Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 31




"Em rất nghiêm túc! Thật sự muốn hỏi anh vấn đề này!" Mịch Nhi cũng không nháy mắt, ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, đôi mắt màu tím tràn đầy nghiêm túc hỏi, "Bây giờ em có thể mang theo tình yêu hạnh phúc vui sướng đồng ý gả cho anh, nhưng nếu như sau này thật sự xuất hiện những việc này, em cũng thật sự sợ bản thân mình sẽ bị kích thích hoàn toàn phát điên, sẽ dùng đôi tay trị bệnh cứu người này đi giết anh và người phụ nữ khác, làm ra vụ án cực kỳ bi thảm . . . . . ."

"Chúng ta vừa mới quyết định sẽ kết hôn, bây giờ em đã bắt đầu lo lắng những việc này có phải linh tinh lắm không!" Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ gõ vào đầu Mịch Nhi, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói, "So với việc em sợ anh thay lòng đổi dạ phản bội, thì rõ ràng phải là anh sợ hãi em rời đi mất và yêu người khác chứ? Người không được tín nhiệm nhất chính là em, em còn dám hoài nghi anh nữa!"

"Vậy làm sao có thể giống nhau. . . . . ." Mịch Nhi không ngừng lắc đầu, "Phụ nữ trong mắt mọi người càng già càng không có sức quyến rũ, nhưng đàn ông hoàn toàn khác biệt, phụ nữ sẽ cảm thấy tuổi càng cao thì đàn ông càng thành thục có sức hút. Ngộ nhỡ đến lúc đó, có cô gái nhỏ hai mươi tuổi đứng chung một chỗ với em bốn mươi tuổi, anh bảo em làm sao có thể có tự tin thắng?"

Liên Tĩnh Bạch đau đầu day day ấn đường, thời gian anh đắm chìm vui sướng sau khi cầu hôn thành công còn chưa bao lâu, vậy mà không thể không đến an ủi cô vợ của anh bắt đầu sợ hãi hôn nhân! Bệnh sợ hãi trước khi kết hôn không phải gần tới mấy ngày kết hôn thì mới có thể phát tác hay sao, tại sao bây giờ Mịch Nhi đã không thể bình tĩnh. . . . . .

Anh giận dữ nhéo gò má của Mịch Nhi, dùng động tác bây giờ bày tỏ khiển trách mạnh mẽ, nhưng trong miệng lại tìm lời nói để khuất phục cô: "Anh hiểu rõ lo lắng của em, cũng biết bây giờ không thể chứng minh về sau anh sẽ tuyệt đối không có tùy tiện như vậy, không có cách nào để em hoàn toàn tin tưởng, như vậy, anh sẽ dùng thí dụ trân thật nhất thử phân tích giúp em."

"Được." Mịch Nhi bắt đầu yên tĩnh lắng nghe, dĩ nhiên cô cần có lý do khiến mình an tâm, cần căn cứ để mình hoàn toàn tin tưởng Liên Tĩnh Bạch.

Liên Tĩnh Bạch chậm rãi mở miệng, chậm rãi nói: "Hình như trời sinh anh đã có tính muốn bảo vệ, luôn vì người khác mà quan tâm phụ trách, nhất là liên quan tới phụ nữ, bản năng muốn anh cho họ những thứ tốt nhất."

"A.... . . . . Vậy trong lòng anh có nhiều người phụ nữ hay sao. . . . . ." Trong lời Mịch Nhi mang theo nồng đậm ghen tức, thì ra ngoài cô, anh vẫn còn có những hồng nhan tri kỷ khác!

"Em cho rằng là có bao nhiêu? Cho đến tận bây giờ, anh cũng chỉ thích qua ba người phụ nữ mà thôi, mẹ anh, Liên Tranh, còn em nữa." Liên Tĩnh Bạch buồn cười xoa đầu Mịch Nhi, thản nhiên giải thích, "Từ lúc còn nhỏ tuổi, người anh bảo vệ là mẹ. Khi mẹ một mình mang anh dốc sức xây dựng sự nghiệp, anh luôn cho mình là nam tử hán đội trời đạp đất, dùng hết tất cả sức lực để người phụ nữ duy nhất trong nhà có thể dựa vào. Anh từ chối tất cả những người có ý xấu bên cạnh mẹ, không buông tha bất kỳ người đàn ông nào muốn cướp mẹ đi, gần như dùng bất cứ thủ đoạn nào."

Nghe anh nói, Mịch Nhi thấy mình ăn dấm lung tung lè lưỡi, che giấu nói: "Em biết chuyện trước kia anh luôn độc chiếm dì Liên, hì hì, em là từ cha đã nghe thấy chuyện lúc nhỏ của anh, ông nói năm đó anh là thiên tài thông minh phách lối càn rỡ, vô cùng tàn nhẫn đối phó từng người thích dì, ông là người thảm nhất. . . . . ."

"Anh cũng không hối hận khi còn bé bảo vệ mẹ như vậy, nếu không làm sao có thể đợi được cha ruột của mình? Trải qua đủ loại trắc trở, cuối cùng bà gả cho cha, có toàn bộ hạnh phúc, lúc đó chức trách của anh mới vừa chấm dứt như vậy." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Mịch Nhi, nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, trên mặt anh mang theo nồng đậm ý cười, "Sau này Liên Tranh ra đời, mặc dù nó và Dĩ Mặc sinh đôi, nhưng anh rõ ràng chỉ thiên vị với Liên Tranh, luôn cưng chiều bảo vệ con bé. Khi đó còn bé còn có nick name ’ Muội Muội ’ đều là anh bắt ép mọi người cùng nhau gọi, khi đó anh đem toàn bộ ý muốn bảo vệ trút xuống trên người Liên Tranh, cùng Dĩ Mặc che chở tiểu công chúa duy nhất trong nhà, muốn con bé vĩnh viễn không buồn không lo."

"Em cũng rất thích Liên Tranh!" Nhắc tới Triển Liên Tranh đáng yêu nhất đơn thuần nhất xinh đẹp nhất, Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch cùng thương ngang nhau, cô quên hết tất cả nâng mặt nói, "Ở trong Bách Bảo anh vì Liên Tranh mà sáng tạo ra Bách Tiểu Muội thật sự rất đáng yêu, đó là thần tượng cả tuổi thơ của em! Nhìn thấy Liên Canh em càng phát hiện người thật còn đáng yêu hơn, con bé rất tốt! Năm năm không gặp con bé, em thật sự rất nhớ con bé. . . . . ."

"Vậy em thích Liên Tranh nhiều hơn, hay là thích anh nhiều hơn?" Liên Tĩnh Bạch nhíu mày, ném xuống một đề tài khó trọn lựa.

"Hả. . . . . ." Quả nhiên Mịch Nhi lộ vẻ khó xử, "Em đối với Liên Canh là thích người thân, đối với anh là thích người yêu, không thể so sánh được. . . . ."

Cô luôn luôn dùng tình cảm dồi dào bao dung tất cả mọi người, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ sắp xếp cả thứ tự cho người thân và người yêu, bọn họ đều có chức vị độc nhất vô nhị trong lòng của cô, không phân biệt cao thấp, nếu bắt cô lựa chọn giữa bạn thân và người yêu, cô thật sự không biết làm sao.

"Anh đã nói rồi, nhất định là anh nên lo lắng em sẽ thay lòng đổi dạ! Em biết không, nếu như hỏi anh lo lắng cho em hơn, hay lo lắng cho Liên Tranh hơn, anh tuyệt đối không cần suy nghĩ mà lựa chọn em!" Cho dù Liên Tĩnh Bạch biết rõ Mịch Nhi chỉ biết đơn thuần dựa vào bản năng lựa chọn, tính tình cô hoạt bát có lòng thương người to lớn sẽ không có khả năng bỏ rơi bất kì ai, cho nên nhất định đề tài này khiến cho cô mâu thuẫn không thể xác định đáp án, những nếu xảy ra, anh vẫn sẽ cảm thấy khó khăn.

"Nhóc con không có lương tâm, bây giờ người duy nhất anh muốn bảo vệ chỉ có mình em!" Liên Tĩnh Bạch nhéo lấy vành tai Mịch Nhi hả giận, dùng sức lực không đến nỗi để cô cảm thấy đau rồi nói, "Mặc dù so sánh tuổi của Liên Tranh nhỏ hơn em, vẫn non nớt đơn thuần chưa bao giờ trải qua trắc trở, nhưng con bé hiểu chuyện dũng cảm thông minh, nó bắt đầu hoàn thiện kế hoạch cuộc sống, không hề cần anh và Dĩ Mặc tới chỉ đạo và bảo vệ. Nhưng em lại hoàn toàn ngược lại, dễ kích động, lỗ mãng và quá thẳng thắn hấp tấp, muốn đi thì đi nói đến thì đến, cho nên anh muốn dùng hết tất cả chú ý cùng sức lực bảo vệ em, mới có thể miễn cưỡng để em không đến nỗi làm ra chuyện người ta lo lắng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.