Bùa Thần

Chương 30




Hồ Điệp cốc bướm bay tán loạn, muôn hoa nở rộ, trong ngôi nhà gỗ một làn khói xanh nhẹ bay lên lan tỏa khiến nơi tiên cảnh chợt vương chút hơi ấm của con người. Cô gái đầu cài trâm Nga My bằng bạch ngọc, một thân váy dài màu xanh hồ thủy, eo thắt cẩm đoạn, vai quàng một chiếc khăn màu hồng phấn, tóc dài quá eo, đôi mắt to dịu dàng dưới cặp lông mày lá liễu, khuôn mặt trắng nõn, khí chất cao nhã bưng một chén thuốc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đúng là người đã cứu Ân Lê Đình, Bối Cẩm Nghi.

Bối Cẩm Nghi bưng thuốc đi vào trước giường, đem chén thuốc đặt trên bàn, cẩn thận ngồi lên giường nâng Ân Lê Đình dậy kê gối cho đầu hắn cao hơn, lúc này mới bưng chén thuốc cẩn thận đút cho hắn, mỗi lần đút lại phải thực cẩn thận để hắn có thể nuốt thuốc vào, đến khi bát thuốc cạn đã mệt đến mức mồ hôi muốn đổ đầm đìa.

Nàng không nghỉ ngơi, buông chén thuốc ra lại lấy một chiếc khăn tay lau sạch thuốc dính trên khóe miệng hắn. Lau sạch rồi, nhìn Ân Lê Đình bị thương mà đôi môi trắng bệch, tay chợt giống như bị bỏng, nóng rãy, nhưng nhìn hắn bộ dáng yếu ớt nàng lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Cầm chiếc khăn, tay cũng không biết nên tiếp tục hay dừng lại, nàng nhìn Ân Lê Đình cho dù đang hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, không kìm được đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đôi mày hắn, lo lắng nói: “Tại sao còn chưa tỉnh lại? Đã hai ngày rồi, sư phụ sư tỷ cũng không thấy trở lại, chỉ mong sư tỷ không sao, hai đứa trẻ kia cũng không thấy, thế đạo loạn lạc, chỉ mong bọn chúng có thể sống sót, ta thay Kỷ sư tỷ nói lời xin lỗi, quả thật không nên như vậy, sau khi tỉnh lại cũng đừng thương tâm nữa, thương rất nặng, thương tốt hơn sẽ ít đi lo lắng, ta thực hận chính mình y thuật không đủ cao minh, bằng không… a!”

Bối Cẩm Nghi thần tình đỏ bừng, bàn tay mềm mại trắng muốt như ngọc cứng đờ trên trán Ân Lê Đình, miệng đang nói cũng ngừng lại, trong mắt tràn ngập xấu hổ nhìn Ân Lê Đình, qua giây lát chợt nhớ ra, vội rụt tay lại, đỏ bừng nghiêm mặt nói: “Ân Lục hiệp đã tỉnh? Còn đau không? Đừng động, thương rất nặng, đã hôn mê hai ngày nay rồi, có đói không ta mang chút đồ ăn cho huynh.”

Nguyên vừa rồi khi Bối Cẩm Nghi đang nói, Ân Lê Đình bỗng nhiên mở to mắt, lúc này tay Bối Cẩm Nghi còn đặt trên trán hắn, nói không suy nghĩ gì, biến cố trước đó khiến cho lòng nàng nặng trĩu, không nghĩ đến Ân Lê Đình lại đột nhiên tỉnh lại, không khỏi tâm hoảng ý loạn, ngây người rồi mới nhớ ra nên làm cái gì.

“Thì ra là Bối sư muội, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Ân Lê Đình giọng khàn khàn yếu ớt hỏi, trong mắt đều là buồn bã u tối, giống như không nhìn thấy sự bối rối ban nãy của nàng.

Bối Cẩm Nghi thấy hắn thực bình tĩnh trong lòng có chút thất vọng, nhìn ánh mắt u tối của hắn lại đau lòng, nghe được giọng hắn khàn khàn lại yên tâm hơn nhiều, tỉnh là tốt rồi, chỉ cần thả lỏng tâm tình điều dưỡng tốt là được: “Ân Lục hiệp không cần lo lắng, đây là Hồ Điệp cốc, nơi ở của Hồ tiên sinh nhưng hiện giờ không ai ở lại, là sau khi ta rời khỏi cốc nhìn thấy huynh đang hôn mê bất tỉnh trong rừng liền đưa huynh trở về đây, Ân Lục hiệp, Cẩm Nghi thay sư phụ xin lỗi huynh, sư phụ cũng không cố ý như vậy.”

“Hôn mê trong rừng? Kỷ cô nương thế nào? Đa tạ Bối sư muội ơn cứu mạng, hôm nay tại hạ không tiện, ngày sau nhất định sẽ đáp tạ. Nơi đây là Hồ Điệp cốc, sao lại không có ai? Vô Kỵ cháu ta không ở đây sao? Khụ khụ…” Ân Lê Đình nghe Bối Cẩm Nghi nói, nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát khí của Diệt Tuyệt sư thái hôm đó, không khỏi lo lắng an toàn của Kỷ Hiểu Phù, nói tạ ơn cứu mạng xong mới nhớ đến Bối sư muội đã nói ở đây không có ai, vậy Vô Kỵ đi đâu rồi? Không khỏi càng thêm lo lắng muốn đứng dậy, kết quả vừa cử động đã thấy người như bị xe ngựa lăn qua mấy lần, khí lực đều không có, thở hổn hển rồi lại húng hắng ho.

Bối Cẩm Nghi vội vàng giơ tay đỡ, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí, cân nhắc lời  hắn nói, lòng chợt thấy ê ẩm, hắn đã biết rõ Kỷ sư tỷ cùng người khác sinh con đã được tám chín năm, vì Kỷ sư tỷ mà chịu trọng thương, mới tỉnh lại đã hỏi an nguy của tỷ ấy, nàng cứu hắn không phải muốn hắn đáp tạ mà là vì bị tình nghĩa sâu sắc của hắn làm cho cảm động.

Vô Kỵ cháu của hắn sao lại ở đây được? Vô Kỵ hình như là con trai của Trương Ngũ hiệp, chẳng lẽ là.. Nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi biến sắc, nhớ đến thiếu niên ẩn náu cùng con gái Kỷ sư tỷ lúc ấy, thiếu niên kia hẳn chính là Trương Vô Kỵ. Nghĩ vậy, Bối Cẩm Nghi ngượng ngùng nói: “Ân Lục hiệp không cần lo lắng, sư phụ còn chưa trở về, hẳn là Kỷ sư tỷ cũng không việc gì, về phần Vô Kỵ, chính là Trương Vô Kỵ con trai của Trương Ngũ hiệp sao?”

“Đúng vậy, chính là huyết mạch duy nhất của Ngũ sư ca, đứa nhỏ thân trúng hàn độc không có cách giải nên sư phụ nhờ người đưa nó đến Hồ Điệp cốc thỉnh Hồ tiên sinh chữa trị, khi ta mới đến đây liền tình cờ gặp Hồ tiên sinh, ông ấy nói Vô Kỵ đang ở trong cốc.” Ân Lê Đình biết Diệt Tuyệt sư thái nổi giận rất đáng sợ, chính mình đắc tội không sợ mà chỉ sợ bà ta tổn thương đến Vô Kỵ.

Bối Cẩm Nghi nghe, biết chắc chắn là đứa trẻ tầm mười bốn mười lăm tuổi sắc mặt xanh trắng kia chính là Trương Vô Kỵ, không khỏi càng thêm xấu hổ, bất an nói: “Hôm đó ngoài sư phụ còn có Đinh sư tỷ gặp được dấu hiệu cầu cứu của Nga Mi liền đi vào trong cốc, khi ấy trong cốc chỉ có Kim Hoa bà bà, còn có một tiểu cô nương tầm mười tuổi, con gái của Kỷ sư tỷ và còn có một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt xanh trắng.”

“Chính là đứa nhỏ đó, Vô Kỵ bởi vì trúng hàn độc thường xuyên phát tác nên sắc mặt đều mang vẻ xanh trắng, nó thế nào?” Ân Lê Đình lo lắng hỏi.

Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lục hiệp vẻ mặt lo lắng, tự trách nói: “Hôm đó huynh và Kỷ sư tỷ rời đi, sư phụ hạ lệnh mọi người tìm giết đứa con của Kỷ sư tỷ, mọi người không dám kháng mệnh chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, sau ta nhìn thấy Vô Kỵ mang theo đứa nhỏ nấp trong bụi cỏ, thực kinh sợ, không nỡ xuống tay nên nói dối sư tỷ bọn chúng đã chạy ra khỏi cốc, cùng Đinh sư tỷ đi tìm mới nhìn thấy huynh nằm ngất bên ngoài cứu trở về. Sau đó thì hai đứa trẻ kia đã không thấy đâu nữa, có lẽ là.. đã rời khỏi cốc. Ân Lục hiệp,… thực xin lỗi.”

“Bối sư muội không cần xin lỗi, người sai không phải muội, nhưng gia sư xử sự cũng thật tàn nhẫn, trong giang hồ dù chính phái hay ma đạo mọi người đều biết đạo lý không giết người vô tội, gia sư làm sao lại có thể hạ lệnh giết một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi? Hiện giờ cũng không biết Vô Kỵ thế nào rồi, bên ngoài loạn lạc, bọn chúng chỉ là hai hài tử, thực khiến người ta lo lắng.” Ân Lê Đình nghe nói hai đứa nhỏ đã rời khỏi cốc mới nhẹ lòng, nhưng lại nghĩ đến đứa bé kia là con của Kỷ Hiểu Phù và người khác, lòng lại là đau đớn.

Trên mặt cố gắng bảo trì bình tĩnh, không để người khác nhìn thấy lòng mình bi thương, lại nghĩ đến Vô Kỵ mới mười mấy tuổi, võ công cũng chẳng biết bao nhiêu, bên ngoài Thát tử tìm giết năm họ Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu, Vô Kỵ họ Trương, lại là người thành thật không nói dối, gặp phải bọn chúng làm sao bây giờ, hắn hận chính mình bị thương quá nặng, không thể đứng lên chạy đi tìm đứa nhỏ.

“Sư phụ sai đệ tử phải gánh vác, chỉ tiếc thể lực có hạn không thể giúp gì nhiều, ngay cả thương thế của huynh nếu không phải huynh mang theo nhiều dược thảo chắc cũng không nhanh có thể tỉnh lại. Sư phụ cũng là có nỗi khổ, bình thường yêu thương nhất chính là Kỷ sư tỷ, vốn cũng chỉ định xử phạt, nhưng không ngờ người kia lại là Ma giáo đã tức chết Đại sư bá Cô Hồng Tử…Sư phụ cũng rất thương tâm mới có thể như vậy, sau này bình tĩnh lại tất nhiên là sẽ hối hận, huynh không cần nói sư phụ như vậy.” Bối Cẩm Nghi tuy biết sư phụ có nhiều chỗ không đúng, nhưng thân là đệ tử không thể nói này nói nọ, chỉ có thể hết sức giúp sư phụ bào chữa.

Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi sắc mặt áy náy giải thích, thần tình hiện lên vẻ xin lỗi giống như chính nàng là người có lỗi, không khỏi âm thầm tự trách mình quá mức, người sai là Kỷ Hiểu Phù, Diệt Tuyệt sư thái lại là chưởng môn một trong sáu đại môn phái, chính mình cũng chẳng có điều gì tốt, thật không đành lòng nhìn tiểu cô nương bối rối, nhịn đau trong lòng lạnh nhạt nói: “Ta không trách sư phụ cô nương nữa, chỉ là lo lắng cho an nguy của Vô Kỵ, không biết nó thế nào rồi. Thuốc vốn là chuẩn bị cho Vô Kỵ, không nghĩ lại gặp chuyện như vậy…”

“Không cần lo lắng, thiếu niên kia, a, là Vô Kỵ rất thông minh, hơn nữa hắn cũng biết ít nhiều quyền cước, nhất định sẽ không gặp chuyện gì. Nếu huynh thật sự lo lắng, vậy mau mau chữa lành thân thể, cho đến khi khỏe mạnh lại ta sẽ giúp huynh cùng đi tìm Vô Kỵ, đưa hắn trở về là được.” Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lê Đình bộ dạng khá hơn, tâm tình cũng vui lên, lời trong lòng trực tiếp nói ra, nói xong mới nhớ ra mình nói cái gì, sắc mặt chợt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.

Ân Lê Đình vừa mới bị một vết thương lòng trí mạng, không chú ý đến bộ dáng ngượng ngùng của nàng, chỉ nhíu mày hỏi: “Tại hạ bị thương chỉ sợ là phải lâu mới khỏi, lúc đó Vô Kỵ cũng không biết đi nơi nào, gia sư cùng tại hạ đã như vậy, Bối sư muội làm sao có thể cùng tại hạ đồng hành, hơn nữa cũng tốn hại đến danh dự của sư muội nữa.”

“Thương thế là do thủ pháp Nga Mi gây ra, chữa trị bốn năm ngày là có thể khôi phụ hai tầng công lực, hành tẩu vô sự, Vô Kỵ và đứa bé kia có hai người chắc sẽ đi không nhanh, không sợ trì hoãn năm sáu ngày, đến lúc đó mười thành chắc cũng khôi phục được ngoài hai thành, đủ an toàn. Võ Đang Nga My thân như người nhà, ta nhất định phải bảo vệ cho đến khi huynh hoàn toàn khôi phục mới được, sư phụ có biết cũng sẽ không trách tội.” Bối Cẩm Nghi nói ra rõ ràng hợp lý, khiến cho Ân Lê Đình không thể nào phản bác.

Ân Lê Đình cũng thấy lời nàng có lý, lúc trước Tam sư ca bởi vì trúng độc châm của Ngũ tẩu mất đi sức lực phản kháng mới bị kẻ thần bí ám toán, chính mình mấy ngày nữa cũng chỉ khôi phục được hai thành công lực, trừ chiêu thức ra, công lực chẳng so được với ai, vạn nhất gặp phải cường địch thì vô lực phản kháng, nghĩ vậy hắn nói: “Vậy cứ theo lời Bối sư muội, mấy ngày tới đành phiền Bối sư muội vậy.”

Vừa nói xong, bụng hắn bỗng nhiên vang lên mấy tiếng rồn rột, Bối Cẩm Nghi chợt nhớ ra nãy giờ toàn nói chuyện mà quên mất Ân Lục hiệp đã hai ngày chưa ăn gì, cười thầm nhìn hắn đỏ bừng mặt, cố gắng nhịn cười: “Ân Lục hiệp, là ta không tốt, quên mất huynh hai ngày nay chưa ăn gì, từ từ, ta đi làm cơm đây.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

“Đa tạ Bối sư muội chiếu cố.” Chờ cho Ân Lê Đình nói xong câu cảm ơn, đã không còn thấy bóng dáng Bối Cẩm Nghi đâu nữa, bên ngoài chỉ mơ hồ truyền đến tiếng cười như ngân linh khiến mặt Ân Lê Đình cố gắng lắm để hết đỏ lại nóng bừng lên, nghĩ Bối sư muội ở bên ngoài cười như vậy trong lòng không biết đang nghĩ gì. Nhưng  chính hắn lại không phát hiện ra, hắn đã không còn lúc nào cũng nhớ đến thống khổ vì bị Kỷ Hiểu Phù phản bội nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.