Bùa Thần

Chương 35




Ân Lục hiệp nghe Đại sư tỷ nói ta đang ở Nga Mi vội đến thăm, thấy ta không gầy không ốm cũng yên tâm, nhưng việc hắn đến thăm đã gây sự chú ý của Diệt Tuyệt sư thái. Không biết có phải vì việc của Kỷ Hiểu Phù mà Diệt Tuyệt có thành kiến với Võ Đang hay không, nhưng mấy lần ta bị bà ta khảo giáo võ công, lần nào cũng bị mắng cho tơi bời.

Cũng không tính là mắng sai, bởi vì sự thật ta cũng không luyện võ công Nga Mi, hầu hết thời gian đều dành luyện tập Cửu Âm chân kinh, tuy các chiêu thức Nga Mi ta cũng từng nhìn và nhớ khá rõ, và có thể biểu diễn cho bà ta xem được, bất quá ta cũng không mong muốn được bà ta chú ý, ảnh hưởng đến việc tập luyện võ công Cửu Âm chân kinh. Hơn nữa toàn bộ sự tập trung bây giờ của ta đều dồn về Ân Lục hiệp, thầm nghĩ nhất định phải bắt hắn kể lại chuyện sau khi xuống núi là như thế nào.

Nguyên lai ngày ấy khi Ân Lục hiệp tỉnh lại, ở Hồ Điệp cốc dưỡng thương mấy ngày trong khi Bối Cẩm Nghi tìm cách chữa trị cho hắn. Nội thương Nga Mi phái, cũng chỉ có thể đệ tử Nga Mi như nàng mới dễ dàng hóa giải. Nhưng khi chữa trị Ân Lê Đình phải để mình trần, Bối Cẩm Nghi đặt tay trên người hắn điều tiết nội lực, tình cảnh có thể thấy thập phần ái muội.

Vài lần chữa thương, Ân Lê Đình vừa thẹn vừa xấu hổ, cũng không nghĩ nhiều đến nỗi đau đớn Kỷ Hiểu Phù thương tổn hắn nữa, chỉ cố tìm cách tránh né Bối Cẩm Nghi, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta, mỗi lần gặp mặt nếu không phải cảm tạ thì đều là luôn miệng giải thích mình thất lễ, khiến cho Bối Cẩm Nghi vốn đang ngượng ngùng yên lòng trở lại, nghĩ người đã lớn như vậy rồi mà so với mình còn thẹn thùng hơn, lời nào có thể giải thích được, trong lòng lại càng thấy ở chung với hắn thật thú vị.

Hai người cũng ăn ý không ai nhắc đến Kỷ Hiểu Phù và Diệt Tuyệt sư thái. Qua mấy ngày, khi Ân lê Đình hồi phục lại một chút, đã có thể hành tẩu như bình thường, hai người cùng rời cốc, tránh né Thát tử, lại hỏi thăm xung quanh hao phí rất nhiều thời gian mới hỏi thăm ra được hai đứa trẻ một là thiếu niên tuổi tương đương Vô Kỵ mang theo một cô bé khác tầm tám chín tuổi đi về hướng tây.

Hai người mấy ngày liền vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa thăm dò, nhưng vẫn là không đuổi kịp. Sau Bối Cẩm Nghi nhớ đến Kỷ sư tỷ từng nói ở Hồ Điệp cốc, rằng cha Dương Bất Hối ẩn cư ở Toạ Vong Phong núi Côn Lôn, ngờ rằng hai đứa trẻ muốn tìm đến đó. Trong lòng lại thầm lo Ân Lục hiệp biết lại nghĩ ngợi thương tâm, vốn đã thật vất vả mới thanh thản lên một chút, bây giờ phải làm thế nào mới được?

Tuy nhiên, Ân Lê Đình tuy tính tình hơi đa sầu đa cảm một chút, nhưng hắn cũng là một thành viên đầy nhiệt huyết của Võ Đang thất hiệp, là người có tình có nghĩa, hiện giờ trong lòng hắn, Bối Cẩm Nghi là người không để ý đến danh dự mà ra tay cứu mạng hắn, không khỏi đem Bối Cẩm Nghi thành người thân trong lòng mà bảo hộ như người một nhà. Bối Cẩm Nghi có chuyện gì, dĩ nhiên hắn cảm nhận thấy.

Mấy lần nàng muốn nói lại thôi, bồn chồn không yên, Ân Lê Đình đã sớm chú ý đến. Vốn hắn còn nghĩ để tùy ý nàng, nếu không tiện hắn cũng không miễn cưỡng nàng phải nói, nhưng qua vài ngày, Bối Cẩm Nghi chẳng những không thoải mái hơn, mà ngược lại thần sắc lại có chút tiều tụy, trong lòng thật sự lo lắng.

Trên đường đi hai người ăn gió nằm sương, qua rất nhiều thành trấn hoang phế không người, thậm chí có nơi còn xảy ra thảm kịch đói khát đến ăn thịt lẫn nhau, Ân Lê Đình trọng thương không được điều dưỡng tốt toàn là do Bối Cẩm Nghi cẩn thận chăm sóc, chữa khỏi nội thương cho hắn xong nàng cũng gầy yếu đi rất nhiều. Đến một hôm, hai người dừng lại nghỉ tại một bìa rừng vắng vẻ không một bóng người, đành phải dựng một cái lều thô sơ, thả cho ngựa ăn cỏ rồi nhóm lửa. Bối Cẩm Nghi cẩn thận nướng thịt thú rừng vừa bắt được, Ân Lê Đình nhìn gương mặt nàng có chút tiều tụy, rốt cục nhịn không được hỏi: “Bối sư muội có chuyện gì phiền muộn sao? Không biết có thể nói cho tại hạ, Lê Đình tuy vô dụng nhưng cũng muốn giúp sư muội phân ưu!”

“…Ta thật sự không biết nói thế nào, sư phụ khi tra hỏi sư tỷ, Vô Kỵ và con gái sư tỷ nấp ngay gần đó, ta nghĩ có lẽ hai đứa trẻ nghe thấy được. Hiện giờ chúng ta đang đuổi theo bọn chúng về phía tây, ngày đó sư tỷ từng nói, Dương Tiêu ẩn cư tại Tọa Vong Phong ở núi Côn Lôn, ta đoán hai đứa trẻ có lẽ là đi tìm Dương Tiêu cũng nên.”

Bối Cẩm Nghi khi nhìn ánh mắt quan tâm của Ân Lê Đình, không do dự nữa liền nói ra, nhưng vẫn thật cẩn thận tránh nói thẳng ra tên Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối, đỡ cho Ân Lục hiệp thương tâm thống khổ chút nào hay chút ấy.

Ân Lê Đình nghe Bối Cẩm Nghi nói xong, quả thật lại nghĩ đến gương mặt Kỷ Hiểu Phù sợ hãi, kiên định rồi quyết tuyệt. Trong lòng lại tổn thương, mấy ngày nay hắn trốn tránh không nhắc đến tên nàng, nghĩ như vậy sẽ tránh được đau lòng, ai biết được vừa nhắc đến lại cư nhiên đau thấu tâm can, con gái nàng đã đến mười tuổi, nhưng chưa bao giờ nàng nói sự thật cho hắn biết.

Dương Bất Hối, không hối hận, Tả sứ Ma giáo kia, hắn tuổi không hơn kém bao nhiêu so với Đại sư huynh, đã gần năm mươi tuổi nhưng lại khiến nàng có thể dối thầy bỏ nghĩa, chưa gả mà sinh, thậm chí vì sợ Võ Đang vì chuyện này mà gây bất lợi cho kẻ kia, để cho hắn chờ đằng đẵng mười năm trời. Nếu có thể sớm nói rõ ràng hẳn là sẽ không thống khổ như thế này.

Tốt nhất là vĩnh viễn không cần nhắc tới, dù đã biết người kia là người trong Ma giáo mà Kỷ Hiểu Phù vẫn đặt tên con là Bất Hối, đủ biết nàng là cam tâm tình nguyện, hắn không nghĩ gây thù oán với Dương Tiêu mà chỉ muốn vĩnh viễn không cần nhìn thấy hai người đó nữa, kết quả Vô Kỵ lại đi tìm Dương Tiêu, khiến Ân Lê Đình không thể không đi gặp cái người mà mình không muốn nhìn thấy nhất trong đời.

Hắn ngẩng đầu cười chua xót, nghĩ ngợi một lát, nhìn lại đã thấy Bối Cẩm Nghi nét mặt đau lòng, lo lắng nhìn hắn, miệng đã toan nói lời bi thán lại ngậm lại, nghĩ đến nàng một người lúc nào cũng âm thầm như không tồn tại, nhưng vì sợ mình thương tâm mà không nói ra điều này, khiến cho bản thân đêm đêm khó ngủ, tiều tụy không thôi.

“Bối sư muội đừng lo, không việc gì. Chuyện ta và Kỷ… Dương phu nhân đã vậy rồi, sẽ không vì thế mà ưu phiền  nữa, Dương gia tiểu cô nương có thể trở về bên cạnh cha cũng tốt, đỡ phải còn nhỏ mà chịu khổ, hiện giờ chủ yếu nhất là đem Vô Kỵ tìm trở về, hàn độc trong người nó tuy thế nhưng trở về Võ Đang có lẽ có thể sống thêm được vài năm, có thể về sau sẽ tìm ra được cách nào chữa khỏi cũng nên.”

“Dạ, vậy nghe sư huynh nói, giờ chúng ta cũng không cần hỏi thăm nữa, đi thẳng đến Tọa Vong Phong núi Côn Lôn đi, có lẽ có thể đến trước bọn chúng cũng nên.” Bối Cẩm Nghi tâm tư kín đáo, biết lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, chỉ làm cho hắn nhớ lại chuyện cũ mà thôi, còn không bằng đổi chủ đề. Quả nhiên Ân Lê Đình nghe nàng nói, từ đó chỉ bàn xem đường đi như thế nào, đại khái là đường nào nhanh, đường nào chậm.. Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, xong rồi mới nghỉ ngơi.

Đêm ngủ yên, hôm sau hai người khởi hành từ sớm, trực tiếp chạy theo con đường hôm qua đã bàn hướng núi Côn Lôn phía tây mà đi, bắt đầu tiến vào Hà Nam. Mà An Huy và Hà Nam cũng không có gì khác nhau, nơi nơi đều hoang tàn, đói rách. Hai người phóng ngựa mà đi, khi nào đói thì săn thú rừng, mỗi lần nghỉ ngơi hai ba canh giờ rồi đi tiếp.

Hai người đến một thành trấn không bị nạn đói mới dừng lại tắm rửa, đổi ngựa. Đường dài không đến mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cũng không kém hơn là bao, bọn họ ngày đêm vội vàng, mất gần một tháng mới đến được Côn Lôn. Trên đường hai người một bước không rời, cùng ăn cùng ở, cũng đã khá hiểu nhau cho nên cũng không còn khách khí nhau nữa, cử chỉ hành động cũng thân thiết rất nhiều.

Bọn họ tưởng rằng đến được núi Côn Lôn liền có thể tìm được Tọa Vong Phong, nhưng không ngờ dãy Côn Lôn trải dài ngàn dặm, núi non trùng điệp, một Tọa Vong Phong nho nhỏ không dễ tìm, qua mấy ngày hỏi thăm sơn dân quanh vùng người ta cũng chỉ biết nơi phái Côn Lôn đóng, cũng hỏi thăm được Tổng đàn Minh giáo Quang Minh đỉnh cách phái Côn Lôn không xa lắm.

Cách phái Côn Lôn chừng vài trăm dặm chính là Quang Minh đỉnh, cũng may Minh giáo phòng  ngừa hàng xóm đốt nhà mình, xung quanh phát triển rất nhiều giáo dân, bốn phía rõ ràng, hơn nữa đối người cũng chẳng có gì tà khí, ngược lại nhiệt tình giúp người, vô cùng thân thiện, nghe hai người đến Côn Lôn tìm trẻ lạc, liền nhiệt tình chỉ đường đến phái Côn Lôn thật rõ ràng, tuy hai người không tìm thấy Vô Kỵ nhưng quan điểm về Minh giáo lại thay đổi khá nhiều.

Hai người nghĩ Dương Tiêu thân là Tả sứ Ma giáo, nơi ở hẳn là cách tổng đàn không xa, nhưng giáo dân không có khả năng chỉ ra chính xác nơi Quang Minh đỉnh tọa, có lẽ là vì phái Côn Lôn ngay bên cạnh không được thân thiện cho lắm. Nhưng hai người cũng không dừng lại, dọc theo sơn đạo hiểm trở hướng phái Côn Lôn chạy đến, mất bốn năm ngày mới gần đến nơi.

Sơn đạo hiểm trở, cưỡi ngựa không đi nổi nữa, hai người đành phải xuống dắt ngựa đi vào Côn Lôn phái, ngay khi vừa bước chân vào địa phận, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng trẻ con gào khóc thê lương, còn có thanh âm khàn khàn hét lên, một giọng nói già nua trào phúng châm chọc, hai người nhìn nhau, lập tức buông ngựa vận khinh công chạy đến.

Đến gần, phía trước chỉ thấy một người thư sinh chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo tuấn nhã, mặc trường bào trắng bằng vải thô, phía sau còn có một thiếu niên quần áo rách rưới, mặt mũi bầm tím, còn có một đứa trẻ con oa oa khóc lớn. Đứng bên cạnh là Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn Ân Lê Đình từng gặp qua vài lần, cùng mấy đệ tử phái Côn Lôn, Hà Thái Xung có vẻ gì đó chật vật hèn mọn, cũng không ai chú ý thấy hai người vừa bước đến. Hà Thái Xung ho khan hỏi: “Các hạ là ai? Tại sao lại nhúng tay vào việc người khác, can dự vào việc của phái Côn Lôn?

“Hai vị là Thiết Cầm tiên sinh cùng Hà phu nhân chăng? Tại hạ Dương Tiêu.”

“A!” Lời này nói ra, không hẹn mà gặp, Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, Ân Lê Đình, Bối Cẩm Nghi, Trương Vô Kỵ năm người đều đồng thanh hô lên, có người sợ hãi, có người vui sướng, Ân Lê Đình, Bối Cẩm Nghi thì phần lớn là kinh ngạc, hai người cẩn thận đánh giá bộ dáng Dương Tiêu, chỉ thấy Dương Tiêu diện mạo bất quá trên dưới bốn mươi, tướng mạo cũng là tuấn nhã, chỉ là có điều hai hàng lông mày hơi xuôi xuống, hai bên miệng có mấy ngấn sâu, không khỏi có tướng buồn rầu khổ sở.

Bối Cẩm Nghi hơi hơi nhíu mày, còn tưởng người có thể làm cho sư tỷ thành ra như thế, đến tôn sư cha mẹ cũng không màng, thậm chí chết cũng không hối hận là như thế nào, đáng tiếc kém quá xa so với nàng dự kiến! Tuy khí chất phong độ đều không tồi, nếu là tuổi trẻ hẳn là rất tuấn tú, đáng tiếc… Bối Cẩm Nghi nghĩ đến đây, lại nhìn sang Ân Lê Đình cũng đang vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là Ân Lục hiệp rất tốt, sư tỷ lại không nhìn thấy.

Tình nhân trong mắt là Tây Thi, Kỷ Hiểu Phù thích kiểu đại thúc thành thục, Bối Cẩm Nghi lại thích kiểu có chút trẻ con, đáng yêu lại hơi u buồn, mỗi người một sở thích, không thể miễn cưỡng.

Bên kia mấy người đang tranh chấp, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người khác không khỏi kinh ngạc nhìn qua, mọi người chưa ai nói gì, nhưng thiếu niên bị đánh cho bầm dập kia lại lớn tiếng hô: “Lục sư thúc, mau đến cứu Vô Kỵ!” Nói xong muốn tránh khỏi tay Dương Tiêu chạy tới chỗ Ân Lê Đình, thì ra thiếu niên kia chính là Trương Vô Kỵ.

Dương Tiêu nghe thấy lời Trương Vô Kỵ mà kinh ngạc, nhìn đến đánh giá cái người mà hắn không muốn nhìn thấy chút nào, chỉ thấy Ân Lê Đình một thân áo xanh, đầu búi tóc bằng một sợi dây lụa xanh, diện như mĩ ngọc, thân hình cao gầy, ánh mắt mang vẻ u buồn, giống như mang trong đó một tia sáng màu lam buồn bã thu hút khiến người ta không thể rời mắt, lại thêm khí chất thanh xuân tuổi trẻ mà mình không thể có lại.

Có lẽ là bệnh chung của tình địch đi! Bọn họ có lẽ vẫn tính là tình địch, gặp nhau lại đánh giá lẫn nhau, đều không khỏi than thầm, cũng không ai chán ghét đối phương, ngược lại có đôi chút muốn kết giao, nếu như đổi đi thời gian, nhân vật, không có Kỷ Hiểu Phù đứng giữa có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu.

“Vô Kỵ? A, Lục thúc rốt cuộc cũng tìm được cháu. Cháu sao thế này? Là ai nhẫn tâm? Chẳng lẽ không biết cháu là đệ tử của phái Võ Đang hay sao?”

Ân Lê Đình đang đánh giá Dương Tiêu, bỗng nhiên nghe tiếng thiếu niên nói, trong lòng kinh ngạc vội nhìn lại, thấy cậu ta tuy khuôn mặt sưng đỏ nhưng cũng vẫn có nét tương tự như khuôn mặt Vô Kỵ khi còn nhỏ. Tuy nhiên mặt bị sưng vù lên, giọng nói cũng khàn đi, Ân Lê Đình nhìn Vô Kỵ bộ dáng chật vật, áy náy đau lòng hét to một tiếng, căm tức nhìn Dương Tiêu. Tội nghiệp hắn không biết, còn tưởng rằng Trương Vô Kỵ bị Dương Tiêu đánh.

Dương Tiêu không hiểu gì nhìn Ân Lê Đình căm tức nhìn mình, thầm nghĩ vừa rồi hắn còn bình tĩnh, giờ sao lại thay đổi. Hay là hắn không biết việc Hiểu Phù, nhưng sao mắt lại trừng lên thế kia, chờ đến khi nghe câu cuối hỏi rằng ai đánh Vô Kỵ, mới hiểu ra, thì ra là bị hiểu lầm rằng hắn đánh đứa nhỏ, không khỏi cười khổ, buông tay Trương Vô Kỵ ra, cũng không nói chính mình vừa cứu mạng Trương Vô Kỵ.

Dương Tiêu vừa buông tay, Trương Vô Kỵ vội kéo Dương Bất Hối chạy về bên cạnh Ân Lê Đình. Trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, vẫn là người nhà an toàn nhất. Đến bên cạnh Ân Lê Đình, thấy hắn trừng mắt giận dữ nhìn Dương Tiêu, Trương Vô Kỵ mới hiểu ra Lục sư thúc đã hiểu lầm: “Lục sư thúc, không phải là Dương bá bá đánh Vô Kỵ đâu, là hai kẻ vô sỉ kia, Vô Kỵ hảo tâm giải độc cho ngũ phu nhân của chưởng môn phái Côn Lôn, không ngờ bọn họ bởi vì ghen tức hãm hại nhau, lấy oán báo đức định hạ độc chết chúng cháu, chúng cháu chạy trốn bọn họ đánh mắng đuổi giết, vừa rồi cháu suýt nữa bị bọn họ ném ngã chết, may mắn được Dương bá bá cứu.” Lúc này Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ bồng bột, có oán báo oán, có thù báo thù, còn chưa nhu nhược vu hủ như sau này.

Dương Tiêu nghe Trương Vô Kỵ giải thích, sắc mặt hòa hoãn lại, lúc này hắn cực kỳ không muốn bị tình địch hiểu lầm là vô sỉ ti bỉ ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng không tha. Dương Tiêu thở phào, nhưng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn lại mặt mày hết trắng bệch lại tái xanh, thần tình hoảng sợ, nhìn thấy Ân Lê Đình sắc mặt giận dữ biết là không tốt, Hà Thái Xung vội nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm a!”

“Hiểu lầm? Vô Kỵ đã nói nó là người phái Võ Đang, cho dù các người không phải là chưởng môn mà hành động như vậy, ti bỉ vô sỉ, đuổi tận giết tuyệt, thật sự còn đâu mặt mũi chính phái nữa, tại hạ thật xấu hổ khi cùng các người cùng xưng là lục đại môn phái.” Ân Lê Đình lạnh lùng nói, trong mắt đều là khinh bỉ.

Cũng là bọn họ không may, hôm nay lại gặp phải ngay Ân Lê Đình tính tình chính trực, thị ác như cừu, bên cạnh vị Nga Mi nữ hiệp vẫn là mặc kệ hắn không khuyên can, nếu đổi là người khác trong Võ Đang có thể tình hình sẽ không căng thẳng đến như vậy, không chừng còn nể mặt mũi mà lưu lại cho họ chút thể diện.

Trương Vô Kỵ vẻ mặt chán ghét giận dữ ghê tởm nói: “Bọn họ đều biết hết, chính bà già kia hạ độc bà năm, rồi lại bắt cháu uống rượu độc, may mắn lúc ấy cháu có viên hắc châu trước đây Chỉ Nhược tặng mới có thể đem độc tố trong cơ thể ép ra ngoài, đả thông huyệt đạo chạy thoát.”

Ngày đó, Trương Vô Kỵ đưa Dương Bất Hối rời khỏi Hồ Điệp cốc, không giống trong nguyên tác gặp được xác hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu mà ở bên sườn núi bên ngoài cốc nhặt được độc kinh của Vương Nạn Cô, trên đó có đề là báo đáp ân công. Trương Vô Kỵ nghĩ vì mình giúp bà ta giải độc sống lại nên mới xưng hô là ân công, đem sách tặng cho hắn, cũng không khách khí mà nhận lấy.

Chỉ có điều hắn không biết Vương Nạn Cô ghét nhất chính là người khác giải được độc của mình, nếu như không phải Trương Vô Kỵ đã cứu Hồ Thanh Ngưu thì còn so đo hơn thiệt với hắn đến cùng, nhất định phải tỷ thí công phu y độc đánh bại hắn mới thôi. Độc kinh kia là muốn tặng cho Ân Lê Đình ngày đó cứu giúp hai vợ chồng khỏi tay Kim Hoa bà bà, lại bị Trương Vô Kỵ vô tình lấy đi.

Trên đường dù có vàng bạc Chỉ Nhược tặng trước đó nhưng vẫn gian khổ vô cùng, nơi không người thì có tiền cũng vô dụng, hơn nữa Dương Bất Hối lại khóc nháo đòi mẹ làm cho hắn mệt gần chết, lại không may trên đường gặp phải hai tên ăn thịt người. Bất quá diễn viên chính vẫn là vô địch, đã có hoàng đế tương lai Chu Nguyên Chương và Đại tướng quân tương lai Từ Đạt cứu hắn.

Cùng bọn họ chia tay, Trương Vô Kỵ mang theo Dương Bất Hối tiếp tục đi, trên người có tiền lại có chút công phu phòng thân, không đến nỗi gian khổ như trong nguyên bản giống ăn mày phải săn thú để lấy thức ăn, lúc cần xe thì thuê xe, lúc cần ngựa thì mua ngựa, đường đi cũng thuận lợi, thẳng đến An Huy hơn mười ngày lại bị cuốn vào kịch tình gay cấn.

Thánh mẫu tâm, không, hẳn là thánh phụ tâm phát tác cứu giúp hai người đánh nhau lưỡng bại câu thương sắp chết là Chiêm Xuân, đệ tử phái Côn Lôn và Tô Tập Chi, người không may nhìn phải cảnh Hà Thái Xung luyện kiếm, còn không cẩn thận nhìn cảnh hai người âu yếm cho nhau cảm động, yên tâm đi theo bọn họ đến phái Côn Lôn cũng không sợ mình bị lừa bán.

Đến phái Côn Lôn, trùng hợp vợ năm của Hà Thái Xung sinh bệnh nặng, vì thế vị thánh phụ này lại cứu giúp giải độc cho người ta, sau đó ở bữa tiệc chúc mừng bị Ban Thục Nhàn bắt uống rượu độc, còn suýt nữa bị ném chết, may mắn Dương Tiêu có mặt kịp thời ra tay cứu, nếu không hẳn là người đã nát như tương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.