Bùa Thần

Chương 37




Nghĩ vậy, hắn không ăn uống gì nhiều, đến đêm vờ ngủ nhưng thực ra cố giữ cho mình tỉnh táo. Quá nửa đêm, hắn khẽ nhỏm dậy, thấy Lục thúc và Bối cô cô đã ngủ say, đau lòng cố nén nhẹ hơi thở, lấy một thanh than củi viết lên mặt đất: “Lục thúc, Bối cô cô, Vô Kỵ thân trúng hàn độc, Y Tiên cũng nói không còn sống được bao lâu nữa, Vô Kỵ không muốn thái sư phụ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, không thể để lão nhân gia phải thương tâm, Vô Kỵ không muốn về Võ Đang khiến mọi người phải lo lắng, Vô Kỵ muốn nhân lúc mình còn sống có thể đi nhiều nơi, Vô Kỵ xin bái biệt.”

Trương Vô Kỵ viết xong nhẹ nhàng xé một cái áo của mình, đi ra ngoài động cởi dây buộc một con ngựa, dùng vải bao kín bốn chân ngựa lại, dắt ngựa đi về hướng Côn Lôn. Lục thúc sẽ cho rằng hắn muốn đi ra ngoài Trung Nguyên, hắn cố tình đi hướng ngược lại Lục thúc sẽ không tìm được.

Không ngờ kịch tình thật cường đại, quỹ tích đã thay đổi nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại trở về như ban đầu.

 

Hai người trong động, vì cuối cùng đã tìm được Trương Vô Kỵ, nhiều tháng nay gian khổ ăn không được ngon ngủ không được yên cuối cùng cũng yên tâm ngủ say sưa. Khi sắp sáng, bầu trời đã chuyển sang màu nhá nhem hắc ám, đống lửa đã lụi từ bao giờ, trong sơn động lạnh lẽo, Bối Cẩm Nghi vô thức trở mình nhích về phía Ân Lê Đình, nép vào nơi ấm áp nhất.

Ân Lê Đình Thuần dương Vô Cực công đã đại thành, đương nhiên không sợ hàn khí, đang ngủ say sưa, ngay khi Bối Cẩm Nghi vừa chạm vào mình, cảnh giác của người luyện võ khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại, vừa kinh ngạc vừa thẹn nhìn thân hình nhỏ xinh mềm mại của Bối Cẩm Nghi nép vào trong ngực, thật muốn hôn một cái, lại sợ nàng tỉnh giấc, định gọi nàng dậy nhưng nhìn nàng khó khi nào được ngủ cho yên ổn lại không đành lòng.

Chỉ có thể cứng ngắc người ngắm nàng ngủ say, nhìn khuôn mặt ửng hồng ánh mắt bất giác không rời đi được, trên đường nàng vừa giúp hắn trị thương, vừa dò đường, hỏi thăm tin tức của Vô Kỵ, rõ ràng rất mệt mỏi lại không cho hắn biết, mỗi ngày cứ như vậy mà quan tâm chăm sóc hắn, không kêu khổ không than mệt cũng không đòi nghỉ ngơi, hắn nghĩ, ánh mắt lại nhìn nàng càng ôn nhu.

Si ngốc nhìn nàng, Ân Lê Đình không tự chủ được hướng gần đến đôi môi kia, chạm nhẹ vào, thật ngọt, thật mềm mại, dần dần hắn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào ấy, khẽ liếm đôi môi nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy, mút vào, cọ xát, cho đến khi lửa nóng trong người rừng rực khiến hắn khẽ phát ra thanh âm rên rỉ, Bối Cẩm Nghi chợt tỉnh giấc, mở to mắt giật mình, cất tiếng đánh thức hắn đang trầm trong men say tỉnh lại, lúc ấy hắn mới chợt hiểu mình vừa làm gì.

Nhìn vẻ mặt Bối Cẩm Nghi vừa bừng tỉnh, mê muội chẳng hiểu gì, Ân Lê Đình trong lòng mắng mình bại hoại, hung hăng giơ tay tự tát mình một cái rồi cầm bội kiếm rút ra, xấu hổ nói: “Bối sư muội, Lê Đình thực xin lỗi, vì không tự kiềm chế được bản thân mà phá hủy danh dự của muội, giết ta đi!”

“Trước khi giết, nói cho ta biết vừa rồi sao huynh lại làm vậy? Có biết rằng làm như vậy là không đúng?” Bối Cẩm Nghi hiểu được chuyện gì xảy ra, mặt không khỏi đỏ bừng, nhìn Ân Lê Đình mặt một bên sưng đỏ trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, không cầm kiếm hắn đưa mà nhỏ giọng hỏi.

Ân Lê Đình từ nhỏ lớn lên ở Võ Đang, bảy sư huynh đệ vì chiến tranh loạn lạc mà được Trương Tam Phong thu dưỡng. Hắn lên núi khi mới vài tuổi, chưa trải nhân thế, sau khi đính hôn cũng mê mê mang mang, chỉ biết thê tử là tương lai phải đồng giường cộng chẩm sinh con, mà hắn đọc rất nhiều sách, trong sách dạy lễ giáo nói nếu có da thịt chi thân liền phải thành thân, nên sau khi đính hôn hắn rất thủ lễ, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ ai.

Cho dù bất đắc dĩ khi trợ giúp người khác mà có tiếp xúc cũng phải cách một ống tay áo, không thể không thừa nhận y phục cổ nhân dài lướt thướt như vậy cũng có tác dụng. Đến giờ nghe Bối Cẩm Nghi hỏi, hắn càng thêm xấu hổ, khuôn mặt càng đỏ lên, ngập ngừng nói: “Ta không phải cố ý, vừa rồi muội ngủ say như vậy, ta mới…đến khi tỉnh táo lại thì đã vậy….” Hắn không nói gì được nữa, cảm thấy mình bại hoại, phi lễ người ta còn cố bào chữa.

“Nhưng muội không muốn giết huynh, cũng không trách.” Bối Cẩm Nghi nhẹ nhàng đẩy kiếm lại, cắn cắn môi, lại nghĩ đến hơi thở sát sao của hắn ban nãy kề trên môi mình, mặt càng đỏ, thân thể cũng vô lực, ngước mắt nhìn gương mặt mờ mờ ảo ảo của hắn trong bóng tối nhá nhem, cố nén ngượng ngùng nói nhỏ.

Ân Lê Đình tuy không thạo tán tỉnh nhưng cũng không phải ngốc, nghe được câu nói thì thầm kia của Bối Cẩm Nghi, trong lòng ngọt ngào, sao lại không rõ ý tứ trong đó, chỉ là chợt nhớ đến đau đớn Kỷ Hiểu Phù gây ra cho hắn, nghĩ có lẽ vĩnh viễn không nên có loại cảm tình như thế này nữa, ánh mắt đang ngọt ngào bỗng nhiên ảm đạm, vừa định mở miệng cự tuyệt lại bị Bối Cẩm Nghi ngắt giọng.

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức Vô Kỵ!” Bối Cẩm Nghi nhìn ánh mắt hắn ảm đạm, hiện vẻ do dự thống khổ, làm sao không biết hắn nghĩ gì, vội chặn ngón tay thon thon lên miệng hắn đang chực mở ra, nói sang chuyện khác, thân thể lại càng sát lại bên người hắn, cảm thụ ấm áp.

Ân Lê Đình nội công so với Bối Cẩm Nghi thâm hậu hơn nhiều, thị lực trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ, nghe Bối Cẩm Nghi nói ánh mắt theo bản năng lướt về chỗ Vô Kỵ đang ngủ, nhưng chỗ đó đã trống không từ bao giờ, Ân Lê Đình không khỏi hoảng hốt, đỡ Bối Cẩm Nghi dậy, lấy trong ngực áo ra một cây hỏa chiết tử*, gọi to: “Vô Kỵ, Vô Kỵ, cháu ở đâu?”

 

**Hỏa chiết tửcó lẽ là một dụng cụ giữ lửa, giống như phim Trung Quốc cổ trang hay dùng đó. = =.

“Phụt!” Hỏa chiết tử cháy sáng, trong động sáng lên, hai người nhìn kỹ, nhưng trong sơn động đã không còn bóng dáng nho nhỏ của Trương Vô Kỵ đâu nữa. Ân Lê Đình cảm thấy hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ không ra cao thủ nào có thể lén qua mặt hắn mà đưa Vô Kỵ đi được.

Vẫn là Bối Cẩm Nghi suy nghĩ chín chắn, cẩn thận quan sát, nhìn thấy trên mặt đất có dòng chữ viết bằng than, vội gọi Ân Lê Đình đang suy nghĩ đến thất thần: “Lục ca mau đến nhìn xem, là Vô Kỵ để lại. Không ngờ nó lại như vậy, luôn vì người khác mà suy nghĩ. Đứa nhỏ đáng thương, thật bất hạnh.”

“Bên ngoài còn chưa sáng, đường không dễ đi, Vô Kỵ hẳn vẫn chưa đi được xa lắm, chúng ta mau đuổi theo.” Ân Lê Đình nhìn hàng chữ Trương Vô Kỵ lưu lại, mặt hết trắng bệch lại tái đi, tự trách tại sao lại không sớm nghĩ đến lòng thằng bé nghĩ thế nào, giờ này hắn cũng không còn nghĩ đến điều gì khác, không để ý Bối Cẩm Nghi đã thay đổi cách xưng hô gọi hắn thân mật là Lục ca, chỉ nghĩ trước hết đưa Vô Kỵ trở về.

Bối Cẩm Nghi đi trước ra ngoài, Ân Lê Đình cũng thổi tắt chiết hỏa tử, xách hành lý và kiếm theo sau, Bối Cẩm Nghi vừa đi ra cửa hang bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, thân hình bắn mạnh trở về rơi vào lòng ngực Ân Lê Đình, sắc mặt đã biến thành trắng bệch như giấy, một dòng máu đỏ tươi phun ra khóe miệng.

Ân Lê Đình bị biến cố bất ngờ làm cho kinh ngạc đến ngây người, run rẩy tay gắt gao ôm lấy Bối Cẩm Nghi, đau lòng nhìn dòng máu đỏ trào ra, Bối Cẩm Nghi cố giữ tỉnh táo nói: “Lục ca cẩn thận, bên ngoài có mai phục, đừng lo cho ta, mau phá vây chạy…” Nói chưa hết câu máu trong miệng lại trào ra.

Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi đau đớn, cánh tay ôm nàng cảm giác được thân thể trong tay đang dần biến lạnh biết rằng thương rất nặng không cứu kịp thì rất nguy hiểm, vội che lại đại huyệt, điểm hôn huyệt tiết kiệm nguyên khí. Lúc này hắn chỉ nghĩ, phải cứu nàng, bất kể bên ngoài có bao nhiêu người, bao nhiêu cao thủ, ôm chặt Bối Cẩm Nghi phóng ra ngoài, trường kiếm trong tay đã tuốt ra khỏi vỏ, tràn ngập sát khí.

Vừa ra khỏi cửa động liền cảm giác được từng luồng hàn khí bức lại, vô số chưởng ảnh phong tỏa kín kẽ khắp ba đường thượng trung hạ, Ân Lê Đình ôm Bối Cẩm Nghi, trường kiếm nhanh như chớp đẩy chưởng phong trở lại, nhún chân vận Thê Vân Túng phi thân hướng lên ngựa, hắn không rõ địch thủ có bao nhiêu nhưng nếu chỉ dựa vào sức mình mang theo Bối Cẩm Nghi thì không thể chạy xa, chỉ có thể dùng ngựa trợ lực.

“Muốn chạy sao? Bọn Nga Mi Võ Đang đã vào đến Thánh giáo chúng ta rồi còn chạy thoát nổi sao?” Một thanh âm khàn khàn nhưng sắc nhọn hô lớn, Ân Lê Đình nghe xong lòng trầm xuống, là người Minh giáo, chẳng lẽ là Dương Tiêu ra lệnh? Nhưng hôm qua vừa chứng kiến hắn rõ ràng là người quang minh lỗi lạc, quyết sẽ không làm ra thủ đoạn đánh lén ám toán người khác.

Ân Lê Đình và nghĩ vừa dùng khinh công chạy, người kia theo sát phía sau, khinh công cũng thật lợi hại. Ân Lê Đình thấy hắn khinh công như vậy, chưởng lực lại hàn khí bức người, thân hình vừa cao vừa gầy mặc y phục dạ hành, lại che mặt khiến người khác không thể nhìn rõ, trong lòng vừa động, nói: “Tại hạ không biết là Thanh Cảnh Bức vương một trong Tứ đại ma vương của ma giáo lại làm ra chuyện đánh lén người khác như vậy.”

 

*Thanh Cảnh Bức Vương: tên thật là Vi Nhất Tiếu, một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long kí,, là một trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo, là người vô cùng cổ quái và quái dị. Trước khi Trương Vô Kị lên làm giáo chủ Minh Giáo thì Vi Nhất Tiếu do bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, sau đó khi khai triển nội công đều phải hút máu người sống, nếu không thì sẽ bị lạnh cóng toàn thân và chết (nên hình ảnh của Vi Nhất Tiếu luôn gắn liền với “Con dơi hút máu người”). Sau này nhờ Trương Vô Kị dùng Cửu Dương Thần Công chữa trị, nên Vi Nhất Tiếu không còn phải hút máu người sau khi vận nội công nữa.

 

“Hắc hắc, Võ Đang Lục hiệp, tiểu cô nương Nga Mi đi vào địa bàn của Thánh giáo nếu không lưu lại kỉ niệm gì chẳng phải là Minh giáo không người hay sao? Muốn chạy sao, lưu lại gì đi chứ?” Người đuổi theo càn rỡ nói, xuất chưởng hướng Bối Cẩm Nghi đánh tới, người này thật gian xảo, thấy Ân Lê Đình không đối mặt đấu với hắn mà chỉ lo chạy, nhưng tiến thêm mấy bước thấy con ngựa phía trước mới hiểu ra chủ ý của hắn, trong lòng thầm kêu trúng kế, nghĩ đến khó có thể bắt được hắn liền đánh về phía Bối Cẩm Nghi, vừa rồi hắn phát hiện chỉ cần đánh vào người này Ân Lê Đình lập tức sẽ dùng toàn lực chắn giữ. Bối Cẩm Nghi đnag hôn  mê không thể tự tránh, Ân Lê Đình sau khi cắt đứt dây cương ngựa thấy kẻ kia thế nhưng ti bỉ, không thể không lấy chưởng tiếp chưởng, lập tức một luồng nội lực băng hàn chí cực công nhập cơ thể.

Ân Lê Đình thở sâu, dùng nội lực Thuần dương Vô cực công ngăn chặn hàn khí, ôm Bối Cẩm Nghi phi thân lên ngựa liền thúc ngựa chạy đi, cao giọng nói: “Thanh Cảnh Bức vương, việc hôm nay Võ Đang sẽ ghi nhớ, ngày sau tất báo!”

Người nọ cũng không ngăn cản Ân Lê Đình phóng ngựa rời đi, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ hôm nay đã xong, không biết chủ thượng sẽ thưởng cho mỹ nhân thế nào.

Ân Lê Đình phóng ngựa thật nhanh, băng rừng vượt núi, dùng nội lực duy trì mạng sống cho Bối Cẩm Nghi, thật vất vả giữa trưa hôm sau mới đến một trấn nhỏ, vội vàng tìm lang trung trị liệu cho nàng. Bối Cẩm Nghi luyện chính là bản Cửu Dương thần công không đầy đủ, nội lực thuộc hỏa tính, kẻ ra tay kia nội lực thuộc hàn tính, hai loại nội lực tương khắc ở trong cơ thể tranh đấu không ngừng.

Nếu chỉ bị trọng thương còn có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng người nọ nội lực thâm hậu, chưởng kia chẳng những chấn thương lục phủ ngũ tạng còn lưu lại hàn khí trong người, đấu tranh không ngừng với nội lực của cơ thể, căn bản là không thể vận khí chữa thương, lang trung cũng chỉ có thể lắc đầu vô lực. Bối Cẩm Nghi lúc này đã tỉnh lại, thấy Ân Lê Đình hoàn hảo không hao tổn gì trong lòng vui vẻ, thương thế của mình mình rõ ràng, bất quá sống được ngày nào thì hay ngày đó.

Nàng không biết rằng Ân Lê Đình cũng chịu một hàn chưởng, trên đường lại dùng nội công duy trì cho mình, nội lực hao tổn trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể đủ để trừ bỏ hàn khí trong người mình. Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lê Đình bộ dáng lo lắng, biết hắn không thể làm được gì, trong lòng bi thương, bất chấp lễ giáo danh dự tựa mình vào ngực hắn, lẳng lặng nhìn hắn.

Ân Lê Đình thấy nàng bị thương nặng như vậy, trong mắt vẫn chỉ có hắn, trong lòng mềm nhũn, lần thứ hai chủ động ôm nàng, kéo nàng dựa sát vào người, vuốt ve mái tóc dài mềm mại, nói: “Tiểu Cẩm, đừng sợ, lang trung không chữa được nhưng sư phụ thì nhất định có thể, muội phải cố lên, cùng ta trở về Võ Đang nhờ sư phụ chữa trị.”

“Tiểu Cẩm? Gọi Tiểu Cẩm, Lục ca rốt cuộc cũng gọi muội là Tiểu Cẩm, huynh biết không, trước đây người nhà muội đều gọi muội là Tiểu Cẩm, huynh gọi muội như vậy, là đem muội thành người nhà, phải không?” Bối Cẩm Nghi nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt tái nhợt hiện lên một vệt phớt hồng.

Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi nghe hắn gọi tinh thần rõ ràng tốt hơn hẳn, trong lòng vừa đau xót lại vừa yêu thương, cô gái ngốc, hắn đâu có đáng giá, Kỷ Hiểu Phù tình nguyện sinh con với người khác cũng không muốn lấy hắn, khẳng định là do hắn quá kém cỏi, là hắn dễ khóc, lại mềm lòng, lại ham đùa, ham chơi, làm sao xứng với nàng?

Nghĩ vậy lại để làm gì, Tiểu Cẩm nếu không sống được, hắn cũng cần gì tâm tình này nữa, Ân Lê Đình cố gượng cười nói: “Muội không phải cũng gọi ta là Lục ca sao?”

“Gọi Lục ca không phải xem huynh như người nhà, mà là, mà là…” Bối Cẩm Nghi nghĩ đến hắn từng là vị hôn phu của Kỷ sư tỷ, ái mộ trong lòng cũng không nói ra nổi, lòng ngập cảm giác có lỗi với Kỷ sư tỷ. Lục ca tốt như vậy, biết đâu sau này Kỷ sư tỷ hối hận muốn quay đầu lại thì biết làm sao? Bối Cẩm Nghi cảm giác có lỗi với Kỷ sư tỷ, là vì Lục ca sao? Nàng vẫn cho rằng Lục ca là của Kỷ sư tỷ, cảm thấy mình đoạt đi hạnh phúc của Kỷ sư tỷ.

Ân Lê Đình nhìn nàng kích động lại không nói ra lời, còn nghĩ đến nguyên nhân gì mà không biết rằng nàng đang áy náy với Kỷ Hiểu Phù, trong lòng càng thêm đau, hít sâu cầm tay nàng nắm chặt, hạ quyết tâm nói: “Ta gọi Tiểu Cẩm, không phải coi muội như người nhà, như muội muội, mà là đem muội trở thành người trong lòng ta. Tuy ta thường hay đùa nghịch, tính tính đã kém cỏi lại mềm yếu, nhưng ta cam đoan, ta đối với muội thật lòng.”

“Thật sự? Thật trong lòng huynh có muội? Không phải lừa muội? Muội mặc kệ, dù thế nào, muội đều sẽ nhớ kỹ mấy lời này!” Bối Cẩm Nghi nghe hắn nói, vừa cao hứng vừa vui sướng, nhưng trong lòng lại sợ hắn vì mình đang bị thương mà nói dối.

Ân Lê Đình nhìn mắt nàng, tràn ngập đều là hình ảnh của mình, sắc mặt tái nhợt thanh thoát, nói: “Tâm Ân Lê Đình lúc này, đời này, kiếp này chỉ có muội. Muội không chê ta là kẻ vô dụng sao? Ta không xứng với muội.”

“Nếu đã yêu, làm sao còn nói là vô dụng? Muội giận đấy, giờ này phút này, muội chỉ muốn chúng ta suốt đời đều nắm tay nhau, cùng nhau vui vẻ thanh thản mà sống, nhất là không muốn nhìn thấy huynh lúc nào cũng nhíu mày nữa.” Bối Cẩm Nghi biết mình thương nặng, có đường sống hay không không biết, chỉ cảm thấy giờ là giây phút vui sướng nhất của đời mình, tuy vậy nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Kỷ sư tỷ.

Ân Lê Đình căn bản không còn nhớ tới người gây cho hắn sự sỉ nhục lẫn đau đớn thấu tâm can kia nữa, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có nàng, hy vọng người khiến mà hắn yêu thương không việc gì: “Được, đời này kiếp này chúng ta đều phải nắm tay nhau, bây giờ chúng ta sẽ lên đường trở về Võ Đang, trên đường đi ta sẽ dùng nội nực duy trì cho muội, đường xa sẽ rất vất vả, chúng ta phải nhanh lên, nếu không ta sẽ phải nhíu mày rất nhiều, vĩnh viễn không cười lên được.” Lúc này Ân Lê Đình chỉ nghĩ giúp nàng sống sót, bất chấp Trương Vô Kỵ thất lạc đi đâu, trong lòng áy náy vạn phần cũng chỉ có thể giấu trong lòng, không để Bối Cẩm Nghi phát hiện.

“Vậy được, nhưng chúng  ta phải tìm được Vô Kỵ trước đã, Vô Kỵ đi chưa lâu, tìm nó sẽ không mất nhiều thời gian, khi tìm thấy rồi dù đường đi có vất vả mệt nhọc thế nào muội cũng chịu được, sẽ không bỏ cuộc, sẽ kiên trì, kiên trì đến núi Võ Đang, nhờ Trương chân nhân trị thương, chữa khỏi rồi phải sống thật hạnh phúc, giúp huynh mãi mãi vui vẻ.” Bối Cẩm Nghi tưởng tượng ra cuộc sống cùng Ân Lê Đình sau này thật hạnh phúc, sinh cho hắn mấy đứa con xinh xắn, sống những ngày tháng vui vẻ bên nhau.

Ân Lê Đình trong lòng chấn động, không ngờ nàng bị thương như vậy vẫn nghĩ đến Vô Kỵ, tại sao? Hắn không khỏi tự hỏi.

“Không được, hiện tại là lúc gấp gáp không thể chậm trễ, Vô Kỵ tuy hàn độc nhập thân khó chữa nhưng Y Tiên nói nó có thể sống thêm được vài năm nữa, chờ muội khỏi rồi chúng ta sẽ đi tìm nó, được không?” Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lê Đình ánh mắt kiên định, biết hắn vì lo cho mình cũng không phản đối nữa, chỉ có điều không biết có thể còn sống mà trở về đến Võ Đang không, mặc kệ vậy.

Điệp Cốc Y Tiên nói rằng Vô Kỵ cần điều dưỡng thật tốt, chữa bệnh cần có dược tài chí dương chí nhiệt, nhưng hiện giờ đã không biết nó đi nơi nào, trước kia ở Võ Đang đã nhiều lần nó muốn buông xuôi không muốn chịu hành hạ tra tấn nữa, nhưng nhìn mọi người lo lắng nên mới kiên trì tiếp tục chữa trị, bất quá cũng từ đó mà trở nên quật cường.

Hai người hứa hẹn xong, từ đó về sau chỉ cảm thấy mọi thứ đều thật ngọt ngào, tuy nếu không phải bị thương thì còn hạnh phúc hơn nữa. Trên đường, hai người ngồi xe tọa thuyền, ra roi thúc ngựa. Từ Côn Lôn trở ra, Ân Lê Đình ngày ngày truyền chân khí cho Bối Cẩm Nghi, rồi bất kể thanh danh mà đột nhập vào nhà giàu hoặc quý tộc Mông Cổ trộm dược liệu quý, nhân sâm gì đó cho nàng bồi bổ, bổ sung nguyên khí duy trì mạng sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.