Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 33




Sự chấn động, phấn kích do thắng lợi của Bách Thảo thậm chí vượtchí vượt xa niềm vui Tùng Bách năm lần liên tiếp chiến thắng!

Đã tưởng sư tỷ Tú Cầm bất ngờ bị thương, mọi hy vọng chỉ có thểđặt lên vai Nhược Bạch và Diệc Phong, nếu hai người thất bại, Tùng Bách đươngnhiên thất bại, mơ ước vượt lên đứng đầu nhóm, do vậy cũng trở nên xa vời.

Nhưng trận hôm nay, không ngờ Bách Thảo lại có thể nhanh chóng dứtđiểm với ưu thế tuyệt đối đánh bại tuyển thủ của võ quán Giang Bắc, phong tháiđó, khí thế đó khiến mọi người quên hẳn con người mới hai tuần trước còn bịcười nhạo, chỉ biết dùng sức không biết đến kỹ thuật là gì!

Thoát thai hoàn cốt!

Quả thật là kỳ tích!

Võ quán Tùng Bách náo nhiệt, hoan hỉ tiếng nói cười, hy vọng củamọi đệ tử lại được nhóm lên từ khoảnh khắc Bách Thảo giành chiến thắng!

Hoàng hôn phủ những tia sáng dịu dàng lên căn nhà gỗ nhỏ.

Sơ Nguyên đang tưới cho những cây thuốc nam dưới tấm lưới che,nghe thấy tiếng chân gấp gáp, nôn nóng, xúc động như tiếng chân nai chạy trêncon đường nhỏ mỗi lúc một gần, khi anh ngẩng đầu thì Bách Thảo đã đứng trướcmặt thở hổn hển. Mặt đỏ ửng, ngực phập phồng, thở như kéo bễ, có vẻ như cô đãchạy rất nhanh, thẳng một mạch đến đây.

“Em thắng rồi!”

Giọng nói mang hơi thở gấp, cô xúc động nhìn anh, mắt sáng nhưsao, toàn thân tràn ngập hân hoan, sung sướng.

Sơ Nguyên cười, nói:

“Chúc mừng em”.

“14: 4, em đánh bại Trần Nhị Anh của võ quán Giang Bắc!”

Bách Thảo vui đến nỗi mỗi tế bào như căng tràn, nhìn ánh mắt vuicười dịu dàng của anh, mặt cô càng đỏ. Mặc dù hơi xấu hổ khi mình vừa mới thắngmột trận đã vội vàng khoe ngay với anh, nhưng thật sự rất muốn nói với anh,muốn anh chia sẻ niềm vui tột bậc.

Sơ Nguyên mỉm cười, vuốt tóc cô.

“… Em đi đây, ăn cơm xong còn phải tập tiếp.”Được bàn tay ấm ápcủa anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, mặt cô đột nhiên càng đỏ, nóng ran. Khôngthể kìm chế, cô vội chạy đi, được mấy bước lại đứng lại, ánh mắt chờ đợi longlanh nhìn anh, nói: “… Sư huynh Sơ Nguyên, huynh có đi xem thi đấu không?”.

Những trận thi đấu Taekwondo…

Rất lâu rồi anh không xem.

Gió xuân lướt qua những luống cây thuốc, thoảng mùi ngai ngái củađất ẩm và mùi thuốc nam hòa quyện, khi Sơ Nguyên định thần trở lại, cô đã chạyxa, hầu như không nhìn thấy nữa.

* * *

Buổi tối, trong phòng tập, Nhược Bạch vẫn giữ vẻ lãnh đạm thườngngày.

Các đệ tử ùa vào, đua nhau muốn tập đôi cùng với Bách Thảo đều bịanh đuổi đi, khép cánh cửa có dán những tấm giấy che bớt ánh sáng, bên trongchỉ còn Bách Thảo và Hiểu Huỳnh, Diệc Phong và anh tập luyện. Để đội nhà chiếnthắng, Hiểu Huỳnh quyết tâm phát huy tinh thần một: không sợ mệt; hai: không sợđau, chỉ cần Bách Thảo có thể lại tiếp tục thi đấu tốt các trận đấu sau mộtcách xuất sắc như vậy, cô sẵn sàng làm tất cả. Nhưng suốt nửa tiếng tập luyệnsau đó, Hiếu Huỳnh vẫn luôn mồm kêu khổ. Dù Bách Thảo chủ động tấn công, haybản thân chủ động tấn công, Bách Thảo phòng thủ phản kích hầu như mỗi pha phốihợp đều kết thúc bằng cảnh cô bị Bách Thảo đá ngã trên đệm.

Xương cốt toàn thân như rời ra.

Nhìn Hiếu Huỳnh nằm bẹp trên đệm, luôn miệng rên rẩm, không thểdậy được, Nhược Bạch đành cho cô nghỉ mười phút.

“Chỗ này có đau không?”

Hiếu Huỳnh ngây người, nghiêng đầu nhìn Bách Thảo đang xoa bóp vaicho mình, bỗng dưng ngớ ra, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Bách Thảo.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Bách Thảo có thể tiến bộ một cách kinhngạc đến vậy, chắc chắn không đơn giản là kỳ tích trên trời rơi xuống.

Hình dung lại trận đấu buổi chiều, mường tượng lại cảm giác vừaluyện tập với Bách Thảo… cô có cảm giác, có vẻ như tất cả đều nằm trong dự tínhcủa Bách Thảo, mình ra chân thế nào, định tấn công ra sao, Bách Thảo đều đã sẵnsàng chờ đợi, một đòn chuẩn xác ngay!

Ái, từ từ thôi…

“A… Cho nên có thể nói thần công của cậu luyện thành rồi đúngkhông?!”

Hiếu Huỳnh cao hứng hét to:

“Chế địch dĩ tiên cơ! Trước khi xuất chiêu nhìn thấu được ý đồ củađối thủ! Bách Thảo, cậu đã làm được, đúng không! Cho nên cậu mới trở nên lợihại như vậy! Trời ơi, Bách Thảo giỏi quá, cậu là thiên tài đấy!”

“La hét gì vậy!”

Đang tập với Diệc Phong lại bị quấy rầy, Nhược Bạch cau mày, nóinhỏ. Hiếu Huỳnh sợ hãi rụt đầu, không dám nói gì nữa. Liếc nhìn Bách Thảo dángvẻ bối rối, ngồi cạnh Hiếu Huỳnh, Nhược Bạch nói vẻ dửng dưng:

“Không nên mới thắng một trận đã quên hết tất cả”.

Nhìn thấy Nhược Bạch tiếp tục luyện tập với Diệc Phong, vỗ vỗ mấycái ngực nén nỗi kinh ngạc, Hiểu Huỳnh thở dài, hạ giọng tiếp tục câu chuyệndang dở:

“Này, bây giờ mới thấy câu nói của người xưa có công mài sắt cóngày nên kim là rất có lý.”

“Hả?”

Bách Thảo ngây người.

“Cậu thấy đấy, cậu thần công đại thành, trong trận đấu hôm nay đạiphát thần uy, đánh bại Trần Nhị Anh của Giang Bắc một cách thoải mái, dứtkhoát. Đối phó với những đòn tấn công vừa rồi của mình càng dễ như trở bàn tay,như Phật tổ Như Lai đối phó với Tôn Ngộ Không, bất luận mình chuẩn bị xuấtchiêu nào đều trong lòng bàn tay cậu, đúng không?”

“Đó không phải là thần công”.



Mặc dù trên thế giới không có hai chiếc lá giống hệt nhau, nhưngngười ta vẫn không ngộ nhận lá cây là bươm bướm. Mặc dù khi dùng cùng một đònchân, nhưng tư thế của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Nhưng rốt cuộc cái mà họchuẩn bị ra đòn vẫn cùng một thế đá.



Lúc đầu cô không hiểu, mỗi lần thay đổi đối thủ đều dò dẫm tìmhiểu lại, hơn nữa thường phán đoán sai, nhưng cùng với thời gian cảm giác cũngtrở nên ngày càng nhanh nhạy, chuẩn xác. Hôm nay, đối diện với Trần Nhị Anh, docách đánh của Nhị Anh tương đối đơn giản thiếu biến hóa nên rất dễ đối phó.

Đột nhiên…

Lòng xao động!

Liếc nhanh về phía Nhược Bạch, thì ra…

“Tại sao cậu có thể luyện thành thần công!”Hiểu Huỳnh than thở:“Mình cũng biết phương pháp luyện thần công này cùng lúc với cậu, nhưng tại saomình không luyện được?”. Hiểu Huỳnh buồn não ruột, tại cô không luyện, nếukhông bây giờ mình cũng trở nên lợi hại lắm rồi.

Đăm đăm nhìn bóng Nhược Bạch và Diệc Phong đang tập, Bách Thảothoáng lơ đãng, buột miệng nói:

“Đúng thế, tại sao?”

“Tại vì…”Hiểu Huỳnh suy nghĩ một lát, uống mấy ngụm nước, cuốicùng, vẫn giọng rầu rĩ: “Tại vì vất vả quá, bị đá đau như vậy, hơn nữa cònkhông biết bị đá như thế liệu có luyện thành không, cũng chỉ có cái đồ ngốc nhưcậu mới đi luyện cách đó”.

Bách Thảo cười, tiếp tục xoa bóp vai cho Hiểu Huỳnh.

“Nói cậu ngốc, vậy mà cậu luyện được thật! Cho nên mới nói, cócông mài sắt có ngày nên kim, không có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơixuống!”Hiểu Huỳnh tiếp tục cảm thán: “Thiên tài là dựa vào nỗ lực mà có, đằngsau thiên tài là bao nhiêu mồ hôi công sức, thà khâm phục sự khổ luyện của họcòn hơn đố kỵ cái may mắn của họ…”. Hiểu Huỳnh lầm bầm một chuỗi triết lý nhânsinh.

Thấy vẻ ngưỡng mộ của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo nói: “Bây giờ cậu bắtđầu tập cũng chưa muộn, mình có một chút tâm đắc thế này, khi cậu quan sát đốithủ…”.

“Mình không thèm!”Hiểu Huỳnh không hứng thú, ngắt lời cô. “Ồ, vaiđược xoa bóp dễ chịu thật. Bị cậu đá lên đá xuống cả nghìn lần mà chắc gì đãluyện thành, mình không chịu được cái khổ đó! Hì hì, đằng nào mình…mình cũngkhông định trở thành một cao thủ Taekwondo, chỉ cần sau này thi đỗ một trườngđại học tầm tầm nào đó, giúp sư phụ quản lý võ quán, làm cho danh tiếng của võquán Tùng Bách càng ngày càng vang xa, vậy là hoàn thành mộng ước lớn nhất đờimình rồi!”

“Bắt đầu luyện tập!”

Nhược Bạch không quay đầu, lạnh lùng cắt ngang chuyện gẫu của haingười. Hiểu Huỳnh còn luyến tiếc chưa chịu đứng lên, nhưng nghĩ tới ngày maiBách Thảo phải tiếp tục thi đấu, lập tức trở nên phấn chấn!

“Nào!”

Hiểu Huỳnh thủ thế, gọi Bách Thảo. Chỉ cần ngày mai Bách Thảo tiếptục chiến thắng, chịu khổ luyện với Bách Thảo một buổi tối có là gì!

Nhưng mười phút sau, hùng tâm tráng khí của Hiểu Huỳnh quyết tâmtập cả một buổi tối với Bách Thảo, một lần nữa lại xẹp lép, Hiểu Huỳnh lại nằmbẹp trên đệm không dậy được.

Thấy Hiểu Huỳnh quả thật đã mệt đến mức chỉ có thể ngồi thở, NhượcBạch cau mày, đành để cô cùng với Diệc Phong trở về phòng trước, còn mình ở lạicùng tập với Bách Thảo.

Đêm tối.

Trong phòng tập thênh thang chỉ có hai người.

“Đá trước!”

“Đá sau!”

“Đá ngang!”

Giống như tối hôm trước, Nhược Bạch giơ cao tấm bia chân để BáchThảo liên tục đá, luyện tập đòn chân cơ bản, sắc mặt dửng dưng, hình như khôngcó bất kỳ lời nào muốn nói với cô. Bách Thảo cũng không dám mở miệng, chỉ làmtheo khẩu lệnh của anh, chuyên chú nhằm tấm bia trong tay anh đá tới!

Mấy chục thế đá đã tập xong, mồ hôi ướt đẫm võ phục, hơi thở khôngđều, cô cúi người, hai tay chống đầu gối thở gấp, nhưng không dám kêu mệt mộttiếng.

“Hôm nay tập đến đây thôi.”

Nhược Bạch bỏ tấm bia xuống, nhìn Bách Thảo người đẫm mồ hôi, lạinói: “Hôm nay em không cần quét dọn vệ sinh, về nghỉ đi.”

“Không sao, em có thể làm được!”, cô vội đáp.

Anh cau mày, không nói thêm nữa, quay người rời khỏi phòng tập.

“Sư huynh Nhược Bạch!”

Cô lấy hết dũng khí gọi anh, nói với bóng người dừng lại cách đómấy bước:

“Xin lỗi, lần trước anh lựa chọn sư tỷ Tú Cầm xuất chiến, em khôngnên chất vấn quyết định đó. Mong anh thứ lỗi.”

Nhìn thấy Trần Nhị Anh chỉ biết dụng sức trên sàn đấu, cô đã hìnhdung trong cuộc thi lựa chọn đại diện của võ quán lần trước, bản thân mình cũngđúng như vậy, cô hiểu vì sao lúc đó Nhược Bạch lại lựa chọn Tú Cầm.

Lưng Nhược Bạch hơi thẳng lên một chút.

“Còn nữa…”, cô cắn môi, giọng bất an, “cảm ơn anh vì muốn cho emcó nhiều cơ hội quan sát đối thủ, đã liên tục thay đổi người phối hợp”.

Ánh trăng lọt vào qua cánh cửa giấy khép hờ.

Lưng võ phục của Nhược Bạch cũng đầy những vệt mồ hôi, gió đêmthổi tới, mái tóc hơi bết của anh dính vào thái dương.

“Chỉ cần em làm tốt những việc cần làm là được”. Giọng Nhược Bạchkhông thể hiện bất kỳ tâm trạng nào.

Sau đó, bóng anh lẫn vào ánh trăng.

* * *

Nếu trận thắng đầu tiên của cô còn có thể coi là may mắn thì trongtrận đấu ngày hôm sau với võ quán Kim Xương, Bách Thảo thể hiện vô cùng xuấtsắc và chiến thắng với tỷ số 7: 3 đã khiến các đệ tử của võ quán Tùng Bách hoàntoàn tâm phục khẩu phục.

Thắng liền sáu trận.

Sau đó võ quán Tùng Bách gặp võ quán Áo Tĩnh thực lực yếu nhấtnhóm, thua liên tiếp trong nhóm thứ sáu. Trong hiệp hai, với một cú đạp xuốngtấn dứt khoát, Bách Thảo đã khiến đối thủ ngất xỉu, thắng KO!

Thắng liền bảy trận!

Càng đánh càng hăng, suốt chặng đường, thế như chẻ tre, cùng vớinhững cái vẫy tay của trọng tài ra hiệu cô chiến thắng, Thích Bách Thảo của võquán Tùng Bách liên tiếp chiến thắng, tên tuổi nổi như cồn, thu hút chú ý củacác võ quán.

Cuộc đấu vòng loại đã tiến vào nửa sau, tình hình xếp hạng ở cácnhóm cũng dần rõ ràng, những võ quán có khă năng lọt vào vòng sau bắt đầu đuanhau quan sát đối thủ có thể sẽ gặp trong trận đấu sắp tới. Khi Thích Bách Thảothi đấu, các tuyển thủ và đệ tử các võ quán khác đứng quây quanh sàn đấu quansát cô ngày càng đông, thậm chí các đệ tử của võ quán Nhật Thăng còn quay videotrận đấu của cô để làm tư liệu nghiên cứu chuẩn bị ứng phó.

Ngày hôm đó, Tùng Bách giao chiến với võ quán Nhật Thăng.

Nhật Thăng là một trong tám đội mạnh nhất cuộc thi đấu năm ngoái,thực lực rất mạnh. Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tùng Bách từng có một trận đấugiao hữu với Nhật Thăng, trong ba trận, ngoài Nhược Bạch may mắn thắng một trận,Diệc Phong và Tú Cầm đều thua.

Hiện nay, võ quán Nhật Thăng và võ quán Tùng Bách đều có thànhtích bảy trận thắng liên tiếp, cùng đứng thứ nhất trong nhóm, tuy nhiên, NhậtThăng dẫn đầu với tổng số trận toàn thắng. Cho nên, trận đấu hôm nay, quyếtđịnh tới thứ tự của các đội trong nhóm thứ sáu xem ai sẽ đứng đầu nhóm!

“Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!”

“Nhật Thăng vô địch! Nhật Thăng vô địch!”

Tiếng hò reo cổ vũ của những cổ động viên hai đội vang lên khôngngớt, cuộc đấu giữa hai đội mạnh nhất nhóm sáu cũng thu hút sự chú ý của rấtnhiều võ quán khác. Bắt đầu từ hiệp một, khi Diệc Phong lên sàn, không khí đãnóng lên nhanh chóng!

“Sư huynh Diệc Phong cố lên!”

Hiểu Huỳnh dẫn đầu các cổ động viên ra sức hò hét, nhưng tuyển thủcủa võ quán Nhật Thăng thực sự rất mạnh. Từ hiệp ba, Diệc Phong đã dùng hết sứclực, nhưng cuối cùng vẫn thua với hai điểm chênh lệch.

Ngồi cạnh sàn đấu, Diệc Phong buồn bã ngửa cổ tu nước ừng ực. Cácđệ tử của Tùng Bách ngồi im như chết, còn các cổ động viên của Nhật Thăng nhảylên hò reo, vây chặt hoan hô chúc mừng sư huynh của mình đã chiến thắng.

“Không hề gì.”

Nhược Bạch vỗ vai Diệc Phong.

Sau khi trọng tài điểm danh hai nữ đệ tử đại diện của hai võ quántham gia thi đấu trận thứ hai, Bách Thảo đang ở bên ngoài sàn, tiếp tục khởiđộng. Hiểu Huỳnh và đồng đội vây quanh vẻ căng thẳng, họ vừa muốn Bách Thảonhất định phải nỗ lực, nhất định phải chiến thắng, vừa sợ gây cho cô áp lực lớnsẽ ảnh hưởng tâm lý thi đấu của Bách Thảo, vì vậy không ai dám nói gì, chỉ nhìncô khởi động xong ngồi xuống là tất cả lập tức ào ra xoa bóp vai, cánh tay vàchân cho cô.

Đây là trận có tính quyết định.

Nếu Bách Thảo cũng thua trận này, coi như Tùng Bách thua, trongkhi chỉ còn lại trấn đấu cuối cùng vào sáng ngày mai, vị trí đứng đầu nhóm sáucủa Nhật Thăng về cơ bản được xác lập. Mặc dù sau những trận đấu vòng loại,mười sáu đội lọt vào vòng sau sẽ rút thăm, chia lại các nhóm đấu, xếp thứ nhất,thứ hai trong nhóm không quan trọng lắm, nhưng thứ tự trong nội bộ nhóm cũngliên quan nhiều tới danh dự của võ quán!

“Bách Thảo!”

Diệc Phong gọi Bách Thảo lúc đó đang đi về phía sàn đấu, chìa bàntay phải ra khiến cô ngớ người, cũng chìa tay phải, “đét”một tiếng, Diệc Phongđập vào tay cô.

“Cố lên!”

Nhược Bạch cũng chìa tay ra, tay ba người đập vào nhau.

“Cố lên!”, anh trầm giọng nói.

Hít một hơi thật sâu, bàn tay phải vẫn còn hơi ấm của bàn tayNhược Bạch, Bách Thảo đi lên sàn đấu. Sau khi cúi chào trọng tài và đối thủPhong Bình của võ quán Nhật Thăng.

“Hây!”

“Hây!”

Hai nữ tuyển thủ lập tức triển khai đợt tấn công đầu tiên, trậnđấu bắt đầu.

Trong nhà thi đấu thành phố, các khu vực đều đang diễn ra nhữngtrận đấu quyết liệt, tiếng hò reo cổ vũ vang trời. Các đệ tử của võ quán ToànThắng đang ngồi chờ đến lượt thi đấu với võ quán Phổ Hải ở nhóm thứ tư, ngẩng đầulà có thể nhìn thấy cách đó không xa, hơi chếch một chút là nơi thi đấu củanhóm thứ sáu, nữ tuyển thủ đại diện cho võ quán Tùng Bách tiến ra giữa sàn đấu,chính là Thích Bách Thảo, đã sống cùng họ sáu năm.

Trên người vẫn vận bộ võ phục ngả màu.

Người luôn bị họ bắt nạt, luôn bị họ coi thường, khinh rẻ, khôngđược chào đón, giống như kẻ lạ loài, người luôn lặng lẽ đứng cuối hàng ngũ, lạichính là Thích Bách Thảo - nữ tuyển thủ đại diện cho võ quán Tùng Bách thi đấuvới Phong Bình của võ quán Nhật Thăng, tư thái bình thản lạnh lùng, lặng lẽ tỏasáng kia sao?

“Thích Bách Thảo!”

“Thích Bách Thảo! Bách Thảo chiến bách thắng!”

Các cổ động viên và đệ tử của võ quán Tùng Bách ào lên, Bách Thảolại được một điểm, từ xa các đệ tử của Toàn Thắng còn kịp nhìn thấy tấm bảngbáo tỷ số 3: 1 là tỷ số kết thúc hiệp một. Bách Thảo toàn thân đẫm mồ hôi, trởvề chỗ nghỉ, Diệc Phong đưa khăn bông cho cô, đại sư huynh Nhược Bạch của võquán Tùng Bách đưa nước cho cô, các nữ cổ động viên của Tùng Bách vẫy những quảcầu hoa sặc sỡ vừa nhảy vừa hò reo với cô, Bách Thảo vừa uống nước vừa bẽn lẽnmỉm cười với họ.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nụ cười của Bách Thảo.

Quang Nhã ngơ ngẩn nhìn từ xa, nụ cười bẽn lẽn, nhưng lại như tỏasáng. Sống cùng trong võ quán bằng ấy năm, cô đã tưởng Bách Thảo không biếtcười, suốt ngày lặng lẽ như một người lập dị, lúc nào cũng chỉ mặc duy nhất mộtbộ võ phục, ương ngạnh cố chấp như một con bò, cho nên trong cuộc đời ngoàingười cô ghét nhất đó thì người kia chính là Thích Bách Thảo.

Đúng vậy cô rất ghét Thích Bách Thảo.

Con người đó mang đến cho Toàn Thắng nỗi nhục đến giờ vẫn chưa rửađược, nhưng Thích Bách Thảo lại một lòng một dạ nhận ông ta là sư phụ. Conngười đó đáng bị khinh bỉ, đáng phải trả giá cả cuộc đời cho sai lầm của mình,nhưng do có Thích Bách Thảo luôn ở bên như một con đỉa nên không đến nỗi quá côđơn.

Mỗi lần nhìn thấy dáng hiền từ của người đó nói chuyện với ThíchBách Thảo, mỗi lần nhìn thấy Bách Thảo đứng bên cạnh ông ấy như con gái, cô lạivô cùng căm ghét cả hai.

Nhưng khi Bách Thảo bị đuổi đi.

Nhìn thấy Bách Thảo vào võ quán Tùng Bách dường như được hồi sinh,vẻ vang sáng chói, ngày càng được nhiều người chú ý, lúc này khi nhìn thấy cácđệ tử của Tùng Bách vây lấy cô ta nói cười, nụ cười bẽn lẽn nở ra bên khóemiệng Bách Thảo…

Còn cái người ở võ quán Toàn Thắng thì tóc đã bạc nhiều, thân hìnhcô đơn càng thêm già nua…

Cô càng căm ghét Thích Bách Thảo.

“A! Bách Thảo!”

“Bách Thảo! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Tiếng hét, tiếng hô kinh thiên động địa từ phía bên kia truyền đến,Quang Nhã nhìn ra, phát hiện trận đấu của Bách Thảo đã kết thúc với tỷ số 7: 4,Bách Thảo chiến thắng Phong Bình của võ quán Nhật Thăng. Bách Thảo đang đượccác đệ tử của Tùng Bách ôm chặt tung hô, Phong Bình cũng rất đường hoàng đếntận nơi chúc mừng đối thủ, Bách Thảo cúi đầu hành lễ với Phong Bình. Từ phía xanhư cảm nhận được cái nhìn của cô, trong đám đông Bách Thảo ngẩng đầu, nhìn vềphía cô…

Quang Nhã nghiến răng ngoảnh mặt đi!

Mới thắng một trận, cũng đáng khoe khoang sao, Bách Thảo, kẻ phảnbội! Chính Toàn Thắng đã nuôi dưỡng cô ta, dạy cô ta Taekwondo, cứ coi như… cứcoi như Toàn Thắng đuổi cô ta, cô ta cũng không thể đại diện cho Tùng Bách thamgia thi đấu!

Một sự tủi thân và phẫn nộ kỳ lạ khiến Quang Nhã đột nhiên muốnkhóc.

Cô hận tất cả những người mang đến nỗi nhục cho Toàn Thắng, phảnbội Toàn Thắng, bao gồm cả người đó, cả Thích Bách Thảo, cả sư tỷ Lê Lam!

Trận đấu giữa võ quán Toàn Thắng và võ quán Phổ Hải bắt đầu.

Các cổ động viên của Phổ Hải gào thét vang trời, các đệ tử củaToàn Thắng cố lấy tinh thần hét mấy tiếng cổ vũ, nhưng nhìn Trọng Hòa bị đốithủ đánh không thể phản kích, họ đành ngây người không hô được một tiếng nàonữa.

Đến giờ tổng cộng đã có bảy trận đấu.

Toàn Thắng trận nào cũng thua.

Không được điểm nào.

Đứng cuối nhóm.

Họ vốn không hy vọng võ quán Toàn Thắng có thể vượt lên đứng nhất,nhì trong nhóm. Họ chỉ hy vọng đánh tốt hơn năm ngoái một chút, dẫu thắng mộttrận cũng được, họ không muốn bị các võ quán khác chế giễu là “Toàn Thắng, ToànThắng, toàn không thắng”.

Nhưng ngay trước cuộc thi đấu, sư tỷ Lê Lam lại đột nhiên rời khỏivõ quán, đầu quân cho võ quán Thanh Hà. Quang Nhã không hề có kinh nghiệm vẫnbuộc phải xuất chiến, thực lực của Toàn Thắng càng yếu hơn.

Thất bại với tỷ số chênh lệch lớn, Trọng Hòa kết thúc trận đấu củamình.

Quang Nhã đi lên sàn đấu.

Thắt lại đai lưng, cúi chào trọng tài và đối thủ, ánh mắt một lầnnữa lại nhìn về phía sau, nơi thi đấu của võ quán Tùng Bách. Nhược Bạch cũngthắng, các đệ tử của Tùng Bách không nén nổi xúc động, thậm chí có mấy cô gáitrong đội cổ động bật khóc. Thực sự là một niềm hân hoan vui sướng, trong cáibiển sung sướng đó, không nhìn thấy Bách Thảo, có lẽ là do bị các đệ tử TùngBách quây chặt…

“Bắt đầu!”

Tiếng trọng tài tuyên bố, giơ tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.

“Phổ Hải cố lên! Phổ Hải cố lên!”

Bên cạnh sàn đấu đều là tiếng cổ vũ của võ quán Phổ Hải.

Các đệ tử của Toàn Thắng tiu nghỉu, đứng im, nhiều đệ tử thậm chíđã quay mặt đi, không muốn nhìn Quang Nhã hết lần này đến lần kia bị đá gục.Trọng Hòa dường như vừa rồi đã bị đánh đến tê liệt, ngơ ngẩn nhìn tấm biển báotỷ số không hề thay đổi của Quang Nhã.

“Phập!”

Thấy Quang Nhã một lần nữa bị Mai Linh tung chân đá hậu, trúngngười, bò trên đệm mãi không đứng dậy được, các đệ tử của Phổ hải cười rộ lên!

“Sư tỷ Mai Linh, người ta không đánh nổi nữa rồi, dứt khoát KO đi,để người ta sớm nghỉ ngơi dưỡng thương!”

Không biết đệ tử nào của Phổ Hải lên như vậy khiến các đệ tử kháccũng cười rộ tới tấp phụ họa.

“Đúng rồi K.O đi!”

“K.O!”

“K.O! K.O!”

“K.O!K.O!”

Trong tiếng hô đều đặn K.O của các cổ động viên đội Phổ Hải, QuangNhã gắng gượng đứng lên, còn chưa kịp tránh mấy cú phản kích lại bị một cú nữađá ngã.

Tiếng hò hét.

Tiếng cười rộ.

Quang Nhã một lần nữa loạng choạng từ trên đệm đấu đứng dậy, miệngcó mùi máu tanh tanh, tiếng hò hét cổ vũ của các đệ tử Phổ Hải muốn cô bị KOchấn động màng nhĩ, khiến tai cô ù đặc. Cố nhìn đồng đội của mình, mặt ai nấysa sầm, tuyệt vọng.

Trong lòng cô cũng tuyệt vọng như thế.

Có lẽ, cô hoàn toàn không nên tập Taekwondo, có lẽ cô hoàn toàn khôngcó tư chất tập Taewondo, bảy trận thi đấu không trận nào thắng, với bất kỳ đốithủ nào cô cũng không đánh nổi.

“K.O! K.O!”

“K.O! K.O!”

Nghe thấy tiếng hét đầy kích động của các cổ động viên võ quán PhổHải, Quang Nhã đột nhiên tuyệt vọng rã rời, ngây người nhìn trọng tài phát khẩulệnh tiếp tục thi đấu, cô đã mất khả năng phản ứng. Thậm chí ai cũng có thểnhận ra trận thua không thể tránh khỏi của cô, không chỉ võ quán Phổ Hải, ngaycả các đồng đội Toàn Thắng, ngay bản thân cô cũng biết mình thua là tất yếu.

Bảng ghi điểm số của cô vẫn là số 0.

Mai Linh hét lên một tiếng, phi chân tấn công! Vậy thì thi đấutiếp còn có ý nghĩa gì, đằng nào Toàn Thắng cũng không còn bất kỳ khả năng bứtphá nào nữa, cô đứng trên sàn đấu càng lâu, con số 0 nhục nhã kia sẽ dừng lạicàng lâu trên bảng số.

Đờ đẫn, Quang Nhã nhìn bóng chân ra đòn nhanh như chớp.

Vậy thì bị K.O thôi…

“Quang Nhã cố lên!”

Trong lúc tê dại chờ đợi bị đá gục, một giọng cổ vũ đột nhiên vanglên khiến Quang Nhã giật mình như vừa tỉnh mộng. Né tránh một cách vô thức đòntấn công của Mai Linh, nhưng vẫn bị đá trúng, ngực đau nhói, loạng choạng mấybước mới đứng vững.

0 : 11

Tỷ số trên bảng lại thay đổi.

Là ai đã cổ vũ mình, giọng nói như quen quen, lại như chưa bao giờnghe thấy. Quang Nhã ngây người nhìn về phía phát ra tiếng nói, các đệ tử củaToàn Thắng đang ủ rũ cũng quay đầu nhìn, tiếng nói đó là từ bên cạnh họ phátra…

Môi mím chặt.

Một đôi mắt mở to như mắt nai.

Ánh mắt quật cường.

Cô ta vẫn để tóc ngắn, vẫn bộ võ phục cũ, tay nắm lại, khi trọng tàihô khẩu lệnh tiếp tục thi đấu, cô ta một lần nữa hét to với Quang Nhã:

“Quang Nhã cố lên! Không bao giờ nói thua!”

Cô ta đang khoe khoang!

Ngọn lửa phẫn nộ đột ngột bùng cháy trong lòng mỗi đệ tử của ToànThắng! Đại diện cho Tùng Bách thi đấu, cũng giành được mấy trận thắng, đến nhạobáng Toàn Thắng liên tiếp thất bại sao? Họ không muốn sự cổ vũ giả nhân giảnghĩa đó! Đã bị họ tận tay đẩy ra khỏi cổng võ quán, bị đuổi khỏi Toàn Thắng,cô ta nhất định sẽ rất hận, cô ta nhất định rất hả hê khi nhìn thấy họ thảm bạinhư vậy, cô ta tuyệt đối không thật lòng cổ vũ, cố ý dùng thắng lợi của bảnthân để nhạo báng họ!

“K.O! K.O!”

“K.O! K.O!”

“Quang Nhã cố lên!”

“Quang Nhã cố lên!”

Như không nhận ra những ánh mắt thù hận của các đệ tử Toàn Thắng,Bách Thảo tiếp tục gào to, dùng một giọng đơn độc đối chọi với tiếng hô đồngloạt của các cổ động viên Phổ Hải.

“Giả nhân giả nghĩa!”

“Cút đi!”

“Cút về Tùng Bách đi!”

“Câm mồm! Quang Nhã không cần mày cổ vũ!”

Các đệ tử Toàn Thắng phẫn nộ chửi rủa, có mấy đệ tử thậm chí xônglên mấy bước định đuổi cô, cũng không biết vì sao lúc này họ vô cùng căm hậntiếng cổ vũ của cô dành cho Quang Nhã!

“Vậy sao mọi người không cổ vũ cho cô ấy?”

Bách Thảo cũng phẫn nộ nhìn họ, ánh mắt căm giận, lạnh tanh quétqua mặt từng người:

“Vì sao thấy Quang Nhã thi đấu khó khăn như vậy, khi bị người takêu gào KO mà các người không một tiếng cổ vũ!”

Từ khi Tùng Bách kết thúc thi đấu, ánh mắt cô không thể nào rờikhỏi nơi thi đấu của võ quán Toàn Thắng.

Không liên quan đến cô.

Cô đã không còn ở Toàn Thắng nữa.

Không muốn nhìn nữa, rất muốn cùng với các đệ tử của Tùng Báchcùng hò reo ăn mừng chiến thắng. Nhưng khi nhìn thấy Quang Nhã liên tục bị đángã, thậm chí không hề có ý chí phản kích, cơ hồ chỉ muốn trận đấu kết thúcthật nhanh, một ý nghĩ khiến cô tức ngực, không thể nào kìm chế…

Đó là một đội ngũ không hề có ý chí vươn lên, họ đã mặc nhiên chấpnhận kết cục thất bại, ngay một tiếng hô, một lời cổ vũ cũng không có, họ đãhoàn toàn muốn bỏ cuộc!

“Sư tỷ Bách Thảo, sư tỷ Quang Nhã đã thua quá nhiều, không thểthắng được nữa…”Một nữ đệ tử người nhỏ bé của Toàn Thắng đột nhiên bật khóc.“,,, Không phải chúng em không cổ vũ…nhưng dù có cổ vũ cũng chẳng ích gì… chúngem năm nay toàn thua, trận nào cũng thua…”

“Không được gọi nó là sư tỷ!”

“Nó là kẻ phản bội võ quán Toàn Thắng!”

Các đệ tử của Toàn Thắng tức giận chỉ trích khiến cô bé bật khóc.

Bách Thảo cắn môi, hai tay nắm rất chặt. Không muốn tranh cãi mìnhkhông phải là kẻ phản bội, nhìn Quang Nhã trên võ đài bị bủa vây trong nhữngtiếng hét đòi KO của các cổ động viên đối phương, mắt cô tối sầm… hạ giọng nói:“Các người thích nói gì cứ việc, đó là chuyện của các người. Còn tôi muốn cổ vũcho Quang Nhã hay không cũng là chuyện của tôi!”.

“Quang Nhã cố lên!”

“Quang Nhã cố lên!”

Tiếng cổ vũ lẻ loi không hề bị tiếng hò reo của các cổ động viênPhổ Hải lấn át, hình như cô đã dốc toàn bộ sức lực để hô, cô muốn thông quatiếng hô đó đem lại toàn bộ sức mạnh của mình truyền cho Quang Nhã!

Né tránh đòn tấn công của Mai Linh, nghe thấy từng tiếng hô độngviên của Bách Thảo, lại hoàn toàn không thể giả bộ không nghe thấy, Quang Nhãđột nhiên muốn khóc. Không muốn nghe lời động viên của một kẻ phản bội! Nhưngcũng không thể thua một cách nhục nhã trước mặt kẻ đó!

“Hây!”

Hét lên một tiếng kinh người, trong tiếng ào lên kinh ngạc của cácđệ tử Phổ Hải, Quang Nhã vốn thậm chí đã sẵn sàng chịu thua, đột nhiên lần đầutiên chủ động tấn công.

“Bách Thảo…”

Bình Bình không hiểu chuyện gì ngoái đầu nhìn đồng đội xung quanh,thấy họ đều ngẩn người nhìn Bách Thảo. Bách Thảo đại diện cho Tùng Bách vừagiành chiến thắng, lại đứng bên cạnh nơi thi đấu của Toàn Thắng, hò hét cổ vũcho người của Toàn Thắng.

Hiểu Huỳnh buồn bã.

Cảm thấy một chút chua chát.

Chính Toàn Thắng đã đuổi Bách Thảo, vì sao còn chạy đến cổ vũ chohọ? Lẽ nào trong lòng Bách Thảo, Toàn Thắng vẫn rất quan trọng hay sao?

Thấy các cô gái trong đội cổ động nhìn về phía Bách Thảo, vẻ mặtkhác lạ, Diệc Phong nhìn theo ánh mắt họ, ngáp một cái uể oải, nói:

“Nếu vừa đến võ quán mới đã quên ngay võ quán cũ, như vậy dù cógiành được nhiều thắng lợi cho Tùng Bách đến mấy cũng sẽ bị coi thường”.

Nhược Bạch cũng nhìn ra.

Cạnh sàn thi đấu của Toàn Thắng, Bách Thảo đang nắm chặt hai tay,một mình cố sức gào thật to, giống như một người lính đơn độc trên chiếntrường.

“Mình đi giúp cậu ấy!”

Bị lời nói của Diệc Phong thức tỉnh, Hiểu Huỳnh cảm thấy xấu hổ vìsự hẹp hòi vừa rồi của bản thân, liền cầm quả cầu hoa của mình, lấy luôn cả quảcầu của Bách Thảo, chạy thật nhanh.

“Quang Nhã cố lên! Quang Nhã cố lên!”

Cổ họng khô đắng, đau buốt, nói khó khăn, thể lực cũng tiêu haorất nhiều trong trận thi đấu vừa rồi, lúc này, mỗi âm thanh phát ra đều giốngnhư có lưỡi dao cứa vào cổ họng. Nhưng, nhìn Quang Nhã hình như đã lấy lại đượcý chí chiến đấu, mặc dù lại bị Mai Linh đá trúng, ghi điểm, nhưng cuối cùngcũng bắt đầu nỗ lực tấn công, không còn đờ đẫn chờ đợi thất bại, Bách Thảo cảmthấy đau đớn của mình hình như dịu bớt.

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

Bên cạnh đột nhiên đồng thanh vang lên tiếng cổ vũ quen thuộckhiến Bách Thảo giật mình quay đầu, nhìn thấy Hiểu Huỳnh mặt mày rạng rỡ nháymắt, nhét quả cầu hoa vào tay cô, nói:

“Sao không mang theo vũ khí đã đi cổ vũ? Mà sao lại bỏ mình, mìnhlà bạn tốt nhất của cậu cơ mà!”

“Đúng, vẫn còn chúng mình.”A Nhân, Bình Bình và các cô gái kháctrong đội cổ động cũng chạy đến, nhao nhao nói:

“Bách Thảo, sao cậu có thể bỏ mặc chúng mình, đồng đội phải sátcánh bên nhau!”

Vậy là, tiếng cổ vũ đột nhiên mạnh mẽ chưa từng có.

Dưới sự dẫn dắt của Bách Thảo, đội nữ cổ động của võ quán TùngBách nhất loạt vẫy những quả cầu hoa, phấn kích đồng thanh hô thật to…

“Võ quán Toàn Thắng không bao giờ thất bại!”

“Võ quán Toàn Thắng không bao giờ thất bại!”

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

“Hây!”

Trong tiếng reo vang dội đó, Quang Nhã hét lên một tiếng, liêntiếp đá ra ba, bốn cú song phi, ép Mai Linh từng bước lùi về sau, cuối cùng khithấy đối phương sắp tới vạch biên, Quang Nhã dùng toàn bộ sức lực tung ngườibay lên, một nhát đạp trúng ngực Mai Linh!

“Phập!”

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Các đệ tử của Toàn Thắng không tin vào mắt mình, Mai Linh lùi vềsau mấy bước rồi đứng vững, Quang Nhã đã vận hết sức lực lại rơi uỵch một cáixuống đệm, nằm yên không động đậy.

Trên bảng ghi điểm lật một cái.

Con số 0 từ đầu trận đấu giờ biến thành một con số 1 đỏ tươi.

“Quang Nhã, Quang Nhã càng đánh càng mạnh!”

“Kiên trì đến cùng, chính là thắng lợi!”

“Kiên trì đến cùng, chính là thắng lợi!”

Cùng với sự gia nhập mỗi lúc mỗi đông của các đệ tử Toàn Thắng,tiếng hò reo át hết mọi tiếng cổ vũ của những đội khác trong nhà thi đấu.

Trong hiệp thứ ba, sau một cú tung người đá hậu, Quang Nhã đã đágục Mai Linh, giành chiến thắng như một kỳ tích, hoàn toàn chuyển bại thànhthắng trong sự kinh ngạc không thể tưởng tượng của tất cả đệ tử hai đội, các côgái cổ động của võ quán Toàn Thắng và võ quán Tùng Bách trong nỗi xúc động cựcđộ, bỗng quên tất cả, nắm tay nhau nhảy lên reo hò!

“Thắng rồi!”

Quên tất cả mọi chuyện không vui trước đây giữa hai võ quán, cáccô gái nắm tay nhau vừa nhảy vừa reo, mấy nữ đệ tử của Toàn Thắng trào nước mắtôm lấy Bách Thảo, nếu Bách Thảo không bị đuổi đi, nếu bây giờ vẫn còn ở lại võquán…

Tuy nhiên, cùng với tiếng ho rất to của Trịnh Uyên Hải từ nhà thiđấu đi ra mỗi lúc một gần, các nữ đệ tử của Toàn Thắng đang trong cơn xúc độngmãnh liệt, đột nhiên bừng tỉnh, lúng túng buông tay, rời khỏi các cổ động viêncủa Tùng Bách, mấy nữ đệ tử rớm nước mắt đang ôm Bách Thảo cũng buông tay nhưbị điện giật.

Trịnh Uyên Hải liếc nhìn Bách Thảo với vẻ khó hiểu.

Bách Thảo nín thở nhìn Quang Nhã.

Lúc này, thấy Quang Nhã giành chiến thắng cô cảm thấy xúc động hơncả chính mình khi chiến thắng Phong Bình của võ quán Nhật Thăng. Nếu sư phụ cóở đây, nếu sư phụ có thể tận mắt chứng kiến Quang Nhã thi đấu chắc sẽ vui lắm.

Đúng giữa sàn đấu.

Quang Nhã không dám tin mình có thể chiến thắng trận này, sức mạnhkhi ra cú đá khiến Mai Linh bị K.O hình như không phải từ cơ thể cô, mà là từnhững tiếng hô cổ vũ ngợp trời đã truyền sức mạnh vào cơ thể cô.

Cô ngây người nhìn Bách Thảo.

Bách Thảo cũng đang đăm đăm nhìn cô.

Cách một khoảng không đầy mấy bước, hai người nhìn nhau, mặc dùsống cùng võ quán nhiều năm, nhưng đây là lần tiên họ nhìn nhau lâu như vậy.

Khi các cô gái của võ quán Tùng Bách rời khỏi nhà thi đấu, bênngoài đã chiều muộn, ráng hồng rực đầy trời, má các cô đỏ au dưới ánh chiều tàhồng rực.

“Cảm ơn các cậu”.

Từ bậc thềm bước xuống, trong tiếng bàn luận huyên náo của đồngđội, Bách Thảo nói nhỏ. Đáng nhẽ họ phải giận cô vì đã cổ vũ cho đội ToànThắng, nhưng họ lại đứng về phía cô, cùng với cô cổ vũ cho Toàn Thắng.

“Nói gì vậy!”Một bàn tay vỗ vai Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lườm cô,nói: “Cậu đã là một cổ động viên, cậu làm gì, chúng mình cũng nên cùng làm vớicậu chứ!”.

“Đúng đấy, chúng ta là chị em, cũng là đồng đội”. A Nhân cũng ômlấy vai Bách Thảo.

Các cô gái khác cũng tranh nhau nói:

“Sau này, nếu lại có chuyện như thế, nhất định phải gọi chúngmình, nếu lại bỏ lần nữa, chúng mình quyết không tha!”

Nói mãi, cuối cùng các cô lại nói đến trận đấu hôm nay của võ quán Tùng Bách.

“Bách Thảo, trận đấu hôm nay với Phong Bình hay quá! Lúc đầu, mình còn sợ cậu thua cơ đấy. Sư huynh Diệc Phong đã thua, nếu cậu cũng thua thì không đội mình coi như đi đứt!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đẹp quá, rất mê ly!”

“Chúng ta đã lọt vào tám đội mạnh nhất!”

“Đứng đầu nhóm thứ sáu!”

“Bách Thảo, ngày mai nhất định cậu phải thắng nữa đấy! Tùng Bách chúng ta phải thắng liền chín trận để vào vòng trong với thành tích bất bại”.

“Vòng trong! Chúng tôi đến đây!”

Trong ánh hoàng hôn, các cô gái của Tùng Bách nhất loạt hô vang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.