Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 29




Kẻ có tiền đúng là không dễ chọc! Nhưng tại sao lần nào cũng vậy nàng cứ chọc tới? Lời Doãn lão tiên sinh không thể làm nàng tổn thương, bởi vì ông ta không hề có liên quan gì tới cuộc sống của cô, chính thức có thể làm tổn thương thường là những người mình quan tâm nhất. Ví dụ như, giây phút này cô đang muốn đi đối mặt với một người.

Tiến vào phòng bệnh, Tần Nhiên còn ở đó, cô nhàn nhạt lên tiếng chào, hoàn toàn không thấy ánh mắt của anh đang ở trên giường bệnh vẫn dính vào trên người cô.

Bận rộn ở trong phòng bếp một giờ, bốn món mặn một món canh đơn giản đã được Duy Nhất bưng lên bàn.

“Tần đại ca! Cùng nhau ăn cơm đi!” Duy Nhất ngọt ngào gọi.

Tần Nhiên liếc nhìn Lãnh Ngạn, cười nói, “Thiếu phu nhân biết làm cơm? Không nhìn ra, đúng là không tệ!”

“Cũng không biết có thể ăn được hay không!” Lãnh Ngạn hừ một câu từ trong lỗ mũi.

Duy Nhất xụ mặt bới thêm một chén cơm, mỗi món gắp một chút, gần như ném, bày trước mặt anh, “Thích ăn hay không!”

Ngay sau đó kêu Tần Nhiên ngồi xuống ăn chung với cô, không hề dừng gắp thức ăn cho Tần Nhiên, “Tần đại ca, anh xem thử món này! Là sở trường của em!”

“Thật sao? Vậy tôi phải nếm thử một chút!” Tần Nhiên thử một miếng, lớn tiếng tán thưởng, “Thật không tệ! Còn hợp miệng hơn đầu bếp khách sạn!”

Duy Nhất cười ha ha, “Anh quá khoa trương!”

“Thật! Thật sự ăn rất ngon! Tôi nếm thử món này!” Tần Nhiên đều thêm lời khen với mỗi món ăn.

Duy Nhất nghe rất vui vẻ, gắp nhiều món ăn vào trong chén Tần Nhiên, hình như hai người đã quên mất trên lqd giường bệnh còn có một người.

Anh nhìn chằm chằm hai người đang dùng cơm trước bàn, trong lòng rất bất bình. Nghĩ đến đúng là mình tự chuốc lấy phiền, lúc trước Duy Nhất đút cơm tới tận miệng mình, mình không quý trọng, bây giờ bị lạnh nhạt cũng coi như báo ứng , nhưng cô cũng quá hay thay đổi đi…

Lời má Tằng vẫn chìm nổi trôi dạt trong đầu anh, anh có thể có cuộc sống tốt đẹp với cô sao?

Thật sự có thể sao? Anh rất muốn thử một lần…

Mâu thuẫn trong lòng quấy nhiễu khiến anh càng thêm buồn bực, bỗng nhiên trên bàn ăn phát ra tiếng cười to của Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên, anh buồn bực đến cực điểm, hét lớn một tiếng, “Tôi muốn ăn cơm!”

Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, Duy Nhất chỉ chỉ trước mặt anh, “Không phải đã xới cơm cho anh sao?”

“Hiệp nghị thứ hai mươi lăm quy định, khi một bên ngã bệnh hoặc thân thể bất tiện, bên kia có nghĩa vụ chăm sóc toàn bộ bên cạnh.” Thái độ của anh cứng ngắc đọc lại điều khoản hiệp nghị.

Duy Nhất suýt nữa cười sặc sụa, thế giới điên đảo rồi sao? “Làm ơn, anh bị thương ở chân, không phải tay, ăn cơm không có vấn đề gì đấy!”Cô ngồi bất động trước bàn ăn.

“Đây là hiệp ước em định ra, em định không tuân theo sao?” Trên mặt của anh không lộ vẻ gì.

Duy Nhất không giải thích được, nhưng vẫn đi tới bưng chén lên giúp anh ăn cơm.

“Tần Nhiên, cậu ăn no chưa?” Lãnh Ngạn nuốt một miếng cơm Duy Nhất đút cho rồi nhìn cậu ta.

Tần Nhiên cười cười, biết đây là lệnh đuổi khách, anh là người không được hoan nghênh… “Ăn no, tôi lập tức đi! Hẹn gặp lại thiếu gia, hẹn gặp lại thiếu phu nhân, lần sau…”

“Không có lần sau!” Lãnh Ngạn bá đạo ngắt lời cậu ta.

Tần Nhiên ngạc nhiên, “Vậy cũng tốt, không có lần sau, vĩnh biệt!” Anh đóng cửa lại, lần này thiếu gia thật sự động lòng? Vui mừng vì Duy Nhất, đồng thời trong lòng cũng có mất mát nhàn nhạt.

Cuối cùng nhét xong miếng cơm cuối cùng vào trong miệng anh! Duy Nhất nhanh chóng thu dọn chén đĩa, đi tới phòng khác gọi điện thoại cho Doãn Tử Nhiên.

“Duy Nhất, Lãnh Ngạn không làm khó em chứ?” Dường như Doãn Tử Nhiên ở đầu kia rất lo lắng.

“Không có, anh yên tâm!” Duy Nhất đang do dự có nên nói chuyện cha anh tìm mình cho anh biết không, suy nghĩ một chút, tốt nhất vẫn là không nên nói, cha con bọn họ vốn bất hòa, không nên vì cô mà tăng thêm hiềm khích.

“Duy Nhất, nếu hôm na anh muốn em đi theo anh, em sẽ đi sao?” Khi Doãn Tử Nhiên nhìn thấy Duy Nhất đẩy xe lăn cho Lãnh Ngạn đã rất muốn làm như vậy.

Duy Nhất trầm mặc.

Doãn Tử Nhiên cười tự giễu, “Anh biết ngay sẽ không, em yêu anh ta, hơn nữa yêu rất sâu đậm. Cô bé ngốc, còn giả vờ rất thân mật với anh, hại anh vô cùng ước mơ, có phải định chọc tức anh ta?”

“Nhưng đáng tiếc, người ta tuyệt đối không tức giận, dáng vẻ không sao cả!” Duy Nhất thở dài.

“Không, Duy Nhất, em sai rồi, nhìn ra được, thật ra Lãnh Ngạn rất quan tâm em! Mặc dù Doãn Tử Nhiên anh có lòng bất chính với em, nhưng không phải tiểu nhân, anh thật sự chấp nhận thực tế! Em nhìn anh ta hôm nay, thiếu chút nữa đã đánh nhau với anh!”

“Thật sao? Sao em không thấy?” Anh thật sự quan tâm cô? Không thể tin nổi. “Em cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia dù em làm vui lòng anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn cứ lạnh lùng như băng, giống như hành tinh đụng phải địa cầu không liên quan gì đến anh ấy, hôm nay dlqd giống như điên vậy, vừa rồi lại phát ra lửa với em!” Duy Nhất thật sự không đoán ra được tính tình của anh.

“Anh đã nói với em, Duy Nhất, đàn ông chính là bỉ ổi như vậy, em càng đối xử tốt với anh ta, anh ta càng lên mặt, nếu em không quan tâm đến anh ta, anh ta mới biết quý trọng. Ví dụ tốt nhất, giống như em và anh, em không đối xử tốt với anh, anh quan tâm em nhiều hơn!”

“Đi chết đi! Em còn không đối xử tốt với anh? Anh chiếm đoạt cả tài sản duy nhất của em!” Hai người bắt đầu tán gẫu trời nam biển bắc trong điện thoại, nói chuyện phiếm chính là trò tiêu khiển sở trường nhất của hai người bọn họ, ngày trước lúc ở trường học có thể nằm trên sân tập thể dục tán gẫu suốt cả một ngày, thỉnh thoảng còn phát ra một trận cười to.

“Nhiễm Duy Nhất, em đi ra cho tôi! Tôi muốn uống nước!” Gầm lên giận dữ lại nổ tung…

Duy Nhất nhíu nhíu mày, người đàn ông này đúng là đê tiện, ngày trước cô vô lại đòi hỏi phục vụ anh, anh còn không muốn, bây giờ cô không quan tâm đến anh nữa, anh ngươc lại chủ động gọi cô rồi, mặc dù thái độ rất ác liệt…

Cô không đếm xỉa tới rót một chén nước đặt lên miệng anh, đồng thời tiếp tục nói chuyện phiếm qua điện thoại với Doãn Tử Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.