp phủ một bóng mờ xuống dưới mắt anh, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Giọng nói của anh nặng trĩu: "Đi điều tra hình ảnh trong máy giám sát của nhà họ Ôn."

Tần Trung hơi do dự: "Chuyện này hơi khó." Sau khi nhà họ Ôn xảy ra án mạng từ tám năm trước, công tác bảo vệ của họ rất nghiêm, tường lửa của máy giám sát rất khó phá giải. Dù sao không phải là ai cũng giống như cậu chủ nhỏ của nhà họ Ôn. Không có khả năng bẩm sinh kia, muốn phá giải được thì cũng cần phải có thời gian nhất định.

Thời Cẩn hỏi: "Ở phương diện nào?"

Tần Trung nói: "Kỹ thuật."

"Vậy thì dùng thủ đoạn, dụ dỗ đe dọa…" Âm cuối hơi nhấn mạnh, Thời Cẩn hỏi, "Có cần tôi dạy cậu không?"

Tần Trung nghẹn lời.

Trăm phương nghìn kế không từ thủ đoạn. Gần đây cậu Sáu làm việc chỉ cần kết quả, mặc kệ quá trình. Tần Trung hiểu ý: "Tôi rõ rồi."

Buổi chiều ngày kế tiếp, Thời Cẩn không ở phòng, nên Mạc Băng mới rảnh rỗi ngồi tâm sự với nghệ sĩ nhà cô.

"Cô tha thứ cho Thời Cẩn rồi à?" Mạc Băng hơi khó chịu, đương nhiên cô sẽ bao che người nhà mình. Cô cảm thấy Thời Cẩn thật sự giày vò người khác quá rồi, tính tình phải bị mài giũa một chút, nếu không sau này Khương Cửu Sênh vẫn còn phải chịu khổ nhiều.

Khương Cửu Sênh nằm trên ghế dựa ở ban công, nheo mắt lười biếng phơi nắng, ngữ điệu vừa tự tại vừa thảnh thơi, cô nói: "Chuyện này, em cũng có trách nhiệm."

Lại còn bao che nữa!

Mạc Băng cố ý trêu cô: "Chuyện cô nói là chuyện nào? Chuyện cô tới nhà họ Ôn? Hay là chuyện Thời Cẩn làm cô đến nỗi sốt ba mươi tám độ năm?"

Khương Cửu Sênh nghẹn lời.

Lỗ tai cô đỏ lên, không trả lời Mạc Băng.

Mạc Băng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô đúng là nuông chiều cậu ta mà!"

Khương Cửu Sênh đổi chủ đề: "Mấy giờ Lâm An Chi tới đây?"

Lâm An Chi đang quay ngoại cảnh ở Vân Thành, biết Mạc Băng đang ở đây, nên muốn qua đây để quay về Giang Bắc cùng với cô ấy.

"Ba giờ." Mạc Băng nhìn thời gian một chút, đã sắp hai giờ rưỡi rồi, cô ấy có chút do dự, "Hay là chị ở lại đây cùng với cô nhé? Chị không yên tâm lắm."

"Chị lo lắng cái gì chứ?"

Cũng không phải là sợ cái gì khác. Chỉ số thông minh của Khương Cửu Sênh khá cao, là người thông minh, hơn nữa chiêu tán đả của cô ít có ai địch lại, năng lực tự vệ đương nhiên không cần phải nói. Chỉ có điều, những sở trường này nọ của cô, chỉ cần đụng tới Thời Cẩn một cái thì đều không dùng được.

Mạc Băng chỉ nói: "Sênh Sênh, cô phải biết rằng, vào lúc này bác sĩ Thời nhà cô đã trở thành một nhân vật nguy hiểm dễ bốc cháy dễ bùng nổ." Cô ấy cảm khái, "Cảm giác lúc đầu của chị quả nhiên rất chuẩn, người mà cô chọn chính là người đàn ông nguy hiểm chết người."

Đối với người ngoài, phong thái của Thời Cẩn rất lịch lãm không có gì để chê. Tác phong của anh nhanh nhẹn, vô cùng có tu dưỡng, quả là quý tộc hiếm thấy. Nhưng mà người quý tộc ga lăng này vừa gặp phải Khương Cửu Sênh, liền biến thành dã thú có lực tấn công rất mạnh.

Ngay từ lần đầu tiên Mạc Băng nhìn thấy Thời Cẩn, cô đã có loại cảm giác này, cảm thấy anh như một người kết hợp rất nhiều mâu thuẫn, một suy nghĩ thành ma một ý niệm thành Phật.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mạc Băng liếc mắt nhìn điện thoại, là Lâm An Chi tới.

Nhìn thấy cô ấy rối rắm lo lắng, Khương Cửu Sênh vội giục cô ấy: "Chị mau đi đi."

Mạc Băng gửi lại một tin nhắn, trước khi đi còn dặn dò Khương Cửu Sênh: "Vũ Văn đã gửi kịch bản tới, là một bộ phim lớn, vai nữ hai. Chị cảm thấy cũng không tệ, nên đã gửi vào email cho cô rồi, cô có thời gian thì thử xem một chút nhé."

"Vâng ạ."

Lúc này Mạc Băng mới rời khỏi phòng Khương Cửu Sênh.

Nguyên một tầng lầu Phòng tổng thống đều bị Thời Cẩn bao hết. Cô ấy vừa đi ra ngoài thì liền nhìn thấy có người đang đứng trước cửa phòng của mình. Mặt che kín mít, tay kéo vali, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Mạc Băng đi tới: "Sao anh tới nhanh thế?"

Lâm An Chi cất điện thoại đi, tự nhiên tiến lên cầm tay cô: "Sợ em phải đợi lâu."

Mạc Băng mở cửa, dẫn anh vào phòng.

Vừa đóng cửa lại, anh liền gỡ khẩu trang xuống, xoay người đè cô ở trên tường.

Mạc Băng đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi."

Lâm An Chi nắm tay cô, không cho cô nhúc nhích, cúi đầu hôn lên môi cô hai cái, sau đó hôn sâu, giọng nói cũng lúng búng mơ hồ: "Hôn em trước đã."

Mạc Băng dựa vào anh, ôm cổ anh rồi đáp lại.

Anh ăn luôn cả lớp son môi của cô, đến lúc này mới buông cô ra, dùng ngón tay lau sạch son môi của cô.

"An Chi."

"Hả?"

Mạc Băng đột nhiên hỏi: "Đôi khuy măng sét màu vàng của anh đâu rồi?"

"Mất tầm một tháng rồi." Lâm An Chi nói, "Đôi khuy măng sét đó là hàng cao cấp, số lượng giới hạn, toàn cầu chỉ có mười cái, hết hàng rồi, không bù lại được."

Thật là khéo, bạn trai của Ôn Thư Ninh cũng có một cặp.

Mạc Băng không hỏi nữa.

Lâm An Chi tháo cà vạt: "Sao vậy?"

Cô kiễng chân lên, cởi cúc áo sơ mi cho anh, thuận miệng nói: "Không có gì, chỉ là rất lâu rồi không thấy anh dùng nó." Cô không thích thần hồn nát thần tính, chẳng qua là trong lòng vẫn có nghi ngờ.

Nhà họ Ôn.

Ngày mùa đông rất ngắn, mặt trời đã lặn, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trong phòng, khúc xạ qua ngọn đèn treo trên nóc phòng, tạo thành cái bóng loang lổ. Trước gương trang điểm, Ôn Thư Ninh cầm khuy măng sét vuốt ve trong chốc lát, rồi cất vào trong ngăn kéo.

Đôi khuy măng sét này là do cô ta đã trộm được, cuối cùng cũng có chỗ dùng đến rồi.

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên: Không vội, cứ từ từ mà chơi.

Ở dưới lầu, Ôn Thư Hoa đang bồi hồi đi qua đi lại trước cửa ra vào, thấy người giúp việc trở về từ bên ngoài, bà lập tức hỏi: "Thi Hảo đã về chưa?"

Người giúp việc đáp lại: "Vẫn chưa về ạ."

"Đã giờ này rồi, tại sao vẫn còn chưa về." Suốt cả một ngày rồi, tại sao liên lạc kiểu gì cũng không được. Ôn Thư Hoa không khỏi hốt hoảng lo sợ.

Sắc trời đã tối, trăng sáng đã bắt đầu nhô lên, đêm mùa đông, lúc nào cũng âm u lạnh lẽo khác thường.

Trong một kho hàng bỏ hoang, cửa sổ bị bịt kín, thùng xăng trên mặt đất ngã lăn lóc, mấy thùng giấy và đồ gỗ bị vứt bỏ rơi tán loạn khắp nơi. Trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Chiếc cửa bằng sắt đã hoen gỉ bị đóng chặt. Có hai người đàn ông đứng ở cửa ra vào, mặc một bộ đồ màu đen, đang nốc bia ừng ực, uống tới nỗi mặt đỏ tới mang tai, trong miệng la hét sáu gì đó.

Trong kho hàng, Ôn Thi Hảo chán nản ngồi dưới đất. Chiếc váy trên người cô ta có nhiều nếp nhăn, trên cổ vẫn còn quấn băng, quanh miệng vết thương đã có vệt máu loang lổ. Tuy miệng bị bịt kín, nhưng cô ta vẫn kêu ưm ưm ưm.

Người đàn ông đang uống rượu bị mất hứng, hung dữ liếc mắt nhìn: "Còn không im lặng thì tao sẽ đánh mày đấy!"

"Ưm..."

Ôn Thi Hảo gắng sức lắc đầu, có điều muốn nói ra.

Người đàn ông chửi mắng vài câu, rồi đặt chai bia xuống, cực kì mất kiên nhẫn đi qua đó, gã xé băng dính trên miệng cô ta, quát tháo dữ tợn: "Còn có di ngôn gì thì mau tranh thủ nói hết đi."

Thấy mặt mũi gã đàn ông hung hãn dữ tợn như vậy, trong lòng Ôn Thi Hảo càng thêm sợ hãi. Cô ta sợ chọc giận những gã này, nên ăn nói rất khép nép: "Các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho các anh, chỉ cần các anh thả tôi ra thôi."

Người đàn ông cười lạnh ha ha một tiếng: "Bọn tao không cần tiền."

Nếu nói không cần tiền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.