Bức Thư Tình Cuối

Chương 35




Tu Vũ là một huyện thành không lớn nhưng là nơi sơn minh thủy tú, cảnh sắc như vẽ.

Trừng trị xong bọn Lục lâm Giang Bắc, ba người đến một tiểu trấn ăn lót dạ nhưng không nghỉ lại, ruổi ngựa đi suốt đêm, sáng sớm hôm sau thì đến Tu Vũ.

Trấn thành đối với Bộc Dương Duy vẫn thân thiết như mới từ giã hôm qua. Chín năm sau hầu như không có gì thay đổi. Thậm chí nhìn hành nhân trên phố, chàng cảm thấy như cũng thân quen.

Đi hết phố, Bộc Dương Duy không ghé vào khách điếm nào mà cứ ruổi ngựa ra khỏi thành.

Tống Phi và Phương Uyển theo sau muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt chàng trầm tư nên không ai lên tiếng.

Đi khỏi thành chừng năm dặm thì đến một ngôi làng khá lớn.

Nhưng Bộc Dương Duy không ghé vào làng mà rẽ sang chân núi.

Trước mặt hiện lên quang cảnh thê lương, khuôn mặt tuấn tú của Bộc Dương Duy cũng u ám lại.

Đến chân một quả đồi Bộc Dương Duy chợt dừng ngựa, đăm đăm nhìn vào bãi hoang mọc đầy cỏ dại ngút ngàn, mắt lấp lánh lệ quang.

Tống Phi và Phương Uyển cũng chú mục nhìn vào đám cỏ, nhận ra trong đó cò vài thứ đồ dùng vỡ nát và kèo cột cháy đen.

Bộc Dương Duy xuống ngựa bước đến hai ngôi mộ nằm cạnh nhau ngập trong đám cỏ, quỳ xuống thảm giọng nói :

- Phụ thân! Mẫu thân! Hôm nay hài nhi về đây, nhất định sẽ bắt cừu nhân trả món nợ ngày xưa! Còn có Phúc bá bá không biết thi thể ở đâu...

Nói xong đứng lên, mắt đỏ ngầu nhìn tới ngôi nhà lớn sừng sừng trước làng, xăm xăm đi tới.

Tống Phi ruỗi ngựa theo nói :

- Lão đệ...

Bốc Dương Duy quay lại đáp :

- Tống lão ca, Phương cô nương! Tại hạ phải tự tay trả thù, xin hai vị cứ ở đây!

Nói xong bước thẳng tới tòa nhà lớn.

Trên cánh cổng nguy nga màu sơn đóng chặt có treo tấm hoành phi rất lớn viết hai chữ bằng sơn son thếp vàng: Nghiêm Phủ

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

- Chắc chắn Nghiêm Nhị đã bá chiếm tòa phủ đệ này của Trương Bách Vạn.

Nghĩ đoạn đi thẳng tới gõ mạnh vào cánh cửa ba tiếng.

Lát sau, cánh cổng được mở ra.

Người vừa mở cổng là một hắc y hán tử, thấy khách ra dáng vị công tử quý phái liền chắp tay cười nói :

- Không biết tướng công quan lâm tệ phủ tìm ai? Xin đưa ra danh thiếp để hạ nhân vào báo.

Bộc Dương Duy không đáp, lạnh lùng hỏi :

- Ngươi là người thế nào của Nghiêm Nhị.

Hán tử đáp :

- Hạ nhân chỉ là người canh cổng và coi sóc các phòng ốc thôi.

Bộc Dương Duy hỏi tiếp :

- Đây là phủ đệ của Trương Bách Vạn vì sao bây giờ gọi là Nghiêm phủ?

Tên hán tử nghe ngữ khí bất thiện như vậy, nghĩ thầm :

- Vị công tử này là ai mà xưng hô bất kính như thế? Chẳng lẽ là quý nhân từ trên phủ?

Nghĩ đoạn nhũn nhặn trả lời :

- Triệu lão gia tạ thế đã mấy năm rồi, đương nhiên phủ đệ này thuộc về Nghiêm lão gia.

Bộc Dương Duy không hỏi nữa bước thẳng vào phủ.

Tên hán tử hốt hỏang nói :

- Công tử...

Bộc Dương Duy quay lại quắc mắt nhìn làm hắn hoảng sợ lùi lại.

Chàng vừa đến giữa tiền viện thì có bốn tên hán tử tay cầm đao lao ra quát :

- Các hạ là ai mà dám...

Bộc Dương Duy không chờ đối phương nói hết câu, vung chưởng đánh ra.

Hai tên bị đánh bật lại mấy trượng ngã nhào xuống, hai tên khác hốt hoảng chạy vào phủ, vừa chạy vừa la :

- Có tặc! Có tặc!

Lập tức phủ đệ náo loạn, hai ba mươi tên hán tử tay cầm đao, rầm rập chạy ra vây lấy Bộc Dương Duy.

Chàng trừng mắt quát :

- Các ngươi muốn sống thì cút hết đi, vào gọi Nghiêm Nhị ra đây. Nếu không đừng trách ta độc ác!

Một tên quát lên :

- Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào phủ hành hung? Ngươi há không biết quan phủ Doãn đại nhân là huynh đệ kết bái của Nghiêm đại gia?

Bộc Dương Duy trầm giọng quát :

- Ta nhắc lại lần nữa: các ngươi có chịu cút vào báo với Nghiêm Nhị ra đây không?

Tên hán tử vừa nói quát lên :

- Các huynh đệ! Thịt hắn đi!

Cả bọn cậy người đông thế mạnh vung binh khí xông vào.

Bộc Dương Duy lúc bấy giờ đã phát nộ, nghiến răng vung chưởng đánh ra.

Tiếng la kinh hoàng loạn lên thành một khối. Ngay loạt chưởng đầu tiên đã có năm sáu người bị đánh bay đi.

Bọn còn lại vẫn còn đông không chịu lùi, tiếp tục xông vào.

Bộc Dương Duy máu đã sôi lên, xuất thủ không thương tiếc.

Thêm bảy tám tên nữa ngã xuống chết gục trong vũng máu.

Bọn tráng đinh bây giờ mới hiểu rằng gặp phải sát tinh, không ai bảo ai quay đầu bỏ chạy Bộc Dương Duy đuổi theo một tên tóm lấy cổ nhấc bổng lên như xách một con gà hỏi :

- Nghiêm Nhị ở đâu?

Tên tráng đinh mặt không còn một chút huyết sắc, líu lưỡi không trả lời được, chỉ tay lên một ngôi lầu.

Bộc Dương Duy ném tên tráng đinh xuống đất, phi thân nhảy tới ngôi lầu.

Hai tên tráng đinh dứng ở chân cần thang, thấy chàng chạy tới liền chặn lại hỏi :

- Ngươi là ai?

Bộc Dương Duy không đáp,hỏi lại :

- Nghiêm Nhị ở đâu?

Một tên cao giọng nói :

- Bọn bên ngoài ngủ gật hay sao mà để tiểu tử này vào đây gây náo...

Hắn chưa nói xong thì bị trúng một chưởng bật vào chân cầu thang, gục xuống bất động.

Tên còn lại mặt tái ngắt, quay lưng định chạy thì bị Bộc Dương Duy chộp lấy hỏi :

- Nghiêm Nhị đâu?

Tên tráng đinh chỉ lên lầu :

- Nghiêm đại gia trên tầng thượng đang ngủ...

Chợt nghe trên lầu nghe tiếng nữ nhân lanh lảnh :

- A Hương! Ngươi làm gì dưới đó mà chủ nhân dậy không chịu lên hầu hạ?

Bộc Dương Duy đẩy tên tráng đinh ngã dúi xuống rồi chạy lên lầu.

Trong một căn phòng rộng, bài trí vô cùng diễm lệ giống như phủ đệ của vương tôn công tử có tiếng cười rúc rích vọng ra.

Bộc Dương Duy bước vào, nhận ra tiếng cười phát ra từ sau bức màn nhưng.

Tiếng nữ nhân nói :

- Đại gia! A Hương sắp lên rồi....

Tiếng nam nhân đáp :

- Nó lên thì sao chứ? Để ta giỡn nàng lúc nữa!

Bộc Dương Duy nhận ra giọng nói sau cùng là của Nghiêm Nhị, không nén nổi quát lên :

- Cẩu tặc! Mau ra đây nạp mạng!

Một nữ nhân y phục lõa lồ kéo bức màn nhìn ra, vừa thấy Bộc Dương Duy hốt hoảng kêu lên một tiếng thụt vội vào.

Từ trong màn vang lên giọng nói trầm đục :

- Kẻ nào giám to gan xông vào phòng ngủ của đại gia?

Bộc Dương Duy đáp :

- Cẩu tặc ra đây!

- Muốn chết?

Tiếng vừa dứt, từ trên giường sau bức màn bước ra một tên trung niên hán tử tuổi độ tứ tuần, mặc quần cộc, ở trần, ngực và hai tay đầy lông lá.

Tên hán tử đưa đôi mắt ti hí nhìn ra, thấy một bạch y thư sinh đứng giữa phòng nhíu mày hỏi :

- Ngươi là ai?

Bộc Dương Duy đáp :

- Người đến lấy mạng ngươi!

Tên hán tử chính là Nghiêm Nhị Lột Da.

Hắn nheo mắt nhìn lần nữa, có cảm giác bạch y thư sinh rất quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

Thấy đối phương chỉ là một thư sinh yếu nhược, lại ở ngay phủ đệ của hàng trăm tráng đinh, Nghiêm Nhị Lột Da trấn tĩnh lại quát :

- Ngươi là ai? Có biết đây là nơi nào không mà không chịu thông báo danh báo tính ngoài cổng lại tự động đột nhập vào? Thật là to gan đáng chết Bộc Dương Duy lửa hận đã bốc đầy đầu nhưng cố ghìm, chỉ phóng luồng mắt như hai đốm lửa nhìn cừu nhân.

Bắt gặp ánh mắt đó, Nghiêm Nhị sợ hãi lùi lại hai bước.

Bộc Dương Duy lạnh lùng nói :

- Nghiêm Nhị! Hãy nhớ lại xem ta là ai?

Tên ác bá vẫn không nhớ được, nói :

- Ngươi... ngươi...

Bộc Dương Duy ngắt lời :

- Vậy ta nhắc ngươi. Mười năm trước ngươi phóng hỏa đốt cháy ngôi nhà cuối thôn...

Nghiêm Nhị lập tức nhớ ra, à một tiếng nói :

- Thì ra... thì ra ngươi là cô nhi nhà Bộc Dương... là Bộc Dương Duy... Nhưng lần ấy ngươi không chết...

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Phải! ta sống được nhờ kỳ tích, trái với mong muốn của ngươi.

Nghiêm Nhị Lột Da hỏi :

- Vậy ngươi đến đây...

Bộc Dương Duy gằn giọng :

- Ta không chết, nhưng Phúc bá bá đáng thương thì bị tên nô tài lòng lang dạ sói ngươi thiêu chết trong biển lửa! Một con người hiền lành trung hậu, suốt đời không làm hại ai...

Nghiêm Nhị Lột Da lại lùi thêm một bước.

Bộc Dương Duy nói tiếp :

- Hôm nay ta đến đây để lột da ngươi, moi tim ngươi! Hô hô hô! Sợ rồi chứ? Bây giờ ngươi mới hối hận phải không? Nếu biết hối hận, trong lòng ngươi đã bớt đi hàng trăm tội ác...

Giọng của chàng không lớn, nhưng đáng sợ như lời phán xét của tử thần, phát ra từ Diêm La thập điện.

Nghiêm Nhị run lên, tưởng chừng như sắp ngã khuỵu xuống.

Nhưng hắn cố sức đứng vững gào thóang lên :

- Người đâu! Cứu mạng! Người đâu! Mau đến cứu ta!

Bộc Dương Duy lạnh lùng nói :

- Ngươi đừng phí hơi vô ích! Những tên đáng chết trong phủ viện đã đi trước ngươi rồi. số còn lại thì đã chạy tháo thân, chẳng còn ai quan tâm đến cẩu mệnh ngươi đâu!

Nói xong từ từ đưa tay lên.

Nghiêm Nhị run như cầy sấy, mặt sám ngoét lại.

Đột nhiên trong ký ức hắn hiện rõ cảnh tượng mười năm trước bát cháo đổ tung tóe xuống đất. Chu Phúc quỳ xuống van xin, Bộc Dương Duy đưa bàn tay nhỏ xíu lao tới định liều mạng với hắn...

Sau đó hắn đưa cây đèn châm vào mái tranh, ngọn lửa lập tức bùng lên... Hắn đứng chặn ngay trước cửa không cho đối phương chạy ra ngoài, cho đến khi cả ngôi nhà biến thành biển lửa mới chạy về đứng trên lầu quan sát với vẻ đắc ý...

Bộc Dương Duy gằn giọng :

- Nghiêm Nhị Lột Da! Nhận mệnh đi!

Nói xong đưa chưởng lên.

Nhưng chàng không kịp xuất thủ.

Nghiêm Nhị rú lên một tiếng, chợt ngã ngửa ra, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, người giật nẩy lên rồi nằm bất động, ánh mắt dại dần đi, vẫn mở trừng trừng đầy kinh hoàng hướng lên trần nhà.

Hắn đã sợ quá nên vỡ tâm mạch mà chết.

Bộc Dương Duy bước đến sờ mũi cừu nhân thấy không còn hơi thở nữa mới ngẩng lên nói :

- Phúc bá bá! Xin lão nhân hãy yên nghỉ! Hài nhi đã báo thù cho bá bá!

Chàng chợt nhìn vào sau bức màn quát :

- Tiện tỳ! Ra đây!

Nữ nhân vừa rồi ló mặt ra đã mặc xong y phục, ru rẩy bước ra quỳ xuống nói :

- Công tử tha mạng... tỳ nữ chỉ là... bị hắn bức ép tới đây thôi!

Bộc Dương Duy không nói gì, vào giường xé một mảnh chăn rồi quay ra vung kiếm chém đứt đầu Nghiêm Nhị gói vào.

Lúc ấy nữ nhân kia đã chết giấc đi.

Bộc Dương Duy điểm vào mấy huyệt đạo cho thị tỉnh lại nói :

- Ta không giết ngươi đâu! Hãy dẫn ta đi gặp tên quản lý hoặc người nào làm việc lâu nhất ở đây.

Nữ nhân dạ một tiếng, vội đi trước xuống lầu.

Bộc Dương Duy xách bọc đầu lâu bước theo.

Nữ nhân dẫn chàng đến một căn phòng ở hậu viện chỉ tay vào cửa nói :

- Công tử, đó là phòng của lão quản gia.

Bộc Dương Duy đến gõ cửa, lát sau một lão nhân trừng năm mươi tuổi mở cửa bước ra hỏi :

- Thiếu gia....

Mới thốt lên hai tiếng, chợt nhìn xuống tay Bộc Dương Duy thấy chàng xách bọc vải máu me đầm đìa, mặt bỗng biến sắc.

Bộc Dương Duy quay lại bảo tên tỳ nữ :

- Ngươi về thu dọn tự trang và hãy đi khỏi đây đi!

Tên tỳ nữ dạ một tiếng mừng như cha chết sống lại bỏ chạy đi ngay.

Bộc Dương Duy nhìn lão nhân hỏi :

- Ngươi là quản gia ở đây?

Có lẽ lão nhân đã đóan ra việc gì quỳ xuống nói :

- Dạ.... nhưng tiểu lão đầu chỉ là người làm công...

Bộc Dương Duy ngắt lời :

- Ta muốn hỏi lão trượng mấy câu...

Lão quản gia vội đáp :

- Đại nhân cứ hỏi...

- Ngươi có biết chuyện ngôi nhà ở đầu thôn bị đốt cách đây mười năm không?

Lão quản gia gật đầu :

- Dạ biết... đó là nhà của họ Bộc Dương...

Bộc Dương Duy ngắt lời :

- Vị lão nô ở đó tên là Ngô Phúc ngươi biết không?

Lão quản gia nói :

- Tiểu lão nhi có biết, sau đám cháy người ta tìm được bộ xương cốt cháy đen, đem mai táng trên một cái gò cách nhà mấy chục trượng...

Bộc Dương Duy hạ lệnh :

- Dẫn tại hạ tới đó!

Lão quản gia sốt sắng nhận lời.

Bộc Dương Duy sách đầu lâu Nghiêm Nhị đi theo.

Ra gặp Tống Phi và Phương Uyển đang chờ ngoài cổng, Bộc Dương Duy nói :

- Tống ca và Phương cô nương chờ tiểu đệ một lúc có công chuyện.

Tống Phi nhìn bọc vải trên tay chàng liền đoán ra ngay, gật đầu.

Lão quản gia dẫ chàng đến chân gò cách ngôi nhà bị cháy khoảng hai mươi trượng, chỉ lên một nấm đất thấp lè tè ngập trong cỏ dại nói :

- Đây chính là mộ của Chu lão. Thỉnh thoảng tiểu lão nhi có đến đây thắp hương...

Bộc Dương Duy thấy người này diện mạo đoan chính, không có vẻ gian tà liền nói :

- Ngày xưa chính Nghiêm Nhị đã phóng hỏa đốt nhà và giết hại Phúc bá bá...

Lão quản gia kêu lên :

- Có chuyện đó ư?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Chính tại hạ cũng bị hãm hại đêm ấy, may mà thóat nạn...

Lão quản gia trầm ngâm nói :

- Thật không ngờ... nếu biết vậy, tiểu lão nhi đã không làm việc cho tên họ Nghiêm đó đâu.

Lão thở dài nói thêm :

- Tiểu lão nhi trước đây với Chu lão từng là bạn hữu. Hồi đó tiểu lão nhi cũng rất nghèo túng, sau nhờ Nghiêm Nhị lấy một điệt nữ của lão nhi làm thiếp nên mới được cất nhắc. Thực tình tiểu lão nhi cũng rất bất mãn trước hành vi phóng đãng và bạo ngược của hắn...

Bộc Dương Duy ngắt lời :

- Lão trượng tên họ là gì?

Tiểu lão nhi là Triệu Ngang.

Bộc Dương Duy nói :

- Bây giờ lão trượng quay về quản lý mọi tài sản của Nghiêm phủ, dùng một số để trả công cho người làm, còn lại đem phát chẩn hết cho chúng nhân trong làng. Sau này nếu xảy ra điều gì bất tất, tại hạ sẽ hỏi đến người đấy! Bây giờ thì đi đi!

Triệu Ngang lạy tạ rồi quay về Nghiêm phủ.

Bộc Dương Duy dùng kiếm phát mạnh cỏ xung quanh ngôi mộ Phúc bá bá, mở đầu lâu Nghiêm Nhị xuống trước mộ cúng tế một lúc rồi quay lại mộ phần phụ mẫu, dọn sạch cỏ xong quỳ xuống nói :

- Cha mẹ, hài nhi bất hiếu đi hoài bỏ mặc hai vị lão nhân gia...

Hồi lâu, chàng lau nước mắt đứng lên, cùng Song Liên Chưởng Tống Phi và Phương Uyển quay về trấn.

* * * * *

Đến giữa thu khi trời bắt đầu se lạnh.

Sau khi rời Tô Vũ, Bộc Dương Duy cùng hai người đồng hành quay về hướng Đông.

Trừ Bộc Dương Duy tâm sự còn hơi nặng nề, hai người còn lại say ngắm cảnh sắc bên đường trong lòng rát sảng khoái.

Hà Nam là nơi nhiều danh lam thắng cảnh, cổ tự liên miên, Phương Uyển lôi kéo Bộc Dương Duy đến thăm nơi này nơi khác muốn giúp chàng vơi bớt nỗi u phiền.

Song Liên Chưởng Tống Phi là bậc hảo hán tính tình hào sảng lại vừa kết thêm một vị bằng hữu chi giao nên rất cao hứng.

Họ đang tiến về phía Uyển Thành Vì mải ngắm cảnh nên ba người chưa vào thành ngay mà giong ngựa đi lững thững quanh ngoài thành ngắm cảnh.

Phía ngoài thành có một trang viện, nằm ở địa thế vô cùng tú lệ.

Bộc Dương Duy thốt lên thán phục :

- Trang viện này thật đẹp, chủ nhân của nó ắt là người bất túc.

Tống Phi tiếp lời :

- Lão đệ đoán rất giỏi! Chủ nhân của trang viện này là Thần Điêu Cung Đồng, năm xưa cũng là nhân vật giang hồ, nhưng hai mươi năm trước đột nhiên quy ẩn.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Lão ca quen biết vị đó không?

Tống Phi gật đầu :

- Trước đây ngu huynh với vị đó giao tình khác thân mật.

Phương Uyển tò mò hỏi :

- Tống đại hiệp! Tiểu nữ có nghe gia sư nói rằng trước đây uy danh của đại hiệp vang lừng khắp vùng Lưỡng Hà. Làm sao bây giờ đi với chúng tôi mà không ghé thăm bằng hữu gì cả?

Tống Phi cười đáp :

- Cô nương định nói rằng tại hạ khoe khoang rằng ngày xưa danh chấn giang hồ, tiền hô hậu ủng. Thế mà nay cô đơn một thân một mình, tứ cố vô thân, không có bằng hữu là không hợp lý chứ gì?

Phương Uyển nghe nói đỏ mặt.

Tống Phi chợt thở dài nói :

- Tống mỗ rời xa đây suốt mười ba năm. Một số bằng hữu ngay xưa bị địch nhân truy sát, chỉ dư lại không nhiều. Bởi vì chưa làm nên tích sự gì, Tống mỗ không muốn tìm gặp họ. Bởi vì mục đích về đây là để báo thù. Một khi thất bại, nhất định Công Tôn Vô Kỵ sẽ không để họ yên.

Phương Uyển nói :

- Nguyên là thế... Đại hiệp nghĩ như thế thật chu đáo!

Tống Phi nói tiếp :

- Hơn nữa, Tống mỗ ra đi một mạch mươi ba năm nay mới về Trung Nguyên, chỉ e người nhận ra diện mạo ta năm xưa không nhiều...

Phương Uyển nghe câu này à một tiếng nói :

- Tiểu nữ thật hồ đồ, đại hiệp rời khỏi Trung Nguyên lâu như vậy, diện mạo đương nhiên thay đổi.

Bộc Dương Duy cười hỏi :

- Lão ca! Trang viện này gọi là gì?

Tống Phi đáp :

- Nó có tên là Hồng Phong sơn trang. Thực tình lão ca không muốn thăm bằng hữu, nhưng nay đã đến đây thì cứ làm phiền Cung lão nhi một chuyến cũng tốt!

Bộc Dương Duy lắt đầu nói :

- Nếu lão ca đã không muốn để người khác nhận ra mình thì đừng nên vào nữa!

Tống Phi cười to nói :

- Cho dù có bị Cung lão nhi nhận ra thì cũng không sao! Ngày xưa lão ca giao tình với hắn cũng khá thân mật, lão Cung lại là người nghĩa khí. Đi thôi! Ta cũng muốn xem tình cảnh của bằng hữu hiện giờ ra sao.

Nói xong giục ngựa lên trước.

Bộc Dương Duy nhìn Phương Uyển mỉm cười hai người cũng phóng ngựa đi theo.

Hồng Phong sơn trang khá đồ sộ cổng lớn sơn đỏ, hai bên cổng có sư tử đá đứng chầu.

Ba người vừa đến cổng, lòng đang cao hứng thì chợt có ba bốn mươi tên hán tử từ khu rừng phong đối diện đổ tới bao vây.

Một người chừng bốn mươi tuổi quát vang :

- Hạ binh khí! Xuống ngựa chịu trói! Nếu không đại gia sẽ hạ lệnh cung thủ bắn nát thây!

Ba người nhìn vào rừng, quả nhiên thấy thấp thoáng thấy những tên cung thủ bận hắc y cầm Gia Cát liên châu nỏ nhằm về phía họ.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

- Rõ ràng là đối phương đã bố trận địa sẵn...Nhưng chúng ta với Hồng Phong sơn trang đâu có thù oán gì? Có lẽ họ nhầm chúng ta với kẻ nào khác chăng?

Song Liên Chưởng Tống Phi đã tuyên bố với Bộc Dương Duy và Phương Uyển rằng chủ nhân Hồng Phong sơn trang là bằng hữu thâm giao, nay lại bị người trong trang đối xử như kẻ thù thì tức giận, chỉ mặt tên hán tử vừa nói chửi toáng lên :

- Con mẹ nó! Đồ gà mù! Các ngươi sao không giương to mắt xem lão phu là ai mà dám vô lễ như thế?

Trong đám người chợt có một lão nhân và một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi bước ra.

Lão nhân chừng năm mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, phong độ uy nghi, đứng lại cách ba người một quãng khá xa với vẻ cảnh giác đề phòng, nhìn Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

- Các ngươi có phải là thuộc hạ của Ma Trảo Cam Tân không? Tới bổn trang có việc gì?

Tống Phi càng giận quát :

- Ma Trảo Cam Tân là cái con khỉ gì? Thậm chí lão phu không nghe đến tên hắn bao giờ cả... Ta hỏi ngươi đây có phải la trang viện của Thần Điêu Cung lão nhi không?

Giọng lão nhân kia chợt dịu xuống :

- Thì ra ba vị không phải là đồng bọn của lão tặc Cam Tân. Xin lượng thứ cho tại hạ đắc tội. Ở đây đúng là trang viện của Cung Đồng. Còn lão phu là Xa Nộ. Các vị có gì chỉ giáo cứ nói với lão phu cũng được!

Tống Phi chợt cười to nói :

- Thì ra ngươi là Xa lão nhị! Ui chao! Bây giờ còn chừa râu nữa! Nhưng làm sao ngươi không nhận ra ta thế?

Lão nhân tự xưng là Xa Nộ nhíu mày nhìn Song Liên Chưởng Tống Phi một lúc rồi kêu lên :

- Tống huynh! Đúng là Tống huynh rồi! Huynh đi đâu mà biệt tích suốt mười ba năm không đếm thăm chúng tôi! Cung lão đại tìm kiếm khắp nơi mà không có tung tích...

Song Liên Chưởng Tống Phi xuống ngựa đến cầm lấy hai tay Xa Nộ, kích động nói :

- Xa lão nhị! Mười ba năm không phải là ít, thế mà nhớ lại chuyện xưa cũng như mới hôm qua... Nhưng chúng ta đều già cả rồi...

Xa Nộ chợt quay lại bảo thanh niên đi theo mình :

- Hùng nhi! Mau đến bái kiến Tống bá bá đi!

Thiếu niên bước tới quỳ trước mặt Song Liên Chưởng Tống Phi lạy ba lạy nói :

- Tiểu điệt Cung Hùng bái yết...

Tống Phi vội đỡ lên, Thở dài nói :

- Ngày xưa Hùng nhi mới bốn năm tuổi, có lần đái dầm cả vào người ta, thế mà bây giờ đã cao lớn thế này rồi...

Tới chợt nghĩ ra điều gi nhìn Xa Nộ nói :

- Xa lão nhị! Cung lão nhi thế nào? Vì sao lâu thế mà chưa thấy ra? Vì sao các ngươi lại cho người mai phục trước trang như giặc tới vậy?

Xa Nộ chợt thở dài đáp :

- Chuyện nói ra thì dài. Để vào trang tiểu đệ thong thả kể cho lão ca nghe...

Rồi nhìn sang Bộc Dương Duy và Phương Uyển nói :

- Tiểu lão nhi thậ đáng chết! Quên hỏi quý tính đại danh của hai vị này...

Song Liên Chưởng Tống Phi cười, chỉ sang Bộ Dương Duy giới thiệu :

- Đây là bằng hữu vong niên của lão phu, danh hiệu Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy...

Xa Nộ nghe tới đó, trong lòng bỗng chấn động hỏi :

- Có phải là Bộc Dương bang chủ không?

Tống Phi tỏ vẻ ngạc nhiên :

- Thế nào? Chẳng lẽ có kẻ giả mạo Bộc Dương lão đệ hay sao?

Xa Nộ lắc đầu, bước tới gần Bộc Dương Duy chắp tay nói :

- Đại danh của Bang chủ làm chấn động giang hồ, hôm nay được kiến diện, tiểu lão nhi vô cùng vinh hạnh...

Bộc Dương Duy ôm quyền hoàn lễ đáp :

- Tiền bối quá lời tại hạ không dám...

Xa Nộ nói :

- Bộc Dương bang chủ sao lại xưng hô như thế? Với Tống lão ca còn gọi huynh gọi đệ, làm sao tiểu lão nhi dám nhận hai tiếng tiền bối? Hơn nữa lệnh sư...

Tống Phi ngắt lời :

- Thôi được! Thôi được! Các ngươi đừng câu thúc nữa!

Rồi chỉ sang Phương Uyển giới thiệu tiếp :

- Còn vị cô nương này danh xưng Lục Y Nương Phương Uyển, là tôn nữ của Thiên Sơn Thiết Lão Lão.

Song phương hành lễ xong, Xa Nộ mời khách vào trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.